Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 141: Con cừu nhỏ nghịch ngợm thứ gì đó rất hung ác

Editor: Puck - Diễn đàn

“Kỷ Bạch, cháu nghe thấy lời đồn từ đâu?” Phùng Uyển lớn giọng chất vấn.

Kỷ Bạch bị hỏi đến sửng sốt, Phó Hoa Sênh cũng sửng sốt.

Phùng Uyển ngồi vào bên cạnh An Cửu, tình ý sâu xa: “An Cửu, con này đứa bé, sao lại ngu như vậy! Con không biết Kỷ Bạch là người bên chỗ Tô Hội Lê kia sao? Rõ ràng cho thấy cô ta đang diễn trò nhỏ, tại sao có thể tin? Nhà chúng ta cho tới bây giờ chưa từng ký hiệp nghị hoang đường đó, ghi âm càng thêm buồn cười! Cũng không biết cô ta lấy ở đâu ra diễn viên lồng tiếng phối hợp diễn trò!”

Phó Hoa Sênh đứng ở bên cạnh sờ mũi một cái, không hổ là mẹ anh, cảm thấy không bằng…

Nếu để cho anh nói, anh thật sự không nói ra, còn nói đúng lý hợp tình như vậy, anh đột nhiên cảm thấy Phùng Uyển thật sự không dể dàng.

An Cửu nắm cái chai, không nói một lời.

“Cục cưng mấy tuần rồi hả? Chuyện lớn như vậy sao không nói với trong nhà?” Phùng Uyển nhìn bụng An Cửu, dịu dàng hỏi.

Trong lòng Phùng Uyển đã ảo não không thôi, tự trách mình quá sơ ý, lại một chút cũng không phát hiện, nhất là mấy ngày nay, thân thể của con bé phản ứng đã rất rõ ràng, mình lại còn không hề có cảm giác, một lòng chỉ nghĩ đưa con bé trở về như thế nào.

An Cửu vẫn không mở miệng.

Nhìn dáng vẻ này của con bé, trong lòng Phùng Uyển gấp gáp: "Con tình nguyện tin tưởng lời một người không quen biết nói, cũng không bằng lòng tin tưởng lời người nhà nói sao?”

Nói xong mắt liếc Phó Hoa Sênh, ý bảo con trai giúp một tay.

Phó Hoa Sênh ho nhẹ một tiếng, anh cũng không dám nhìn thẳng mặt của cô, chứ đừng nói tới bịa nhữn lời trái lương tâm tới tiếp tục lừa dối cô.

Phùng Uyển quả thật sắp bị con trai tức chết, đến lúc này vẫn còn tính toán những đạo lý gì kia?

Lại trễ thêm một chút, đứa bé sẽ không có, đây chính là một cái mạng, là máu mủ của nhà họ Phó!

Phó Hoa Sênh cũng ý thức được một điểm này, bất chấp mở miệng nói: “Chị dâu hai, dù có thế nào, hi vọng chị đừng tin lời người ngoài nói một phía, có chuyện gì, chúng ta trở về từ từ thương lượng được không?”

“Đúng vậy! Dù sao, đứa bé vô tội…” Phùng Uyển phụ họa.

An Cửu nhắm lại hai mắt, thở phào một hơi, rốt cuộc mở miệng --

“Trước khi đổi tên Phó lão gọi là Phó Hằng đúng không?”

Phùng Uyển hơi kinh ngạc, im lặng không nói, chấp nhận lời An Cửu nói, chính bà cũng phát hiện từ trên một chút đồ vật cũ.

Phó Hoa Sênh lau mồ hôi, “Phó lão”? Ngay cả ”Cha” cũng không gọi… Phó Hằng là ai? Cha anh còn sửa đổi tên?

An Cửu dừng một chút, “Vậy ngài biết, ông ta và bà ngoại tôi là thanh mai trúc mã, hơn nữa đã sớm thầm định cả đời không? Thật ra thì, lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy ngài đã cảm thấy rất thân thiết, cho tới bây giờ mới phát hiện ra, thật ra thì dáng dấp của ngài và bà ngoại tôi có điểm giống nhau, nhất là mắt, nghe nói chuyện khi ngài còn trẻ, phát hiện ngay cả tính tình cũng rất tương tự…”

Thanh mai trúc mã, Chu Tĩnh Di cùng Lương Đông cũng là thanh mai trúc mã, đây cũng là nguyên nhân năm đó Nguyễn Quân phản đối Chu Tĩnh Di cùng Lương Đông đi chung với nhau như thế, nguyên tắc của bà là, không phải hôn nhân ”Môn đăng hộ đối” tuyệt đối sẽ không có hạnh phúc.

