Editor: Quỷ Quỷ
Trong đại sảnh chỉ có hai người, An Mộc cúi đầu thưởng thức mỹ vị.
Đồ Tây ở đây đã 8 năm cô không ăn rồi.
Hương vị vẫn ngon lành như trước.
Nhà họ An rất có gia giáo, nhiều năm như vậy rồi cô vẫn có thể làm được những cử chỉ tao nhã.
An Mộc là cố ý.
Nếu để Phong Tử Khiêm cho rằng mình cũng chẳng khác gì đám tiểu minh tinh dễ dãi kia, anh ta còn quý trọng mình hay sao?
Quả nhiên, thái độ của Phong Tử Khiêm khá thận trọng:”Nhìn tác phong của Đường tiểu thư, có vẻ như xuất thân từ một gia đình nổi tiếng?”
An Mộc dừng lại một chút, trả lời nước đôi:”Nhà tôi gia giáo rất nghiêm.”
Phong Tử Khiêm hiểu ra, người con gái xinh đẹp như vậy, sao có thể là con nhà trung lưu. Bước chân vào làng giải trí hẳn đã sớm nổi tiếng rồi, sao có thể đến tận bây giờ chỉ một quản cáo?”
Phong Tử Khiêm cẩn thận giải thích cho cô về lai lịch nhà hàng này, lời nói thú vị, làm người ta cảm thấy anh vừa khen ngợi vừa thổi phồng.
An Mộc vừa ăn vừa nhìn Phong Tử Khiêm.
Ai!
Con người từ trước đến nay không hề khách khí đối với mình, cứ gặp lại nói cô là đồ quái dị, giờ phút này như đang quỳ xuống phục tùng dưới váy cô.
Thật buồn cười!
Nếu đối phương biết mình chính là vị hôn thê xấu xí kia của anh ta, không biết anh ta sẽ phản ứng thế nào?
An Mộc nghĩ vậy, đột nhiên mở miệng:”Nghe nói anh Phong vừa mới đính hôn?”
Phong Tử Khiêm nghe thấy lời này, nhất thời trở nên nóng nảy:”Đường tiểu thư, tôi tuyệt đối không hề có tình cảm với vị hôn thê của tôi, cô ta là một người quái dị! So ra không bằng được một ngón tay của cô!”
An Mộc cười lạnh, “Vị hôn thê của anh thì có liên quan gì đến tôi?”
Phong Tử Khiêm ậm ừ, đột nhiên mở miệng:”Đường tiểu thư đã có bạn trai chưa?”
An Mộc nhíu mày.
Chậc chậc!
Không ngờ con người thay người tình như thay áo như Phong Tử Khiễm lại có lúc ngượng ngùng như thế này!
Đùa cợt với anh ta thật là vui!
An Mộc im lặng tầm 10 giây, nhận ra đối phương càng lúc càng căng thẳng, mới mở miệng:”Không có.”
Phong Tử Khiêm thở phào một cái, thần sắc cũng bình tĩnh trở lại, nhìn An Mộc thận trọng hỏi:”Vậy Đường tiểu thư, cô thích một người đàn ông như thế nào?”
An Mộc hai tay đỡ cằm, đôi mắt phượng trong trẻo thấu triệt, giảo hoạt bức người.
Thích kiểu đàn ông gì?
Cô sống ở nhà họ Phong từ nhỏ, mỗi ngày đều nung nấu tư tưởng đoạt lại An thị, hơi đầu mà nghĩ đến cái đó?
Nhưng mà…không hiểu sao, cô lại nhớ đến đôi mắt hoa đào xinh đẹp của ai đó.
Yêu nghiệt!
An Mộc lắc lắc đầu, muốn vứt con người kia ra sau đầu.
Nhớ tới anh ta làm cái gì chứ?
Người nhà họ Phong, chẳng có ai tốt đẹp!
An Mộc bĩu môi, lại nhìn Phong Tử Khiêm đang chờ mong nhìn cô.
Đột nhiên muốn trêu chọc anh ta một chút.
An Mộc nghĩ nghĩ, hai mắt sáng lên, “Tôi thích…..”
Cô cố tình kéo dài âm ra, làm Phong Tử Khiêm càng căng thẳng hơn, rồi mới phun ra:”Trai tân.”
Một câu này thôi làm Phong Tử Khiêm sầm mặt lại.
C thị này có ai không biết, Phong thiếu gia của nhà họ Phong có thói quen phong lưu?
Trong nháy mắt Phong Tử Khiêm đột nhiên cảm thấy hối hận vì mình quá mức tự tin.
Anh ho khan một tiếng:”Trai tân thì có gì tốt chứ, không trải qua tình yêu, nhất định sẽ không biết cách yêu thương phụ nữ.”
An Mộc nghe vậy, gật gật đâu:”Cũng đúng!”
Nhìn thấy ánh mắt Phong Tử Khiêm lại sáng lên, cô híp mắt mở miệng:”Nhưng làm sao bây giờ, tôi chỉ thích sự thuần khiết trong sạch, hàng đã qua sử dụng làm tôi thấy buồn nôn.”
Phong Tử Khiếm sắc mặt càng đen.
An Mộc cảm thấy thật khoan khoái, tao nhã cầm lấy khăn tay, chấm chấm môi, đứng lên nói:”Cảm ơn bữa tối của anh, tôi đã ăn rất ngon.”