Thiệu Nhạc dùng khăn vắt nước hạ nhiệt cho Vị Phồn, mở tất cả cửa sổ trong phòng ra, hy vọng gió lạnh có thể đem đi một ít nhiệt độ cơ thể Vị Phồn. Thế nhưng bất kể anh cố gắng thế nào, nhiệt độ cơ thể Vị Phồn vẫn không hề hạ.
“Cứ tiếp tục như vậy không phải cách.” Thiệu Nhạc tự nói.
Nhiệt độ cao như vậy, nóng đến chỉ cần chạm vào người cậu cũng vì nhiệt độ cơ thể cậu tỏa ra mà có chút chịu không nổi, lo lắng Vị Phồn sẽ xảy ra chuyện, thần kinh Thiệu Nhạc theo thời gian trôi qua mà càng ngày càng căng thẳng.
Qua mấy giờ không ngừng đổi nước, cuối cùng Thiệu Nhạc quyết định cầm điện thoại lên định bấm 119 gọi xe cấp cứu đưa Vị Phồn đến bệnh viện, tình hình của Vị Phồn cần sự điều trị của bác sĩ, nếu không hậu quả thật sự không dám nghĩ.
Nhưng vừa cầm điện thoại lên, lại nghe tiếng tít tít tít cắt đứt liên lạc.
Anh cấp tốc nhấn nút tắt trên điện thoại rất nhiều lần, nhưng vẫn nghe thấy những tiếng giống vậy. Điện thoại sao lại ngay lúc nguy cấp này mà hư mất, anh lòng nóng như lửa đốt lo lắng suy nghĩ.
Sau mới nghĩ lại Vị Phồn từng nói vì không đóng tiền điện thoại nên bị cắt rồi, dù sao cũng không có ai gọi điện tìm cậu, thành ra cậu cũng lười đi đóng.
Thế này xem chừng nghiêm trọng đây, Thiệu Nhạc nhìn Vị Phồn nóng đến hai mắt trắng dã thần trí bất minh, trong lòng lo lắng vô cùng.
Anh dùng tay chống đỡ thân thể, từ từ đến phía lối vào. Mở ra xe lăn Vị Phồn nhét chỗ khe hở tủ đựng giầy.
Khu nhà trọ này thật sự cũ đến không thể hơn nữa, những gia đình ở đây gần như dọn đi hết.
Thiệu Nhạc trên lầu bốn ấn chuông cửa tìm không thấy ai ra mở cửa, vậy ngay cả muốn gọi nhờ điện thoại hàng xóm cũng không được.
Thẳng đến đầu cầu thang, hai tay nắm chặt xe lăn, chăm chú nhìn cầu thang dốc ngược xuống.
Anh nhớ rõ dưới lầu có điện thoại công cộng, chỉ cần xuống được lầu bốn này, là có thể tìm được người đưa Vị Phồn đến bệnh viện cứu chữa.
Anh nhìn bốn phía, nhà trọ này không có thang máy, chỉ có thang lầu để đi lại. Nơi này cũng không phải không gian như trước kia an toàn không chướng ngại vật, từng bậc từng bậc thang, xe lăn của anh căn bản không thể đi xuống.
Thiệu Nhạc ngẫm nghĩ, vì một người mới quen biết hơn một tháng, nóng lòng như vậy có đáng không?
Nhưng anh không khỏi nhớ lại khoảng thời gian anh cùng Tiểu Hỉ cô đơn ở nhà, nếu không phải có Vị Phồn, ngôi nhà ngột ngạt của họ sẽ không xuất hiện nhiều tiếng cười như vậy.
Người trước mắt này tiến vào cuộc sống anh, đem lại cho người sắp mục nát như anh bao nhiêu sức sống. Tình cảm đối phương châm vào tuy rằng nhỏ bé không đáng kể, lại từng giọt từng giọt tích góp làm anh khắc sâu không thể nào quên được.
Anh nhớ lại mấy ngày nay tuy rằng Vị Phồn miệng nói không muốn, cũng là thái độ xem thường đó, nhưng vẫn chăm sóc họ từng li từng tí.