Sau khi Phùng Uyển nghe xong lời An Cửu nói đã thành mặt không có chút máu.

An Cửu cười khẽ một tiếng, “Quả nhiên không biết! Vậy bây giờ, ngài còn có thể tiếp nhận tôi làm con dâu ngài, tiếp nhận đứa bé trong bụng tôi sao? Có lẽ, so sánh với cổ phần công ty, với quyền thừa kế, những thứ này ngài cũng không thèm để ý?”

Phùng Uyển bị đâm đên toàn thân phát run, thân thể xụi lơ.

Kỷ Bạch nhìn bên này, lại liếc nhìn bên kia, ôm đầu che lỗ tai, xong rồi, xong rồi… Lần này anh thật sự biết được quá nhiều…

Phó Hoa Sênh ngây người, mặc dù đã sớm đoán được một chút, nhưng chuyện An Cửu nói vẫn còn quá làm cho người ta khiếp sợ, dù sao mẹ anh vẫn cho rằng ông cụ đối với bà là tình yêu chân thành hơn nữa vẫn lấy vậy làm kiêu ngạo, ai biết cuối cùng lại rơi vào kết quả thế thân…

Lần này thì hay rồi, ngay cả Phùng Uyển lợi hại như vậy cũng bị knock out rớt!

Con cừu nhỏ bị kích thích trong nháy mắt điên cuồng, lực sát thương mạnh mẽ đến khiến cho người ta không thể nhìn thẳng!

Phó Hoa Sênh không biến sắc đi xa chút, Kỳ Bạch chặt chẽ đi theo.

“Kỷ Bạch…” Phó Hoa Sênh vỗ vỗ bả vai cậu ta.

“Anh Sênh?” Kỷ Bạch chớp mắt mấy cái.

“Chuẩn bị chạy trối chết đi!”

“Hả?!”

Phó Hoa Sênh đùa nghịch điện thoại di động trong lòng bàn tay, cười khổ, “Chuyện tới nước này, chỉ có thể gọi siêu anh hùng rồi…”

“Không có biện pháp khác sao?” Kỷ Bạch một phen nước mắt nước mũi nói, “Mới vừa rồi anh Thôi vẫn luôn gọi điện thoại cho em, em lừa anh ấy rằng An Cửu đang uống cà phê với em, lúc ấy anh hai con mẹ nó lại ở ngay bên cạnh anh ấy, kêu em để An Cửu nghe điện thoại, hồn em bị hù dọa đến không còn, em lại lừa anh ấy nói An Cửu đang giận anh ấy lâu không trở về nên không muốn nói gì với anh ấy, anh hai vừa cảnh cáo vừa đe dọa em không cho em bắt nạt An Cửu…”

Kỷ Bạch sắp nói không nổi nữa, “Anh biết lúc đó em bị đè bao nhiêu áp lực mới giấu giếm tranh thủ chút tới thời gian như vậy không? Em chỉ dựa vào anh cứu mạng. Bây giờ anh đã đến rồi, anh lại nói với em rằng đến cuối cùng phải tự mình mời Diêm Vương đến?”

Phó Hoa Sênh lườm cậu ta một cái, lại đạp cậu ta một cái, “Cậu còn có mặt mũi oán giận tôi vô dụng? Đừng giả bộ đáng thương với tôi, cậu con mẹ nó đáng đời!”

Thật ra thì mới vừa rồi anh định gọi cho Phó Thần Thương rồi, nhưng bị Phùng Uyển ngăn cản, bởi vì lo lắng Phó Thần Thương sẽ rối rắm với đứa bé đã đến không trong ý muốn này, dù sao cho tới nay anh ấy đều không có tính toán muốn đứa bé, ý tưởng của Phó Hoa Sênh hoàn toàn tương phản với Phùng Uyển.

Bây giờ Phùng Uyển đã hoàn toàn rối loạn trận địa, anh chỉ có thể tự chủ trương rồi…

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Văn phòng công ty luật sư Trung Chính.

“Tại sao em phải ký không phải là Tụ Tinh?”

Tang lễ vừa mới kết thúc, hai người đã tới nơi này, Tô Hội Lê nhìn tư liệu công ty đại diện của những minh tinh kia, càng nhìn càng kinh hãi, bởi vì địa điểm của những công ty kia không có chỗ nào không phải ở nước ngoài.

