Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Chương 83

Kỳ Tiểu Bân ra sức chui chui vào trong lòng của hắn.

Cậu hiện tại ngay cả một miếng sẹo lồi lõm trên người đều không có. Chút thịt mỡ thật vất vả nuôi béo trong một năm nay, cùng với làn da tươi mới, tất cả đều giao phó ra cho người nào đó hết. Kỳ Tiểu Bân ngửa đầu nhìn Uất Trì Cẩn, ấp úng: “… Học trưởng, em… cho anh hết đó.”

Uất Trì Cẩn hỏi dò: “Em mới vừa lột da như vậy, nếu chúng ta ấy ấy có khi nào thương tổn đến em không?”

Kỳ Tiểu Bân lắc lắc đầu: “Sẽ không đâu. Bây giờ là thời điểm làn da của em có độ co dãn lớn nhất. Học trưởng, anh muốn làm gì liền làm đi! Nhưng mà anh phải làm nhẹ một chút, em… rất sợ đau.”

“Anh có cần đi tìm mấy thứ thường dùng khi ấy ấy đến không? Dầu bôi trơn này nọ, em… em có muốn không?”

Kỳ Tiểu Bân lắc lắc đầu: “Không cần, em với anh trai đều giống nhau. Mẹ em còn có huyết mạch của Nữ Oa, cho nên em là loài lưỡng tính. Anh… anh chỉ cần làm là được.”

Uất Trì Cẩn mỉm cười, cúi đầu lần thứ hai hôn hôn lên môi, mở lối tìm đến miệng lưỡi của cậu nhẹ nhàng khiêu khích. Kỳ Tiểu Bân mới đầu còn rụt rụt đầu lưỡi, theo sau liền buông bỏ hết phòng ngự, cùng hắn quấn chung một chỗ. Hai chân còn thực tự nhiên câu chặt thắt lưng của hắn. Hai cỗ thân thể rất nhanh liền giao triền cùng một chỗ, trần trụi hòa hợp.

Mặc dù cả hai chẳng có chút kinh nghiệm về phương diện này. Nhưng đối với nam nhân, tính sự vốn là chuyện chẳng cần ai dạy bảo hết. Kỳ Tiểu Bân lại vừa vặn trúng ngay thời gian mẫn cảm nhất. Chỉ cần nhẹ nhàng vuốt ve, điểm điểm vài cái hôn môi, đã có thể khiến cho hạ thân cậu ướt đẫm *** thủy. Lúc Uất Trì Cẩn luồn tay xuống sờ thử, hắn còn không nhịn được ngẩn cả người. Cúi đầu quan sát khuôn mặt đỏ bừng bừng của Kỳ Tiểu Bân, hắn cũng ngầm hiểu đây chính là thời điểm phù hợp để mình tiến vào thân thể cậu.


Lực cản khi đẩy vào làm cho Kỳ Tiểu Bân đau đến nhăn chặt mày. Cũng may Uất Trì Cẩn rất ôn nhu, động tác đẩy vào rất nhẹ nhàng. Bất quá mỗi khi nghĩ đến dục cự của đối phương đang ở phía sau mình ra sức khai khẩn vùng cấm địa, mặt mày Kỳ Tiểu Bân lại bắt đầu nhịn không được bùng lên từng đợt hỏa thiêu, chờ cho toàn bộ phân thân của Uất Trì Cẩn đều chôn vào hậu huyệt của cậu, toàn bộ thân thể Kỳ Tiểu Bân đã bị phủ một lớp sóng nhiệt.

Uất Trì Cẩn lo lắng nhìn đối phương: “Chẳng lẽ đã phát sốt rồi? Tại sao lại nóng thành như vậy?”

Kỳ Tiểu Bân cúi đầu đem mặt vùi vào trong ngực Uất Trì Cẩn, không dám ngẩng lên, không nhìn hắn, mà cũng không nói lời nào. Anh ấy đang ở trong thân thể của mình, đây là sự thật, đây là sự thật! Mỗi khi nghĩ đến điểm này, Kỳ Tiểu Bân liền cảm thấy từng đợt từng đợt cao trào giống như điện giật toàn thân, mang đến khoái cảm đẹp mắt lạ thường. Cậu rất thích loại cảm giác này, khó trách anh trai sẽ lựa chọn lấy phương thức này đem mình giao cho ái nhân.

