Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
"Thâm ca? Anh đi đâu vậy?"
Trịnh Thâm không để ý, chạy thẳng đến trường học của Miêu Miêu.
Tại sao phải mời phụ huynh lên? Miêu Miêu bị người ta bắt nạt?
Trong đầu anh chỉ có cái này, vừa nghĩ đến Miêu Miêu bị người khác bắt nạt, trái tim bang bang đập loạn, nắm chặt quả đấm.
Đến cổng trường, trường học này vô cùng tốt, cổng lớn thoạt nhìn tràn đầy hơi thở văn hóa. Anh đột nhiên ngừng lại một chút, rồi sau đó liếc nhìn đôi giày bụi bẩn của mình, cái này làm hán tử lần đầu tiên phải chà xát tay, có chút câu nệ.
Anh có làm Miêu Miêu mất mặt không đây?
Trịnh Thâm cắn răng vào trường học, chạy thẳng đến phòng làm việc, gõ cửa, Uông Thư Ngọc ra mở.
Bên trong có không ít giáo viên, Miêu Miêu cúi đầu đứng, một cô gái khác khóc sướt mướt, cha mẹ cô ta đứng ở đằng kia, vẻ mặt không hề lo lắng.
Chủ nhiệm lớp nhăn mặt cau mày, nhìn Trịnh Thâm.
"Cậu là ai? Phụ huynh của cô bé đâu?"
Nói đến phụ huynh, mặt Miêu Miêu bỗng trở nên trắng bệch, nước mắt đảo quanh trong vành mắt.
Trong lòng Trịnh Thâm trộn thành một đoàn, đâu còn nhớ được cái gì khác.
"Miêu Miêu, Miêu Miêu, không sao đâu mà."
Tay anh nắm tay Miêu Miêu, ánh mắt ấm áp, Miêu Miêu mới vừa hoảng hốt tâm trạng không thể yên ổn, chợt bình tĩnh hơn, dường như hơi dựa sát vào Trịnh Thâm, có vẻ cái gì cũng không còn sợ nữa rồi.
Trên mặt chủ nhiệm càng bất ngờ, ông ta còn chưa nói gì, phụ huynh bên cạnh đã giành lên tiếng trước: "Phụ huynh của nó đâu? Tùy tiện bắt nạt người khác, có còn kỷ luật hay không."
Lúc này chủ nhiệm như tìm được lời thoại: "Miêu Miêu, gây chuyện sinh sự ở trường học, bảo em gọi phụ huynh, phụ huynh đâu?"
Trịnh Thâm quay đầu hung hăng trừng ông ta, lực sát thương của ánh mắt anh đương nhiên không cần phải nói, đã nhiều năm sống cuộc sống như lang sói, ánh mắt tràn đầy tàn nhẫn.
Nhưng vì chủ nhiệm lớp chưa từng gặp sóng gió gì, chỉ tỏ vẻ uy phong trước mặt một đám học sinh, đương nhiên đã sợ hết hồn.
Lui về sau một bước, lúc này mới đứng vững thân mình, càng tức giận: "Cậu là ai?!"
"Tôi chính là phụ huynh của cô ấy, Miêu Miêu nhà tôi thế nào, dĩ nhiên tôi biết rất rõ, như cây kẹo bông gòn, nhưng vị bạn học này, cô nói xem, cô ấy bắt nạt cô thế nào?"
Trình Tĩnh sợ choáng váng, ngốc lăng đứng tại chỗ, mẹ cô ta lôi cô ta lui về phía sau: "Cậu trai này có nói đạo lý hay không, tôi cho cậu biết, tôi còn muốn đưa con gái của tôi đi xét nghiệm thương tích, tôi và các người không..."
Từ cuối cùng còn chưa nói hết, đã bị ánh mắt Trịnh Thâm dọa sợ đến mức trong nháy mắt thu hồi lời nói.
Đó là ánh mắt tàn nhẫn kiểu như bà nói đi rồi sẽ chết ngay đấy.