“Không phải vẫn muốn ra nước ngoài phát triển.” Phó Thần Thương trả lời, trong vẻ mặt đã có vài phần nhìn qua không yên lòng, rõ ràng đang nói chuyện với cô, nhưng không biết suy nghĩ đã bay đi nơi nào rồi.

“Nước ngoài? Nước ngoài cái gì? Em chỉ muốn lưu lại bên cạnh anh! Em không đi đâu cả!” Tô Hội Lê kinh hoảng luống cuống nói.

Như thế nào cô cũng không nghĩ ra, quay đầu lại, anh sẽ dùng thủ đoạn đối phó với Tống An Cửu mà đối xử với mình.

“Nếu như không hài lòng với sắp xếp của tôi, em có thể tự do lựa chọn, trừ Tụ Tinh.” Phó Thần Thương trả lời.

Lời của anh đã rất rõ ràng, đoạn tuyệt tia may mắn cuối cùng của cô.

“Phó, Thần, Thương! Anh đây là có ý tứ gì?” Tô Hội Lê vứt hết những tài liệu kia, gằn từng chữ chất vấn.

“Tôi không hy vọng tạo thành khốn nhiễu với bà xã của tôi.” Mặt Phó Thần Thương không thay đổi trả lời.

Phó Thần Thương lật lại tin nhắn gửi đi với An Cửu mấy ngày nay, có lúc không tiện gọi điện thoại sẽ gửi tin nhắn qua hỏi cô đang làm gì, có ăn cơm tử tế hay không, cô đáp lại đều rất ngắn gọn, có lúc thậm chí không nhắn lại, một tin cuối cùng là ––

[Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở lại, không được suy nghĩ lung tung.]

[Ừ.]

Nhìn ”Ừ” khéo léo đó, hơi an tâm chút.

“Còn có việc muốn nói, tìm luật sư Trần.” Phó Thần Thương đã đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Một cú điện thoại của Monica khiến anh cho đến bây giờ tâm thần vẫn hơi không tập trung, phải tận mắt thấy cô mới có thể yên tâm.

Bởi vì vụ án của Tô Viễn đột nhiên xuất hiện rất nhiều vấn đề, Tô Viễn cũng bị hoài nghi bị người mưu sát, cảnh sát tham gia, thi thể không thể lập tức hỏa táng, mỗi ngày anh chỉ nghỉ ngơi hai đến ba tiếng, dùng thời gian nhanh nhất giải quyết tất cả vấn đề, bao gồm cả vụ kiện với Sở Thiên rốt cuộc kết thúc mỹ mãn, về phần hướng đi của Tô Hội Lê, anh vốn không có ý định vội vã xử lý như vậy, dù sao Tô Viễn mới vừa hỏa táng, chính cô ta lại bị thương trong người, nhưng mà, tâm tình khẩn cấp đi gặp cô thúc đẩy anh một khắc càng không ngừng muốn giải quyết hết những chuyện này.

Bởi vì anh đồng ý với bà xã nhỏ của mình, sẽ cho cô một công đạo.

“Bà xã?” Nghe được lời Phó Thần Thương nói, Tô Hội Lê run đôi môi, không thể tin nhìn anh, thật lâu mới tìm trở về giọng nói của mình, “Tại sao? Tại sao sẽ như vậy? Không thể nào… Không thể nào! Người anh yêu rõ ràng là em?”

Khi biết được bệnh của cha, anh rõ ràng ôm ấp lấy cô cho cô lòng tin như vậy, sau khi cha mất, anh rõ ràng tận tâm tận lực giúp cô giải quyết tốt tất cả mọi chuyện như thế, thậm chí không ngủ không nghỉ. Cô cẩn thận từng ly từng tí, phí hết tâm tư duy trì đoạn tình cảm này, không tiếc tổn thương tới mình, tại sao? Tại sao vẫn đi tới bước này?

Tô Hội Lê đẩy xe lăn tới bên cạnh anh, ngăn cản anh rời đi, “Evan, đừng đối xử với em như vậy, cho dù em làm cái gì, tất cả cũng đều bởi vì quan tâm anh! Em và anh ở bên nhau lâu như vậy, chỉ vì anh, em có thể ngay cả mạng cũng không cần! Anh cưới cô ta cũng là vì em không phải sao? Làm sao anh có thể bởi vì cô ta mà giận em?”

“Nếu như cô thật tin tưởng tôi là vì cô, cũng sẽ không làm những chuyện kia.”

