Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Chương 53

Kỳ Tiểu Nguyên sửng sốt, bảo: “Sao lại như vậy? Tiểu Bân, em… em nghĩ thế nào vậy hả? Chân Chân mới hai tuổi, em sau này làm sao nuôi bé đây?”

Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, Kỳ Tiểu Bân đã trông tiều tụy rõ rệt, người còn gầy đi một vòng lớn, trên mặt còn lộ cả râu ria xanh mét, tựa hồ như đã nhiều ngày chưa cạo.

Kỳ Tiểu Bân cúi đầu trầm mặc, không biết nên bắt đầu nói như thế nào?

Thấy em trai như thế, Kỳ Tiểu Nguyên mới kéo hắn vào sân sau nhà Diệp Thần. Trong viện có một bộ bàn ghế bằng đá, hai anh em ngồi ở trên ghế, trầm mặc mấy phút đồng hồ.

Cuối cùng vẫn là Kỳ Tiểu Nguyên phá vỡ không khí yên lặng này trước: “Mặc kệ nói như thế nào thì Chân Chân là vô tội. Anh biết tính tình của vợ em thật sự không tốt lắm, nhưng em ấy dù sao cũng đã sinh một đứa con cho em. Con người không phải ai cũng toàn vẹn cả, tội gì phải chia rẽ một gia đình chứ?”

Kỳ Tiểu Bân lắc đầu, bộ dáng tựa hồ rất thống khổ. Lay động trong đôi mắt cho thấy rõ sự yếu đuối của người nam nhân này. Dù nhiều năm đã trôi qua, tuy rằng Kỳ Tiểu Nguyên biết em trai là một người thành thật đến gần ngây ngốc. Nhưng cho tới bây giờ, cậu chưa thấy qua sự yếu đuối cùng bất lực biểu hiện rõ rệt trong ánh mắt của em trai đến vậy. Nên trong lúc nhất thời, cậu lại chẳng biết phải làm sao cho tốt.

Cậu vươn tay đặt lên trên vai Kỳ Tiểu Bân, hỏi: “Nói cho anh biết được không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cậu không tin chỉ vì chút chuyện mâu thuẫn gia đình mà lại gây ra cảnh hai người ly hôn như hiện tại.

Mà ở tại cánh cửa cách đó không xa, Diệp Thần đang ra sức lôi kéo Quý Hoành: “Cái tật xấu trốn góc tường nghe lén chuyện người ta này của em đến chừng nào mới có thể sửa được hả? Nghe lén con của em huyên náo thì không sao, nhưng không có việc gì lại chạy tới nghe lén chuyện nhà người khác làm gì? Ai nha, anh nói này đại thúc, có phải em đã nhàn rỗi quá lâu, ngây ngốc với mấy bà nội trợ trong chợ thời gian quá dài, nên em cũng đã dần dần biến thành người yêu bát quái rồi?”


Quý Hoành vươn ra một ngón tay làm thủ thế chớ có lên tiếng: “Câm miệng, chờ xem kịch vui đi!”

Bên này, Kỳ Tiểu Bân thấp giọng nói: “Anh… em…, kỳ thật, năm đó, lúc xem mắt em cũng không thích cô ta.”

Kỳ Tiểu Nguyên nhíu mày: “Không có thích người ta thì em sao lại cùng người ta kết hôn?”

Kỳ Tiểu Bân đáp: “Năm đó, cô ta cầm giấy của bệnh viện đến, nói cho em biết cô ta mang thai…”

Điểm này đã khiến Kỳ Tiểu Nguyên có chút ngoài ý muốn. Tiểu Bân là một đứa nhỏ thành thật thiên chân, làm sao có thể gây ra chuyện có bầu trước khi cưới? Lúc này Kỳ Tiểu Bân lại nói tiếp: “Ngày đó cô ta nói có bằng hữu mời em ăn cơm, hai nam một nữ, làm em quá chén. Em sau khi tỉnh lại thì thấy cô ta trong phòng, cô ta còn khóc đến đỏ bừng mắt. Chuyện sau đó anh cũng biết rồi, em cùng cô ta kết hôn, tất cả là vì muốn phụ trách.”

