Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Chương 51

Đúng lúc này, điện thoại của Kỳ Tiểu Nguyên lại vang lên. Lôi Quân mới vừa ăn xong bữa sáng, trung khí mười phần rống lớn trong điện thoại: “Nguyên Nguyên, cậu làm gì mà bỏ đi một mạch vậy? Với cậu đều là con trai quan trọng nhất à!? Chúng ta không phải đã bàn xong sẽ ra ngoài đi dạo sao? Mau trở về, tớ đang chờ cậu ở ngay lầu một nhà hàng của chú Đại Hải đó!”

Kỳ Tiểu Nguyên vội đáp: “Chờ một chút a! Tớ mang Tử Tử cùng đi!”

Quý Dân nghe thấy Kỳ Tiểu Nguyên nói xong, ấn đường thoáng cau lại, cánh tay mài mực cũng chậm dần. Sau, nhóc lập tức trải một trang giấy trắng ra, cầm lấy bút lông bắt đầu viết chữ. Quý Hoành đi đến bên cạnh nhóc, nhìn nhóc viết chữ, bình phẩm: “Không yên lòng, còn có tâm tình căm phẫn nữa. Ông cho con luyện chữ bằng bút lông là để con tu tâm dưỡng tính. Tâm mà không tĩnh, chữ viết cũng không tốt được đâu…. Ai, ui!”

“Ông im lặng cho con!” Quý Tiểu Dân ba một tiếng đem bút lông phóng tới giá bút làm mực nước bắn tứ tung lên mặt Tử Tử.

Tử Tử vươn tay lau sạch: “Như thế nào… Làm sao vậy?” Kết quả, khuôn mặt Tử Tử đã bị chính nhóc lau thành một chú mèo hoa

Thấy vậy, Quý Tiểu Dân lấy khăn lông thấm ướt đem qua, điểm điểm mũi chân, nhưng lại không với tới được Tử Tử đang được Kỳ Tiểu Nguyên ôm.

Mới sáu tuổi, nhóc mới sáu tuổi thôi a! Khi nào thì nhóc mới cao thêm được một chút chứ!?

Kỳ Tiểu Nguyên đành phải ngồi xổm người, đem Tử Tử phóng xuống dưới. Quý Dân ôn tồn lau khô mực trên mặt Tử Tử xong, lại tiếp tục dịu dàng lau sạch tay của nhóc, một bên cười nói: “Tiểu hoa miêu, thật khó nhìn.”

Kỳ Tiểu Nguyên đứng một bên cũng cười theo: “Tiểu Dân giống như rất thích sạch sẽ! Tử Tử, có muốn cùng ba đi dạo chung quanh không?”


Tử Tử nghĩ nghĩ, đáp: “Chính là Tiểu Dân nói hôm nay phải học năm chữ a! Đêm qua con đã đáp ứng anh rồi, nhất định phải đem câu ‘Em thích anh’ viết thành mới được. Chính là rất rất khó học nha, Tiểu Dân thế nhưng lại rất dễ dàng viết ra được. Ba ba, có phải con ngốc lắm không?”

Kỳ Tiểu Nguyên nhéo nhéo cái mũi của Tử Tử: “Không có, Tử Tử một chút cũng không ngốc, là Tiểu Dân quá thông minh…” Lúc này Lôi Quân lại điện thoại đến truy sát, Kỳ Tiểu Nguyên đành phải đối Tử Tử nói: “Tử Tử, hôm nay con trước cùng Tiểu Dân ở chung một chỗ, đến tối ba lại đến đây đón con nha?”

Quý Dân lập tức nói: “Không cần đâu chú Kỳ, con có thể chiếu cố em ấy. Tử Tử đêm qua cũng ngủ rất ngon ở chỗ con đó.”Quý Dân sờ sờ móng vuốt nhỏ vừa nhuyễn vừa béo đô đô của Tử Tử. Đêm qua nhóc giống như ôm búp bê ngủ vậy, toàn thân của bé đều thơm mùi sữa, làm cho nhóc ngủ càng thêm an tâm.

“Chính là, hai đứa các con còn là con nít à!”

Nghe đến đây, Quý Hoành lập tức chen vào: “A Dân cũng không phải là tiểu hài tử, nhóc tuyệt đối có thể chiếu cố được em trai. Hơn nữa Tiểu Nguyên à, cậu còn phải vội chuyện của mình, rồi còn phải cùng người bạn thời thơ ấu kia mở lại cửa tiệm. Nếu mang theo đứa nhỏ bên người thì không tiện lắm đâu. Không bằng cứ giao Tử Tử cho Quý Dân, tôi cùng Diệp Thần cũng sẽ đồng thời chiếu cố cho nhóc.”