“…” Tô Hội Lê cắn cắn môi, không lời nào để nói. Đúng, cô không tin, từ quá khứ đến bây giờ, cô đều không thể nào tin nổi anh, thay vì nói không thể nào tin nổi anh, không bằng nói là thật sâu không tự tin, mà không tự tin cuối cùng của cô xét cho cùng đến từ lạnh lùng của anh.

“Về phần vì tôi ngay cả tính mạng cũng không cần, nếu như cô không nói, tôi cũng sẽ không truy cứu cô là chủ quan hay là khách quan. Coi như sự kiện kia có ‘Tay đẩy’ sau màn, cô cuối cùng vì tôi cản một phát đạn, tôi tự sẽ nhớ ơn của cô.”

Bốn chữ “Tay đẩy” sau màn làm Tô Hội Lê hoảng hốt đến sắc mặt trắng bệch, đây dù sao cũng là lợi thế lớn nhất của cô.

Anh thế nhưng… Biết rõ!

Nhưng mà, anh lại không vạch trần.

Không hổ là phong cách hành sự của Phó Thần Thương, chỉ vì ”Cô cuối cùng vì tôi cản một phát đạn”. Mà mình lại tự cho là thông minh nhắc tới chuyện này vào lúc này, ở trước mặt anh chỉ có thể cho thấy nực cười và đê tiện.

Mà cô không biết rằng, phía sau còn có điều đáng sợ hơn chờ đợi mình.

Nếu cô ta cố ý muốn hỏi, Phó Thần Thương dứt khoát đứng lại, từ từ nói với cô ta.

“Cô làm việc từ trước đến nay cực kỳ đúng mực, dưới quyền chính là trợ lý làm việc cũng thật cẩn thận, nếu không phải có chủ ý của cô, vì sao cô ta một trợ lý đại diện nho nhỏ lại muốn vào buổi lễ trao giải ngày đó cố tình khích bác chọc giận nhục nhã Mạc Y Y? Dựa vào cô không có khả năng điều tra được rối rắm giữa Vương Uy và An Cửu, sau lưng cô lại đang hợp tác với ai? Tôi đã cảnh cáo cô, cũng từng trấn an, sau đó cô quả thật thu tay lại rồi, cắt đứt liên lạc với bên kia, rồi lại bắt đầu không ngừng thử dò xét ranh giới cuối cùng của tôi…”

Biết… Anh thế nhưng thật sự biết hết toàn bộ!

“Đúng! Là em làm! Là em không cam lòng! Nhưng mà, làm sao anh có thể! Phó Thần Thương! Anh thiếu nợ em toàn bộ mười năm! Cũng bởi vì em làm những chuyện này, anh lại đối xử với em như vậy? Em làm như vậy là vì ai?” Tô Hội Lê điên cuồng kêu.

Vẻ mặt tỉnh táo của Phó Thần Thương làm cho người khác tâm lạnh, “Thiếu? Hội Lê, tôi cũng không nợ cô. Ban đầu rời khỏi tôi, là quyết định của chính cô, tin tưởng người khác, cũng là sự lựa chọn của cô. Cũng may cô không phạm sai lầm lớn, nếu không…”

Tô Hội Lê rốt cuộc hiểu rõ, cho tới nay mình dựa vào là cái gì, người đàn ông này, khi anh quan tâm ai, thì có thể nâng người đó đến bầu trời, thậm chí có thể bao dung vô hạn tâm tư nhỏ của người đó, bởi vì người đó là người phụ nữ anh chọn, một khi anh buông tha người đó, người đó chính là bỏ ra nhiều hơn nữa, trong mắt anh cũng là không đáng giá một đồng.

Tô Hội Lê hơi điên cuồng mà cười, “Ha ha… Nếu không? Nếu không cái gì? Anh sẽ giết tôi sao? Sai lầm lớn? Cái gì là sai lầm lớn?”

Phó Thần Thương đã không có kiên nhẫn nghe cô ta nói xằng nói bậy nữa, xoay người sải bước rời khỏi văn phòng công ty luật sư.

Đang định gọi điện thoại hỏi An Cửu đã về đến nhà chưa, bên này điện thoại di động lại vang lên.

Phó Hoa Sênh?

Phó Thần Thương đè xuống phím tiếp nhận, “A lô?”

“Anh hai, em muốn nói cho anh biết một tin, chỉ có điều anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt trước. Em đếm ba mươi giây để cho anh chuẩn bị nha! Em bắt đầu đếm, một, hai…”

Tút tút tút…

Bị cúp.

“Con mẹ nó!”

Phó Hoa Sênh bùng nổ câu thô tục, lập tức lại gọi lại, trước sau chỉ là ba giây, lúc này không dám đắc chí, trực tiếp đổ ập xuống nói: “Bà xã anh mang thai!”