Kỳ Tiểu Nguyên nghiền ngẫm, hỏi: “Chuyện này với việc ly hôn thì có liên quan gì?”

Kỳ Tiểu Bân đem báo cáo kiểm tra của bệnh viện cùng tờ giấy xét nghiệm DNA đưa cho Kỳ Tiểu Nguyên. Kỳ Tiểu Nguyên xem qua sau liền giật mình sợ hãi. Trong báo cáo kiểm tra đã kết luận rằng, người bệnh mắc chứng t*ng trùng chết khá nghiêm trọng (necrospermia), đều này cũng đồng nghĩa với việc hắn không có khả năng sinh con. Không thể nghi ngờ, trên tờ giấy báo cáo kết quả xét nghiệm DNA đã minh xác thuyết minh cho việc Chân Chân cùng Kỳ Tiểu Bân không có bất luận quan hệ huyết thống gì.

Tới đây, Kỳ Tiểu Nguyên cũng không nhịn được lớn tiếng nói: “Này… không có khả năng, em không phải nghĩ sai rồi chứ? Chân Chân giống em như vậy, bé làm sao có thể không phải con của em?”

Kỳ Tiểu Bân nhu nhu ánh mắt: “Em đã thấy người nọ, mặt mày của người nọ trông có chút giống với em. Có lẽ là vì vậy, cô ta mới bắt em kết hôn với cô ta! Người nọ không nguyện ý cưới cô ta, ngại nhà của cô ta ở nông thôn nghèo khó. Em còn trộm điều tra một chút, sau khi kết hôn, cô ta còn cùng người nọ liên lạc… Anh, em không phải là đã quá yếu đuối rồi chứ?”

Kỳ Tiểu Nguyên đem Kỳ Tiểu Bân ôm vào trong ngực: “Không có không có, trong lòng của anh, em vĩnh viễn là bé ngoan nghe lời nhất. Chuyện này… Chuyện này em không có sai, ly hôn liền ly hôn đi! Dù sao, trên đời này có rất nhiều cô gái tốt, cũng không tất yếu vì một kẻ không đáng giá đem mình biến thành bộ dáng này. Tiểu Bân, anh sẽ giới thiệu một cô gái tốt cho em. Em đừng khóc, chuyện này cứ để anh lo!”


Quý Hoành lắc lắc đầu: “Không nghĩ tới đứa nhỏ này còn có một mặt làm anh như vậy?”

Diệp Thần tiếp tục kéo hắn: “Đừng nghe nữa, mau cùng anh trở về!”

Quý Hoành lại nói: “Ai nha, anh đừng kéo em, mà chứng t*ng trùng chết anh trị được không? Anh sẽ trị được đi?”

Diệp Thần cũng nhanh chóng trả lời: “Anh chủ yếu bên khoa nội mà, cùng khoa sản không có quan hệ!”

“Anh qua quít trả lời em phải không!? Anh là chủ lực của nội khoa, còn nghiên cứu cái gì nam nam sinh tử. Ngay cả phẫu thuật tử cung đỡ đẻ đều đã làm, chỉ là chứng không t*ng trùng đối với Diệp đại thầy thuốc anh mà nói hẳn không tính là gì chớ?”

Diệp Thần ôm đại thúc: “Nếu không thì để anh làm chút thực nghiệm trên người em nhé?”

Quý Hoành nâng lên song chưởng ôm lấy cổ của hắn: “Đừng làm rộn bảo bối nhi à. Anh có muốn thử ngay giờ không? Nếu anh muốn sinh thêm lão tam cho nhà ta, em cũng không để ý lại phản công một lần. Tuy rằng nhích tới nhích lui thật là phiền phức, bất quá… Nơi đó của anh vẫn là rất chặt nha!” Quý Hoành tà tà cười. Thật ra, ở cùng Diệp Thần hai mươi mấy năm, cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng nghĩ qua chuyện phản công. Thứ nhất, hắn muốn cho Diệp Thần nắm giữ vị trí trăm phần trăm chủ đạo. Thứ hai, là vì hắn làm biếng!