Thậm chí sau khi anh gặp chuyện không may không bao giờ là Thiệu Nhạc giàu có như trước đây nữa, Vị Phồn vẫn cứ giữ anh lại, đứng bên cạnh anh.
Trải qua mấy ngày này, đối anh mà nói biết bao quý giá.
Hiện giờ Vị Phồn phát sốt cao, tình cảnh nguy hiểm, sao anh có thể xem bốn tầng cầu thang này thành trở ngại, mà ngăn cản bản thân tiến lên?
Thiệu Nhạc xếp xe lăn lại gọn gàng, để cho xe lăn đứng vững trên mặt đất.
Sau đó anh chống đỡ hai tay từ từ hướng tới, lúc hai tay chạm vào lan can bằng sắt, anh dùng sức khởi động thân thể mình, buộc hai chân, đã gần bảy năm chưa từng dùng qua cho tới nay vẫn ngồi xe lăn, run rẩy bước trên mặt đất.
Vào một đêm trời bỗng nhiên đỗ mưa to của bảy năm trước, anh chở Lục Kì đến một buổi đấu giá từ thiện. Lúc đi dọc theo đường núi, vì có một chiếc xe đột nhiên vượt qua, chiếc xe bên cạnh tránh không kịp tông tới.
Anh liều mạng xoay vô lăng muốn tránh chiếc xe xảy ra tại nạn phía trước, nhưng vì tốc độ quá nhanh, cả chiếc xe chạy vào làn đường ngược chiều, tông mạnh ngay chính diện một chiếc xe đang chạy ngược xuống.
Tiếp theo lại có một chiếc xe tông vào phía sau xe anh.
Xe anh bị lật, văng mạnh vào vách núi, va chạm dữ dội qua đi từ từ rơi xuống.
Hơn mười giây trời đất quay cuồng, đau đớn kịch liệt không ngừng kéo tới, anh bị mắc kẹt ở ghế tài xế ngực đau đến không thể hô hấp, cảm giác thắt lưng anh giống như bị gãy làm hai, đau đớn khiến anh rên lên thống khổ.
Anh nghe thấy tiếng trẻ em khóc, trong chiếc xe bị anh tông ngay chính diện có một đứa trẻ.
Những chiếc xe đi ngang ngừng lại, anh nghe thấy tiếng la hét của rất nhiều người, muốn cứu anh đang bị dây an toàn lộn ngược trong xe ra.
“Cứu..... đứa trẻ kia..... Trong xe có trẻ em.....” Ngón tay dính đầy máu của anh suy yếu chỉa về phía chiếc xe kia.
“Có người đi cứu rồi.” Người đang cắt dây an toàn kéo anh ra nói. Mặt cùng đầu người này cũng toàn là máu.
Hai mắt anh mơ hồ nhìn thấy có ai đó ôm đứa trẻ rời xa thùng xe.
Đột nhiên một tiếng nổ mạnh truyền đến, chiếc xe bị anh đụng phải kia nhanh chóng nổi lửa bừng cháy.
Tiếng la khóc của bé trai kia thê lương mà thống khổ.
“Cha..... Mẹ.....”
Dưới ánh lửa đỏ rực chiếu rọi, anh ngất đi.
Lúc tỉnh lại, bác sĩ nói với anh, anh đã rất may mắn, ngay lúc thần kinh bị tổn thương anh được đưa đến bệnh việp kịp thời, trên đường không dám chậm trễ dù là nửa giây.
Lại thêm Thiệu gia tài chính hùng hậu quan hệ rộng lớn, cha anh mời bác sĩ giỏi nhất phẫu thuật cho anh, xương sống vốn đã gãy may mắn chữa trị được. Bác sĩ nói với anh, sau này chỉ cần chăm chỉ tập vật lý trị liệu, có lẽ còn có thể chống gậy đi lại.
Sau đó anh đi thăm bé trai kia, nhưng mà đứa trẻ kia thì căm phẫn tóm lấy tất cả những thứ gì bên mình có thể ném, chọi anh.