Phó Thần Thương vì thế mà cả người đều ngẩn ra không cách nào làm ra phản ứng.

Anh rốt cuộc quyết định làm ra lui về phía sau lần đầu tiên trong đời, như trút được gánh nặng, trời cao biển rộng, cùng lúc đó nghe được tin tức này, giống như dưới trời sao đẹp đẽ tất cả pháo hoa đồng loạt sáng chói nở rộ thêm gấm thêm hoa…

Cô… Có đứa bé của anh!

“Chỉ có điều chị ấy định phá thai, vào lúc này đang ở cửa khoa phụ sản, em và mẹ đang nhìn.”

“…”

“Này! A lô? Phó nhị anh không sao chứ? Chỉ vậy đã chịu không nổi rồi sao, tin tức em nói sau đây anh sẽ làm thế nào?” Phó Hoa Sênh lầu bầu. Anh suy đoán, bằng vào trí thông minh của Phó nhị, nghe được tin tức cô định phá thai đại khái cũng đã có thể đoán được lời kế tiếp của anh rồi.

Vẻ mặt vui mừng còn chưa tới kịp ra đời, cũng đã bị bóp chết trong trứng nước, Phó Thần Thương không nhúc nhích kiên nhẫn chờ lời kế tiếp của cậu ta, thậm chí ngay cả hô hấp cũng đã dừng lại.

“Chị ấy biết rõ chân tướng rồi.” Phó Hoa Sênh thở dài một tiếng mở miệng, giống như sợ anh trai không đủ kích thích, lại cân nhắc từng câu từng chữ nhắc nhở, “Chân tướng 20% đó.”

Pháo hoa…? Pháo hoa ở đâu ra? Sau khi pháo hoa tan biến cũng chỉ còn lại hoàn toàn yên tĩnh và đêm tối, mà lời Phó Hoa Sênh nói, là dẫn động quả bom nguyên tử chôn sâu trong hôn nhân của bọn họ, sau khi nổ tung, một đống hoang tàn, không có một ngọn cỏ…

Anh tồn tại tâm lý may mắn rằng cô chỉ tức giận mình nhiều ngày không trở lại, không ngờ, thật sự là kết quả anh sợ hãi nhất. Cũng đúng, phá thai, nếu như không phải là đả kích đáng sợ như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm đến hạ lòng này…

“Cô ấy… Ở bệnh viện nào?”

Phó Hoa Sênh nghe giọng khàn khàn khô khốc ở đầu điện thoại di động bên kia, cũng có chút không đành lòng rồi, lo lắng nói: “Phó nhị anh có khỏe không? Sẽ không phải cũng hộc máu chứ…”

“Vậy?”

“Ờ, lúc ấy sau khi An Cửu biết tin tức này giống như bị tức đến hộc máu, cũng không biết có động thai khí không…”

Phó Hoa Sênh lại định nói tiếp, đầu kia đã cúp, đại khái đang chạy tới bên này.

Kỷ Bạch nơm nớp lo sợ núp ở bên cạnh Phó Hoa Sênh, “Cám ơn.”

“Cám ơn tôi làm gì, bây giờ tôi không nói, anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ biết, cậu còn không chuẩn bị đi ra ngoài tránh một chút?”

Kỷ Bạch lắc đầu một cái, “Dũng sĩ chân chính có gan đối diện với cuộc sống thảm đạm, có gan nhìn thẳng vào máu tươi đầm đìa…”

Phó Hoa Sênh bật cười, “Không tệ không tệ, có dũng khí, tôi thật sự là đã xem thường cậu rồi.”

Kỷ Bạch cười đến còn khó coi hơn khóc, “Trốn chờ chết càng khổ sở, còn không bằng ở yên đó đợi!”

Phó Hoa Sênh: “…”

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Khi Phó Thần Thương chạy đến, An Cửu cảm thấy không sai biệt lắm, đang đứng lên chuẩn bị đi vào, Phó Hoa Sênh như thần giữ cửa ngăn ở trước mặt cô, “Khụ, chị dâu hai, chờ một chút chờ một chút! Lúc này mới trong chốc lát! Nhịn đến khẳng định chưa đủ! Tin tưởng em! Thật! Chuyện này em có kinh nghiệm nhất!”

“…”

Phó Hoa Sênh bị cô nhìn chăm chú đến trong lòng chột dạ, chân mềm nhũn không tiền đồ nhường đường.

