Chương 66
Gần Tết rồi mà còn gặp phải bọn cướp làm mọi người rất lo lắng, thấy bọn cướp đã bị khống chế, mỗi hành khách trên xe đều chạy xuống đạp cho bọn chúng một cú phát tiết sự tức giận, nhưng cũng khônglàm hành động gì quá khích. không thì cảnh sát chưa đến mà mấy tên cướp chắc cũng mất mạng.
Tài xế xe buýt đã báo cảnh sát, thấy Tần Qua vừa cứu mình đang đứng bên ngoài cùng vợ con liền kích động chạy đến “Người anh em, cậu dũng cảm quá, may mà có cậu. không thì mọi người đều ăn tết không vui rồi.”
“anh báo cảnh sát chưa?” Tần Qua hỏi.
“Tôi báo rồi, nhưng mà chờ cảnh sát đến chắc phải mất một lúc nữa.” Tài xế xe buýt nói.
Tần Qua nhíu mày nhìn đám người đang lộn xộn trước mặt, nhíu mày hỏi “Vậy là phải chờ cảnh sát đến nữa?”
“Vâng, đúng vậy, cảnh sát nói chúng ta ở tại chỗ này chờ họ đến.”
Tần Qua đưa tay nhìn đồng hồ, tám giờ xuất phát, đến đây là mười rưỡi, gặp phải chuyện này nữa nên đã mười một giờ rồi. Buổi chiều anh và bà xã phải quay về, còn phải đến đồn công an làm việc nữa, vậy chắc là không kịp rồi.
“Bác tài, từ đây đến nghĩa trang liệt sĩ còn xa không?” Tần Qua hỏi.
“Nghĩa trang liệt sĩ?” Tài xế xe buýt sửng sốt một chút rồi nói “Trách không được cậu lại có võ nghệ tốt như vậy, thì ra cậu là bộ đội hả.”
Tần Qua nhẹ gật đầu.
“không xa lắm, ở ngay phía trước, đi xe mất chừng mười phút.”
“Vậy thì đi bộ phải mất ba mươi phút.” Tần Qua nói xong thì nhìn thoáng qua Ngô Đồng và Phi Phi, như muốn hỏi ý kiến.
Ngô Đồng mỉm cười lại với anh, nắm tay Phi Phi, dường như chỉ cần Tần Qua nói đi thì cô và Phi Phi sẽluôn theo sát anh.
“Cậu đi thăm đồng đội phải không.” Tài xế xe buýt cảm thán “Tôi chạy xe trên tuyến này lâu rồi, đã gặp không ít người như cậu đến thăm viếng đồng đội.”
“Bây giờ là thời đại hòa bình rồi, nào có bao nhiêu người còn nhớ những người lính đã bỏ mình nằm nơi biên giới này, cũng chỉ có những đồng đội như cậu và người nhà của họ là còn nhớ thôi.”
“Tôi nhiều chuyện rồi, chỉ là chút cảm khái mà thôi. Nếu gia đình cậu muốn đến nghĩa trang liệt sĩ, vậy để tôi lấy xe chở cậu đi.”
Tần Qua không nghĩ tài xế xe buýt sẽ nói như vậy, ánh mắt nhìn ông ta cũng ôn hòa hơn nhiều “khônglàm phiền bác, trên xe còn hành lý và hành khách khác nữa, lái đi cũng không tốt.”
“không sao đâu, cậu vừa mới cứu mọi người xong, mọi người sẽ không ngại đâu.”
Tần Qua thực sự không muốn tài xế xe buýt bỏ lại hành khách ở chỗ này rồi mang xe chở đầy hành lý mang gia đình anh đi thăm viếng đồng đội. anh nhìn quanh một chút thì thấy xa xa có một chiếc xe tải nhỏ, biết là xe của bọn cướp nên đề nghị “Tôi tính thế này, tôi sẽ lái chiếc xe của bọn cướp đi, bác và mọi người ở lại đây chờ cảnh sát, chúng tôi sẽ quay lại rất nhanh.”
Tần Qua từ xe buýt lấy đồ cúng viếng xuống, cùng bà xã và con trai leo lên xe của bọ cướp, một đường thẳng tiến đến nghĩa trang liệt sĩ.
Khi xe đến cổng nghĩa trang, Tần Qua dừng xe lại. Dù bên trong có thể đi xe vào nhưng anh khôngmuốn.
Ngô Đồng nhìn cánh cổng sắt đã rỉ sét, từ những dấu vết có thể nhìn ra nghĩa trang này đã có từ rất lâu rồi.
“Cách nghĩa trang này mười cây số chính là đường biên giới quốc gia.” Tần Qua bỗng nhiên nói.
“Đường biên giới quốc gia là gì ba?” Phi Phi hỏi.
“Chính là cái cổng của đất nước chúng ta, không để cho người khác tùy tiện ra vào.” Ngô Đồng giải thích.
“Dạ.” Phi Phi cái hiểu cái không.
một nhà ba người nắm tay, chậm rãi đi vào nghĩa trang, từng hàng bia mộ lạnh lẽo sắp theo thứ tự, rộng lớn đến không nhìn thấy đâu là điểm cuối. Ngô Đồng không thể tưởng tượng được nơi này đã chôn cất bao nhiêu người lính đã hi sinh cho tổ quốc.
“Lúc trước, bọn anh đã thống nhất, nếu như hi sinh thì sẽ chôn cất tại đây, tiếp tục bảo vệ mảnh đất biên giới này.”