Y tá nỗ lực an ủi bé trai, nói:
“Anh trai cũng bị thương, về sau có lẽ không thể đi nữa, phải ngồi xe lăn. Em không thể như vậy, tai nạn kia cũng không phải lỗi của anh trai này, rất nhiều người cũng bị thương.”
“Cha mẹ tôi chết rồi!” Bé trai kia khóc đến khàn giọng, cố sức hét lên:
“Anh tốt nhất ngồi xe lăn cả đời đi, cả đời không thể đứng dậy được, anh hại chết cha mẹ tôi, anh hại chết họ, anh tên xấu xa này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, không bao giờ!”
Anh vĩnh viễn nhớ rõ tiếng khóc la của bé trai kia.
Anh vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân.
Thế là từ giây phút đó anh quyết định lựa chọn để bản thân cả đời ngồi trên xe lăn.
Đây là cách anh chuộc tội.
Thiệu Nhạc hồi tưởng về quá khứ, tay không cẩn thận bị trượt, cơ chân bởi vì nhiều năm không đi đứng mà suy thoái không chống đỡ nỗi sức nặng cơ thể, làm anh ngã thật mạnh xuống bậc thang.
Hiện tại mới nghĩ đến chuyện sử dụng hai chân, thật sự đã quá muộn. Thiệu Nhạc không khỏi tự giễu mình.
Nếu năm đó anh nghe theo đề nghị của bác sĩ tiếp nhận vật lý trị liệu, có lẽ anh vẫn còn cơ hội bước đi, nhưng hiện tại anh tự biến mình thành như vậy, hai chân này, cũng đã sớm phế rồi.
Bắt lấy lan can cầu thang, Thiệu Nhạc xê dịch mông từng chút từng chút từ từ di chuyển, mỗi một lần anh di chuyển, hai tay kéo theo hai chân sớm đã không thể đi lại duy chỉ còn lại cảm giác tê buốt đau nhức.
Anh tự cảm thấy dáng vẻ này của mình thật rất đáng buồn, nhưng cũng là ứng với báo ứng.
Cứ như vậy xuống đến lầu một, cũng không biết đã qua bao lâu.
Thiệu Nhạc lau một đầu đầy mồ hôi, chỉ nghĩ đến chuyện ra ngoài đi tìm điện thoại công cộng.
Song lúc anh đặt chân mình xuống bậc thang cuối cùng của lầu một, nghe thấy một giọng nói già nua nghẹn ngào.
“Cậu chủ.....”
Thiệu Nhạc ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện người trước mặt anh cư nhiên là người đã giúp đỡ Lục Kì cướp hết tất cả tài sản của anh ―― lão quản gia mà anh tin tưởng nhất.
“Xe lăn của cậu ở trên kia sao?” Lão quản gia nói xong đi lên lầu bốn cầm xe lăn xuống.
“Ta tưởng rằng ông sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa?” Thiệu Nhạc nhìn chăm chăm lão quản gia của anh, lên tiếng, trong giọng nói không có chút tình cảm nào, đối với người đã phản bội anh như vậy.
Lão quản gia mở xe lăn ra, định giúp Thiệu Nhạc ngồi lên xe lăn lại, nhưng Thiệu Nhạc cũng không nghĩ đến chuyện nhận sự giúp đỡ của ông.
“Ông là đặc biệt đến nhìn xem dáng vẻ nghèo túng của tôi sao?” Thiệu Nhạc hất ra tay lão quản gia đưa tới.
“Cậu chủ.....” Vẻ mặt lão quản gia có chút bi thương.
“Phiền ông ngay lập tức biến khỏi mắt tôi, nhìn thấy ông thật sự là việc khổ sở.” Thiệu Nhạc tự mình leo lên xe lăn.
Lão quản gia lui từng bước sang bên cạnh, tránh đường để Thiệu Nhạc có thể đi qua.
Thiệu Nhạc dần dần rời xa cánh cổng cũ kỹ sơn đỏ loang lỗ, cùng càng ngày càng cách xa quản gia.