Cũng bởi vì anh vừa đúng lướt qua đỉnh đầu An Cửu nhìn thấy được người nào đó đến.

Bên này An Cửu mới vừa bước ra một bước, cổ tay liền bị một bàn tay ướt mồ hôi nóng bỏng cầm chặt.

Bước chân bị ép dừng lại, An Cửu vô cùng thong thả xoay người, nhìn người đàn ông ở trước mặt đang dồn dập thở dốc, không chỉ có là bàn tay, toàn thân anh cũng ướt mồ hôi rồi, ngay cả tóc cũng đang từng lọn lại từng lọn dính vào nhau nhỏ nước xuống, trời lạnh như thế này, không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, còn cởi ba nút cài, cà vạt rộng lùng thùng đeo trên cổ, đã sắp muốn rớt, lôi thôi lếch thếch và nhếch nhác chưa bao giờ có, còn lại trong tròng mắt là màu máu như ánh lửa ngất trời…

Trên đường bị kẹt xe, anh vứt xe trên đường, trực tiếp chạy tới.

Phó Thần Thương vừa thở dốc nặng nề, vừa nhìn chằm chằm cô, sau đó hình như đột nhiên ý thức được lực tay của mình hơi nặng, luống cuống lỏng một chút, nhưng lại không dám quá buông lỏng.

Kỷ Bạch thấy Diêm Vương giết đến, nuốt nước bọt núp ở bên băng ghế bên cố gắng hết sức hạ cảm giác tồn tại xuống.

Sau khi Phùng Uyển  nghe được chuyện giữa Phó Chính Huân và Nguyễn Quân liền đắm chìm trong đả kích ngồi một bên buồn bực không lên tiếng, vào lúc này thấy Phó Thần Thương chạy tới, biết là Phó Hoa Sênh gọi, chỉ ngẩng đầu lên nhìn con trai một cái, vẫn như cũ một câu nói cũng không nói.

An Cửu giãy giãy tay, bởi vì Phó Thần Thương căn bản không dám dùng lực, cho nên dễ dàng bị cô tránh thoát.

Sau khi tránh ra, cô xoay người rời đi, lại không nhanh hơn bước chân của người khác, vì vậy thẳng tắp đụng vào lồng ngực của anh ngăn cản tới, một phát không đứng vững thiếu chút nữa ngã về phía sau.

Phó Thần Thương hồn bay phách tán ôm hông của cô, đợi cô đứng vững vàng vẫn như cũ chưa tỉnh hồn, trong tròng mắt hoàn toàn khủng hoảng.

Anh cảm giác hơi sức của mình quá lớn, lại cảm thấy cánh tay của mình quá cứng, quả thật không biết đặt tay mình lên chỗ nào trên người cô mới phải, cô giống như yếu ớt đến đụng một cái là có thể vỡ.

Phùng Uyển liếc nhìn con trai nhà mình một cái, đồ không có tiền đồ này… Chỉ có điều, nhìn phản ứng của nó, không ngờ nó lại để ý đứa bé này như vậy.

Một người muốn đi, một người muốn cản, như thế mấy lần An Cửu không thành công rời đi, trong tròng mắt bình tĩnh không gợn sóng cuối cùng nhấc lên sóng cả, “Phó, Thần, Thương!”

“An Cửu…” Một tay Phó Thần Thương cản đường đi của cô, một tay yếu ớt nắm lấy bả vai cô, “Anh nói rồi, anh sẽ cho em một câu trả lời, chúng ta… Trở về rồi nói có được không?”

“Đến lúc này, anh còn muốn gạt tôi…” An Cửu từng chút từng chút một đẩy tay anh ra.

Tốc độ nói chuyện của cô chậm chạp bình tĩnh, “Phó Thần Thương, có phải cảm thấy tôi rất dễ lừa gạt như vậy không? Anh muốn trả lời như thế nào? Kết hội thông đồng với Tô Hội Lê diễn một tuồng kịch sinh ly tử biệt cho tôi xem để chứng minh người anh yêu nhất thật ra là tôi?”

Phó Thần Thương trầm mặc, anh biết, quá muộn, lúc này anh nói gì cũng không có tác dụng.

“Em… Đừng kích động, đứa bé vô tội!”

“Người không có tư cách nói câu nói này nhất là anh.”

“Về nhà với anh trước được không?”