“Này… không tốt lắm!” Đâu chỉ không tốt lắm, cậu một ngày nhìn không thấy Tử Tử, cũng sẽ rất nhớ con. Đứa nhỏ này dù một ngày cũng chưa từng rời xa cậu. Trước kia dù mở trang trại, cậu mỗi ngày đều cõng Tử Tử trên lưng để cho gia súc gia cầm ăn kia mà!

“Được được, sao lại không được chứ? Cậu nghĩ xem, cậu mỗi ngày đều có thể lại đây cùng Tử Tử trò chuyện, tâm sự cả ngày cũng được. Quý Dân mỗi ngày đều học rất nhiều thứ, nhóc học được gì cũng có thể dạy lại cho Tử Tử, so với cậu cũng không hề dạy ít hơn. Tôi nói chứ, tiểu hài tử nên giáo dục từ tấm bé, cậu cứ vội như vậy khẳng định không có thời gian rảnh, không bằng cứ đem việc dạy nhóc giao cho Quý Dân. Hai đứa nhỏ ở cùng nhau cũng coi như có thêm bạn, cậu thấy đúng không?”

Gặp Lôi Quân cứ liên tục gọi điện thúc giục, Kỳ Tiểu Nguyên đành phải thỏa hiệp: “Được! Bất quá, ngẫu nhiên vẫn phải để bé trở về nhà, trong lòng cháu cũng không nỡ xa con.” Nếu như phải giáo dục con trai giống như Quý Hoành, vậy cậu thật tâm không thể chịu đựng được đâu à.

Tử Tử cũng rất vui vẻ bảo: “Ba ba, ba cứ vội đi đi! Con sẽ ngoan, a, ba nhớ giúp con đem tiểu vịt con mang về nhé! Tiểu Dân nói, anh ấy có thể cho phép tiểu vịt cùng con lên giường đó nha!”

“Ách…”

“Ngô…”

“Hứ, đứa nhỏ này thật hào phóng, thế nhưng còn cho phép người khác cùng người của mình chia sẽ chung cái giường à.” Vì Quý Hoành thấp giọng nói, cho nên mấy lời này mới không rơi vào tai Kỳ Tiểu Nguyên, nếu không thì tam quan của cậu có khả năng sẽ bị phá hủy mất.


“Vậy đi! Ba đi ra ngoài trước, Tử Tử con phải ngoan ngoãn nghe lời của anh Tiểu Dân. Ăn thật nhiều đồ ngon, hảo hảo học tập, hảo hảo đi ngủ. Ba ba buổi tối sẽ lại đây nhìn con, không được bướng bỉnh, có nghe hay không?” Tuy rằng cậu biết Tử Tử rất ngoan, nhưng vẫn không nhịn được dặn thêm một câu.

Mà ở bên cạnh, bạn nhỏ Quý Dân đã vui mừng đến nỗi nở hoa trong lòng. A Hoành người này bình thường tuy nói không phải người đứng đắn gì, nhưng vào thời khắc mấu chốt, ông vẫn là người hiểu rõ nhóc nhất! Quý Hoành hướng về phía Quý Dân bắn cho cái mị nhãn, Quý Dân lại hướng về phía Quý Hoành thè lưỡi. Hai người này, quả nhiên là ăn ý từ trong xương cốt ra ngoài mà.

Kỳ Tiểu Nguyên tiếp điện thoại xong liền vội vàng đi ra ngoài, vừa đi một bên vừa nói: “Đến đây đến đây, tớ sắp tới rồi. Đừng có gấp a! Tớ còn chưa ăn bữa sáng đâu, giúp tớ gọi hai ***g bánh bao đi!”

Lôi Quân giúp Kỳ Tiểu Nguyên gọi hai vỉ tiểu lung bao, một vỉ là nhân bí, một vỉ là nhân thịt heo hành tây, ngoài ra còn có canh trứng gà, tất cả đều là bữa ăn sáng đơn giản bình thường nhất.

Kỳ thật, thứ dùng để khảo nghiệm trù nghệ tốt nhất không phải là các món ăn nổi tiếng, mà chính là những món ăn sáng tầm thường này đây. Mọi người cũng đừng nên tùy tiện xem nhẹ những món ăn này, nếu có thể đem những món ăn tầm thường nấu đúng độ lửa nhất định, thì cho dù nguyên liệu nấu ăn có là loại phổ thông, cũng có thể làm ra hương vị thơm ngon như đang nếm sơn hào hải vị.

Kỳ Tiểu Nguyên tự nhận các kỹ thuật chiên xào nấu nướng nho nhỏ của mình cũng không thành vấn đề, nhưng đối với tay nghề chưng nấu này, cậu thật đúng là cam bái hạ phong đối với chú Đại Hải.