"Chủ nhiệm, báo cảnh sát đi."
"Hả?"
"Tôi cũng không tin Miêu Miêu nhà tôi sẽ chủ động ra tay, chúng ta báo cảnh sát, xem người nào phạm lỗi, người nào phải vào tù ngồi!"
Nói xong đã cầm điện thoại di động, Trình Tĩnh oa một cái khóc lên, sợ choáng váng, cô ta ra tay trước, cho nên sợ lắm.
Lúc này không ai muốn vì chuyện như vậy có thể ngồi tù hay không, cảnh sát có trông nom hay không.
Phàm là nhắc đến cảnh sát, đều tránh được thì nên tránh.
"Ai dô, vị phụ huynh này, loại chuyện nhỏ vậy không cần phải báo cảnh sát, mình thương lượng một chút rồi giải quyết là được."
"Chúng ta là nhân dân, có vấn đề dĩ nhiên phải tìm cảnh sát, trường học các ngươi bắt tội lộn xộn như vậy, cũng không thuận tiện."
Chủ nhiệm luống cuống, bất kể kết quả cuối cùng thế nào, một xe cảnh sát đến trường học, danh tiếng Nhị Trung của ông ta có còn hay không đây?
Hiệu trưởng đang tranh anh chết tôi sống với Nhất Trung, nếu lần này bị cản trở, không phải sẽ hận chết ông ta sao!
"Chúng tôi sẽ lắng nghe hai vị bạn học mà."
Trình Tĩnh vẫn khóc lóc, phụ huynh của cô ta nhìn chằm chằm bọn họ, ngược lại Miêu Miêu vẫn tỉnh táo, nói rõ một năm một mười.
"Con gái lớn bây giờ, không lo học tập, cả ngày ở trường chỉ nghĩ đến bạn trai." Sao Trịnh Thâm không hiểu vấn đề cong quẹo bên trong, châm chọc đôi câu.
Cha Trình Tĩnh trợn mắt nhìn cô ta một cái, mặc dù lớp 22 nát, nhưng phụ huynh nhà nào không hy vọng con cái chăm lo học tập chứ.
Mặt mũi chủ nhiệm thay đổi liên tục, nhao nhao nói so với thời kỳ trưởng thành, rõ ràng yêu sớm nghiêm trọng hơn.
Uông Thư Ngọc cũng tương đối quan tâm Miêu Miêu, thầy cô nào không thích học trò có thành tích tốt, nghe lời.
"Nếu chỉ là hiểu lầm, vậy cứ thế đi, Trình Tĩnh em và Miêu Miêu nói xin lỗi."
"Ai tại sao con bé phải nói? Để cho bạn học nam kia đến làm chứng, lỡ như con bé hoảng loạn thì sao?"
Cha mẹ Trình Tĩnh thấy, xem ra con gái bọn họ là vì bạn học nam kia, để cậu ta đến làm chứng, nhất định sẽ đứng về phía Trình Tĩnh.
Chủ nhiệm cũng gật đầu, Trịnh Thâm hừ lạnh một tiếng, không tỏ thái độ gì.
Đoàn Trạch cắm tay vào túi đi đến, lúc chủ nhiệm gọi Miêu Miêu, cậu cảm thấy hơi sốt ruột, nhưng cố đè xuống, lần này tìm cậu làm chứng, dĩ nhiên cậu phải vội vàng đến đây.
"Em Đoạn, chuyện này em có quyền lên tiếng, nói xem đã xảy ra chuyện gì."
"Được. Đầu tiên em muốn xin lỗi bạn Miêu Miêu, em đã dọa bạn ấy, là lỗi của em. Bạn Trình lấy giúp người làm niềm vui cũng không có lỗi gì, nhưng lại quá nóng nảy, vừa mắng vừa muốn đánh, hi vọng sau này bạn Trình sẽ sửa đổi tính tình."