Đương nhiên, nguyên nhân chính yếu vẫn là hắn làm biếng! Nằm hưởng thụ thật thoải mái biết bao! Cái gì cũng không cần làm, tự nhiên lại có người hầu hạ hắn đến sảng khoái. Hơn nữa, điểm mẫn cảm nhất của nam nhân nhà họ Quý không nằm ở phía trước, mà lại định vị ở phía sau. Cho nên điều này cũng đã định trước, bọn họ đa số đều sẽ lựa chọn làm người phía dưới.

Đang lúc hai người làm ầm ĩ, di động của Quý Hoành đột nhiên vang lên. Kỳ Tiểu Nguyên lập tức ngẩng đầu hướng về phía bọn họ nhìn qua: “Ai… Ai ở nơi đó?”

Trong mắt Diệp Thần lộ ra sủng nịch, nhìn đại thúc hưng tai nhạc họa, trong ánh mắt tràn đầy ý nghĩ: cho em nghe trộm góc trường, cuối cùng cũng bị chộp rồi đi?


(Hưng tai nhạc họa – Câu này thường dùng để nói về quan hệ giữa các nước, nhưng cũng có thể dùng ví von giữa người và người, ý nói người hay vật gì đó không có ý tốt, trong lúc người khác gặp họa thì cảm thấy vui vẻ, không có lòng đồng tình, thậm chí có thái độ ích kỷ lạnh lùng. Câu này có nghĩa gần giống câu “Bỏ đá xuống giếng” “Vui khi người gặp họa”. (Theobaike.baidu–Nguồn facebook))

Quý Hoành không nhanh không chậm tiếp điện thoại, một chút tự giác của kẻ bị bắt nghe trộm tại trận đều không có: “A lô? A, Tiểu Cẩn hả? Ừ, anh con có nhà, bất quá đi ra ngoài dã hợp rồi. Vô nghĩa, đương nhiên là cùng cậu của nó chứ đâu! Con ở chỗ nào! Muốn đến à? A, Tiểu Dân không có ở nhà, vừa mới cùng Tử Tử ra ngoài chơi rồi. Đúng, là con của anh Thừa Tử của con đấy.”

Lúc này một người đàn ông tuổi còn trẻ vừa gọi điện thoại, vừa cắm tay vào túi quần chầm chậm đi từ hậu viện tới: “Thật là, ông Quý, đáng tiếc hôm nay ai cũng không có nhà, con đành nhìn xem ngài cùng Diệp bá bá vậy!”

Thấy có người lạ tới, Kỳ Tiểu Bân lập tức hòa hoãn chút cảm xúc, không thể để cho ngoại nhân nhìn thấy sự yếu đuối cùng bất kham của mình được. Nhưng tới lúc hắn vừa mới ngẩng đầu lên thì đã lập tức ngây ngẩn cả người. Uất Trì Cẩn cũng há miệng thở dốc, vội bước nhanh tới: “Tiểu Bân?”

Kỳ Tiểu Bân lập tức đứng dậy, kinh ngạc bật thốt: “Học trưởng? Tại sao lại là anh? Em… Đang nằm mơ đi?”

Uất Trì Cẩn cất di động, một tay vươn đến kéo đối phương tới trước mắt: “Là em sao? Thật ngoài ý muốn! Anh không ngờ lại gặp em ở chỗ này? Hử… em như thế nào biến thành như vậy? Chẳng lẽ đã mấy ngày không tắm rữa?” Uất Trì Cẩn cúi người, ở trên thân cậu ra sức ngửi ngửi: “Thối chết! Em nghèo túng đến loại tình trạng này cũng không đến tìm anh sao? Thật đem học trưởng đặt ở tít đâu rồi!”

