Editor: Quỷ Quỷ
Phong Kiêu cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa, trước mắt là cảnh tượng cô gái không màng đến hình tượng ngồi dưới đất khóc lớn.
Bất lực như vậy, đáng thương như vậy…
Phong Kiêu day day huyệt thái dương của mình.
An Mộc nhỏ hơn mình tận 10 tuổi, trong mắt anh, cô chính là đứa nhỏ không hiểu chuyện.
Nếu không phải ba của An Mộc từng giúp đỡ mình, anh căn bản sẽ không ra tay can thiệp bất kỳ chuyện gì của cô, nhưng từ trước đến nay vốn là người sát phạt quyết đoán, giờ lại đang đối mặt với một cô gái nhỏ tùy hứng thì có chút tay chân luống cuống.
Phong Kiêu không kìm được nhếch khóe môi cười tự giễu, lắc lắc đầu.
Từ khi nào Phong Kiêu anh lại mềm lòng thế này?
Đang trầm tư, điện thoại đột nhiên đổ chuông, anh liếc mắt qua liền nhận ra là thằng cháu có mắt không trong của mình gọi đến.
Phong Kiêu trăm ngàn lần chán ghét nhận điện thoại.
Bên kia Phong Tử Khiêm thận trọng mở miệng, “Chú út, chả là, cháu có chuyện muốn chú giúp, là về Đường Hạ, cháu, là như vậy hôm qua Hoàng Tam, à, chính là con trai của Hoàng Quân, anh ta cũng để ý Đường Hạ,…”
Phong Kiêu không kiên nhẫn mím môi.
Chi này của nhà họ Phong ở C thị, đúng là đời này bằng đời trước!
Đúng lúc này lại có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Phong Kiêu lại nhìn qua một chút lại phát hiện là An Mộc gọi.
Anh nhíu mày, đột nhiên thấy hứng trí, cô nhóc này là gọi xin tha thứ sao?
A!
Chính mình đã buông tha cho cô, cô lại được đằng chân lân đằng đầu.
Nhưng khi muốn nhận điện, cảnh tượng hỗn loạn ấy cùng giọng nói của An Mộc vang lên bên tai anh:”Đừng tới đây! Nếu không, tôi giết anh!”
Phong Kiêu nắm chặt điện thoại trong tay, có chút căng thẳng.
Trong đầu lại hiện ra cảnh cô cầm chặt bút máy kiên quyết đâm vào cổ mình.
_____*_____
An Mộc không biết mình phải làm gì bây giờ.
Đám người kia vây chặt lấy cô.
Trên cánh tay cô có vết thương đang rỉ máu.
Cô vốn bị thiếu máu, mấy hôm rồi không ăn cơm đều đặn, cộng thêm vài ba lần bị kích động, khiến cho trước mắt cô chỉ nhìn thấy một màu đen.
Bước đi cũng chật vật.
Nhưng cô vẫn nắm chặt chai rượu trong tay, thế nào cũng không buông.
Lắc lắc đầu, An Mộc tự nói với mình, không được ngất.
“Hoàng thiếu, cô ta chống cự hết nổi rồi!” Bạch Ngọc Khiết chỉ vào An Mộc, đột nhiên hô lớn một tiếng.
Hoàng Tam cười nham hiểm,”Tiểu mỹ nhân quả nhiên hoang dã! Em đã không thích Russian Roulette, vậy chúng ta hãy chỉ ở thế giới riêng của hai đứa thôi!”
Nói xong, anh ta bước từng bước về phía trước.
Trước mắt An Mộc toàn một màu đen, không hề do dự trực tiếp đập chai rượu, cứa mạnh mảnh vỡ vào tay mình!
Đau đớn giúp cô tình táo hơn, cô vung tay lên, “Đừng tới đây!”
Toàn bộ người trong phòng đều sợ đến mức muốn kêu lên.
Chưa từng thấy có người lại ác với bản thân như vậy!
Hoàng Tam cũng nhất thời bị uy hϊế͙p͙, không dám tiến lên.
Trước mắt càng lúc càng tối lại, đầu óc càng nặng nề.
Mỗi khi cảm thấy mình không thể kiên trì thêm nữa, cô lại lấy mảnh vỡ cứa vào tay mình.
Cánh tay nhỏ trắng trẻo của cô không biết có bao nhiêu vết thương.
Nhưng chung quy vẫn không thể ngăn được cơn thiếu máu ập đến.
Hai chân An Mộc mềm nhũn, rốt cục cũng gục ngã xuống đất.
Bàn tay không còn chút sức lực để giữ mảnh vỡ.
An Mộc nhắm chặt hai mắt lại.
A!
Mình….sẽ chết ở đây sao?
Nhưng cô chết rồi, trên đời này liệu sẽ có bao nhiêu người vì cô mà đau lòng?