“Vậy còn bây giờ?” Ngô Đồng bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, dừng bước lại hỏi anh, chờ đợi câu trả lời của Tần Qua.
“Ba ơi, hi sinh có nghĩa là gì. Ba phải ở lại đây không trở về với mẹ và con sao?” Phi Phi cũng ngẩng đầu hỏi ba mình.
Tần Qua nhìn chăm chú vào mắt Ngô Đồng, sau đó ngồi xuống bế Phi Phi lên, nói “Ba làm sao mà bỏ mẹ và con được.”
Lúc này Ngô Đồng mới cười nhẹ, cầm túi tiếp tục đi sau lưng người đàn ông.
Cuối cùng … Tần Qua đứng trước một hàng bia mộ, Ngô Đồng im lặng đứng bên quan sát, bốn tấm bia mộ đứng thành hàng, in tấm hình nửa người và tên người nằm dưới, năm sinh và năm mất.
Tên khác nhau, khuôn mặt khác nhau, ngày sinh khác nhau nhưng cùng hi sinh một ngày.
Trong khuôn viên nghĩa trang rất yên tĩnh, trừ tiếng gió rít lên thì không còn âm thanh nào khác.
“Ba ơi, những người trong tấm hình này là ai ạ?” Phi Phi chỉ vào những bức ảnh trên bia mộ hỏi.
Phi Phi lên tiếng phá vỡ sự im lặng, kéo Tần Qua ra khỏi dòng hồi ức. Mắt anh hơi đỏ lên, anh để Phi Phi xuống, dẫn Phi Phi đi từ bên phải qua, giới thiệu tỉ mỉ.
“Đây là đội trưởng của ba, một chú có giọng nói rất lớn, từ xưa thành tích học tập đã không tốt nhưng lại thích nói chuyện văn chương, rõ ràng mắt không bị cận lại thích đeo kính.” Tần Qua từ hồi ức nhớ lại “Nhìn chú ấy rất nhã nhặn nhưng đánh nhau thì là số một.”
Phi Phi nhìn trong ảnh là một người thanh niên lạ mặt với nụ cười cởi mở, hiểu được ba muốn giới thiệu bé cho đồng đội của ba biết mặt, vì vậy ngoan ngoãn nói với tấm ánh chụp “Chào chú ạ, con là Phi Phi.”
Tần Qua cũng không nghĩ Phi Phi sẽ chào hỏi đồng đội của anh, anh hơi giật mình, trong lòng vô cùng xúc động, nói bổ sung “Chú ấy tên là Thiệu Binh.”
“Con chào chú Thiệu Binh, con là Phi Phi.” Phi Phi giới thiệu lại một lần nữa.
Tần Qua mang Phi Phi đến bia mộ tiếp theo.
“Đây là đồng đội của ba, một chú đặc biệt thích làm điệu. Khi không đi làm nhiệm vụ thì lúc nào cũng xịt nước hoa trên người. Bọn ba vẫn hay cười nhạo chú ấy nhưng chú ấy bắn súng rất cừ, là một tay bắn tỉa số một ở đại đội ba.”
“Ba, chú ấy tên là gì?”
“Lưu Đại Tráng.” một cái tên không xứng với ngoại hình một chút nào, một cái tên rất quê mùa, thường bị đồng đội lấy ra chòng ghẹo
“Con chào chú Đại Tráng, con là Phi Phi.” Phi Phi chân thành nói.
Tần Qua xoa xoa đầu Phi Phi, lại qua bia mộ tiếp theo.
“Chú này có rất nhiều mưu mẹo. Chú ấy rất thích vào núi chơi, vì khi chú ấy vào đó, mọi người đều không thể tìm ra chú ấy.” Tần Qua cười nói “Có lần còn trốn vào trong hang ở cùng với rắn cả mộtđêm.”
Ngô Đồng biết, đây chắc chắn là người có biệt danh Hói Đầu có ý định muốn dẫn vợ mình đi xem rắn.
“Rắn không phải là rất nguy hiểm sao ba?” Phi Phi hỏi.
“Chú Hói Đầu của con không sợ rắn.” Tần Qua cười nói.
“A, con chào chú Hói Đầu, con tên là Phi Phi.”
Tần Qua nhìn tấm ảnh của Hói Đầu, bên tai dường như lại vang lên tiếng chửi đổng của cậu ta.
(Mẹ nó, cậu đúng là đồ cầm thú, người khác cậu đều giới thiệu tên tuổi đàng hoàng, sao đến tôi thì lại giới thiệu biệt danh.)
“Tên của chú ấy là Lý Hạo.” Tần Qua bổ sung.
“A, chào chú Lý Hạo, con là Phi Phi.” Phi Phi lễ phép nói lần nữa.
Cái cuối cùng, Ngô Đồng nhìn tấm ảnh trên bia mộ, một người thanh niên thanh tú, trẻ tuổi, có đôi mắt rất giống mắt của Phi Phi, đây là …
“Ba, chú này là ai ạ?” Phi Phi thấy một lúc lâu mà ba không nói gì, thế là hỏi.
không biết vì sao, khi Ngô Đồng nghe được câu hỏi này, hai dòng lệ không khống chế được mà trào ra, lăn xuống má, cô che miệng, yên lặng lui xuống một chút không muốn quấy rầy hai cha con.
“Chú ấy tên là Lâm Thiên Thành, là ba ruột của con.” Tần Qua nói.
“Ba con?” Phi Phi nhìn tấm ảnh, quay đầu nhìn Tần Qua, cuối cùng hỏi “Là ba trước đây của con sao?”
