Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Chương 44

Bấy giờ, trong lòng Kỳ Tiểu Nguyên đang tràn đầy sự khẩn trương.

Không biết, buổi tối lúc gặp mọi người, cậu sẽ phải chạm mặt những ai? nhà họ Cao còn có những gia trưởng nào khác? Anh Thừa Tử có thể còn có ông bà nào nữa không?

Cậu ở trong phòng vì lo nghĩ mà không ngừng đảo tới đảo lui. Thành ra chỉ vừa mới tắm rửa xong, mà trên mặt trên người cậu lại bắt đầu ra đầy mồ hôi. Tử Tử bắt lấy tay Kỳ Tiểu Nguyên, ngưỡng mặt nói: “Ba ba, trên tay của ba toàn là mồ hôi. Ba sinh bệnh rồi sao?”

Kỳ Tiểu Nguyên ngồi xổm người xuống, giải thích với con trai: “Không… Tử Tử, chốc nữa con đừng rời khỏi ba nha. Hai chúng ta ngồi chung một chỗ nhé!?”

Tử Tử vội đáp: “Chính là, Tiểu Dân đã nói con phải bồi anh ấy cùng ăn à!”

Kỳ Tiểu Nguyên đầu đầy hắc tuyến, nghĩ nghĩ, rồi bảo: “Như vậy đi! Tối hôm nay, nếu Tử Tử ở cùng ba, ngày mai ba sẽ giúp con mang tiểu vịt con đến được không?”

Nghe ba nói thế, hai mắt Tử Tử lập tức sáng rực lên: “Thiệt sao?”

Kỳ Tiểu Nguyên vươn ngón tay áp út ra: “Không tin thì hai chúng ta ngoắc ngoắc đi!”


Tử Tử lập tức vươn ra ngón út cùng Kỳ Tiểu Nguyên ngoắc một cái: “Được!”

Đáng thương cho bạn nhỏ Quý Dân, cậu nhóc còn không biết rằng, chỉ vì đám vịt con kia mà tiểu vịt con của nhóc liền đem Quý Dân bán đứng. Chỉ là tiểu vịt con hiện giờ đã muốn trưởng thành đại vịt con mất rồi.

Cao Thừa Tử từ trong phòng nhô đầu ra, nhìn một lớn một nhỏ đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, tò mò hỏi: “Hai cha con đang làm gì đó?” Nói rồi, Quả cam nhỏ một bên đem dao cạo râu buông xuống, một bên bẻ khớp ngón tay vang lên thanh âm răn rắc, kế đó hắn lại xoay xoay cổ phát ra từng trận tiếng cộp cộp giòn tan.

Tử Tử dùng hai tay che miệng, đầy ngạc nhiên nhìn hắn: “Cổ và ngón tay của phụ thân vì sao lại phát ra tiếng vậy?”

Kỳ Tiểu Nguyên thấp giọng nói: “Đợi con trưởng thành rồi cũng sẽ giống với ba con, nam tử hán đều như vậy, đây là âm thanh tượng trưng cho sức mạnh.”

Tử Tử nghi ngờ nhìn Kỳ Tiểu Nguyên: “Ba ba người không phải là nam tử hán sao? Sao con chưa bao giờ thấy ba phát ra thanh âm?”

Bị con trai hỏi thế, Kỳ Tiểu Nguyên lập tức chột dạ, khí thế cũng yếu đi một mảng lớn: “Ai nói ba không phải là nam tử hán… Ba chính là không muốn phát ra tiếng thôi! Tốt lắm, tiểu hỗn đản, chúng ta cần phải đi rồi.”

Tử Tử lại hồ hởi lớn tiếng nói: “Tiểu hỗn đản không phải là tên của phụ thân sao? Tại sao lại biến thành con rồi? Ba ba, người không được cư xử như vậy.”

“Ách…” Kỳ Tiểu Nguyên lập tức che miệng Tử Tử, thấp giọng nói: “Ai nói cho con biết cha con tên là tiểu… hỗn đản?”


“Con nghe ông nói đó! Hôm nay lúc xuống xe, ông có kêu phụ thân là tiểu hỗn đản mau giúp ông lấy bao đồ đi!” Tử Tử trưng vẻ mặt ủy khuất, sao ba lại che miệng của nó làm chi?

Kỳ Tiểu Nguyên quay đầu lại nhìn thoáng qua Cao Thừa Tử đang cẩn thận chỉnh lý cravat lại sao cho ra hình ra dáng, chẳng biết thế nào qua một hồi lại thành cảnh hắn cùng chiếc cravat phân cao thấp luôn. Cái thứ cravat này, hắn thiệt tình không thể lĩnh hội được. Mỗi lần xuất phát nhận nhiệm vụ, Hồ Lang đều sẽ giúp hắn thắt cravat. Rốt cục gây sức ép xong, nhưng chưa kéo được hai ba cái, cravat lại lệch.

Kỳ Tiểu Nguyên thở dài, nói với Tử Tử: “Tiểu hỗn đản là dùng để mắng người, ông của con là đang giáo huấn ba ba của con đó!”

Lúc này, Tử Tử lại bày ra vẻ mặt không được tự nhiên: “A? Ba ba người mới vừa mắng con sao? Nhưng mà con không có làm sai gì a!” Nhóc thậm chí đã bỏ qua cơ hội được cùng Tiểu Dân ngồi cùng một chỗ ăn cơm để đi với ba ba. Đã vậy mà vẫn còn bị mắng sao?

Kỳ Tiểu Nguyên nghĩ nghĩ, lại nói: “Cái kia, bình thường chỉ dùng để mắng người. Nhưng nếu là trưởng bối nói với vãn bối, ba nói với con trai, thì lại thành một cái cách gọi thân mật, khụ khụ, ừ, là thân mật!” Nguyên Nguyên, lừa gạt tiểu hài tử là không đúng đâu.

