Editor: babanini – Một tràng pháo tay <3 mình mơí tuyển được toàn các bạn dễ thương hà hà
Hôm đó, Ngoại Tinh Nhân kéo Thánh Kỵ Sĩ, Con Vịt, Phật Pháp Vô Biên, Chân Phạm và lão tử đi chiến trường,. Một lúc sau, lão tử và Thánh Kỵ Sĩ đều thần kinh rối loạn, rốt cục hắn cũng gõ hàng chữ:
[Đội ngũ] Ngoại Tinh Nhân: lão đại, Con Vịt, Tiên ca, Phạm ca, em phải đi nghĩa vụ quân sự.
Trong nháy mắt Lão tử không kịp phản ứng.
[Đội ngũ] Ngoại Tinh Nhân: lão đại, cái nick này để ở bên trong công hội đi, em sẽ gửi mật mã và thẻ bảo mật ở trong diễn đàn, các anh em có việc còn có thể dùng. Con Vịt, từ lúc em mới vào game đã được anh kéo, từ cấp 50 đến cấp 70 cũng không ít phiền phức, cmn đúng là không nỡ đi.
[Đội ngũ] Ngoại Tinh Nhân: còn có, Tiên ca, đều là đạo sĩ, huynh đệ thật sự rất khâm phục anh. Trong lều em còn ít tiền và mấy cái khoan, ngươi cầm, dung luyện ra một cái cánh hồng đi. Nếu anh có cánh hồng, cmn ai có thể đuổi kịp anh.
Đọc xong hai dòng tin nhắn, ta đột nhiên có chút buồn phiền.
Trò chơi này cũng giống như ngoài đời, sẽ có ly tán. Tên này thuộc loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn; thẳng thắn mà nói hắn cũng chưa làm được bao nhiêu chuyện tốt. Nhưng ngẫm lại, sau này khi lão tử login, sẽ không có người hỏi ta “Tiên ca, ở Tây Lăng này có khối Cương Quyết Thạch 81 giá cực thấp, có muốn em mua trước dùm anh không?” nữa, trong lòng lão tử vẫn còn có chút trống trải (từ vắng lặng không dùng để chỉ tâm lý người).
[Đội ngũ] Hôi Thái Lang: lão đại, Con Vịt, Tiên ca, em cùng lão Phật cũng phải đi rồi, phỏng chừng đến giữa tháng mười hai. Đại lão gia này không muốn nói mấy lời gì đó buồn nôn, nhưng quả thực mẹ nó vẫn có chút gì đó không nỡ.
Sau đó là một hồi yên lặng.
Trong Đông Quan, mười mấy người Mông Hồng Thiên Hạ không một ái đi. Một thích khách đối địch ẩn danh ở đây, nhìn chung quanh một chút, sau đó bắt đầu cầm đao chém Hôi Thái Lang.
Kết quả có thể tưởng tượng được, một người dùng một chiêu trực tiếp ném hắn trở về chuồng lợn.
[ Đội ngũ ] Ngoại Tinh Nhân: ha ha, đừng như vậy mà. Xem xem, mọi người đều tưởng là một đoàn hai mươi mấy người chúng ta treo máy ở đây đấy. Đi nghĩa vụ là chuyện tốt mà, ít nhất chứng minh em không phải là kẻ dư thừa! Chỉ là lần này đi, nói không chừng đời này cũng không còn cơ hội gặp mặt, thật không nỡ rời xa đám huynh đệ này!
[ Đội ngũ ] Phật Pháp Vô Biên: vốn là không muốn nói chuyện này, lão đại, ở thế lực lâu như vậy, cũng chưa cống hiến được gì, điểm cống hiến hàng tháng còn phải đợi Con Vịt thường xuyên nhắc nhở, ngẫm lại thực sự là…
[ Đội ngũ ] Thánh Kỵ Sĩ: Hay là mấy thằng đàn ông chúng ta kiếm chỗ nào cùng nhau tụ tập đi?
Đề nghị này được toàn bộ đội ngũ hưởng ứng. Server này là server tỉnh, người chơi cơ bản là đều sống trong cùng một tỉnh, cái này hại chết lão tử rồi!