“Cậu chủ!” Quản gia ở phía sau gọi với theo:
“Ngày mai bà chủ sẽ đưa cậu chủ nhỏ với cô chủ xuất ngoại, bà chủ muốn tôi theo cùng, về sau không ai có thể chăm sóc cậu, cậu phải tự mình kiên cường, cố gắng vì bản thân mà sống.”
Thiệu Nhạc không có quay đầu lại, cũng không có trả lời lão quản gia.
“Tâm của cậu chủ nhỏ cùng cô chủ đều chỉ hướng về cậu, sau khi chúng biết cậu bị đuổi đi mỗi ngày càng không ngừng khóc, bà chủ thấy chúng rất phiền nên đem chúng nhốt vào phòng không cho chúng ra ngoài. Cậu chủ nhỏ cùng cô chủ thật sự rất đáng thương, khóc xin tôi nhất định phải đi tìm cậu, hơn nữa muốn tôi nói với cậu, chúng sẽ chờ cậu, chúng sẽ chờ tới ngày cậu tới đón chúng, chúng nhất định sẽ chờ cậu, muốn cậu ngàn vạn lần phải nhớ tới đón chúng cùng nhau về nhà!” Quản gia ở phía sau tiếp tục gọi với theo, cả con hẻm nhỏ đều là tiếng vọng của ông.
Thiệu Nhạc vẫn không quay đầu lại, anh trượt ra khỏi con hẻm nhỏ, đi vào buồng điện thoại công cộng ngoài cửa hàng tiện lợi, cầm lấy điện thoại bấm 119.
Anh đương nhiên muốn đón Tiểu Hỉ cùng Hoan Hoan về, hai đứa nó tuy rằng do mẹ kế sinh, nhưng cùng anh phá lệ gần gũi.
Họ gần như mỗi ngày đều ở bên cạnh nhau, vào lúc Hoan Hoan bắt đầu kể chuyện cổ tích, Tiểu Hỉ sẽ leo lên chân anh, chui trong lòng anh, cận thận lắng nghe nội dung cậu chuyện cổ tích của Hoan Hoan.
Chỉ có Hoan Hoan cùng Tiểu Hỉ không hề để ý đến anh chân tàn phế, không ngại khuôn mặt hung ác của anh. Ở trong mắt chúng, anh là anh trai duy nhất của chúng, càng là người thân duy nhất.
Mẹ kế sau khi sinh chúng chỉ biết giao cho bà vú chăm sóc, chúng lớn hơn một chút thì ném chúng ở nhà không để ý tới, luôn bôn ba ở bên ngoài vì sự nghiệp bận rộn.
Thiệu Nhạc không rõ nàng rành rành không thích trẻ em, vì sao còn muốn mang hai đứa nó người mà anh coi là người thân trụ cột đi, không để lại cho anh.
Chúng không phải chỉ là con trai cùng con gái bà, mà còn là em trai cùng em gái mà anh yêu thương.
Lúc nghe được quản gia chuyển lời của Hoan Hoan cùng Tiểu Hỉ, cả trái tim Thiệu Nhạc đều muốn tan nát.
Mẹ kế căn bản không phải là người thích hợp chăm sóc trẻ em, bà ấy chỉ biết bỏ mặc tụi nhỏ tự sinh tự diệt. Hơn nữa chỉ biết nghĩ rằng vật chất không thiếu thốn, cái gì mẫu tử tình thân cùng quan tâm chăm sóc đều là dư thừa.
“Anh nhất định sẽ nhanh chóng mang các em về bên cạnh anh!” Thiệu Nhạc tay nắm chặt thành quyền, từ đáy lòng không ngừng lặp đi lặp lại lời hứa hẹn dành cho hai em mình.
Hai đứa nhỏ ở cạnh Lục Kì không biết sẽ bị tra tấn thành thế nào nữa, Thiệu Nhạc thầm phát thệ, anh nhất định phải mang chúng trở về.
Trong tất cả tài sản của cha, chỉ có Hoan Hoan cùng Tiểu Hỉ là quý báu nhất, mẹ kế muốn đoạt hết thảy của anh cũng không quan hệ, chỉ không được phép cướp đi em trai em gái huyết mạch tương liên của anh.