“Về nhà? Sau đó giam giữ tôi sao? Đầu tiên biến tôi thành công cụ tranh quyền lợi đoạt phụ nữ của anh, bây giờ lại muốn tôi thành công cụ sinh con cho anh sao? Tôi nói cho anh biết, đứa bé ở trong bụng tôi, cho dù anh phái người canh chừng tôi hai mươi tư giờ, tôi không muốn nó, cũng có biện pháp…”

“An Cửu!!!” Phó Thần Thương đè nén lửa giận cắt đứt lời nói quá mức tàn nhẫn của cô, “Nhất định phải như vậy sao?”

An Cửu đột nhiên cười, một hồi lâu sau từ từ mở miệng: “Không như vậy? Cũng có thể!”

Sau đó dừng lại một chút, “Bây giờ anh hãy cùng tôi ký giấy thỏa thuận ly hôn!”

Tròng mắt Phó Thần Thương sáng lên khi nghe được nửa câu đầu của cô, sau đó nhanh chóng ảm đạm xuống.

“Thế nào? Không bỏ được? Muốn cổ phần, hay muốn đứa bé?”

Phó Thần Thương nhắm mắt, anh biết cô khẳng định chỉ biết một phần sự thật, cũng không rõ ràng năm năm ước hẹn đã sớm hủy bỏ, đây vốn không phải là vấn đề muốn đứa bé hay muốn cổ phần, mà là vấn đề muốn đứa bé, hay muốn cô.

“Anh muốn em…”

An Cửu nắm thật chặt hai quả đấm, cười lạnh, “Đứa bé người lớn đều muốn nắm trong tay? Phó Thần Thương, anh không khỏi quá tham lam không biết chừng mực!”

Sao cô không hiểu ý tứ của anh, Phó Thần Thương cười khổ, cho dù không đồng ý ly hôn, anh cũng không có cách nào có được cô, hơn nữa còn sẽ khiến cho cô tự mình gánh chịu khổ sở tự tay giết chết đứa bé…

Anh muốn đưa tay chạm vào cô, nhưng khi nhìn thấy nét mặt ghét bỏ của cô thì thu tay về, “An Cửu, em muốn con sao?”

“…”

“Đừng nghĩ tới hận anh, em yêu con không?”

“Phó Thần Thương, tôi không rảnh dài dòng với anh.” An Cửu siết chặt nắm tay, nói xong đi vòng qua anh.

“Anh đồng ý với em.” Sau lưng, Phó Thần Thương rốt cuộc nhả ra.

Trong khoảng thời gian ngắn, Phùng Uyển, Phó Hoa Sênh, Kỷ Bạch tất cả đều nhìn về phía anh.

An Cửu dừng bước, hạ mí mắt, không biết đang nghĩ gì ở đây.

Hiệu suất của Phó Thần Thương đặc biệt cao, gọi điện thoại, không tới mười phút luật sư Trần đã chạy tới, mang theo giấy thỏa thuận li hôn, sở dĩ sẽ nhanh như vậy, hiển nhiên thỏa thuận ly hôn này anh đã sớm soạn trước rồi.

An Cửu nhìn cũng không nhìn ký tên vào tờ cuối cùng, Phó Thần Thương nhìn chằm chằm tên của cô thật lâu, rút bút máy ra, sức lực ký tên lớn đến mức làm rách cả tờ giấy.

“Bây giờ có thể rồi chứ?”

“Có thể.” An Cửu trả lời.

Lúc này, nữ bác sĩ chẩn đoán cho cô vừa đúng từ trong phòng khám đi ra, đi ngang qua chỗ bọn họ.

An Cửu gọi cô ta lại, “Bác sỹ, tôi có thể rồi, làm xong kiểm tra, mong ngài mau sớm bố trí phẫu thuật giúp tôi.”

Trên trán Phó Thần Thương nổi lên gân xanh, chộp mạnh tay lên hai vai cô, bởi vì bị lừa gạt mà hai mắt tràn đầy tức giận, tròng mắt tê liệt, “Tống, An, Cửu! Em đã đồng ý anh cái gì?”

Phó Hoa Sênh và Kỷ Bạch đứng nhìn cũng bị một thay đổi bất ngờ này của An Cửu làm cho kinh hãi ngây ra.

“Tôi đồng ý anh cái gì? Lừa anh thì thế nào? Anh cũng biết tức giận sao?” An Cửu không nhanh không chậm lấy hai tay cua anh ở trên vai mình xuống, “Xin đừng chạm vào tôi, bẩn.”

Phó Thần Thương nắm thật chặt hai quả đấm, khớp xương mười ngón tay trắng bệch.