Ngô Đồng giật mình nhìn Phi Phi, thì ra Phi Phi còn nhớ.
“Phi Phi còn nhớ sao?” Tần Qua cũng giật mình.
Phi Phi lắc đầu, nói “Mẹ nói con có ba ruột, nhưng con chưa bao giờ thấy, là chú này sao ba?”
Ngô Đồng chưa bao giờ nói với bé điều này, như vậy mẹ trong lời của Phi Phi nhất định là mẹ ruột của bé.
“Con đã gặp rồi, tất cả những chú ở đây con đều đã gặp rồi.” Tần Qua nói “Khi con được một tuổi, chúng ta đã đến thăm con.”
“Con không nhớ rõ.” Phi Phi ngơ ngác nhìn Tần Qua, đúng là bé không thể nhớ được.
“không sao đâu con.” Tần Qua xoa đầu Phi Phi.
Phi Phi chớp chớp mắt, nhìn ba mình đang ưu thương, suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói “Ba ơi, sau này con sẽ nhớ, con sẽ không quên đâu.”
“Được.” Tần Qua vui mừng nói.
“Ba, ba của con là người hạng gì?” Lời nói của Phi Phi có chút khó hiểu nhưng Tần Qua và Ngô Đồng đều hiểu ý của bé.
“Ba của con là người nhỏ nhất trong tiểu đội năm người chúng ta nhưng lại là người thông minh nhất. Ba con rất giỏi về máy tính, khi diễn tập có thể trực tiếp xông vào cướp bộ chỉ huy của đối phương. Ba con cũng rất thích chơi rubic, mỗi lần không có việc gì làm đều lấy ra chơi, rất giống con.”
Phi Phi nghe xong lời kể của ba, liền đem balô nhỏ sau lưng bỏ xuống, lấy một khối rubic cấp ba ra, đặt trước mộ.
Phi Phi nhìn người trong hình có đôi mắt giống mình như đúc, nói “Ba, Phi Phi cũng rất thích chơi rubic, đây là khối rubic con thích nhất, con tặng cho ba.”
“Ba ơi, con và mẹ đều rất nhớ ba.”
Ngô Đồng đứng sau lưng hai cha con, khóc một lúc lâu mới nhớ mình đem đồ cúng viếng đến mà chưa đặt lên, thế là đem hoa cúc để từng bó từng bó trước mỗi bia mộ.
Phi Phi nhìn thấy cũng chạy đến hỗ trợ, đem bó hoa cúc cuối cùng chính tay mình đặt lên mộ ba ruột của mình.
Tần Qua còn mang theo năm chai bia, năm bao thuốc.
Ngô Đồng yên lặng sắp xếp xong, nắm tay Phi Phi đứng sau lưng Tần Qua một đoạn, không nói lời nào, chỉ an tĩnh đứng chờ, chờ Tần Qua và đồng đội tâm sự với nhau xong.
Dường như đã qua thật lâu, lâu đến mức Ngô Đồng cảm thấy chân hơi tê, tay và mặt Phi Phi đều bị lạnh đỏ bừng, Tần Qua mới nhúc nhích.
Tần Qua mở từng chai bia ra, vẩy vẩy trước từng ngôi mộ, còn chai cuối cùng mới tự mình uống.
“Các cậu thấy không? Vợ tớ với con trai.” Tần Qua cười nói “Các cậu rất hâm mộ đi, lúc trước các cậu suốt ngày la hét muốn về nhà cưới vợ, bây giờ tớ đã làm được.”
“Còn có, tớ cũng thực hiện được tuần du lịch trăng mật, lãng mạn của lính đặc chủng. Ngoại trừ cái của Hói Đầu đề cử, những cái còn lại khá hay. nói đến đây tớ phải mắng cậu đó, tên Hói Đầu này, đúng là cái chủ ý ngu ngốc của cậu dọa vợ tớ suýt chút nữa muốn ly hôn với tớ. Nếu cậu mà xuất hiện trước mặt tớ, nhất định tớ sẽ đánh cậu không nhận ra phương hướng luôn.” Tần Qua chỉ vào ảnh của Hói Đầu, mắng.
“Cậu như vậy thì làm sao mà cưới được vợ? Cậu không phải đã nói nhất định sẽ dẫn vợ mình đi hay sao?” một người đàn ông cao lớn hơn một mét tám, ngồi xổm trước mộ ôm chai bia khóc như một đứa trẻ.
“Các cậu, cả một đám không biết giữ lời này, không phải đã nói sẽ xin về làm cùng một chỗ, sau đó cùng xin nghỉ phép đi xem mắt sao?” Tần Qua vừa khóc vừa cười, nói “Sao cuối cùng chỉ có một mình tớ trở về? Nhiều chuyện như vậy, sao lại để có một mình tớ làm?”
…
“Các cậu không phải rất đắc ý sao? Cả ngày vênh váo ra vẻ thiên hạ không làm gì được ông đây sao, con mẹ nó sao cuối cùng lại nằm hết ở nơi này?”
“Các cậu cười cái gì mà cười!” Tần Qua chỉ vào ảnh, mắng “Các cậu có phải rất đắc ý không, biết là ông đây không tranh nổi với các cậu xuống đó hả?”
“Ông đây cóc quan tâm đâu, hiện giờ ông đã có bà xã, có con trai, có nhà, ông mới không chịu xuống đó làm bạn với các cậu đâu.”
