Edit: Nguyen Thi Mai Trang
Phản ứng mang thai của cô ngày càng trở nên nghiêm trọng, lẽ ra ban đầu cô chỉ cần phải ứng phó với ba người, nhưng sau khi cả nhà Phó Cảnh Hi đến đây, thì lại nhiều thêm ba người, trừ phi cả ngày cô đều ở trong phòng, nếu không thì bất cứ lúc nào cô cũng có thể bị phát hiện, mấy ngày nay lúc nào cô cũng phải đề phòng rất là mệt mỏi.
Nhưng lúc này đây, chồng của cô lại đang ở bên người phụ nữ khác.
Rõ ràng đã đến mức độ này rồi, cô vẫn còn không cam lòng, không chịu từ bỏ.
Cô cực kỳ ghét bản thân trở nên yếu đuối như vậy.
Nhưng mà, nhìn ảnh cưới ở trong phòng, người ở trong tấm ảnh là chồng của cô, ở đây là nhà của cô, có trưởng bối luôn yêu thương cô, có một em chồng luôn luôn làm ra sai lầm ngu ngốc, còn có, sinh mệnh bé nhỏ trong bụng cô...... Cô thật sự rất lưu luyến cảm giác ấm áp này...... Sao có thể dễ dàng từ bỏ vậy được.
Anh cắt đứt dây tơ hồng rời đi không chút lưu luyến, để lại cô tự trói buộc mình, không tìm được lối thoát.
Nếu như bà ngoại cô còn sống thì tốt rồi, bà nhất định sẽ chỉ cô phải làm như thế nào......
Lúc trước, khi cô sắp từ bỏ mọi thứ, là bà ngoại mắng cho cô tỉnh.
Nhưng bây giờ, không còn người nào có thể dạy cô phải làm thế nào......
--- ------
An Cửu che kín cả người đi xuống lầu.
Lúc này cha chồng cô đang đánh cờ với Phó Hoằng Văn, Tô Nhu đang pha trà, Phó Cảnh Hi thì không có ở đây, Phó Hoa Sênh giờ này chắc vẫn còn ngủ, Phùng Uyển đi từ trong nhà ra, thấy cô xuống lầu, bộ dạng giống như muốn đi ra ngoài, bà hơi khẩn trương hỏi cô, "Con định ra ngoài hả?"
An Cửu gật đầu: "Con đi viếng mộ bà ngoại."
"Bên ngoài đang có tuyết, hay để lúc khác rồi đi?" Phùng Uyển khuyên cô.
"Đi đi. Để Khiêm Nhân chở con đi." Phó Chính Huân đã lên tiếng, Phùng Uyển không dám có ý kiến gì nữa.
"Giúp ta gửi lời thăm hỏi bà ngoại con". Trước khi cô đi, ông thở dài nói.
Mấy năm nay, ông không dám đi gặp bà ngoại cô lần nào......
An Cửu đáp lại, rồi đi ra cửa.
Tô Nhu ngước nhìn bóng dáng An Cửu rời đi, bình thản rót trà cho Phó Chính Huân và chồng cô.
--- ------
Tuyết không lớn lắm, chầm chậm rơi xuống, không nhanh cũng không chậm, cả thế giới dường như đều trở nên chậm lại một nhịp.
An Cửu mệt mỏi dựa đầu lên cửa sổ xe hơi, lười biếng không muốn cử động, sau đó xe đột ngột thắng lại, bên tai cô truyền đến âm thanh chói tai.
"A...... Anh Thôi thật ngại quá! Tuyết rơi nên đường hơi trơn!" Kỷ Bạch nhận ra đây là xe của Thôi Khiêm Nhân, xin lỗi lại gần đốt cho anh điếu thuốc.
Thôi Khiêm Nhân mở cửa xe đi ra, không nói gì liếc anh ta một cái, tiếp theo kiểm tra sơ bộ tình trạng của xe, ở bên hông xe có một vết xước dài, tệ nhất là, tất cả kính chiếu hậu đều bị đụng bể, nếu vẫn tiếp tục chạy trong thời tiết này thì rất nguy hiểm.
Kỷ Bạch xấu hổ gãi đầu, "Ưm, việc này, xem như là lỗi của em!"
Thôi Khiêm Nhân rít thuốc lá một hơi, "Tất nhiên là lỗi của cậu rồi, nhóc con, gấp gáp như vậy bộ muốn đi đầu thai hả?"
Kỷ Bạch ngượng ngùng cười, trả lời anh, "Tại em đang có việc gấp......"