Phó Hoa Sênh ý vị lau mồ hôi, ôi má ơi con cừu nhỏ nghịch ngợm tập kích ra thứ gì đó quá tàn nhẫn…

Bác sỹ nhìn hai người, cơ bản đã biết rõ tình huống, thì ra cô gái này thật sự đã kết hôn rồi, ông xã còn tuấn tú sáng sủa như vậy, nhưng mà thoạt nhìn tình cảm không tốt, khó trách muốn phá thai.

“Tôi thấy, cô vẫn nên thương lượng xong với người thân đi rồi mới quyết định!” Bác sỹ khuyên nhủ.

“Không cần, chúng tôi đã không còn quan hệ gì.”

Phùng Uyển khẽ lắc đầu một cái, đã sớm biết có thể như vậy.

“Cô trước đi tới đây với tôi.” Bác sỹ bất đắc dĩ nói.

An Cửu đi theo, chưa đi được mấy bước, cổ tay lại bị túm lại.

Giận dữ mới vừa rồi giống như là ảo giác, Phó Thần Thương đột nhiên cả người đều chìm xuống, âm trầm dọa người, Phó Hoa Sênh sẵn sàng đề phòng, sợ anh hai mất khống chế sẽ làm ra chuyện gì với An Cửu. Sợ rằng Phó nhị đã bị bức đến cực hạn…

An Cửu nhìn cổ tay mình bị túm chặt, sau đó ngước mắt nhìn anh, tất cả gai nhọn trên người đã sống lại, nhắm ngay vào người đàn ông trước mặt, “Như thế nào? Cuối cùng không giả bộ được sao? Rõ ràng chán ghét tôi muốn chết, lại không thể đánh cũng không thể mắng, còn phải hạ mình xuống, ăn nói khép nép dỗ dành, có phải đặc biệt nhục nhã không? Anh sao mà tôn quý, lại phải nhịn ghê tởm kết hôn với kẻ cặn bã bết bát như vậy, cùng ngủ cùng ăn, ân ái… Có phải cảm giác mình đặc biệt vĩ đại không, đặc biệt chịu nhục không?”

Phó Hoa Sênh chắp tay trước ngực, ý vị nháy mắt ra dấu cho An Cửu, làm ơn đừng kích anh ấy nữa, Phó nhị căm hận nhất chính là bị người uy hiếp, thứ hàng này nếu nổi cơn hung ác lên, mười anh cũng không ngăn được đó!

Phó Hoa Sênh nhìn An Cửu, lại chăm chú nhìn về phía Phó Thần Thương, nín thở đưa mắt nhìn…

Phó Thần Thương khẽ cúi đầu, An Cửu không biết anh định làm gì, khi phản ứng lại, đôi môi bị cánh môi mỏng của anh vô cùng nhẹ nhàng lướt qua, “Ghê tởm? Em cho là… Như vậy à?”

Thích… Thích đến trái tim cũng đau đớn… Nhưng mà, không cách nào để cho em biết, không có cách nào để cho em tin tưởng anh…

Rốt cuộc như thế nào, em mới có thể tin tưởng anh…

Một giây tiếp theo.

Vẫn ở trong ánh mắt khiếp sợ của cô, Phó Thần Thương thuận thế tiếp tục cúi người xuống, cong gối, một chân quỳ xuống –

“An Cửu, đừng làm tổn thương đứa bé.”

Tất cả mọi người ở trong này đều sững sờ.

Phùng Uyển càng thêm đứng bật dậy, con trai bà sao mà cao ngạo, lại quỳ xuống cho một người phụ nữ.

Kỷ Bạch nhìn đến thân thể run run hốc mắt ửng đỏ, rốt cuộc không nhịn được vội vàng vọt tới cùng quỳ xuống, “Chị dâu hai! Đều là sai lầm của em! Em thật sự không ngờ sự tình sẽ biến thành như vậy! Van chị đừng tổn thương cục cưng có được không? Chị đánh em đi! Đánh chết em cũng không sao! Không, không, chị có mang cục cưng không thể ra tay, tự em đánh mình!”

Nói xong, bắt đầu tự mình tát mình.

Phó Hoa Sênh vòng quanh tại chỗ hai vòng, nóng nảy vò rối tóc, điên rồi điên rồi, một hai ba cái, đây là náo loạn thế nào?

Anh lần đầu tiên quỳ xuống cho mình, không phải cầu hôn, mà là cầu mình đừng phá bỏ đứa bé, a, đây là giễu cợt như thế nào?

“Phải làm gì đây…” An Cửu run run vuốt trán, lầm bầm lùi về sau một bước, “Nhưng mà Phó Thần Thương, đời này của tôi, không muốn có bất kỳ liên quan gì tới anh!”