Kỳ Tiểu Bân có chút ngại ngùng gãi gãi mấy lọn tóc mềm mỏng bóng nhẫy đã vài ngày chưa gội, vô lực cười cười: “Đã khiến học trưởng chê cười. A, học trưởng, cuộc sống của anh lúc này thế nào?”

“Như cũ, bất quá xem em chẳng hảo chút nào! Xảy ra chuyện gì sao?”

Kỳ Tiểu Bân ánh mắt tối sầm, không nói chuyện. Uất Trì Cẩn cũng thực thức thời không có hỏi tiếp. Kỳ Tiểu Bân vừa định giới thiệu anh trai cho đối phương nhận thức thì di động của Kỳ Tiểu Nguyên lại vang lên. Là Cao Thừa Tử gọi tới, Kỳ Tiểu Nguyên làm cái thủ thế xin lỗi, rồi xoay người đi xa vài bước nghe máy, tuy rằng thanh âm bị áp rất thấp, nhưng mọi người vẫn nghe được rõ ràng.

“Anh Thừa Tử, ừ… Khụ, có… có nhớ anh. Tử Tử rất ngoan, Đậu Đậu a… Cũng rất ngoan a! Không có buồn nôn, mấy ngày nay con thực an tĩnh. Khi nào thì anh có thể trở về? Chớ… chớ trộm chạy về, quá nguy hiểm. A, ừ, em cũng vậy.” Kỳ Tiểu Nguyên vừa nói chuyện một bên vừa đỏ mặt tưng bừng. Đến cuối cùng, cậu lại mất tự nhiên bước đi thêm vài bước, thấp giọng chụt một hơi lên điện thoại: “Anh Thừa Tử, em yêu anh, có khách tới, em không nói nữa…”


Kỳ Tiểu Nguyên vừa cúp điện thoại, Uất Trì Cẩn liền sáng ngời hai mắt, vội hỏi: “Vị này chính là tiểu tẩu tử của con đi? Tiểu tẩu tử tên là Kỳ Tiểu Nguyên… A, Kỳ Tiểu Nguyên, Kỳ Tiểu Bân. Tiểu Bân, hai người là anh em sao?”

Kỳ Tiểu Bân đáp: “Đúng vậy… Chính là học trưởng, anh vì sao lại gọi anh của em là chị dâu?” Chuyện này, Kỳ Tiểu Bân vẫn luôn chẳng hay biết gì. Hắn còn không biết anh của mình có thể sinh hài tử, cũng không biết anh hai đã đính hôn với một người đàn ông. Kỳ Tiểu Nguyên càng không biết nên mở miệng làm sao để nói với em trai, vì thế vẫn luôn kéo dài đến hiện tại.

Kỳ Tiểu Nguyên mặt đỏ tại hồng, lôi kéo tay áo em trai, ý bảo lát nữa sẽ nói cho hắn biết.

Lúc này, Kỳ Tiểu Nguyên mới đối Uất Trì Cẩn gật gật đầu: “Chào cậu, tôi là… Thừa Tử…” Phải nói gì đây? Vị hôn phu? Hay là vị hôn thê? Kỳ Tiểu Nguyên suy nghĩ nửa ngày, đành nói: “… Người yêu…”

Uất Trì Cẩn lập tức đi ra phía trước cùng cậu bắt tay: “Chào anh chào anh, không kịp tham gia tiệc đính hôn của hai người, thật sự ngại ngùng à! Là do chú Cường quá nóng vội, ít nhất cũng phải đợi một chi thân thích chúng em tới rồi mới đính hôn chứ!?” Bất quá nóng vội cũng có thể hiểu được, vì tiểu tẩu tử thật sự rất có năng lực à! “Nghe nói anh hiện tại lại mang thai đứa con thứ hai của anh Thừa Tử rồi? Thật là chờ mong! Em còn chuẩn bị lễ vật cho Tử Tử nữa, đợi lát nữa nhìn thấy cháu em sẽ đưa cho bé.”