Bởi vì Ngoại Tinh Nhân đến giữa tháng mười hai phải đi, nên ngày tụ tập được chọn là ngày mùng một tháng mười hai. Con Vịt tìm hiểu nơi ở của tất cả mọi người, cuối cùng chọn địa điểm tụ hội là ở trung tâm thành phố G, khách sạn Đằng Long.
Lão tử gọi điện thoại tra xét một hồi: khách sạn Đằng Long là một khách sạn chất lượng bậc trung, thuê một phòng đơn một buổi tối tốn 160 đồng, còn có bữa sáng. Haiz, nói chung là tạm được, chỉ là chỗ ta đang ở cách sân bay hơi xa, muốn đi còn phải tốn thêm chút phí nữa.
[Đội trưởng] Thánh Kỵ Sĩ: Phải nói trước nha, lần này là mấy đại lão gia tụ tập, không cho phép mang theo phụ nữ.
[Đội ngũ] Lưu Ly Tiên: a lão Thánh, chỗ này của tao cách sân bay khá xa
[Đội trưởng] Thánh Kỵ Sĩ: không biết đường tao tới đón, khi đến khách sạn thì ngủ cùng phòng với tao.
[ Đội ngũ ] Lưu Ly Tiên: [giận dữ] cút!!!
[Đội trưởng]: Thánh Kỵ Sĩ: [đỉnh đầu dấu chấm hỏi]?
Buổi tối, ta đi mua bản đồ thành phố G, gọi cho trợ lý Tiểu Đường, nói ta muốn ra ngoài một chuyến. Từ trong điện thoại truyền ra âm thanh nàng vô cùng bất mãn như thường ngày, rốt cục sau khi ta dùng mọi cách vuốt mông nàng cũng đã chấp nhận sự thật tàn khốc này.
Sau đó ta gọi điện thoại cho công ty của chú Dương. Ông chính là người khai quật ta từ chỗ ông chủ Nhâm, hiện tại chủ yếu quản nhân sự hành chính. Thẳng thắn nói chính là công ty này không có ta cũng được, thế nhưng không có hai người bọn họ thì nhất định không được.
Ông hỏi vô cùng tỉ mỉ: đi cùng ai, nơi nào, đi bao lâu, làm gì.
Ta trả lời lấp liếm cho qua, ông rất hài lòng nói: “Hừm, đã già đầu như thế rồi, gấp gáp chuyện chung thân đại sự cũng là thường tình.”
Ta vạch đen đầy đầu. Mỗi lần nói chuyện với ông, ta đều cảm giác mình là hàng thanh lý trên thương trường, có lúc lại là loại nhảy lầu bán phá giá. Làm hại mỗi lần đặt điện thoại xuống lại muốn chạy ra soi soi gương, ta, Tô Như Thị vẫn còn trẻ anh tuấn nha!!!
Ách ts, ta vậy mà quên tự giới thiệu bản thân mình.
Ta, Tô Như Thị, ba mươi tuổi, trước đây là quản lí của Diệu Mỹ Thực Nghiệp, ba năm trước đây tự lập công ty riêng, ở thành phố S có một xí nghiệp tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ.
Ngày thường cũng ít khi đi đâu, nếu có chuyện phải đi thì gọi mấy con bạn xấu đến giúp quản lý, ta chỉ muốn ở nhà suốt ngày.
Điểm ấy mọi người cũng có thể tưởng tượng, nếu không thì ta lấy đâu ra nhiều thời gian thế mà ngâm người trong game online.
Ta là một doanh nhân, doanh nhân là không thích phải chờ người khác. Vì lẽ đó tuy rằng hẹn thời gian là 10h sáng mùng 1 tháng 12 tại phòng riêng của khách sạn Đằng Long, nhưng lão tử vẫn xuất phát sớm một ngày.
18h ngày 30 tháng 11, lão tử đứng ở sân bay thành phố G. Tài xế xe taxi muốn lợi dụng khi mọi người qua lại ồn ào, định cuỗm đi của lão tử 160 tiền xe.
Lão tử nhận ra ngay sự bất thường: lúc trước tra giá xe của thành phố G là 10 đồng, mỗi km thì tăng thêm 8 mao. Một đường cao tốc cũng không thấy kẹt xe, cmn lấy giá này thì sân bay thành phố G cách nơi này hơn 180 km? Lão tử lúc trước tra bản đồ thấy chỉ có 52 km mà?