Trong lúc nghĩ như vậy, phần dưới thân lại truyền đến từng trận vuốt ve của Uất Trì Cẩn. A, thật muốn giết người mà! Nếu như nói trận điện giật vừa nãy chỉ hơi tê dại bồi hồi trên người cậu, thì vừa khi Uất Trì Cẩn động đến thân thể cậu, loại cảm giác điện giật này liền tức thì tràn lan khắp toàn thân. Càng chết nữa là cổ họng cậu lại nhịn không được phát ra những tiếng rên phóng đãng mà ngay cả bản thân cậu lúc nghe xong đều cảm thấy mất mặt vô cùng. Đây quả thực là kích thích cả nghe lẫn nhìn của người ta mà!

Nhưng mà trọng điểm là, mỗi lần Uất Trì Cẩn nghe thấy âm điệu này của cậu, hắn lại càng ra sức hơn. Mà hắn càng dùng sức, Kỳ Tiểu Bân liền nhịn không được kêu càng lớn tiếng!

Một đêm trôi qua trong sự xấu hổ vừa trúc trắc mò mẫm, lại làm cho hai phu phu mới nếm thử tư vị ***, cảm thấy ngọt ngào đến mỹ mãn. Cũng trực tiếp dẫn đến cảnh Kỳ Tiểu Bân từ nay về sau trầm luân trong tính sự, càng trực tiếp dẫn đến, không qua ba tháng, cậu đã thành công hoài thượng một tiểu bích thanh xà trong bụng. Lại qua mười tháng, thành công sinh hạ một quả trứng xanh mượt mà. Mà chuyện này! Cứ để về sau hẳn nói tiếp.

Trước mắt, bọn họ cần phải đối mặt với hôn lễ vào ngày hôm sau. Căn cứ gia quy Thiên Sơn, bất luận là cấp bậc cao thấp chủng loại khác nhau, chỉ cần là nhi tử được gả từ Thiên Sơn ra đều phải mặc lễ phục được thêu loan tường bên trên. Loại y phục này nếu mặc ở trên người nam hài tử càng làm tôn thêm dáng vẻ phong tình vô hạn. Hơn nữa thiết kế của nó còn cực kỳ tinh mỹ, cố ý khoét sâu phần cổ chữ V lộ ra nữa phần ngực tuyết trắng, tay áo rộng rãi thoáng mát, mỗi lần gió thổi qua, xa xa vừa thấy, tựa như một mảnh trời chiều ráng đỏ.

Nhưng, kiểu y phục này có một khuyết điểm vô cùng to bự. Đó chính là đặc biệt không che kín được thân thể. Đêm qua, Uất Trì Cẩn đã lưu lại vô số dấu hôn trên người cậu. Kiểu này, người của hắn sẽ lộ ra toàn bộ cảnh xuân, cho những người khác thưởng thức mất!

Kỳ Tiểu Bân bưng ngực ngồi ở trên phi cơ bay đến Hồng Đảo, vẻ mặt lo lắng nhìn Kỳ Tiểu Nguyên: “Anh, em phải làm sao đây? Có thể xóa mấy cái này không? Chẳng nhẽ em phải bịt như vậy hoài sao?”

Kỳ Tiểu Nguyên đáp: “Dùng phép thuật của em đi, thử xem có thể che khuất hay không?”


Kỳ Tiểu Bân hai mắt đẫm lệ mông lung lắc đầu: “Mấy ngày nay vì lột bỏ lớp da, đừng nói pháp lực, đi đường em cũng hổng có khí lực! 55555555 anh anh, em nên làm cái gì bây giờ? Bọn họ có thể hay không chê cười em?”

Kỳ Tiểu Nguyên an ủi: “Yên tâm đi! Sẽ không, bọn họ cái gì cũng sẽ không nói.”

Kỳ Tiểu Bân mở to đôi mắt ngập nước: “Thật vậy chăng?”

“Đương nhiên là thật!”

Đối với Kỳ Tiểu Bân mà nói, trước khi gặp Uất Trì Cẩn, anh trao chính là người cậu tín nhiệm nhất. Vì thế, những gì anh cậu vừa nói, cậu đều tin hết.