Kỳ Tiểu Nguyên lập tức nói: “A, không cần phiền vậy đâu, có tâm ý đến là được.” Mà lúc này, Kỳ Tiểu Bân ở bên cạnh đã sớm hỗn độn trong gió. Bọn họ đang nói cái gì? Làm ơn nói cho hắn biết bọn họ đang ở cùng thế giới với mình đi? Anh cậu đính hôn khi nào? Đối phương còn là một người nam? Kỳ Tiểu Nguyên nhìn anh trai, lại nhìn Uất Trì Cẩn, hỏi: “Học trưởng, anh, đây là có chuyện gì?”

Diệp Thần âm thầm đứng kế bên quan sát nãy giờ bỗng hé mắt, chậm rãi nói với vợ: “Tuy rằng chứng t*ng trùng chết của nam khoa, anh trị không được, nhưng anh có thể giúp cậu ta có được hậu đại. Bất quá cũng không biết cậu ta có nguyện ý hay không thôi!?”

Quý Hoành cũng nói: “Chủ ý không tồi, A Cẩn cùng em trai Tiểu Nguyên là đồng học sao? Không đúng, nghe như là đồng học, nhưng quan hệ lại có vẻ trông khá tốt.”

Diệp Thần cùng Quý Hoành cũng không né tránh nữa, từ phía sau cửa đi ra, Quý Hoành vừa đi vừa nói: “Ngày hôm qua, chúng ta còn nhắc tới cháu, không nghĩ tới cháu nhanh như vậy đã tới rồi? A, nhỏ FBI nhà cháu không tới à? Nếu nhóc tới, trước tiên nói cho chúng ta biết một tiếng, để ông còn ra sau núi trốn vài ngày mới được.”

Uất Trì Cẩn nghe xong lại phất phất đầu: “Ông Quý, cháu cũng vì trốn nhóc đó mới bay qua đây. Nha đầu kia mấy ngày nay đi theo phụ thân tham gia lễ trao giải. Cháu gần đây bị nhỏ gây sức ép quá, nhỏ còn cưỡng ép bắt biên kịch của đoàn phim viết một kịch bản về đồng tính. Thật sự nếu không chạy trốn, cháu sợ thời gian kế tiếp sẽ truyền ra scandal cháu cùng người biên kịch kim bài kia thông đồng nữa.”


Quý Hoành bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó xoay người nói với hai người bên cạnh: “Để tôi giới thiệu chút! Uất Trì Cẩn, thân phận của nhóc này chắc chắn sẽ làm cho hai cậu rất bất ngờ. Nhóc là con trai trưởng của Thẩm Kính Ngôn – em trai của ông xã nhà Cao Bác, Thẩm Kính Khiêm. Người phụ thân còn lại của nhóc là Uất Trì Thiều Khải, người cầm lái công ty giải trí Á Châu. Mà bản thân của nhóc lại chính là Thái tử gia của khu giải trí Á Tinh. Ể, thân phận của cháu nghe ra rất phong cách, sao ông trước đó không nghĩ tới nhẩy?” Quý Hoành trêu đùa nói. Kỳ thật Uất Trì Cẩn sợ nhất là người khác lấy thận Thái tử gia Á Tinh của hắn ra trêu chọc.

Bất quá đối với dân chúng bình dân mà nói, Uất Trì Thiều Khải là ai, bọn họ cũng không chú ý cho lắm.

Lúc này, ánh mắt của Kỳ Tiểu Nguyên chợt lóe ánh sáng: “Siêu sao soái ca 3T Thẩm Kính Ngôn của Á Châu ảnh thị? Em… em là con trai của Thẩm Kính Ngôn? Thật sao?”(3T, 三栖,chỉ các nhân vật nổi tiếng lấn sân sang các hạng mục điện ảnh, truyền hình, ca nhạc, và thành công ở các lĩnh vực đó. –, điển hình như Trương Quốc Vinh, Tứ đại thiên vương HK,vv –baike)