Vì thế hỏi tài xế, hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lão tử nửa ngày, sau lúng túng nói: “Cô là người thành phố G à?” Sau đó vùi đầu thối tiền thừa cho lão tử, còn bất mãn mà nói: “Sao không nói sớm.”
Vào khách sạn, tính toán lão Thánh nhất định sẽ thuê một phòng đôi, vì thế lão tử liền đặt trước một phòng đơn ở tầng ba.
Sự thực chứng minh ánh mắt của lão Thánh cũng khá: gian phòng nơi này rất sạch sẽ, ánh đèn bên trong là màu hồng nhạt ấm áp; thảm là màu lam đậm như khách sạn bình thường, hình dạng đường nét, dày nặng mềm mại; rèm cửa sổ cũng nền màu lam, có đường nét xen kẽ màu trắng; vừa tiến vào trong, khí lạnh tựa hồ đều bị chặn ở bên ngoài.
Rõ ràng thành phố G lạnh hơn thành phố S rất nhiều. Chí ít mùa đông ở thành phố S còn có thể mặc áo cộc tay, mà bên này, lão tử tắm xong đi ra, quấn lấy ba tầng vẫn cảm thấy lạnh.
Sau khi rửa mặt sửa soạn xong hết, là hơn 19h. A, là thứ bảy, là lúc thế lực chiến kiếm kinh nghiệm.
Lão tử dùng notebook đánh thử một hồi, phát hiện dùng notebook đánh thế lực chiến thực sự là khiến người ta đau “trứng”. Bất đắc dĩ, lão tử đành xuống lầu hỏi nơi nào có quán Internet. Tiểu thư ở đại sảnh đúng là nhiệt tình xinh đẹp, liền nói cho ta ra ngoài bên tay phải chính là quán Internet Vỏ Sò Xám.
Nhưng là đi vào vừa nhìn, liền càng khiến người ta đau “trứng”!
Mẹ kiếp, có thể hôm nay là cuối tuần, người nơi này chật ních. Nhiều người không đợi được đã bỏ đi rồi. Nhưng lão tử không quen nơi này, ngẫm lại ngày hôm nay rất đen, nên chỉ có thể chờ.
Lấy thời gian thời cổ đại ra hình dung, đại để lão tử đã chờ được một nén hương hay một chén trà gì đấy, hiện nay ở nơi này lão tử không có hương, cũng không có trà. À, nên đi quầy phục vụ mua một chai nước uống, cũng kiếm chỗ ngồi thoải mái chậm rãi đợi
Ước chừng qua thời gian nửa chai nước uống (quần chúng:…), một thằng con trai đi vào trong cửa hàng. Tên phục vụ lần này có vẻ vô cùng chân chó, lập tức tiến lên chào hỏi: “Ông chủ không có ở đây, ngồi chờ một chút, em đi gọi người liền.”
Sau đó một lát, có chuyện bất bình xảy ra!
Có người trả máy ở phòng tầng trên, thế mà tên phục vụ này lại dẫn người kia lên.
Dĩ nhiên giống như bạn nghĩ, lão tử làm sao có thể cho phép chuyện không văn minh như vậy phát sinh ở cái xã hội văn minh này?
Vì thế lão tử liền tóm chặt tên phục vụ kia: “Chờ đã, tôi hỏi cậu có còn biết thế nào là tới trước tới sau hay không?”
Ông trời làm chứng, tên phục vụ kia cũng mới chỉ có mười tám mười chín tuổi, bề ngoài chỉ như một đứa nhỏ ngay thẳng, không biết là có phải do bị khuôn mặt xinh đẹp của lão tử làm cho khiếp sợ hay không (người nào đó lau mồ hôi: bị bị ngươiuy hiếp ghê quá đấy đấy), lập tức liền nói lắp: “Người ấy… người ấy là bạn của ông chủ chúng em.”