Tâm sự nặng nề, bi thương ập tới, Ngô Đồng ngồi xổm xuống, ôm Phi Phi yên lặng rơi lệ, nhưng côcũng không tiến lên an ủi anh. Ba năm rồi, anh có quá nhiều điều muốn nói, muốn thổ lộ cùng với những đồng đội của anh.
“Mẹ.” Phi Phi nhỏ giọng kêu, nhẹ nhàng vỗ lưng cho Ngô Đồng.
Lại qua một lúc lâu, cảm xúc của Tần Qua dần lắng lại, anh đem các bao thuốc mở ra, mỗi bao rút mộtđiếu, đốt lên để trước mộ từng người “Biết các cậu thích hút thuốc, tớ đốt giùm các cậu, thuốc lá này mùi vị cũng khá lắm, mới ra, chắc các cậu chưa từng được hút đâu.”
“Ọe …” Rất mẫn cảm với mùi khói thuốc, Ngô Đồng hơi buồn nôn, che miệng lại, sắc mặt trắng bệch.
“Mẹ ơi?” Phi Phi lo lắng nhìn Ngô Đồng.
“Mẹ không sao, mẹ uống chút nước thì được rồi.” Ngô Đồng cẩn thận nhìn Tần Qua, thấy anh khôngphát hiện tình huống bên này nên nhỏ giọng nói.
Phi Phi lấy trong túi xách một bình giữ nhiệt, ngoan ngoãn đưa cho Ngô Đồng. Ngô Đồng cười nhẹ, ôm Phi Phi vào lòng, đi lại chỗ bậc thang tiếp tục ngồi chờ Tần Qua.
….
“Vợ tớ vừa xinh đẹp, lại hiền lành, dịu ngoan, còn làm việc rất giỏi, nhưng mà cô ấy không thích tớ hút thuốc cho nên tớ phải cai thuốc thôi.” Tần Đại thiếu đã khóc, đã mắng, cuối cùng thì lấy bà xã ra khoe với các đồng đội. “Tớ phải về đây không thì bà xã đang sốt ruột chờ. Sau này tớ sẽ đến thăm các cậu nữa.”
Tần Qua đứng lên, nhìn hàng bia mộ một lần nữa, rồi xoay người liền thấy Ngô Đồng và Phi Phi đangngồi chờ.
“không phải anh nói hai mẹ con lên xe ngồi chờ sao.” Tần Qua đau lòng nói.
“Em muốn khi anh quay người lại liền có thể thấy em và con ngay.” Ngô Đồng nói.
“Chúng ta về thôi.” Tần Qua cầm hai bàn tay lạnh buốt của bà xã, trong lòng tràn đầy cảm động.
Dường như anh đã để lại những tâm sự nặng nề và đau thương lại sau lưng, khi rời nghĩa trang, tâm trạng của anh thanh thản hơn rất nhiều.
Tần Qua lái xe ô tô của bọn cướp về lại chỗ đậu xe buýt, cảnh sát hình như cũng vừa mới đến, năm tên cướp đã bị còng lại nhưng chưa bị áp giải lên xe.
“Ọe …” Nãy giờ vất vả kìm nén, Ngô Đồng dựa vào xe nôn khan không ngừng.
“Mẹ ơi, mẹ ơi.” Phi Phi lo lắng kêu.
“Em sao vậy?” Tần Qua cũng lo lắng lại gần, nhưng khi Tần Qua vừa đến gần thì Ngô Đồng còn nôn nhiều hơn.
“Có phải trên người anh có mùi khói thuốc không?” Tần Qua vừa nhớ lại lời Tiểu Nguyên đã nói, Ngô Đồng ngửi thấy mùi khói thuốc sẽ buồn nôn.
Tần Qua lập tức cởi áo khoác, ném xuống đất rồi mới dám đến gần Ngô Đồng.
“Ọe … anh đừng cởi áo, thời tiết lạnh như vậy coi chừng anh bị bệnh bây giờ.” Ngô Đồng mặt tái nhợt nhưng nghiêm giọng nói.
“anh không lạnh, là anh không tốt, anh không nhớ em nhạy cảm với khói thuốc.” Trời rất lạnh, trong xe mở điều hòa nên kín gió, trên người anh đầy mùi thuốc lá, chắc bà xã anh nãy giờ chịu đựng thật khó chịu.
“Là do em yếu ớt quá, mặc dù em mẫn cảm với khói thuốc nhưng phản ứng lớn như vậy cũng thật lạ.” Ngô Đồng cũng thấy kỳ quái.
“Đồng chí, đồng chí, chính là anh bộ đội này đã khống chế bọn cướp.” Tài xế xe buýt dẫn đồng chí cảnh sát đi về hướng Tần Qua.
Sau đó là việc hỏi lại tình huống, tất cả mọi người lại lên xe buýt, quay lại đồn công an thành phố W làm tường trình.
Thực ra mọi chuyện cũng đã rất rõ ràng, mọi người đi về đồn công an, chủ yếu là để nhận lại tài sản đãbị cướp đi. Lúc bọn cướp lấy tài sản, cũng đâu ghi sổ sách, chỉ có thể dựa vào lời khai của người bị hại khai báo với đồng chí cảnh sát, căn cứ vào đó các anh cảnh sát mời trả lại tài sản.
Sau một hồi làm việc, ba người về lại khách sạn thì đã khuya, sáng sớm hôm sau bay trở lại Đế Đô đón Tết.
Tất nhiên là người nhà họ Tần biết chuyện Tần Qua sẽ đi đâu, trong lòng vừa lo lắng vừa chờ mong. Bác sĩ Lý Vân Cảnh đã nói, nếu lần này Tần Qua trở về mà cảm xúc vẫn bình thường, thì đó là dấu hiệu cho thấy anh đã hoàn toàn khỏi bệnh.