Hôm nay Cửu Tiêu Hồ Tiên gả nhi tử, hơn nữa còn là một lần duy nhất gả luôn hai đứa. Vì thế, tất cả yêu ma quỷ quái kể cả tán tiên, mỗi người đều thu được một phong thiệp mời, cộng thêm một đoạn tóc. Đống tóc này là do Cao Bác phải dành nguyên đêm xử lý, kẹp vào thiệp mời rồi gửi đi. Bởi vì mười dặm biển cả xung quanh Hồng Đảo đều đã được giăng kết giới. Dưới lớp sương mù dày đặc, dù là ai cũng căn bản xuyên không qua được. Chỉ cần không cẩn thận còn có khả năng xuyên đến dị giới. Cách duy nhất để vào đảo là cầm một tín vật từ nam nhân nhà họ Quý. Nhưng thiệp mời này chỉ xài duy nhất một lần, cho nên không tất yếu mỗi người đều cần có tín vật vĩnh viễn. Vì thế mỗi cá nhân tuy đều nhận được một sợi tóc, tuy nhiên tín vật này đã bị Quý Hoành dùng thuật pháp đơn giản hạ ám chỉ, sau khi xuất đảo sẽ tự động tiêu hủy. Vì thế, không có tên nào vì nắm giữ được tín vật mà xông loạn lên Hồng Đảo. Kỳ thật cho dù có, hắn cũng không lo lắng. Bởi vì Hồng Đảo là đảo nhỏ di động, căn bản không có người có thể tìm được vị trí cụ thể của nó.

Bất luận nhìn vào phân lượng của nhà họ Quý, nhà họ Kỳ, nhà họ Thẩm, hay nhà họ Cao, đều không có ai ngu đến nỗi không nể mặt mũi chủ nhà. Những khách được mời đến đều là người tu chân hoặc người tu tiên chân chính, đứng trong hàng ngũ thần tiên các phẩm cấp. Mặt khác cũng có thể nói là người được mời tham dự hôn lễ này đều coi như có tiên duyên. Trừ bỏ các nhà trực hệ, chẳng còn bất kì ngoại nhân nào có mặt trong đám cưới này. Trước khi tiến vào Hồng Đảo, do một nhà Cao Đại Hải không thuộc cõi tiên, nên đành phải để Dung Cửu thu bọn họ làm trợ phó. Cũng chỉ có biện pháp này, mới có thể để cho bọn họ đồng thời nhìn thấy nhiều tiên nhân cùng lúc.

Hiện tại chuyện Uất Trì Thiều Khải cùng Thẩm Kính Ngôn lo lắng nhất chính là nữ nhi bảo bối Uất Trì Bảo Nhi của bọn họ. Nhóc con này ngàn vạn lần không thể xông loạn, gây ra họa lớn trước mặt nhiều tiên nhân như vậy. Nếu không cho dù nhà bọn họ có hô phong hoán vũ trong giới giải trí, nhưng ở cái thần tiên giới này quả thật là chẳng có chút quan hệ! Đến lúc đó, chỉ mong mấy vị thần tiên có thể nhìn mặt mũi nhà Dung Cửu mà tha cho cái mạng nhỏ của nàng.

Bộ dáng của các thần tiên cũng thật khiến cho mọi người bất ngờ. Tất cả bọn họ đều ăn mặc tây trang giày da độc nhất vô nhị, chẳng khác mấy với người phàm trần. Đương nhiên thời điểm bình thường, bọn họ ở nhân gian đi lại đương nhiên sẽ không mặc mấy bộ quần áo lao động kia. Đối phàm nhân mà nói, các thần tiên mặc vũ y vào đều phi thường xinh đẹp. Nhưng đối với các thần tiên mà nói, đây chẳng qua chỉ là một loại quần áo đồng phục mà thôi. Thử nghĩ, có ai đi tham gia hôn lễ, còn mặc quần áo làm việc? Ông đây cũng không phải tham dự tiệc bàn đào của Vương mẫu nương nương à!