Lão tử nghe là giận điên lên, vậy thì điển hình là chủ nghĩa tư bản hóa nha!!! Ta lập tức liền trừng mắt nói: “Bạn của ông chủ các cậu? Các cậu mở đây là quán Internet nha, cậu cho rằng là nhà các cậu chắc, muốn cho ai vào trước thì liền cho người đó vào? Hôm nay ngay cả cha đẻ ông chủ cũng phải xếp hàng!” Tên nhóc đó bị ta quát cho một tiếng, liền chớp mắt to nhìn lão tử, lại nhìn bạn của ông chủ của cậu ta. Một lát, cuối cùng “bạn của ông chủ bọn họ” mở miệng: “Tiểu Hải, không có chuyện gì, để vị tiểu thư này vào trước đi.”
Hắn chỉ nói một câu như vậy, âm thanh nhẹ như mưa xuân Giang Nam, đoan trang ôn hòa nhã nhặn, lão tử không nhịn được quay đầu lại đánh giá một hồi. Tên kia lúc đó đang mặc một bộ quần áo thể dục màu trắng, tóc hơi dài, lông mày hơi xếch. Ta xin thề ta chưa từng thấy anh ta, thế nhưng có thể là do khí chất cả người anh ta quá khiêm tốn, khiến người ta có một loại ảo giác quen biết đã lâu.
Phát hiện ta đang quan sát mình, anh ta quay đầu khẽ mỉm cười, gật đầu ra hiệu: xin mời.
Đến khi lão tử khó khăn bò lên chơi game thì đã là tám giờ.
Trong lúc chờ đợi thời gian trôi qua, lão tử nhìn thấy một đống tin nhắn mật, lật qua lật lại danh sách thành viên ở công hội, mẹ kiếp, lão Thánh cùng Con Vịt, lão Phật bọn họ một đứa cũng không online.
Tuy rằng ban đầu chỉ là muốn login kiếm kinh nghiệm, thế nhưng đài thế nào cũng phải chiếm lấy.
Mông Hồng Thiên Hạ vỗn vẫn chiếm lấy Tế Thiên đài ở Ba Thục, nếu như hôm nay mất đi, mọi người làm sao chịu nổi!
Ta không thèm quản chuyện khác, căn cứ ở danh sách thành viên sắp xếp đội, dẫn người ở Cổ Tế đàn Ba Thục cùng đoàn này muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn liền liều mạng xông lên.
Phía dưới vẫn có mấy dòng mất ngữ màu tím không ngừng:
[Hảo hữu] Lấm Tấm Hoa Trư nói với bạn: Tiên ca ca mấy người hội họp không gọi em!! Ôi — — —
[Hảo hữu] Lấm Tấm Hoa Trư nói với bạn: chán ghét các anh! [ném rác]
[Hảo hữu] bạn nói với Lấm Tấm Hoa Trư: đồ ngốc.
Ta chỉ trả lời hai chữ này, mặc nàng làm nũng chơi xấu cũng kệ.
Hoa Trư, loại tình cảm không muốn rời xa này còn có thể kéo dài bao lâu đây? Cho đến khi chân tướng được công bố, khéo ngay cả bạn bè chúng ta cũng không làm được.
Thế nhưng, cũng được, có vài thứ, sớm muộn gì em cũng phải được biết.
Đêm đó, mọi người vẫn đánh thế lực chiến tám giờ tới khi kết thúc. Dường như Mạn Đà La cũng ý thức được đêm nay Mông Hồng Thiên Hạ thực lực yếu kém, liều mạng mà tấn công đài của chúng ta. Người của một thế lực cũng thèm muốn, kéo cả vào Hoàng Kế Quang và Khâu Thiểu Vân.
Cuối cùng khi lão tử đang tẩy đài, Nhất Dạ Phong Lưu Đạn Đạn Đông cũng đã tự bạo mười mấy lần, rốt cục đến khi thế lực chiến chỉ còn hai phút thì tẩy xong.
Trên kênh bang hội, mọi người đều hoan hô. Trước đây tất cả mọi người đều online, giữ đài cũng không có gì khó khăn, nhưng trái ngược lại không vui vẻ như bây giờ: sau khi chiến xong mọi người đều lên YY ầm ĩ, có mấy người ít khi lên tiếng còn lên hát vài bài, huyên náo như thế này kéo dài một canh giờ vẫn không giảm; chỉ là sau khi thái giám tới rống một khúc hảo hán ca xong, mọi người liền toàn bộ lệ rơi đầy mặt rồi logout.