Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 103: Không ngờ tôi chính là tới thay cô canh đứa bé?

Từ lần trước làm hại Tề Tấn chia bạn gái tay, An Cửu cũng chưa đi tìm anh, cho nên mới phải lựa chọn tìm Lục Châu.

Vừa muốn đè xuống phím gọi, lại thu tay về, Lục Châu là người của Phó Thần Thương, lqd ngộ nhỡ lúc này bọn họ ở chung một chỗ thì sao?

Lướt danh bạ điện thoại, cuối cùng ngừng ở tên của Phó Hoa Sênh, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích gọi đi.

Điện thoại di động vang lên rất nhiều tiếng, là trạng thái không ai nghe máy.

An Cửu để điện thoại di động xuống, kết quả bên này mới vừa để xuống, bên kia Phó Hoa Sênh gọi ngược lại.

"Cục cưng, em tìm tôi?"

An Cửu nhíu nhíu mày, cách điện thoại di động cô cũng có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, "Uống nhiều quá rồi?"

"Không có đâu, uống một ly mà."

An Cửu oán thầm, một ly, vậy là bao nhiêu cái ly?

Chỗ Phó Hoa Sênh nghe rất ồn ào, mơ hồ có thể nghe được giọng phụ nữ nũng nịu"Tam Thiếu, ai vậy? Cục cưng nào vậy! Anh còn chưa gọi người ta là cục cưng nữa!"

"Đi đi đi, đi nhanh đi! Bản thiếu gia có việc quan trọng!"

"Này, này......"

"Thôi, anh nên tỉnh rượu đi!" An Cửu cắt đứt anh, xem ra anh ta như vậy thì cũng không hỏi được gì.

Phó Hoa Sênh lại gấp, "Đừng đừng! Chị đâu đừng cúp mà! Em không lộn xộn còn không được sao chị dâu! Em không có say! Chị dâu nói đi, chuyện gì?"

Phó Hoa Sênh lại bắt đầu bình thường mở miệng gọi chị dâu.

Anh cẩn thận suy nghĩ cẩn thận, gọi chị dâu không chỉ khiến đối phương đối với buông lỏng lòng cảnh giác với mình, l^q"đ quan trọng hơn là mỗi lần gọi cô là chị dâu thì cũng sẽ để cho anh ta có cảm giác vui vẻ khi cua vợ của Phó Thần Thương.

"Vậy anh có biết hiện giờ Phó Thần Thương đang ở đâu không?" An Cửu hỏi.

Giọng nói Phó Hoa Sênh trong nháy mắt dẫn theo chút oán khí, "Chị dâu này......"

"Nếu không biết thì coi như xong."

Phó Hoa Sênh vội vàng nói, "Chị hỏi anh ấy ở đâu làm gì?"

"Có một món đồ cần anh ấy ký tên cho tôi, sợ anh ấy đang bận, tôi định tự mình đưa qua, ký xong thì về."

"Chị thật biết quan tâm! Anh ấy thật đúng là rất bận, em khuyên chị đừng đi thì tốt hơn!"

Trong giọng nói của Phó Hoa Sênh tính tính toán toán, hiển nhiên ngoài lời này còn có lời khác.

"Phó Hoa Sênh anh không phải là đàn ông hả? Có lời gì thì nói thẳng đi, đừng có kéo kéo như phụ nữ được không?"

Phó Hoa Sênh bị nghẹn nửa ngày nói không ra lời, lầu bầu nói, "Không phải chị biết gần đây anh ấy thân thiết với Tô Hội Lê sao? Hôm nay Tô Hội Lê ra viện, vào lúc này hẳn Phó Nhị đang  đang ăn mừng cô ra viện với một đám người!"

An Cửu im lặng chốc lát.

Xem ra, anh đã có quyết định thôi.

"Chuyện này?"

"Chuyện này thì sao? Anh ấy hiện tại không sợ hãi gì! Chị cứ để mặc anh ấy như vậy?"

"Vậy anh nói tôi phải làm thế nào?"

Đây chẳng phải là việc mình muốn sao?

"Đương nhiên anh ấy đi ra ngoài có một người, thì chị đi ra phải có một đôi! Sao mà sợ anh ấy chứ!"

