An Mộc cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi.
Cô muốn lùi về sau nhưng lại chả biết lùi tới nơi nào
An Mộc liền tưởng tượng, khi mình bị ánh mắt kia làm cho mê muội, mất cảnh giác, ngay lập tức sẽ bị tóm lấy rồi xé thành trăm mảnh.
Phong Tử Khiêm ngay lập tức chen ngang vào giữa hai người, đẩy An Mộc lùi về phía sau lưng anh ta:”Chú út, cô ấy không hiểu chuyện, anh đừng so đo với cô ấy được không.”
Phong Tử Khiêm che khuất tầm mắt người đàn ông kia, An Mộc mới cảm thấy không khí lúc này thông thoáng hơn một chút.
Phong Tử Khiêm nói xong câu đó, quay đầu lại nhìn An Mộc:” Cô Đường, chú út của chúng tôi là tổng giám đốc của FAE, cô muốn hỗn xược trong giới giải trí thế nào là việc của cô, nhưng không thể đắc tội với anh ấy!”
Nói xong anh ta còn dùng ánh mắt ra hiệu cho An Mộc, ý tứ vô cùng rõ ràng.
An Mộc không thèm nhìn anh ta, ánh mắt chằm chằm, nhìn thẳng vào Phong Kiêu.
Người đàn ông này chắc chắn sẽ không dễ dàng mà buông tha cho cô.
Trong ánh mắt đào hoa của Phong Kiêu lóe lên một tia tà ác, ánh mắt ấy lướt từ trên người Phong Từ Khiêm sang người cô, rồi dừng lại.
Bị anh ta nhìn chằm chằm, An Mộc cảm tưởng như thần trí mình chợt đóng băng!
Phong Tử Khiêm tiếp tục cố tình cất giọng:” Chú út, anh đừng nóng giận, tôi thay mặt cho cô Đường xin lỗi anh.”
Đôi mắt sâu thẳm của Phong Kiêu phóng ra một tia sắc bén, An Mộc dù đang mở to mắt cũng không dám chạm phải ánh mắt anh ta, dù vậy cũng có thể cảm nhận được sự tức giận và lạnh lùng của anh ta, giọng nói anh ta cất lên như đến từ địa ngục Tu La:”Thế còn cô?”
Phong Tử Khiêm cũng bị đối phương làm cho sợ hãi đến cứng họng, lại không ngăn cản được An Mộc trước mặt, liền đứng im không nhúc nhích.
An Mộc cắn chặt răng.
Cô chẳng làm gì động đến anh ta, dựa vào đâu mà đứng đây vênh mặt sai khiến cô chứ?
Nghĩ vậy An Mộc đẩy Phong Tử Khiêm ra, ngẩng cao đầu:”Chú út, tôi đắc tội với anh khi nào vậy?”
Sắc mặt Phong Tử Khiêm càng trắng bệch ra.
Phong Kiêu nheo mắt:”Ý em là, em thích tôi?”
An Mộc lại nghẹn một lần nữa.
Giọng nói vang lên với ngữ khí rất bình thường nhưng lại làm cho An Mộc thực sự hoảng hốt.
Cô hít một hơi thật sâu, lại thêm một hơi thật sâu nữa.
An Mộc nhìn Phong Kiêu, tự tiếp thêm can đảm cho chính mình.
Cái tên sao chổi này ba lần bảy lượt đùa giỡ với cô, dựa vào đâu mà cô phải đứng trước mặt anh ta mà ăn nói ý tứ khép nép cơ chứ!
An Mộc đột nhiên ngẩng đầu:”Tôi nói tôi thích trinh nam, chú út, có phải anh muốn nói rằng, anh là trinh nam?”
Những câu này so với những lời lúc nãy, quả thực làm cho Phong Tử Khiêm hãi hùng khϊế͙p͙ vía.
Nhưng đồng thời cũng nhìn An Mộc với ánh mắt điên cuồng ngời sáng.
Nữ thân của anh ta, quả nhiên không tầm thường.
Trước mặt chú út mà dám dùng khẩu khí đó, chỉ có thể là có một không hai!
Phong Kiêu cong môi:”Nếu không phải, thì em có đổi ý không?”
Trời!
Liệu có gì nhầm lẫn ở đây không?
Có thể tưởng tượng đến lần đầu tiên, khi đó tuy bị mất hết lí trí nhưng vẫn nhớ như in từng cử chỉ của anh ta!
Không thể kìm được nữa, lửa giận trong lòng An Mộc cháy lên bùng bùng, như vừa ăn phải gan hùm, cô hừ lạnh một tiếng:”Đồi ý hay không, tôi cũng sẽ không coi trọng những người lòng dạ khó đoán, bá đạo chuyên chế, luôn luôn tự đề cao mình cho rằng con gái cả thế giới này ai cũng yêu hắn chết đi sống lại, ngày nay, đàn ông ấm áp, biết quan tâm mới là kho báu!”
Lòng dạ khó đoán? Bá đạo chuyên chế? Luôn tự đề cao?
Phong Kiêu nhíu mày, cô bé này thật là một ngày không chịu đòn, ngày đó sẽ lên tận nóc nhà lật ngói!
Anh cất giọng, phát ra âm thanh đầy quyến rũ:”Vậy ý em là, em thích anh ta?”
An Mộc nghẹn lại, không nói nên lời.
Phong Kiêu khẽ cười, nhưng vẻ mặt tươi cười đó của anh lại khiến cho An Mộc cảm thấy toàn thân rét run, “cô Đường, cháu trai tôi thích cô như vậy, như vậy…. nếu cô có thể làm vừa lòng nó, hoặc là đồng ý bên nó một đêm, tôi sẽ cho cô cơ hội tiến vào làng giải trí, cô thấy thế nào?”