Ngay lúc này, An Cửu hạ cửa xe xuống, "Có việc gì vậy?"
Thôi Khiêm Nhân nhức đầu trả lời cô: "Kính chiếu hậu bị bể rồi."
Thấy người ngồi trong xe là Tống An Cửu, sắc mặt Kỷ Bạch hơi biến đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, "Chị dâu đi đâu vậy? Để em chở chị đi được không, biết đâu lại thuận đường với em!"
Kỷ Bạch mặc một bộ âu phục màu đen, trước ngực cài một đóa hoa trắng, rõ ràng là đang đi tham dự tang lễ.
Nghe anh ta nói vậy, An Cửu trong nháy mắt liền hiểu ra, hèn chi lúc cô nói muốn ra ngoài Phùng Uyển lại lo lắng như vậy, còn khuyên mình lúc khác hẵng đi, thì ra bà cho rằng cô dùng bà ngoại làm cớ để đến tang lễ ba của Tô Hội Lê gây sự?
An Cửu khẽ mỉm cười, "Anh nói không sai, thuận đường mà."
Biết rõ hôm nay là tang lễ của Tô Viễn thì sao, liên quan gì đến cô, sao cô lại vì tang lễ của người khác mà không đi viếng bà ngoại nữa.
Thôi Khiêm Nhân suy nghĩ một hồi cũng đành đồng ý, "Vậy nhị thiếu phu nhân, tôi đi sửa xe trước, đợi lát nữa tôi đổi chiếc xe khác rồi qua đón cô."
"Không cần phiền phức vậy đâu, tự tôi trở về là được." An Cửu nói.
"Anh yên tâm đi, tôi giúp anh đưa chị ấy về còn không được sao?" Kỷ Bạch vừa nói vừa mở cửa xe cho An Cửu.
"Cậu chạy chậm một chút." Thôi Khiêm Nhân dặn dò cậu.
"Biết rồi! Tay lái của em rất vững anh yên tâm đi!"
"Đây không phải là vấn đề tay lái vững hay không."
"Càng lúc càng dài dòng!" Kỷ Bạch vừa nói thầm vừa khởi động xe.
Nhìn thấy anh ta chạy với tốc độ chậm, Thôi Khiêm Nhân mới yên tâm thu hồi tầm mắt.
Nhưng thực ra, vừa rời khỏi tầm mắt của Thôi Khiêm Nhân, Kỷ Bạch liền tăng tốc độ chạy.
Nhưng mà, dù cho anh chạy nhanh thế nào, bộ dạng An Cửu vẫn thờ ơ, không thèm quan tâm, thậm chí cô còn ngáp một cái, chỉ hơn 100 km mà thôi, trước đây cô chạy tới 300/400 km đã sớm quen rồi, vì thế sao cô lại để ý cái tốc độ này?
Kỷ Bạch thấy cô không sợ chút nào, cảm thấy tẻ nhạt, cho nên anh chạy chậm lại, "Chị thật không thú vị."
"Là anh quá nhàm chán."
"......"
"Con đường này hình như không phải đến nghĩa địa."
"Đúng vậy." Kỷ Bạch không hề giấu diếm trả lời.
Kỷ Bạch vừa nói vừa dừng xe trước một quán cà phê.
Kỷ Bạch vòng qua kia mở cửa cho cô, An Cửu vẫn ngồi yên không định bước xuống xe, nhíu mày hỏi anh như vậy là có ý gì.
"Mời chị uống một ly cà phê, chị không nể mặt à?"
“Không phải anh đang vội sao?"
"Bây giờ thì không." Kỷ Bạch không có ác ý mỉm cười.
An Cửu cũng đáp lại anh một nụ cười, "Anh thấy tôi nên mới không tiếp tục đi nữa chứ gì? Tôi thật không hiểu, thích thì theo đuổi cô ta đi, theo đuổi không được thì đi công kích tình địch của anh, cần gì phải nhìn tôi chằm chằm như vậy?"
Kỷ Bạch giận tím tái cả mặt, vịn cửa xe, gằn từng chữ nói: "Tống An Cửu, sao cô có thể thản nhiên xây dựng hạnh phúc của mình trên sự đau khổ của người khác như vậy? Cô may mắn lấy được Phó Thần Thương, cả ngày canh giữ bên cạnh một người đàn ông vốn không hề yêu mình. Cướp đoạt hạnh phúc của người khác như vậy, cô cảm thấy rất đắc ý, rất tự hào sao? Đó là của cô sao?"