_______________________________
Xe cấp cứu đưa Vị Phồn vào bệnh viện, sau khi bác sĩ khám qua quyết định rằng, Vị Phồn phải nhập viện ngay.
Đợi Vị Phồn được đưa vào phòng bệnh đơn, Thiệu Nhạc ở một bên trông chừng cậu vừa lo lắng tình trạng của cậu, vừa nghĩ về hai đứa em của mình, cùng lời nói của quản gia.
Trước mắt anh vẫn chưa đủ khả năng đón Tiểu Hỉ cùng Hoan Hoan về, nhưng lại bức thiết muốn chúng quay về bên cạnh anh.
Vị Phồn đang ngủ mê man trở mình, đem cái chăn trên người cuộn lại kéo vào lòng ôm chặt lấy, không có chăn đắp, thân thể đang phát nhiệt phơi ra trước điều hòa lành lạnh, hơi hơi run rẩy.
Thiệu Nhạc phục hồi tinh thần lại, phát hiện Vị Phồn lại lặp lại hành động thói quen kia.
Anh đưa tay lôi chăn từ trong ngực Vị Phồn ra, chậm rãi mở ra, đắp lại cho Vị Phồn.
Vị Phồn khi ngủ cả người co lại thành một khối, là cuộn lại.
Người nằm ngủ trong tư thế này thường là thiếu cảm giác an toàn, trong tay nhất định phải ôm gì đó, có thể là đầu gối của mình, hay là chăn bông gối ôm, mới có thể có được giấc ngủ ngon.
Thiệu Nhạc kéo chăn lên cao, đắp đến tận cổ, để tránh cho không khí lạnh lại làm cho Vị Phồn lạnh.
Nhưng vì trong lòng đột nhiên mất gì đó để ôm, đúng lúc này Vị Phồn theo bản năng vươn tay ra, liền bắt được tay của Thiệu Nhạc, kéo vào trong chăn bông của mình, gắt gao đặt trước ngực, ôm vào lòng.
Thiệu Nhạc hoảng sợ.
Cánh tay luôn luôn lạnh như băng của anh nhất thời giống như tiến vào trong quả cầu lửa cực nóng, dần dần ấm lên.
Từng giây từng giây trôi qua, Vị Phồn không buông Thiệu Nhạc ra, Thiệu Nhạc cũng cách nào giật ra.
Nhìn thấy Vị Phồn hơi thở hỗn loạn trong cơn sốt cao vì giấc ngủ ngon mà dần dần bình ổn lại, rất sợ sẽ đánh thức cậu, vì thế Thiệu Nhạc không cương quyết rút tay mình về, chỉ để mặc Vị Phồn ôm.
_______________________________
Vị Phồn từ từ tỉnh dậy, mở mắt ra, lại phát hiện mình đang ở trong bệnh viện, hơn nữa trên mặt còn mang ống thở oxy.
Trời tối tối không biết là sắp sáng, hay là mặt trời vừa xuống núi, cả người cậu đau ê ẩm cũng không biết mình rốt cục đã ngủ bao lâu, chỉ biết tên ngồi bên cạnh gọi là “Thiệu Nhạc”.
Mà gương mặt hung thần ác sát của tên này đang nhìn cậu, ánh mắt còn hung ác đến giống như muốn phun ra hỏa.
“Á!” Tiếp theo phát hiện mình không biết vì sao, mà lại nắm tay Thiệu Nhạc không buông, vội vàng buông hai tay ra. Đồng thời bị dọa nhảy dựng trên giường, Vị Phồn tim đập tăng nhanh vài lần.
“Cậu tỉnh.” Thiệu Nhạc vừa vặn bắt gặp khuôn mặt đờ ra cùng giọng nói của Vị Phồn, lập tức định thần lại. Anh thu tay về đặt trên tay vịn của xe lăn, phát giác đầu ngón tay đã sớm tê liệt mất cảm giác.
“Sao tôi lại ở chỗ này?” Vị Phồn vẫn không rõ tình hình hiện tại lắm.