Cho nên ngày ba mươi Tết này, khi Tần Qua tràn đầy vui mừng bước xuống xe Jeep, mẹ Tần chờ đã lâu mới thấy con trai không có gì bất thường, kích động ôm lấy Tần Qua, quá vui mừng mà khóc.
Ba Tần và Tần Hoài cũng vô cùng xúc động đứng đằng sau.
Tiểu Nguyên vừa xuống xe thấy cảnh này thì vô cùng kinh hãi, vụng trộm trốn sau lưng Ngô Đồng nóinhỏ “Chị, bình thường chị và anh rể không về nhà hay sao? Nhìn mẹ chồng chị xúc động đến nhường nào kìa.”
“Em đừng có nói mò.” Ngô Đồng ghét bỏ nói.
Tiểu Nguyên nhún vai, cúi đầu nhìn Phi Phi rồi nhỏ giọng nhắc “Nhớ kĩ, nói muốn bao lì xì.”
Phi Phi chớp chớp mắt, nhớ tới lời cậu đã dặn, phải nói chúc mừng năm mới với người lớn rồi xin lì xì, người lớn sẽ rất vui vẻ. Thế là bé chạy vội đến trước mặt bà nội kêu lớn “Bà nội, năm mới phát tài, lì xì lấy ra!”
Tiểu Nguyên không nói nổi nữa, lấy tay che mắt, trong lòng gào thét “Tiểu Phi Phi, không phải là bây giờ mà, cháu có mắt nhìn không vậy …”
Ngô Đồng tức giận dùng gót giày nghiến chân Tiểu Nguyên.
(Xong phần chính truyện)
------oOo------
Chương 67: Ngoại truyện
Tổng công ty quản lý bất động sản Quân Hào.
Phòng họp.
Hôm nay là ngày các giám đốc chi nhánh tiểu khu chung cư về tổng công ty họp để báo cáo tình hình hoạt động của tiểu khu mình quản lý. Tần lão đại Tổng giám đốc Tần ngồi phía trên, nghe từng người, từng người đứng thẳng tắp, dõng dạc báo cáo tình hình doanh thu của tiểu khu mình quản lý.
Hình thức báo cáo này cùng với việc báo cáo trong quân đội cũng không có sự khác biệt lắm, có thể nóiđây là một nét đặc sắc của công ty Quân Hào.
“Tiểu khu bất động sản Lam Hải của chúng ta tháng này chỉ số an toàn đạt tiêu chuẩn, hiệu suất khen ngợi là 98.75%, bên cạnh đó …”
“Tút tút tút …”
một loạt âm thanh báo động cắt ngang lời báo cáo của người phụ trách tiểu khu Lam Hải, mọi người cực kỳ ăn ý nhìn về phía Tần lão đại. Chỉ thấy Tổng Giám đốc Tần nhăn mày lại, nhìn đồng hồ điện tử trêntay mình một chút rồi đẩy cửa phòng họp đi ra ngoài.
“Mau, mau, đến nhìn xem lần này được bao nhiêu mét.” đã bị phân đến tiểu khu mới một mình đảm đương nhiệm vụ mới, Tiểu Tống chỉ có thể đẩy đẩy bạn nối khố Đại Hữu của mình.
Đại Hữu lấy bộ đàm ra hỏi “Mau báo vị trí của công chúa.”
“Trước cửa của công viên tòa nhà chính.” Trong bộ đàm truyền đến vị trí báo cáo.
“Năm mươi mét.” một người phụ trách một tiểu khu khác nói to. Từ phòng họp đến trước cửa công viên toà nhà chính là khoảng năm mươi mét, nhưng bọn họ đều sẽ rà soát toàn bộ địa hình khu chung cư.
Muốn hỏi vì sao lại phải rà soát toàn bộ địa hình khu chung cư, thật ngại quá, đây là thói quen nghề nghiệp.
“Có tiến bộ nha, ít nhất lần này công chúa nhỏ đã đi ra được đến cổng chính.” một người phụ trách tiểu khu khác nữa cười nói.
“Đúng vậy, đúng vậy. Lần đó mới mắc cười, theo lời Tiểu Trương tình báo, lần trước công chúa nhỏ chỉ mới đẩy cửa phòng lão đại ra mà chuông báo động của lão đại đã reo lên, công chúa nhỏ còn chưa điđược sáu mét nữa cơ, nghĩ mà buồn cười chết mất …”
Mọi người trong phòng họp đều nghĩ đến hình ảnh này, lập tức cười ha ha …
Tần Qua ra khỏi phòng họp đi đến cổng chính của công ty. Vừa đến nơi thì bộ phận bảo vệ vô cùng chuyên nghiệp báo cáo “Lão đại, công chúa nhỏ đã đi về phía công viên lớn.”
Chân Tần Qua cũng không dừng lại, xoay người đi về phía công viên lớn.
Cách đó không xa, trong khuôn viên công viên lớn, một cô bé khoảng ba bốn tuổi mặc một chiếc váy hoa nhỏ đáng yêu, một đôi mắt đen bóng, to tròn lúng liếng nhìn ngắm khắp nơi, mái tóc đen mềm mại rũ trên vai, phía trên còn cài một chiếc băng đô có nơ màu hồng nhạt.
“Uyển Uyển, con tìm gì vậy?” Bảo vệ Tiểu Lương vẫn đi theo bé, ôn hòa hỏi.