Vài ba lời đã nói rõ toàn bộ, chính là Miêu Miêu không hề có lỗi, chỉ là một người bị hại, còn Trình Tĩnh vừa mắng vừa muốn đánh.
Mặt chủ nhiệm càng đen, sắc mặt vợ chồng nhà họ Trình cũng khó nhìn, Trình Tĩnh khóc càng thương tâm hơn.
Sắc mặt Trịnh Thâm cũng không vui đâu, bạn ngồi cùng bàn Miêu Miêu có dáng vẻ đẹp mắt như vậy? Miêu Miêu? Cũng cho cậu gọi à?!
Sao nhìn cậu ta mà cứ thấy khó ở thế này.
"Chủ nhiệm, bạn Trình đổ oan cho bạn học, ông phân phải trái thế nào mà nói Miêu Miêu nhà tôi bắt nạt người khác, tôi đã ghi lại hết rồi."
Quơ quơ điện thoại di động: "Vẫn nên báo cảnh sát đi."
Sắc mặt vợ chồng nhà họ Trình và chủ nhiệm đồng thời biến đổi, sắp đến kỳ thi tốt nghiệp trung học, người nào cũng không muốn có thêm chuyện.
Chủ nhiệm the thé nói: "Đây chỉ là chuyện nhỏ..."
"Ô miệt thị bạn học cũng không phải là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến tâm trạng thi tốt nghiệp trung học, chính là chuyện cả đời, tôi và Miêu Miêu cũng không muốn bạn Trình không thể thi tốt nghiệp trung học, nhưng tính chất chuyện này khá nghiêm trọng, tốt nhất phải lưu vào hồ sơ."
Sắc mặt vợ chồng nhà họ Trình hoàn toàn tối thui, chủ nhiệm cắn răng đồng ý, nháy mắt với vợ chồng nhà họ Trình.
Cứ đồng ý trước không sao, nhớ hay không còn không phải là chuyện của trường à.
Xem như đã xử lý xong, Trịnh Thâm cũng nhìn ra chủ nhiệm và vợ chồng nhà họ Trình sớm đã ‘câu thông’, cũng không nói gì, chỉ cười lạnh.
"Tôi đưa Miêu Miêu về nhà nghỉ ngơi một ngày, các người trông coi con gái của mình cho tốt, đừng làm mất cái mặt già như vậy nữa."
Mẹ Trình Tĩnh đương nhiên cũng khó chịu, quên mất ánh mắt vừa rồi của Trịnh Thâm, lại bắt đầu phát uy.
"Con bé nhà mấy người mập như cái đầu heo, sao lại không sợ mất mặt xấu hổ vậy."
Trịnh Thâm nắm chặt quả đấm, nếu không phải đang ở trường của Miêu Miêu, sợ sẽ ảnh hưởng đến cô sau này, đã sớm nhào vào đánh bà ta rồi.
"Bạn Trình, cách giáo dục của phụ huynh nhà bạn thật đáng sợ."
Đoàn Trạch nói xong cũng bỏ đi, còn gì khổ sở bằng việc người mình thích không đứng về phía mình mà lại xem thường mình: "Mẹ!"
Trình Tĩnh tức giận kéo mẹ cô ta, ngăn cản bà ta nói thêm nữa, chuyện như vậy đã được giải quyết xong, hai bên cùng đi ra ngoài.
"Hừ, các người chờ đấy." Mẹ Trình dậm chân một cái.
Trịnh Thâm lười nhìn bà ta, chỉ nhếch khóe môi kèm theo nụ cười ngoan độc: "Được, tôi chờ, các người cũng chờ đấy."
Kéo Miêu Miêu đi ngay, anh không thu thập vợ chồng nhà họ Trình này, thì thật có lỗi với tính cách của Trịnh Thâm anh!
Nhưng mà trước đó, cái gã chủ nhiệm há mồm phun bậy kia...
"Miêu Miêu, phòng làm việc của hiệu trưởng ở đâu vậy?"