Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu

Chương 14

Đỗ Lôi Ti vội bước nhanh đến trước mặt tổng thống.

“Thật xin lỗi......tổng thống, tôi không chú ý.......” Đỗ Lôi Ti liều mạng dùng khăn giấy lau chùi dấu vết trên áo, nhưng càng lau càng bẩn, một bên vừa khóc vừa xin lỗi.

Nếu như tổng thống nổi giận vậy cô phải làm sao? Cô vẫn chưa tìm được công việc, chưa kết hôn còn chưa có con nữa chứ.

Càng nghĩ bàn tay cô càng hoảng loạn, cô luôn cảm giác gần đây sao bản thân lại xui xẻo như vậy chứ?

Xui xẻo còn chưa tính lại còn chọc phải tổng thống, không phải là đẩy cô vào cảnh nước sôi lửa bỏng sao?

“Tổng, tổng thống, quần của anh cũng bị dính cà phê.” Đỗ Lôi Ti kính cẩn nói xong liền cần khăn giấy trong tay như muốn......

“Đủ rồi!” Đang định cầm khăn giấy lau người đàn ông vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên đưa ra nắm chặt bàn tay nhỏ bé không an phận của cô, khuôn mặt lạnh lùng không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

Đỗ Lôi Ti sững sờ nhìn cặp mắt lạnh lùng kia, lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào mắt anh như vậy.


Khuôn mặt trơn bóng, lộ ra sự lạnh lùng, đôi mắt đen mà mê người, đôi chân mày đậm, sống mũi cao, đôi môi tuyệt đẹp, tất cả hiện lên trên con người ưu nhã mà cao quý này, căn bản giống như bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết vậy.

Mặc dù đã gặp qua tổng thống mấy lần nhưng mấy lần trước bởi vì quá khẩn trương, căn bản không dám nhìn anh, còn lần này, cô nhìn hết sức rõ ràng.

Choáng, bây giờ không phải lúc nhìn trai đẹp!

Trong lúc Đỗ Lôi Ti đang hối tiếc.....

“Pằng!” một tiếng, cửa phòng làm việc bị người ngoài đẩy vào.

“Anh, mẹ nói em bảo......”Giọng nói biến mất.

Ngay sau đó, giọng nói hài hước vang lên “Hai người tiếp tục, tí nữa tôi quay lại!”

“Ầm” tiếng đóng cửa vang lên khiến Đỗ Lôi Ti không tự chủ khẽ run, cô run rẩy nhìn cà phê dính trên quần, sắc mặt so với khóc còn khó coi hơn, vị trí này không phải là vị trí nối dõi tông đường trong truyền thuyết chứ?


Đỗ Lôi Ti nhất thời cảm thấy mọi thứ biến thành tro.

“Tổng, tổng thống, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi quỳ xuống van xin anh dừng giết tôi, bây giờ đang là giữa trưa, đừng giết tôi!” Nói xong Đỗ Lôi Ti vẫn không quên nặn ra vài giọt nước mắt tranh thủ lấy lòng người đàn ông trước mặt.

“Cút, ra, ngoài, sau này không được xuất hiện trong phòng làm việc nữa, nếu còn xuất hiện ở đây tôi sẽ đưa cô làm mồi cho cá!” Bùi Tuấn Vũ chỉ ra cửa, lạnh lùng nói.

Thật vất vả thức suốt đêm hoàn thành công việc liền bị cô gái ngu ngốc này phá hoại trong chốc lát, sao anh có thể không tức giận chứ?

Đỗ Lôi Ti hai mắt đỏ hoe, nhìn người đàn ông tức giận trước mặt, xoay người chạy ra ngoài.

Chạy qua phòng khách nhìn thấy cô gái vừa mới xuất hiện ở trong phòng làm việc đang thoải mái nhàn nhã ngồi trên ghế sa lon uống cà phê, lúc Đỗ Lôi Ti đi ngang qua cô ấy thì bị gọi lại.

“Cô tên gì?” Cô gái vừa uống cà phê vừa quan sát cô.

“Tôi tên Đỗ Lôi Ti!!” Mặc dù Đỗ Lôi Ti bị uất ức nhưng vẫn cung kính trả lời, bởi vì hình như vừa rồi cô gái này gọi tổng thống là anh trai.

“Phốc......” Cà phê trong miệng bắn ra ngoài cứ thế bắn lên người Đỗ Lôi Ti, sau đó, rất không dịu dàng phá lên cười.

“Ha ha......Tên cô thật sự rất thú vị, ai đặt tên này cho cô vậy?” Cô gái tò mò hỏi.