“A, con bị các chú tìm được rồi.” cô bé che miệng lại, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
“Tìm được cái gì? Mình có tìm được cái gì đâu. Nơi này đâu có cái gì.” Tiểu Lương dường như bị mù ngay lập tức, còn đặc biệt giả vờ nhìn quanh nhìn quẩn một lúc rồi mới xoay người rời đi.
Uyển Uyển thích thú cười khanh khách, sau đó theo con đường đá nhỏ chạy vào trong công viên.
không đi xa lắm, Tiểu Lương quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy cô bé cười vui vẻ, chính cậu cũng cảm thấy vui vẻ theo.
“Cậu cười cái gì vậy?” Gương mặt đen thui của Tần lão đại bất ngờ xuất hiện.
“Lão đại?” Tiểu Lương hoảng sợ, rồi nhanh chóng vươn tay chỉ “Uyển Uyển vừa mới chạy vào trong ạ.”
cô bé nhỏ Uyển Uyển rất quen thuộc với nơi này, chạy chầm chậm xuyên qua công viên, đến trước mộtchòi nghỉ gặp người quen.
“Chú Thẩm.”
âm thanh cô bé nhỏ vô cùng trong trẻo, chạm vào lòng Thẩm Tây Minh.
“Uyển Uyển, sao con lại ở đây?” Thẩm Tây Minh vội vàng bước đến, ôm cô bé nhỏ lên.
“Con thấy trong ti vi, chú Thẩm đã quay về rồi.” cô bé cười hì hì nói.
Thẩm Tây Minh vừa nghe thì biết cô bé chắc từ màn hình theo dõi thấy được xe của anh đi về nên chạy đến đây tìm.
“Uyển Uyển thật thông minh, thơm chú một cái nào.”
cô bé Uyển Uyển rất thích chú Thẩm, vì thế lập tức bẹp một cái lên mặt Thẩm Tây Minh.
“Thẩm Tây Minh, có phải anh chán sống rồi không?” Tần Đại thiếu vất vả chạy đuổi theo con gái, đập vào mắt mình là hình ảnh cục cưng bảo bối của anh bị người khác ôm vào lòng, còn … còn, môi con gáicủa anh xinh như cánh hoa thế kia, ai muốn hôn là hôn hay sao.
Tần Đại thiếu tức giận đến mức tóc tai dựng hết lên, cả người phát ra sát khí chạy về phía Thẩm Tây Minh.
Thẩm Tây Minh cực kỳ bình tĩnh chờ Tần Qua đến gần.
“Ba, ba hung dữ quá à.” cô bé nhỏ bĩu môi phê bình.
“A … À … Ba không dữ, không dữ nha.” Tần lão đại vừa từ sư tử liền biến thành mèo hoa.
“Phì …” Thẩm Tây Minh cho anh một ánh mắt khinh bỉ.
Dưới góc độ con con gái không nhìn thấy, Tần lão đại trừng mắt nhìn đối phương, rồi ôm cánh tay con gái, đoạt qua lồng ngực của mình “Uyển Uyển, sao con lại chạy lung tung vậy?”
“Uyển Uyển không chạy lung tung đâu. Ba phải họp, con tìm chú Thẩm chơi.” Uyển Uyển biết ba mình vừa mở cuộc họp.
“Để chú Thẩm chơi với con cho ba đi họp nha.” Thẩm Tây Minh đưa tay nựng hai má cô bé con.
Bang một cái, Tần Đại thiếu hất tay Thẩm Tây Minh ra, con gái anh mà hắn ta cũng được chạm vào sao.
“anh đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn chưa chịu kết hôn?” Tần Đại thiếu tức giận nói, người này thật quá đáng lắm, trước kia thì đoạt bà xã của mình, bây giờ lại muốn giành con gái với mình hả, không có cửa đâu. Nếu không phải giết người phải vào tù, chắc chắn anh sẽ cho mộ hắn ta xanh cỏ từ lâu rồi.
“Tôi chưa muốn kết hôn, chú chờ Uyển Uyển lớn lên nha.” Thẩm Tây Minh nhìn Uyển Uyển cười tươi.
“Sau này lớn lên, con sẽ kết hôn với chú Thẩm nha.”
Đây quả thực như một quả bom dội vào đầu Tần Đại thiếu làm anh muốn nổ tung, Tần Đại thiếu xém chút nữa là ra tay ngay tại chỗ. anh nhẫn nhịn, rồi lại nhẫn nhịn bế con gái cách xa hắn ta năm mét, duỗi tay chỉ vào Thẩm Tây Minh đe dọa “anh đừng để cho tôi thấy mặt anh lần nữa.”
------oOo------
Chương 67: -2: Ngoại truyện 2
Năm phút sau.
Tần Đại thiếu ôm con gái về phòng họp, ra lệnh “Các cậu họp hành thì nói nhỏ thôi, làm con gái tôi thức giấc là các cậu ăn đòn.”
Vì thế một đám người lớn, tự giác nhỏ giọng xuống dỗ công chúa nhỏ Uyển Uyển ngủ say.
Bốn giờ rưỡi chiều, nay đã là học sinh tiểu học, Phi Phi đạp xe đạp từ trường ra chạy thẳng đến Đế Đô Hào Đình, dừng trước cửa tòa văn phòng.
“Phi Phi đến rồi hả.” Trong văn phòng, cô nhân viên lễ tân chào hỏi, nhìn Phi Phi càng lớn càng đẹp trai, thật thích mắt.