Lúc này, Kỳ Tiểu Nguyên vừa ăn vừa nói: “Nói chủ ý của cậu nghe xem!”

“Ý của tớ đó hả, thì chúng ta tìm ngay một cửa hiệu có mặt tiền phong thủy tốt trên đường thôi. Con phố này tấp nập như vậy, lưu lượng khách khẳng định không hềít. Chỉ bằng tay nghề hai ta, khẳng định sẽ kiếm đến đại phát!”

Kỳ Tiểu Nguyên cũng băn khoăn hỏi lại: “Chính là… cậu có xem qua toàn con đường này có bao nhiêu cái khách sạn nhà hàng chưa? Khi tớ tới có mơ hồ đếm, lớn lớn nhỏ nhỏ cũng tới mười mấy cái. Đều là các món tiểu sao bình dân, cũng chính là món ăn chiêu bài của chúng ta. Nếu nhiều hơn một nhà nữa, thì chúng ta có gì đặc sắc để cạnh tranh lại?”

Lôi Quân bỗng há hốc mồm: “Người trên đường nhiều như vậy, khẳng định sẽ không đến nỗi ế chổng mông đi?”

“Không ế thì không ế đấy, chính là có được một nơi tốt như vậy, tớ nghĩ nên làm cái gì đó đặc sắc hơn đi. Giống Vọng Hải lâu của chú Hải, còn có Vọng Giang uyển của chú Giang, cả hai đều là nhà hàng ăn nhưng lại có phong cách hoàn toàn bất đồng. Một cái chủ lực đánh vào món ăn nông gia, một cái lại chủ lực đánh vào kiểu tửu lâu hoài cổ như trong phim võ lâm. Chúng ta… có phải hay không nên suy xét một chút, hướng phía phương diện này phát triển?”

Lôi Quân đáp: “Cậu là nói… Chủ đề nhà ăn sao?”


Kỳ Tiểu Nguyên lắc lắc đầu: “Không, nhà ăn theo các chủ đề khác nhau trong thành thị còn không thiếu sao? Tớ cảm thấy… vẫn là nên đi theo lộ tuyến điền viên (kiểu món ăn dân dã), bất quá phải khác với những cửa hàng khác.”

“Cậu không phải nói nguyên con đường này đều là đồ ăn theo kiểu nông thôn dân dã sao? Thế thì có khác gì chứ? Tiểu Nguyên, việc buôn bán của chúng ta không thể làm quá mạo hiểm. Vạn nhất gây sức ép quá mức, không có người tới cửa, vậy phải làm sao chứ?”

Kỳ Tiểu Nguyên đáp: “Điều đó không có khả năng, cậu trước đi nghiên cứu địa hình chung quanh giúp tớ, nhìn xem có chỗ thích hợp không?”

Hai người vội vàng cơm nước xong, cùng nhau xuất môn. Kỳ Tiểu Nguyên đi ở phía trước, Lôi Quân theo ở phía sau.

Hắn vốn cho rằng, Kỳ Tiểu Nguyên sẽ đi quanh khu vực náo nhiệt nhất trên đường, nhưng ngược lại, cậu lại rời xa khỏi đường cái, men theo cây cầu ở sông Đông Tây. Mùa hạ đúng là mùa du lịch thịnh vượng nhất ởthôn họ Cao, bởi vì nơi này là làng du lịch trong thung lũng, trong thôn lại đông ấm hạ lạnh. Nhất là trong khe núi nhỏ ở Tây Lĩnh, từng đám từng đám lều trại mọc lên nơi nơi, trên đất lại điểm xuyết đầy những đóa hoa dại trắng vàng hồng đủ màu sắc, nhìn qua rất nồng đậm cảm giác sinh thái nguyên sơ. Thậm chí có vài đôi tình nhân còn lộ ra hai cặp chân chồng lên nhau, dán cùng một chỗ, không cần đoán cũng biết là đang làm gì đó rồi.

Lôi Quân miệng chậc chậc, trề môi bảo: “Hiện tại người trẻ thật là… thật sự là vật đổi sao dời mà!”

Kỳ Tiểu Nguyên xem xét phong cảnh nơi này đều mang không khívui vẻ thoải mái. Kỳ thật mùa này còn chưa phải thời gian đẹp nhất, thời điểm hoành tráng nhất phải là tháng hoa đào nở kia. Khi ấy, nếu nhìn từ nơi này hướng đến giữa sườn núi bên trên, nơi nơi đều tràn đầy một mảnh phấn hồng của hoa đào.

Kỳ Tiểu Nguyên đánh giá hoàn cảnh chung quanh, có chút tâm động.