Hàng này lại nữa!

"Có phải anh có thù oán với Phó Thần Thương hay không?" An Cửu bất đắc dĩ hỏi.

"Chị đã đoán đúng, như thế nào, có muốn đứng chung một chiến tuyến với em hay không?"

An Cửu không nhịn được cắt đứt anh, "Nói chuyện chính, cuối cùng anh có biết anh ấy đang ở đâu hay không? Tôi có chuyện rất gấp."

"Đang ở bàn của em, lqđ em có thể không biết sao? Chị chờ một chút, em lập tức tới đón chị! Chờ em nhé! Nhất định phải chờ em!"

Không đợi An Cửu nói chuyện, tên kia đã tự ý cúp điện thoại di động.

An Cửu không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ở nhà đợi.

Tiểu An hoàn thành trò chơi ghép hình thì thỏa mãn, lại chạy đến dính cô, "Chị ơi, là anh rể hả?"

"Không phải, là em của anh rễ."

"Em của anh rễ?" Tiểu An đáng yêu nghiêng đầu không hiểu.

-----

Không hơn mười mấy phút Phó Hoa Sênh đã chạy đến.

Anh lại đổi xe, Lamborghini màu cam sáng, mặc toàn thân *** rực rỡ, vô cùng chán ngán. Tạo thành đối lập rõ rệt với Phó Thần Thương vĩnh viễn trắng đen.

Thôi, thỉnh thoảng đổi tầm nhìn cũng tốt, ở cùng Phó Thần Thương lâu cô cũng sắp bị thay đổi quan điểm thẩm mỹ rồi.

Không đợi An Cửu chào hỏi, Tiểu An đã thật hưng phấn chỉ vào Phó Hoa Sênh, "Chị ơi, người đưa thư nè!"

Mặt của Phó Hoa Sênh lập tức tối tăm, An Cửu cười hì hì chạy ra ngoài, trí nhớ đứa bé này thực không tồi.

"Em có thể bóp nhóc này chứ?" Mặt Phó Hoa Sênh không thay đổi hỏi.

An Cửu nhún vai, "Anh có thể thử xem."

Nhìn răng trắng sắc bén trong miệng An Bình, Phó Hoa Sênh nhịn.

"Nhóc này đến đây lúc nào?" Phó Hoa Sênh hỏi.

"Hôm nay vừa tới, sẽ ở vài ngày." An Cửu sợ anh lại chuyển đề tài, trực tiếp hỏi, "Bây giờ có thể đi chưa?"

"Nhóc tì này làm thế nào?"

An Cửu bất đắc dĩ nhìn Tiểu An mặt đầy mong đợi, "Mang theo đi cùng! Còn có thể làm sao!"

"Được rồi, đi!"

"Đợi chút, anh không có uống rượu chứ?" An Cửu không yên tâm kéo anh, tiến tới ngửi một cái, "Có mùi rượu!"

"Thật không có Uống....uố...ng! Đều là bọn họ làm nhiễm mùi thôi!" Nói xong thì thẳng thắn trong ánh mắt nghiêm túc của cô, "Được rồi, uống một ngụm nhỏ mà thôi."

"Hay là để tôi lái cho! Anh ôm An Bình ngồi phía sau đi!" Cô cũng không dám dùng an toàn của An Bình giỡn chơi.

"Được rồi, chị lái xe đi!" Phó Hoa Sênh lập tức bế An Bình lên cao, "Đi!"

"Chú đưa thư, chú đưa chúng con đi gặp anh rể hả?" Tiểu An hưng phấn hỏi.

Bị gọi thành chú đưa thư thì vô cùng khó chịu rồi, những lời này lại càng khiến anh không vui, "Ngoan, gọi anh."

"Anh đưa thư!"

"Bỏ hai chữ đưa thư!"

An Cửu cố gắng suy nghĩ một hồi, "Đưa?"

"Mẹ nó! Nhóc tì này chơi anh hả?"

......

Dọc theo đường đi, An Cửu chuyên tâm lái xe, phía sau một lớn một nhỏ cãi nhau, cứ như vậy đến mãi đến cửa Tước Môn.

Phó Hoa Sênh vừa muốn xuống xe, bị An Cửu ngăn lại, "Anh đừng xuống."