Phi Phi mười tuổi, lớn lên cao, gầy, đẹp trai, mặc bộ đồng phục đơn giản nhưng vẫn toát lên nét riêng. Qua bảy tám năm sau, chắc chắn vô số thiếu nữ sẽ mong ước được làm khối rubic cấp năm trên tay cậu, làm cậu say mê không rời tay.
“Em gái con đâu ạ?” Phi Phi hỏi.
“Bé đang ở trong văn phòng.”
Phi Phi gật gật đầu cám ơn, đeo cặp xách đi vào văn phòng, quả nhiên thấy ba già nhà mình đang ngồi dưới thảm cùng em gái chơi búp bê Barbie.
“anh ơi.” Uyển Uyển bỏ búp bê xuống đất, nhanh chóng nhào về hướng anh trai yêu quý của mình, trong nhà bốn người thì anh trai là đẹp nhất.
Phi Phi giang tay đón lấy em gái, tuy trước khi em gái được sinh ra, Phi Phi đã nói chuyện được bình thường nhưng với người ngoài, bao giờ cậu cũng duy trì vẻ mặt lãnh đạm, cao ngạo, ngoại trừ Ngô Đồng thì với em gái nhỏ bao giờ cậu cũng nở nụ cười tươi rói.
“Con tan học rồi hả?” một tay cầm búp bê chưa có quần áo, một tay cầm một bộ váy giành cho búp bê, Tần Đại thiếu hỏi.
Tuy rằng cảnh này Phi Phi vẫn nhìn thấy thường xuyên, nhưng mỗi lần nhìn cậu vẫn cảm thấy khó nóilên lời, khóe môi giật giật.
“Vậy chúng ta về nhà thôi.” Tần Đại thiếu bỏ đồ chơi của con gái xuống, cầm chìa khóa, ôm con gái, cùng con trai lái xe về nhà.
Cánh cửa màu đỏ, trải qua năm tháng đã có chút phai màu, nhưng đằng sau nó là cảnh sinh hoạt gia đình vẫn luôn náo nhiệt, ấm áp như vậy.
Vừa vào đến cổng, cô bé Uyển Uyển đã giãy dụa từ ngực ba tụt xuống đất, chạy về hướng cây ngô đồng, ngồi lên cái xích đu đã được ba mình lắp đặt.
Phi Phi cũng bước đi qua, bỏ cặp sách xuống, đứng sau em gái, cẩn thận đẩy nhẹ xích đu.
“anh, em muốn bay cao lên cơ.”
“Uyển Uyển, không được bay cao đâu, té thì sao.” Phi Phi nhỏ giọng dỗ dành.
“không đâu mà, em muốn cơ.”
Phi Phi thấy em gái nhõng nhẽo, không biết làm sao đành quay đầu nhìn ba nhà mình.
“Để ba đẩy cho.” Từ trước đến nay với con gái nhà mình, Tần Đại thiếu luôn chiều lòng, chưa bao giờ nói một chữ ‘không’ với con bé.
Phi Phi buông xích đu ra, ôm em gái lên rồi hai anh em cùng ngồi vào xích đu. Tần Qua thấy hai anh em ngồi vững mới bắt bắt đầu đẩy xích đu lên cao. cô bé Uyển vô cùng thích thú, cười khanh khách khôngngừng. Trong sân tràn đầy tiếng cười làm lòng người thỏa mãn.
Khi Ngô Đồng về đến nhà thấy hai người đàn ông chiều lòng con gái chơi đánh xích đu quên mình, vừa bất đắc dĩ, lắc đầu cười cười.
“Mẹ, mẹ đã về.” Uyển Uyển thấy Ngô Đồng về, tụt xuống, chạy lại nhào vào lòng cô, bẹp một cái hôn lên má.
“Lại bắt anh chơi cùng con, anh còn phải làm bài tập đó.”
“Con làm xong rồi.” Dường như sợ Ngô Đồng không tin, Phi Phi còn bổ sung “Trước khi khai giảng hai ngày, con đã làm xong toàn bộ bài tập trong sách rồi mẹ.”
Được rồi, ngay cả toán Olympic cao trung mà con còn giải được thì bài tập tiểu học đúng là không làm khó được con.
“À, đúng rồi, em vừa nhận điện thoại của mẹ. Mẹ nói tối nay vợ chồng mình về nhà ăn cơm.”
“Sao mẹ không gọi cho anh?” Tần Qua kinh ngạc.
“Còn không phải lần trước anh …” Ngô Đồng trừng mắt.
“Do mẹ muốn Uyển Uyển ở lại đó hai ngày lận, sao mà được chứ? một ngày anh không thấy Uyển Uyển, anh ăn cơm không vô.” Tần Đại thiếu nhớ lại mà thấy nóng ruột, sao người nào cũng muốn giành con gái với anh chứ.
“Hai ngày không ăn cũng không chết được.” Ngô Đồng tức giận.
“Cũng không được. đã có một lần thì sẽ có lần thứ hai, đầu tiên là hai ngày, sau sẽ là bốn ngày, sáu ngày … Mẹ có âm mưu đó, nhưng anh không mắc mưu đâu. anh nói cho em biết, mọi người tưởng dễ lừa …”
“Đó là mẹ ruột của anh.” Ngô Đồng nhắc nhở.
“Uyển Uyển là con gái ruột của anh.”
“Vậy anh có đến nhà mẹ ăn cơm không?” một khi đụng chuyện là Tần Đại thiếu không theo lẽ thường, so với lúc trước còn khó dỗ hơn.