“Cậu phát sốt ngất xỉu, cho nên đưa vào bệnh viện.” Thiệu Nhạc trả lời.
“Là vậy à.....” Vị Phồn căn bản cái gì cũng không nhớ rõ.
Vị Phồn bổ sung ngay một câu: “Đại khái là tôi ngủ mê hồ đồ, nên mới nắm tay anh.”
“Ừm.” Thiệu Nhạc không có phản ứng gì.
Điều này lại khiến cho Vị Phồn cảm thấy xấu hổ.
Kế tiếp khi bác sĩ đến tuần phòng căn dặn Vị Phồn phải nằm lại bệnh viện hai ngày để quan sát, họ nhàn rỗi không việc gì làm, cứ vậy một người nằm trên giường, một người ngồi trên xe lăn, hai người cùng nhìn chăm chú đến ngẩn người một chương trình TV không biết tên.
“Không có gì đáng xem.” Vị Phồn lấy remote không ngừng chuyển kênh.
Thiệu Nhạc thì ngẩn ngơ, im lặng mà trầm mặc, nói gì cũng không trả lời.
“Thiệu tiên sinh, ngài làm sao gọi xe cấp cứu vậy? Gọi điện thoại hả, hay là thò đầu ra cửa sổ la cứu mạng nhờ người qua đường giúp đỡ? Tôi nhớ rõ đã lâu rồi không đóng tiền điện thoại, sớm cắt rồi mà.” Cảm giác không khí trở nên nặng nề, Vị Phồn quyết định tìm chút chuyện để nói.
“Không phải.” Thiệu Nhạc đơn giản đáp lại.
“Vậy thì làm thế nào?” Vị Phồn có chút tò mò, Thiệu Nhạc lại không giống người bình thường có thể tự do đi lại.
“Không thang máy chỉ có thang bộ, chẳng lẽ là anh lăn xuống lầu tìm người cứu sao?” Vị Phồn buồn cười nói.
Thiệu Nhạc mặt biến sắc mím chặt môi, hành động này khiến cho đôi môi vốn đã không hồng hào của anh càng trở nên trắng xanh.
“Hả?” Vị Phồn kinh ngạc nói: “Không thể nào.....” Vẻ mặt Thiệu Nhạc như vậy, cậu đã đoán đúng sao? Nhưng cậu cùng Thiệu Nhạc không thân cũng chẳng quen, Thiệu Nhạc sao lại có thể chỉ vì cậu sốt cao ngất xỉu, mà hy sinh như vậy xuống lầu cầu cứu?
“Không phải lăn.” Lát sau Thiệu Nhạc mới miễn cưỡng mở miệng.
Vị Phồn nhích người một chút, khuynh hướng chuyển đến bên cạnh, nhìn về phía mông Thiệu Nhạc.
Quần âu phục màu trắng của Thiệu Nhạc vừa bẩn vừa đen, toàn là bụi đất cùng gì đó bẩn bẩn, nơi cổ tay Thiệu Nhạc cũng có những vết thương kích thước lớn nhỏ khác nhau, xem tình hình này, nói không chừng trên chân cũng có.
“Kỳ thật..... Kỳ thật tôi cũng không phải bị bệnh gì ghê gớm cho lắm..... Anh không cần vì tôi mà làm thành như vậy.....” Vị Phồn từ trước đến nay rất ít khi nhìn thẳng Thiệu Nhạc, hôm nay lần đầu tiên cẩn thận rõ ràng nhìn qua dáng vẻ chật vật của Thiệu Nhạc.
Nhìn thấy Thiệu Nhạc vì cậu mà bị thương, trong đầu không biết phải làm sao, cả người lập tức căng cứng, mũi thấy chua xót.
“Cậu cũng từng giúp tôi.” Thiệu Nhạc thản nhiên nói: “Cậu xem tôi như bạn bè, tôi đương nhiên không thể để cậu gặp chuyện không may.”
Nghe được lời này, trong lòng Vị Phồn cảm xúc trăm mối ngổn ngang.