Cách đó không xa, Dung Cửu đang lôi kéo một lão đầu khô khan, nhiệt tình bắt chuyện. Ở phía sau lão đầu, còn có một chàng thanh niên tuấn tú lịch sự đi theo. Dung Cửu lôi kéo tay hắn nhiệt tình ân cần thăm hỏi: “Lão Long vương gần đây có khỏe không? Lệnh lang thật sự là thanh niên tài giỏi đẹp trai ngời ngợi nha! Nhìn cái trán của ngài sau vài năm không thấy lại sáng thêm không ít, nói vậy chỉ số thông minh của lão khẳng định lại đột ngột bùng phát nữa rồi!”


Lão Long vương trên mặt xanh một khối đen một khối, khô cằn cười nói: “Cứ tưởng là sẽ cho chúng ta chiêm ngưỡng một nữ nhi yểu điệu thục nữ, không nghĩ tới đối tượng của Tiểu Nguyên căn bản nhìn cũng không thua gì Ngũ nhi à!”

Dung Cửu hắc hắc giả ngu hỏi lại: “Ai nói? Là Tiểu Bân không xứng với lệnh lang. Lệnh lang thật sự là quá tốt đẹp đi mà! Tôi nghe nói Tam công chúa vẫn luôn đối lệnh lang si tâm bất hối, nói không chừng Ngũ nhi chính là phải làm phò mã rồi!”

Phía sau, thanh niên tài tuấn ăn mặc tây trang cách tân, ê ẩm nói một câu: “Con mới không thèm làm phò mã đâu!”

Kỳ Tiểu Bân che mặt, lặng yên lướt qua người bọn họ. Trong miệng không ngừng mặc niệm, không nhìn thấy tôi không nhìn thấy tôi không nhìn thấy tôi! Là ai đã mời cái tên trộm quần lót hỗn đản Long Ngũ Thái tử của Long vương tới? CMN chứ, cái người gì vừa biến thái vừa ngang bướng như bò!!

Đang lúc mặc niệm, chợt nghe phía sau có người gọi tên của cậu: “Tiểu Bân…”

Kỳ Tiểu Bân vèo một tiếng, phi nhanh như lúc hóa thân thành bích thanh xà, biến mất không còn bóng dáng. Thanh niên thất bại nhíu nhíu mày: “Con cũng không phải đến đoạt người à, cậu ấy sợ cái gì?”

Khoảng thời gian kế tiếp, người đến càng ngày càng nhiều, làm cho Dung Cửu có chút luống cuống tay chân. Vẫn là Quý Hoành bố trí đâu vào đấy, trên bờ cát bày một hàng dài bàn và dù màu trắng, xa xa nhìn vào trông càng ra dáng một bữa tiệc trang trọng. Cao Bác vẫn như cũ phụ trách rượu nước ẩm thực. Rượu mang đến cũng đủ cho mọi người uống ba ngày ba đêm. Rượu đỏ rượu trắng rượu vang cái gì cần có đều có hết!

Lại qua thêm một hồi, giờ lành cuối cùng cũng đến, hôn lễ chính thức bắt đầu.

Hôn lễ lần này so với những đại hôn lễ trước kìa đều đơn giản hơn nhiều, còn dựa theo truyền thống hồ tộc mà lo liệu. Mặt khác, vì để phối với tính thống nhất của hôn lễ tập thể, những chi tiết khác cũng đều dựa trên tiêu chí náo nhiệt vui vẻ và truyền thống của hồ tộc để xử lý. Cao Bác đứng xa xa nhìn người điều khiển chương trình, cảm giác vô cùng quen mắt. Đây chẳng phải là Âu Ni Hiên, người đã làm MC dẫn chương trình cho hôn lễ bọn họ năm đó sao? Người này, thế nhưng còn đang sôi nổi hoạt động tại tuyến đầu?

Một hôn lễ thuần theo phong cách cổ trang như vậy, MC nọ vẫn là lần đầu tiên được làm chủ trì tiết mục. Bất quá cũng may, hôn lễ này được thực hiện khá đơn giản. Trọng điểm của buổi tiệc không phải ở việc kết hôn, mà là để các chư vị thần tiên nhìn xem, phẩm chất của nhóm người đã có duyên tu luyện tiên thuật này là như thế nào.


Trong góc phòng, Dung Cửu cùng Thử Vi Tiên Tôn châu đầu ghé tai: “Thấy con rể của tui sao?”

Thử Vi Tiên Tôn cười cười, vẻ mặt đầy bí hiểm: “Thánh Quân trong lòng đều có tính toán, còn hỏi tôi làm gì?”