“Vậy … thôi cũng được.” Vừa định cự tuyệt, Tần Đại thiếu bị mắt của bà xã liếc.
đã sớm dự đoán được kết quả, Phi Phi đã giúp em gái thay quần áo, cầm lược nhỏ vụng về giúp em gáichải tóc.
“Cám ơn anh.” Bạn nhỏ Uyển Uyển biến thành xinh đẹp, bẹp một cái hôn lên má anh trai.
Khuôn mặt lạnh nhạt của Phi Phi đột nhiên hiện lên tầng đỏ ửng, nét mặt bối rối phù hợp với lứa tuổi của cậu.
Mấy phút sau, một nhà bốn người lên xe, xuất phát đến Hoàn Sơn Phỉ Thúy.
Xe dừng lai, chưa cần Ngô Đồng bế con xuống, mẹ Tần đã vội kéo cửa xe bế cháu gái, dắt cháu trai nhà mình.
“Bà nội, Uyển Uyển rất nhớ bà.”
“Bà cũng rất nhớ cục cưng.”
“Ông nội, Uyển Uyển nhớ ông quá à.”
“Ông cũng vậy, bé ngoan.”
“Chú Ba, chú Ba, chú đẹp trai hơn lần trước nha.”
“Uyển Uyển cũng càng ngày càng xinh hơn nha.”
Sau đó ba người bế Uyển Uyển, nắm tay Phi Phi vào nhà, hoàn toàn ngó lơ hai vị cha mẹ phía sau.
“Mọi người muốn làm gì, muốn giành con với anh hả.” Tần Đại thiếu giận dỗi.
“Còn không phải do anh nữa hả.” Ngô Đồng trừng mắt nhìn anh.
“Chuyện đã lâu rồi mà còn thù dai dữ trời.” Tần Đại thiếu không nói lên lời.
Ngày ấy, khi nghe nói con gái anh vừa được sinh ra, điều dưỡng ôm bé ra cho mọi người nhìn, mọi người cùng xúm lại định nhìn ngắm bé thì Tần ngốc ỷ thế to con, ở hành lang bệnh viện bỗng nhiên hét to “Tất cả không được nhúc nhích.”
Tất cả mọi người đình chỉ động tác, khẩn trương nhìn về phía Tần Qua. Chỉ thấy Tần Đại thiếu từng bước đi về phía cô điều dưỡng làm cô ta bị dọa mặt mày xanh mét, anh dùng tư thế tiêu chuẩn bế trẻ sơ sinh đã được luyện tập gần mười tháng trời ôm con gái vào lòng, cười ngốc nghếch “Con gái con phải để con ôm đầu tiên.”
Ngay lập tức, mẹ Tần tức giận nhìn con trai với ánh mắt hình viên đạn.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, trong nửa năm tiếp theo, ngoại trừ Ngô Đồng, người khác muốn ôm Uyển Uyển một chút cũng không có cơ hội, Tần Đại thiếu lúc nào cũng ôm bé không rời tay. Chuyện này bảo sao mà mọi người không giận cho được, ngay cả Tần Hoài tốt tính cũng nhìn anh trai mình không vừa mắt.
“Chú Ba, chú sẽ kết hôn ạ?” Uyển Uyển thân thiết ôm cổ Tần Hoài.
“Đúng rồi.” Tần Hoài nhìn cháu gái đáng yêu, âm thầm quyết định, chờ anh kết hôn xong cũng sẽ sinh một bé gái thật dễ thương, không cần hâm mộ anh trai nữa. “Uyển Uyển làm hoa đồng cho chú được không?”
“Nhưng Uyển Uyển muốn làm cô dâu cơ, chú Ba không chờ con lớn lên sao?”
Lời lẽ của con trẻ làm cho mọi người đều cười ha ha không ngừng.
“Bà xã à, sau này không nên kể chuyện cổ tích công chúa hoàng tử cho con nghe nữa. Con gái anh sao mà ai cũng muốn gả cơ chứ?” Tần Đại thiếu rất là lo lắng.
“không phải anh là người kể chuyện hàng ngày cho con nghe sao?” Ngô Đồng hỏi.
“Sau này anh chỉ kể cho con nghe chuyện ‘Mũ đỏ’, ‘Tướng quân Mộc Lan’, ‘Năm tráng sĩ giết sói’ …”
Ngô Đồng nghe xong trợn trắng mắt.
“Chú Ba, chú Ba, chú rất thích thím Ba có phải không ạ?”
“Đúng vậy.”
“Thích giống như ba con thích mẹ con không?”
“Ừ, đúng thế.”
“Vậy sau này con của chú Ba sẽ có tên là gì?”
“Sao Uyển Uyển lại hỏi vậy?”
“Ba nói tên con là Tần Thi, có ý nghĩa là thơ tình, ba nói với con là mẹ con viết thơ tình cho ba …”
Mọi người yên lặng quay đầu nhìn vợ chồng Tần Qua.
Ngô Đồng ngượng ngùng đỏ mặt.
Tần Qua ho khan một tiếng, nhìn em trai mình, kiêu ngạo nói “không cho chú sao chép, anh đã đăng ký bản quyền rồi.”
Phi Phi dùng nĩa xiên một miếng dưa hấu đưa lên miệng cho em gái. Thấy Uyển Uyển ăn thỏa mãn nheo cả mắt lại, khóe miệng cậu cũng chậm rãi dâng lên ý cười.
Em gái quả nhiên vẫn đáng yêu hơn so với chơi khối rubic.
(Hoàn toàn bộ)
------oOo------