Bật thình lình, cậu lại nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc. Không phải ai xa lạ, đó chính là Diệp Diệp cùng Thẩm Lăng Hiên. Hai người lúc này đang cẩn thận dựng lều, lâu lâu còn bất chợt hôn hôn môi, ân ái đến nỗi khiến cho mọi người đều không khỏi hâm mộ.

“Chỉ ước làm uyên ương không mong làm thần tiên à!” Kỳ Tiểu Nguyên cảm thán một câu.

Lôi Quân cũng đáp lại: “Lại nhớ anh lính của cậu á? Người ta mới vừa đi có một ngày thôi đó! Ai nha, đây chính là ước làm uyên ương không mong làm thần tiên sao? Từ hôm bữa tớ đến đây, đã thấy được mấy đôi như vậy rồi, bên này có phải có phong tục như vậy không nhỉ? Xem ra cậu gả đi như vậy cũng coi như môn đăng hộ đối rồi nha Tiểu Nguyên!”


Kỳ Tiểu Nguyên không trả lời, chỉ thản nhiên hỏi: “A, hôm nay sao Đại Xuyên không có tới tìm cậu? Hắn ta không phải thực thích kề cận cậu sao?”

“Hắn nói giúp tớ chuyển nhà, nên tớ đem chìa khóa đưa cho hắn, để hắn cùng cha Kỳ trở về dọn đồ đạc. Cha Kỳ nói ông nguyện ý dọn qua đây ở cùng cậu, bất quá ông muốn ở phía sau núi, ngay cả chỗ cũng xem chuẩn luôn rồi.”

Ngày hôm qua, cha Kỳ ngược lại cũng lộ ra biểu tình muốn cùng Tiểu Nguyên qua đây ở, chỉ là…

Kỳ Tiểu Nguyên đánh giá Lôi Quân “Cậu để Cao Đại Xuyên giúp cậu chuyển nhà?”

“A, làm sao vậy?”

Kỳ Tiểu Nguyên cười thầm trong lòng: “Không như thế nào cả, ân, cũng tốt, dù sao cũng là người mình.” Người này, đến tột cùng đã nhìn ra được người ta đối với hắn có ý tứ chưa vậy?

Lôi Quân vẫn mãi không có bất luận điều khác thường gì. Cậu ta giống như thật sự một chút cũng chưa phát giác được tâm tư nho nhỏ của Cao Đại Xuyên đối với mình. Đã vậy, người nào đó còn đang ngẩng đầu nhìn thái dương, oán giận: “Nguyên Nguyên, cậu dẫn tớ đến du sơn ngoạn thủy sao? Chúng ta không phải là đang đi khảo sát địa hình cho quán hả? Cậu vì sao lại dẫn tớ tới đây? Nơi này rõ ràng chỉ thích hợp cho nhóm tình lữ nghỉ ngơi thôi!”

Cách đó không xa, Diệp Diệp cùng Thẩm Lăng Hiên đã đem túp lều dựng xong, mà tới đây, hai người cũng đã ngươi một ngụm ta một ngụm hôn tới chán ngấy người nhìn.

Chỉ thấy, Thẩm Lăng Hiên đem Diệp Diệp ôm ngang lên, rồi nhanh chóng xốc lên cửa lều trại chui vào. Một lát sau túp lều bắt đầu lay động lay động… Mà Kỳ Tiểu Nguyên cũng lập tức đỏ mặt hồng tai!

Hai người này đã có con trai sáu tuổi rồi, nhưng vẫn còn ân ái như xưa, đúng là thật hiếm thấy. Nghe nói hai người bọn họ là họ hàng gần, hơn nữa một trong hai còn là cậu của người kia. Thậm chí hai người họ từ lúc sinh ra đã là hài tử thông minh dị thường, này thật là trái với lẽ trời mà!

Kỳ Tiểu Nguyên hắng giọng một cái: “… Liền nơi này đi! Tớ cảm thấy chỗ này rất thích hợp.”

Lôi Quân ngạc nhiên nói: “Nơi này? Nơi này làm sao?”


“Mở nhà ăn a! Cậu cảm thấy thế nào?”

Lôi Quân chấn kinh: “Cậu không phải là nói thật đó chớ? Cái chỗ này… tuy rằng du khách cũng không ít, nhưng dù sao cũng không phải là đường chính, so với con đường tấp nập khách vừa nãy không thể nào bì bằng. Cậu xác định, cậu muốn mở nhà ăn ở chỗ hẻo lánh này?”

Kỳ Tiểu Nguyên đắc ý bảo: “Ừ, tớ định như vậy đấy, hơn nữa, còn muốn đầu tự thật tốt, mở một quán ăn thật đặc sắc!”