Vào lúc mình bệnh nặng tỉnh lại, phát giác bên cạnh vẫn còn ai đó bầu bạn cùng mình, Vị Phồn cảm thấy ốc vít trong đầu tựa hồ bắt đầu thả lỏng.
Không biết vì sao, cậu thế nhưng cảm thấy giọng điệu nói năng lúc này của Thiệu Nhạc không còn chua ngoa nữa, gương mặt cũng bớt đi phần hung ác.
Cậu lại nghĩ đến lúc mê man ôm lấy chính là tay của Thiệu Nhạc, mà Thiệu Nhạc cũng không hề rút về, để cho cậu ngủ một giấc ngon.
Cái người khó chịu này nói mình xem anh như bạn bè, nhưng kỳ thật ý tứ trong lời nói đó hẳn là anh xem mình như bạn bè mới đúng.
“Bạn bè à.....” Vị Phồn vò vò đầu.
Lúc bắt gặp ánh mắt chuyên chú mà chân thành của Thiệu Nhạc, Vị Phồn gãi gãi trán. Lúc này đây bỗng dưng cậu như có thể quen với cái tên có bề ngoài hung ác, nói chuyện sắc nhọn, nội tâm lại hoàn toàn không ác ý này rồi.
_______________________________
Ở bệnh viện vài ngày, mối quan hệ của cả hai có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.
Cơn sốt của Vị Phồn dần thuyên giảm, không còn lúc tăng lúc giảm như trước.
Thiệu Nhạc cảm giác điều đó đại biểu cho tiềm thức của Vị Phồn, không còn đem anh trở thành hung thần ác sát chỉ biết dọa dẫm trốn không kịp nữa, mới có thể như vậy, nhưng anh không giải thích ý tưởng của mình với Vị Phồn.
Đợi đến lúc bác sĩ phê chuẩn xuất viện, Vị Phồn liền từ trên giường bật dậy, thu thu dọn dọn đồ đạc, đẩy Thiệu Nhạc đến quầy tính tiền, sau đó muốn lập tức rời khỏi bệnh viện.
Bọn họ đi qua đại sảnh, xuyên qua bệnh viện lớn chật nít người, nhìn thấy cổng lớn gần kề, biểu cảm của Vị Phồn cũng càng ngày càng vui vẻ. Ở bệnh viện nhiều ngày rồi, cậu đã gần buồn muốn chết.
“Thiệu Nhạc, cậu là Thiệu Nhạc ư!” Trong đại sảnh đột nhiên có người la lên như vậy.
Vị Phồn đang đẩy Thiệu Nhạc cũng ngừng lại.
Bác sĩ này đầu hói mặc áo blouse chạy tới, ông ấy thở hồng hộc dùng ngỏn trỏ đẩy đẩy mắt kính trượt xuống mũi, thật hưng phấn nói với Thiệu Nhạc: “Tôi biết ngay là cậu mà.”
“Ai vậy?” Vị Phồn cúi đầu hỏi.
“Bác sĩ trước đây.” Thiệu Nhạc thấp giọng trả lời. Giúp anh phẫu thuật chỉnh xương sống, chính là đoàn của bác sĩ này. Mà bệnh viện năm đó gặp tai nạn anh nằm cũng chính là đây.
Bác sĩ liếc mắt nhìn xe lăn của Thiệu Nhạc, gương mặt tươi cười thoáng chuyển thành cười khổ: “Trước khi cha cậu mất, có hỏi tình trạng của cậu. Chỉ là tôi có gọi điện cho cậu mấy lần, nhưng cũng không có cách nào trực tiếp liên lạc với cậu.”
Thiệu Nhạc gật gật đầu với ông. Là anh bảo quản gia cúp điện thoại, khi đó chuyện gì anh cũng không muốn làm.
Bác sĩ lấy từ trong túi ra một tờ danh thiếp đưa cho Thiệu Nhạc, rồi nói: “Phẫu thuật cậu là lần thành công nhất tôi từng làm, tuy rằng kỹ thuật năm đó cũng chưa phải tối tân nhất, nhưng với tình trạng của cậu, tuyệt đối có thể dựa vào trị liệu lúc sau mà đứng lên đi lại được. Nếu cậu có nhu cầu, hãy đến chỗ này đi.”