"Cướp đoạt? Cướp đoạt từ tay ai? Từ trong tay của Tô Hội Lê sao? Phó Thần Thương là vật sở hữu của cô ta sao? Anh nghĩ rằng Phó Thần Thương là một vật chết không có tư tưởng không có đầu óc hay sao? Ai cũng có thể cướp đoạt?" Mấy ngày nay cô không ăn được cái gì cả, ăn trước mặt mọi người, trở về phòng liền ói hết ra, bây giờ bị anh ta chất vấn như vậy, cô bắt đầu cảm thấy chóng mặt.
"Hơn nữa, dù cho tôi có cướp đoạt, thì đó là cướp đoạt người đàn ông của anh hay sao? Anh ầm ĩ cái gì!" An Cửu bước xuống xe, "Tôi bây giờ nói nhiều thêm một câu với anh đều muốn tổn thọ, một người đàn ông, còn dây dưa hơn phụ nữ nữa......"
"Tại sao không dám nghe tôi nói, cô sợ sao?" Đằng sau, Kỷ Bạch vội vàng nói.
"Tôi sợ cái gì?" An Cửu tức cười quay người lại.
"Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ, tại sao Phó Thần Thương lại lấy cô à?"
An Cửu dừng chân lại, cứng người lại, một lúc sau mới cười giễu hỏi: "Anh ta tại sao lấy tôi, liên quan gì đến cậu?"
"Tôi biết đáp án." Kỷ Bạch nói.
--- -----
Hai người ngồi đối diện nhau trong phòng riêng của quán cà phê.
Kỷ Bạch bình thản bỏ thêm đường vào ly cà phê, "Phụ nữ, chính là nói một đằng nghĩ một nẻo, rõ ràng là cực kỳ quan tâm......"
An Cửu cố kiềm chế không tạt ly cà phê vào mặt anh ta, chắc cô điên rồi nên vừa nghe câu nói kia của anh ta liền theo anh ta vào đây.
Tự mỉa mai bản thân mình, bây giờ cô đã bị dồn ép đến bước đường cùng, ngoại trừ mong đợi Phó Thần Thương sẽ như lời anh đã hứa giải thích tất cả cho cô nghe, thì cô không còn biết phải làm như thế nào nữa, đành phải đặt hết hy vọng vào chuyện này thôi.
"Đêm đó, là cô tắt điện thoại của anh Hai không cho anh ấy ra ngoài đúng không? Cô biết tin cũng nhanh thật! Nhưng cô có biết lúc đó Hội Lê phát bệnh nhảy từ trên lầu xuống thiếu chút nữa là mất mạng rồi không? Cô có biết lúc bác Tô qua đời Hội Lê đang hôn mê, không thể gặp được ba cô ấy lần cuối hay không? Bây giờ......ngay ngày tang lễ của ba cô ấy, cô cũng muốn đến gây chuyện!" Kỷ Bạch càng nói càng kích động, "Tôi vốn cho rằng mặc dù cô giỏi bày mưu tính kế, nhưng ít nhất cô còn có chút nhân tính, thật không ngờ là...... Cô hoàn toàn không có nhân tính!"
"Nói xong chưa?"
"Sao vậy? Dám làm không dám nhận à?"
"Vậy ý của anh là, người vợ như tôi phải giúp chồng mình thay quần áo tử tế thắt cà vạt xong, tiễn chồng mình đi an ủi người phụ nữ khác mới được coi là dịu dàng, hiền lành à? Dù cho hồ ly tinh thê thảm như thế nào......Cũng là cô ta tự chuốc lấy. "
Không muốn nhiều lời nữa, An Cửu nói xong thì đứng dậy đi, Kỷ Bạch quăng một túi tài liệu màu nâu đến trước mặt cô, "Đây là đáp án mà cô muốn. Để coi sau khi cô coi xong, còn nói cô ấy là hồ ly tinh nữa không. "
Túi tài liệu đó thu hút sự tò mò của cô nên cô ngồi xuống lần nữa, cầm lên, xé mở giấy niêm phong, rút tài liệu bên trong ra......
Kỷ Bạch nhìn thấy động tác của cô, trong lòng anh hết sức khẩn trương, vì túi tài liệu bị niêm phong lại, anh cũng không biết đến nội dung bên trong, nhưng mà...... Tô Hội Lê đã nói đây là nguyên nhân thật sự vì sao Phó Thần Thương lấy Tống An Cửu, là chứng cứ có thể làm cho Tống An Cửu hết hy vọng, chỉ cần đưa cho cô ta xem, cô ta sẽ không dây dưa Phó Thần Thương nữa, Hội Lê có thể đạt được hạnh phúc......