"Tại sao vậy?"

"Anh nói tại sao? Chỗ này cấm trẻ nhỏ, anh ngồi ở trong xe chờ tôi với An Bình!" An Cửu dặn dò.

Phó Hoa Sênh làm mặt oán phụ, "Không ngờ tôi chỉ tới thay cô trông trẻ?"

"Xem như tôi nợ anh một nhân tình, lần sau mời anh ăn cơm."

Thật là, nói để cho anh báo địa chỉ là được, sao cô biết anh lại tự mình chạy tới, lqd vậy thì thuận tiện phát huy một chút công dụng của anh thôi!

Phó Hoa Sênh hừ hừ  mấy tiếng, coi như là miễn cưỡng đồng ý, nhưng nhóc tì trong lòng lại không đồng ý rồi.

"Chị, em cũng muốn đi!"

"Không được, ở nơi này chờ chị!"

An Cửu bỏ chạy như một làn khói trước khi nhóc con dùng nước mắt oanh tạc mình, chỉ còn lại Phó Hoa Sênh cố gắng giữ chặt bé con không để cho cậu chạy lung tung.

"Chị đi ăn trộm kìa." Tiểu An đều phồng miệng lên cả giận nói.

"Cả việc này em cũng biết?" Phó Hoa Sênh kinh ngạc mở to mắt, cấm trẻ nhỏ gì đó ở trước mặt anh chính là mây bay.

"Ừ, anh rể nấu cơm ăn rất ngon đấy."

Mắt Phó Hoa Sênh trợn trắng, thì ra là việc này.

"Chị là người xấu!" Tiểu An cúi gằm đầu, tay nhỏ bé nắm cửa sổ xe, ai oán nhìn phương hướng An Cửu đi mất.

"Ừ, rất xấu." Phó Hoa Sênh phụ họa.

"Không cho anh nói xấu chị của em! Anh là người xấu!" Tiểu An lòng căm phẫn.

"......"

An Cửu không nhớ mình đã thay quần áo, mặc đồng phục học sinh muốn đi vào, đụng phải nhiều một ông chú biến thái chặn đường: "Em gái nhỏ, về nhà với chú, chú mời em ăn kẹo que", An Cửu dùng ba chiêu đánh ngã, đi thẳng tới phòng Phó Hoa Sênh nói cho cô biết.

Mới vừa nổi đẩy cửa, nghe thấy bên trong truyền ra một hồi hưng phấn ồn ào.

"Ha ha, chị dâu xấu hổ kìa!"

"Chị dâu, em mời chị một chén, không cần biết lúc nào, em luôn luôn ủng hộ chị! Em biết rõ bây giờ có rất nhiều khó khăn, chỉ cần có em ở tại một ngày, thì giúp chị một ngày!"

"Chúc chị và lão đại sớm ngày, người có tình sẽ thành thân thuộc!"

"Kỷ Bạch, cậu uống nhiều quá rồi! Người ta có nhị thiếu bảo bọc mà, nào phải dùng tới cậu!"

"Dầu gì còn có Sở Mạch nữa mà!"

"Nói tới người kia làm gì? Một tên hèn hạ mà thôi! Không bao lâu nữa nhất định tôi sẽ chơi chết anh ta!"

Nhờ có khả năng ngoại giao của Kỷ Bạch, giờ mọi người đều biết Tô Hội Lê chỉ vì nhược điểm của cha mình đang nằm trong tay Sở Mạch, cho nên mới bị ép làm việc dưới tay anh, giữ thái độ đồng cảm và thương tiếc với cô, cũng hiểu tại sao Phó Thần Thương đột nhiên trở về Phó thị tranh quyền. Về phần vì sao cưới người khác, llêquýyđônn mọi người đều tin tưởng lời giải thích của Kỷ Bạch. Mặc dù người trong cuộc là Phó Thần Thương chưa từng giải thích, chỉ là, cũng không bác bỏ.

Không khí đang lúc nóng nhất, cửa bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, mọi người cho là nhân viên phục vụ cũng không có chú ý, nhưng sau khi nhìn lướt qua thì lại lập tức gắt gao nhìn chăm chú vào người đi vào.