Dung Cửu cười nói: “Ha hả, tiên mạch điêu linh. Nếu không xem xét vấn đề huyết mạch, tôi sợ đến lúc Cửa Ma hàng thế, bằng lực lượng của mấy người chúng ta, căn bản ngăn cản không nổi!”

Thử Vi Tiên Tôn cũng đáp: “Đan tu thế gia quả nhiên sinh ra song tử nhân à?”

Dung Cửu nhìn đôi song bào thai đang chán ngán đứng cách đó không xa, bảo: “Đúng vậy, căn cốt cũng không tệ lắm. Không bằng cứ để cho bọn họ ở tại nhân thế học hỏi kinh nghiệm đi! Cho dù là mấy trăm hay đến tận một ngàn năm tu hành, muốn bắt đầu, cũng phải có căn cốt thật tốt trước.”

Thử Vi Tiên Tôn lúc này lại chỉ về phía bục sân khấu, nhắm đến Cao Thừa Tử đang hướng mọi người hành lễ: “Chiến tướng chọn người?”

Dung Cửu cười mà không đáp, lại chợt nghe phịch một tiếng, một đạo sấm sét chợt nổ tung giữa vùng biển cả. Một nữ hài tử trong tay cầm một cái súng lửa hướng về phía mọi người hắc hắc cười: “Anh, tiểu tẩu tử, tân hôn khoái hoạt!”

Ngay sau đó, từng giọt nước to chừng hạt đậu tách tách tách tách từ giữa không trung rơi xuống đầy đất, rơi cả lên quần áo, tóc tai và ly rượu của mọi người. Uất Trì Cẩn vừa nhìn thấy đứa em gái, lập tức bắt đầu đau đầu. Bất chấp công việc trong tay, người nào đó vội nhảy từ trên bục xuống dưới, lôi Uất Trì Bảo Nhi hướng về phía đôi song bào thai: “Hai đứa, đem nó trông chừng cho cẩn thận!” Sau đó thấp giọng nói ở bên tai Thẩm Lăng Vũ: “Trong tay nó có bát đại thần khí, đây mới là cái thứ nhất, hai người các ngươi tốt nhất đừng để cho nó xuất ra bất cứ thứ gì khác!”

Liếc mắt một cái, người đã không thấy, Uất Trì Bảo Nhi lúc này đã lao lên sân khấu, lôi kéo cánh tay đang bưng ngực áo của Kỳ Tiểu Bân. Thế là dấu hôn trước ngực của cậu lập tức bại lộ không chừa một cái nào, Uất Trì Bảo Nhi hưng phấn hô to: “Oa, ca, anh hảo dũng mãnh phi thường! Tiểu tẩu tử đều bị anh chà đạp thành dạng này rồi?” Kỳ Tiểu Bân lập tức mặt đỏ đến mang tai. Mà dưới đài chúng tiên cũng đầy mặt bí hiểm nhìn cậu. Cũng may, Kỳ Tiểu Nguyên tay mắt lanh lẹ, lập tức đem cậu kéo ra phía sau, vì Uất Trì Cẩn kéo thời gian, tranh thủ lo liệu đứa em gái này.

Uất Trì Thiều Khải cùng Thẩm Kính Ngôn đau đầu hô to: “Trời ạ biết làm sao cho phải đây!?” Đúng là giáo dục thất bại mà, Thẩm Kính Ngôn bắt đầu sám hối mười tội trạng sủng nữ nhi của mình. Cách đó không xa Cao Bác chỉ có thể lắc lắc đầu. Hôn lễ này mà có mặt của Uất Trì Bảo Nhi, khẳng định sẽ phi thường náo nhiệt. Chỉ mong, có người nào đó có thể thu phục được nhóc con này!


Đang lúc trong đầu cô nàng bay đầy ý tưởng phá phách, Long Ngũ liền bay lên trời, một phen kéo lấy Uất Trì Bảo Nhi nhảy lên đỉnh, vẻ mặt cười tinh nghịch nhìn cô: “Tiểu nha đầu, anh cùng em chơi đùa chút nha?”

Câu chuyện củathôn họ Cao đến đây… vẫn còn tiếp diễn dài dài nữa…