Khẩn trương, bởi vì, quyết định này, sẽ thành toàn cho Tô Hội Lê với Phó Thần Thương, anh sẽ hoàn toàn buông xuống tình cảm với Hội Lê......
Cứ như vậy đi......
Có thể nhìn thấy bọn họ hạnh phúc, là được rồi......
An Cửu đọc rất nhanh, xem hết nội dung của từng tờ, cho đến tờ cuối cùng có chữ ký Phó Thần Thương tự tay ký lên, những tài liệu này còn bao gồm bản sao giấy chứng nhận kết hôn của cô và anh, tay An Cửu dần trở nên run rẩy, hô hấp càng lúc càng dồn dập, giống như là bệnh nhân vùng vẫy sắp chết......
Cuối cùng, cô cố tỏ ra bình tĩnh dốc ngược túi tài liệu, từ trong túi rớt ra một cái máy ghi âm......
Tay cô run rẩy, cố gắng một lúc mới mở được máy ghi âm, lúc đầu chỉ có tiếng ù ù vang lên, sau đó mới truyền đến giọng nói quen thuộc của cha chồng cô.
Kỷ Bạch lập tức ngồi thẳng lên nghe.
Phó Chính Huân: "Hôm nay gọi mấy con lại đây, là có một chuyện muốn tuyên bố. Một người bạn cũ của ta, là đối tác của tập đoàn nhà họ Phó lúc mới thành lập, năm đó là bà ấy bỏ ra khoảng tiền vốn đầu tiên. Ta vừa mới...... Biết được tin bà ấy đã qua đời...... Ta chuẩn bị chuyển hai mươi phần trăm cổ phần tập đoàn nhà họ Phó cho cháu gái của bà ấy."
Phó Hoằng Văn: "Ba! Chuyện này không hợp lý! Năm đó là năm đó, bây giờ người bạn đó của ba cũng đã qua đời rồi......"
Phó Chính Huân: "Câm miệng, ta không phải đang thương lượng với các con!"
Phó Hoa Sênh: "Ba ngài cứ nói đi, đừng nổi giận mà! Ngài uống một ngụm trà đi!"
Phó Chính Huân: "Nhưng cháu gái của bà ấy vẫn còn nhỏ, giao cho nó những thứ này, nó cũng không biết kinh doanh. Vì vậy, Thần Thương, Hoa Sênh, Cảnh Hi, ba người các con, ai lấy nó (TAC) thì người đó sẽ quản lý những cổ phần này. Cô gái này năm nay hai mươi tuổi, đang học cấp ba ở Thịnh Cẩn."
Phó Hoa Sênh: "Hả, có chuyện tốt như vậy à? Cảnh Hi còn nhỏ, Phó Nhị đã có người trong lòng, hơn nữa bọn họ đâu có quan tâm đến số tài sản này, vậy cổ phần này không thuộc về con thì thuộc về ai đây?"
Phó Hoằng Văn: "Thịnh Cẩn? Học cùng trường với Cảnh Hi hả! Cảnh Hi con có biết cô ta không?"
Phó Cảnh Hi: "Dạ biết. Là bạn cùng lớp với con."
Phó Hoằng Văn: "Nếu vậy thì không phải Cảnh Hi rất thích hợp à?"
Phó Chính Huân: "Không chỉ đơn giản là lấy cô gái này thôi đâu, cô ta đã học lại cấp ba hai năm rồi, nếu tiếp tục như vậy thì tương lai sẽ không có tiền đồ gì! Trong vòng một năm, các con phải giúp cô ta dựa vào thực lực của bản thân mà thuận lợi tốt nghiệp và đậu vào đại học A, sau khi kết hôn, trong vòng năm năm không được ly hôn, nếu muốn ly hôn phải do cô ta chủ động đề nghị, nếu không thì một chút cổ phần cũng không lấy được."
Phó Hoa Sênh: "Má ơi, điều kiện này cũng qua hà khắc rồi! Để coi bộ dạng của cô gái này rồi tính...!"
Phó Cảnh Hi: "Con từ bỏ."
Phó Hoằng Văn: "Cảnh Hi, con nói cái gì?"
Phó Chính Huân: "Tại sao? Không phải con và cô bé kia là bạn cùng lớp sao? Coi như cũng hiểu rõ nhau rồi."