Bác sĩ tười cười hổ thẹn nói: “Lệnh tôn khi còn sống là người khiến người khác thập phần tôn kính, bệnh viện giai đoạn đầu thành lập, ông từng giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, cho nên chúng tôi không thể để ông thất vọng được.”
Ông hơn sáu mươi tuổi, trên áo blouse đeo bảng tên viện trưởng cười cười với Thiệu Nhạc. Ông hy vọng Thiệu Nhạc biết, cậu vẫn có thể đi lại.
Thiệu Nhạc gật gật đầu với đối phương, nắm danh thiếp trong tay.
Sau đó Vị Phồn đẩy Thiệu Nhạc rời khỏi hiện trường.
“Ý của ông ấy là, anh có thể đi lại sao?” Vị Phồn nghi hoặc hỏi.
“..... Ừm.....” Thiệu Nhạc chần chừ một lúc, mới đáp lại một tiếng ngắn ngủn.
“Có thể đi là việc tốt.” Vị Phồn nói.
Lên taxi, xe lăn được lái xe đặt ở cốp xe phía sau, hai người họ thì ngồi ở ghế sau.
Trên đường về nhà, Vị Phồn thấy Thiệu Nhạc nắm rồi lại thả tờ danh thiếp kia, thả rồi lại nắm, hơn nữa Thiệu Nhạc giống như đang tự hỏi điều gì đó, cứ như vậy nhìn chằm chằm cái gáy của lái xe.
Tình huống này đã từng phát sinh rất nhiều lần, từ lúc cậu nhập viện tới nay, cơ hồ cách một khoảng thời gian cậu sẽ lại bắt gặp triệu chứng ngẩn người của Thiệu Nhạc.
Cậu không biết Thiệu Nhạc đang suy nghĩ gì, có lẽ là nghĩ chuyện Lục Kì, hoặc là chuyện Tiểu Hỉ. Kỳ thật cậu thấy Thiệu Nhạc không nghĩ mới là không bình thường, gặp phải biến cố lớn như vậy, một gia đình đang tốt đẹp, tài sản khổng lồ như vậy trong nháy mắt mất sạch, anh không nghĩ đến chuyện làm thế nào đoạt lại hết thảy, thật đúng là phí đời người, càng thực có lỗi với tài sản này.
Taxi chạy hơn nửa giờ, mãi đến xe chạy đến đầu ngõ, lúc xe dừng lại trước nhà trọ, Vị Phồn mới mở cửa xe ra, lại nghe thấy Thiệu Nhạc nói một cậu:
“Đợi chút.”
Vị Phồn ngây người.
“Tài xế, phiền anh, tôi muốn đi một chỗ.” Thiệu Nhạc đọc tên một địa chỉ khác.
“Được được được, không thành vấn đề.” Tài xế tiên sinh thật cao hứng mở xem đoạn đường tốt nhất đến địa chỉ kia, cũng không phát hiện Vị Phồn đã mở cửa, đưa tay tắt máy.
“Đợi chút!” Lúc này đổi lại là Vị Phồn la lên.
Thiệu Nhạc khó hiểu nhìn Vị Phồn.
“Tôi có xe, tôi chở anh đi là được rồi.” Vị Phồn nói ngay với Thiệu Nhạc.
Hiện tại cũng không phải như trước kia, tiêu xài hào phóng như vậy, trong đầu Thiệu Nhạc rốt cuộc nhét cái gì!
“Cậu vừa mới khỏi bệnh, có thể lái xe sao?” Thiệu Nhạc có chút hoài nghi.
“Đương nhiên có thể.” Vị Phồn hừ một tiếng. Thiệu Nhạc quá coi thường cậu rồi!
Vì thế bọn họ xuống xe, còn tài xế tiên sinh thì lấy tiền xe nửa giờ thất vọng rời đi.
Vị Phồn lên lầu lấy chìa khóa xe, rồi chạy xuống lầu lấy xe, dựa theo địa chỉ Thiệu Nhạc nói, một bên tìm đường một bên lái xe.