Editor: Quỷ Quỷ
Vẻ mặt Vệ Uy nghiêm túc đến mức khô khan, làm cho không khí vốn thoải mái trở nên có chút chán nản.
Vệ Uy nhìn dáng vẻ thiếu gia đang nhìn vào điện thoại, dường như đang chờ đợi một cuộc gọi quan trọng.
Đến khi điện thoại đổ chuông, Vệ Uy lập tức nhìn thấy thiếu gia không kìm được mà nhoẻn miệng cười.
Vệ Uy không khỏi tò mò, rốt cuộc là điện thoại của ai có thể làm cho thiếu gia vui vẻ đến vậy?
Cúp điện thoại, thiếu gia liền dặn dò giúp việc, lát nữa sẽ có một cô gái nhỏ đến tìm anh, trực tiếp cho cô vào là được.
Rốt cục tiếng chuông cửa cũng vang lên, Vệ Uy liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, lại ngẩng đầu lên nhìn thiếu gia, cặp mắt hoa đào thâm thúy kia rõ ràng sáng lên so với bình thường.
Vệ Uy thức thời khép văn kiện trong tay lại, “Thiếu gia, tôi….”
Ầm!
Còn chưa nói hết câu cửa thư phòng đã bị đá mạnh ra.
Vệ Uy quay đầu liền nhìn thấy một cô gái mỹ lệ đang phăm phăm tiến vào.
Vệ Uy trộm nghĩ, Đường tiểu thư này cũng thật là nhiệt tình.
Nhưng giâu tiếp theo Vệ Uy liền sợ đến ngây người.
Chỉ nghe thấy tiếng xé gió, sau đó căn phòng an tĩnh trở lại.
Phong Kiêu nhàn nhã dựa vào ghế, bởi vì là ở nhà, cho nên anh chỉ mặc áo sơ mi màu đen, cổ áo phanh ra để lộ làn da mật ong rắn chắc.
Mà An Mộc lúc này đang ngạo nghễ đứng lên bàn, tay giơ cao gót đôi giày 6 phân hiệu Michael, đối diện với Phong Kiêu!
An Mộc rất phẫn nộ, hai tay chống nạnh, đôi mắt phượng lộ ra tia sắc bén!
“Phong Kiêu!”
Giọng nói của cô đầy lửa giận điên cuồng.
Chính cô cũng không ý thức được rằng từ lúc cô bước vào ở góc nào đó trong căn phòng có âm thanh lên đạn!
Nếu không phải Phong Kiêu đã ra hiệu trước, chỉ e giờ phút này An Mộc đã bị bắn nát rồi!
Vệ Uy mặt không biến sắc, xoay người nói. “Thiếu gia…..”
Nụ cười trên mặt Phong Kiêu đầy vẻ thích thú, cứ như cái người đang bị ai đó dùng giày cao gót uy hϊế͙p͙ không phải là anh, anh nhìn Vệ Uy liếc mắt một cái, “Lui ra đi.”
Tuy chỉ là nói bâng quơ nhưng lại làm người ta không dám vi phạm mệnh lệnh.
Vệ Uy cúi đầu,”Vâng.” liền xoay người, rời đi rất nhanh.
Bình thường khi thiếu gia dùng ngữ khí này nói chuyện, nói lên rằng anh đang tức giận.
Vệ Uy không kìm được thở dài.
Thật khó khăn lắm thiếu gia mới cảm thấy hứng thú với một người phụ nữ, không ngờ cô ta lại dám chọc giận thiếu gia: Đường tiểu thư, cô tự cầu phúc đi!
Trong thư phòng, An Mộc giữ nguyên tư thế này suốt 10 giây.
Phong Kiêu vẫn dựa lưng vào ghế, lúc này anh thậm chí càng thêm hứng thú, “Tôi còn tưởng cô đến là để cầu xin tôi.”
“Tôi cầu xin anh, anh sẽ buông tha cho tôi sao?” An Mộc lạnh giọng hỏi.
“Đường nhiên…….là không.”
An Mộc cười lạnh, “Cho nên, vì sao mà tôi phải cầu xin anh?”
Người đàn ông này cứng mềm đều không ăn, cô việc gì phải tự hạ thấp mình?
Phong Kiêu nhíu mày, “Vậy cô làm thế này để dọa tôi sợ sao?”
“Anh đương nhiên không sợ.” An Mộc thu tay lại, “Căn bản tôi cũng chả làm gì được anh.”
Thân thủ của mình trước mặt con người này, căn bản không đáng nhắc tới!
Phong Kiêu tò mò, “Vậy vì sao cô vẫn còn làm?”
An Mộc đứng thẳng người, sống lưng thẳng tắp:”Tôi chỉ là muốn cho anh biết quyết tâm của tôi.”
Ngón tay thon dài của Phong Kiêu gõ lên mặt bàn, động tác thong dong nhà nhã, mười phần hứng thú, đồng thời cũng sặc mùi nguy hiểm, “Ồ?”
Bị anh nhìn như vậy, An Mộc đã cảm thấy hết hồn.