Phó Cảnh Hi: "Bởi vì hiểu rõ, cho nên con mới từ chối."
Phó Hoa Sênh: "Ha ha, sớm nói rồi không phải của con thì của ai đây......"
......
......
Phó Thần Thương từ đầu đến cuối vẫn không nói một câu, cô đã bị sự im lặng của anh phán tử hình.
"Tí tách" "Tí tách", một giọt, hai giọt máu tươi từ khóe miệng cô nhỏ xuống bản hợp đồng bí mật của tập đoàn nhà họ Phó, tiếp theo cô "Oẹ" một tiếng nôn ra một ngụm máu nhuộm đỏ cả tờ giấy trắng......
Kỷ Bạch bị cô dọa đến mức phục hồi tinh thần lại từ cảm xúc kinh ngạc lúc nghe đoạn ghi âm, "Tống An Cửu! Cô...... Cô sao rồi, có… có việc gì không?"
"A......"
An Cửu nắm chặt tờ hợp đồng nhuốm đẫm máu trong tay, thì ra cái cô mở ra, là chiếc hộp ma quỷ Pandora.
Kỷ Bạch bị tiếng cười của cô dọa đến nổi cả da gà, anh cẩn thận nhìn kỹ, cô không phải đang khóc, không rơi nước mắt, mà cô lại đang cười.
Anh cũng không bất ngờ với cái kết quả này, nhưng không ngờ là cô và Phó Chính Huân còn có nguồn gốc sâu xa như vậy. Vậy là, từ đầu đến cuối Phó Thần Thương lấy cô ta là vì cổ phần, không hề yêu cô ta, tất cả là vì kế hoạch, để có đủ thực lực từ trong tay Sở Mạch......giành lại Tô Hội Lê. Cô chỉ là công cụ để anh ta đạt được quyền lợi, ngoài ra, thì cô ta không là gì trong lòng anh ta. Thì ra, từ trước đến giờ người mà anh ta thật lòng yêu cũng chỉ có một mà thôi, anh ta làm tất cả cũng vì cô ấy.
"Này, cô......" Kỷ Bạch buồn bực gãi đầu, anh thật sự bị cô dọa sợ.
"Không có việc gì...... Làm sao có việc gì được...... Khúc mắc bao lâu nay trong lòng tôi cuối cùng cũng cởi ra rồi, thoải mái cả người...... Làm sao có việc gì được......" An Cửu khẽ cười, giọng nói rất nhẹ.
"A, thì ra là vậy......"
Thì, ra, là, vậy. Bốn chữ này, làm trái tim cô tan vỡ.
"Cám ơn anh...... Kỷ Bạch."
Cám ơn anh thình lình châm một ngọn lửa, đốt trụi cảm xúc lưu luyến trong lòng tôi, cám ơn anh chặt đứt xiềng xích trên người tôi, giải thoát cho tôi.
Kỷ Bạch trợn mắt nhìn cô mất hồn mất vía đi ra ngoài, khiến anh trở nên vô cùng lúng túng.
Rõ ràng đây là lỗi của cô ta, sao anh lại mềm lòng! Chết tiệt!
Nhưng mà, hình như, trong tất cả chuyện này, cô ta là người vô tội......
Cô không có dụ dỗ Phó Thần Thương, mà là Phó Thần Thương vì mục đích của bản thân mà cố tình tiếp cận cô, kết hôn với cô; không phải cô không muốn rời đi, mà là Phó Thần Thương không chịu buông tay; không phải cô lòng dạ ác độc, cô hoàn toàn không biết gì hết......
Từ lúc biết được sự thật đến lúc rời đi, không đến một phút, cô không có nổi điên, không có đau khổ khóc lóc, cô hoàn toàn im lặng, chỉ ngay lúc nhìn thấy tờ giấy cuối cùng thì cảm xúc của cô mới trở nên mãnh liệt, nét mặt của cô, như là sự bình yên trước cơn bão, không báo hiệu trước, nhưng lại là mở đầu của một cơn sóng ngầm, không thể dừng lại, sau khi nghe xong đoạn ghi âm, sóng to gió lớn liền ập đến, tất cả đã kết thúc, trái tim của cô đã chết rồi.
Kỷ Bạch nắm chặt hai tay, chôn đầu thật sâu, nhìn những tờ giấy nhuộm máu ở đối diện, nếu cô chỉ vì sự giàu sang và phú quý, thì lúc biết tất cả sự thật, cô sẽ không phản ứng như vậy, sẽ không......