Tử Tử quệt cái miệng nhỏ nhắn tự hỏi, mấy vấn đề mà Kỳ Tiểu Nguyên nói đã khiến cho nhóc bị quấy nhiễu tới hôn mê. Mà lúc này Kỳ Tiểu Nguyên đã muốn đứng lên, đi đến trước mặt Cao Thừa Tử, chỉ mất hai ba phát đã cởi bỏ cravat của hắn xuống, rồi lưu loát thắt một cái nút kết chỉnh tề cho hắn: “Phải thắt như thế này này. Anh làm như thế không phải là thắt cravat, giống thắt nút giây thừng hơn đấy?” Quả nhiên, tuy tiên sinh bộ đội đặc chủng này có năng lực sinh tồn dã ngoại rất mạnh, nhưng năng lực sinh hoạt tại nhà của hắn cần phải được gấp rút nghiên cứu thêm. Tựa như Quý Hoành vậy, bất luận là phương diện gì hắn đều có thể làm đến thập toàn thập mỹ, duy độc mỗi chuyện nấu cơm mười phần then chốt hắn đã có đến chín phần không được, thật xứng với câu dốt đặc cán mai. Phải nói mỗi lần hắn tiến vào phòng bếp, đều khiến cho nơi này biến thành hiện trường hỏa hoạn.

Cao Thừa Tử ôm vẻ mặt thưởng thức nhìn hai bàn tay trắng nõn của Kỳ Tiểu Nguyên linh hoạt giúp hắn thắt cravat, nhịn không được, hắn liền cúi đầu hôn lên miệng cậu một hơi. Kỳ Tiểu Nguyên lập tức đỏ mặt hồng tai: “Tử Tử còn đang ở đây đó.”

Cao Thừa Tử hắc hắc cười ngây ngô. Tiểu Nguyên cái gì cũng tốt, chính là quá thẹn thùng. Nếu so với Mẫu hậu nương nương… vẫn là đừng đem em ấy gán với Mẫu hậu nương nương thì hơn.

Đến hiện tại, trong lòng hắn vẫn còn có bóng ma. Bởi Mẫu hậu nương nương chưa bao giờ biết kiêng dè, việc hắn hơn nửa đêm bị đánh thức cũng là chuyện thường ở huyện. Mà tính cách này của Tiểu Nguyên, vừa hay lại chạm đúng khát vọng của hắn.

Trong ánh dương quang tà chiều soi rọi khắp căn phòng, Cao Thừa Tử rũ mắt nhìn hàng lông mi dày như cánh quạt của Kỳ Tiểu Nguyên, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy ấm áp thoải mái. Để ý tới một thân áo ngủ của Kỳ Tiểu Nguyên, hắn bèn nói: “Sao em còn chưa thay quần áo? Anh giúp em mua… Cái này là Mẫu hậu nương nương chọn, nhìn xem thích hay không?” Cao Thừa Tử lấy ra một bộ nam trang cao cấp. Áo sơ mi có kiểu dáng đơn giản chính trực với họa tiết sọc ca rô, phối với một chiếc quần tây màu be. Không phải nói chứ, trong mấy chuyện chọn quần áo, dưỡng da, trang trí nội thất này nọ thì Mẫu hậu nương nương tuyệt đối là một cao thủ.


Kỳ Tiểu Nguyên cầm quần áo bất động một chỗ, Cao Thừa Tử liền tỏ ý bảo cậu: “Thay đi! Sao em còn chưa nhúc nhích nữa?”

Kỳ Tiểu Nguyên đáp: “Anh Thừa Tử, Tử Tử có lẽ muốn đi tiểu rồi, anh giúp em đi xem đi!”

Đầu óc của Cao Thừa Tử chợt lơ mơ như Trượng Nhị hòa thượng. Kêu em ấy đi thay quần áo thì có dính dáng gì với chuyện đi tiểu của Tử Tử chứ? Dù khó hiểu như vậy, hắn vẫn ứng thanh đi ra ngoài.

Trong sân lúc này, Tử Tử đang ghé lên trên mặt bàn cẩm thạch mà cha của hắn chế tác ra khi còn bé, các góc cạnh bên trên cũng đã được ông mài nhẵn nhụi. Rất nhiều đêm, Mẫu hậu nương nương đều ngồi ở nơi này, nhìn ánh trăng mà tưởng nhớ con trai.

Tuy nói để con trai nhập ngũ là chủ ý của hắn, nhưng Quả cam nhỏ là do hắn hoài thai hơn mười tháng mới hạ sinh. Tuy lúc hắn mang thai còn bị tiểu hỗn đản này gây sức ép muốn chết, nhưng dù sao đây cũng là cục thịt rơi xuống từ trên người hắn. Mỗi lần quá nhớ con, hắn liền nháo Cao Cường, bắt ông xã dẫn mình đến Bầy Sói. Nhưng Bầy Sói cũng không phải nói tiến liền tiến vào được, rốt cuộc hắn chỉ có thể tiếp tục nhớ mong con mình mà thôi.

Lần này, Quả cam nhỏ có thể mang tức phụ về nhà còn kèm theo hai đứa cháu, toàn tâm Mẫu hậu nương nương đều đã bị biến hóa này làm cho mềm nhũn như nước!

Mà tới đây, Quả cam nhỏ cũng đã chính thức có được một người khóa chặt mình!

Thừa dịp Cao Thừa Tử đi ra ngoài, Kỳ Tiểu Nguyên lập tức đóng cửa khóa chốt thay quần áo. Cậu còn chưa có thói quen lõa thể thay đồ trước mắt đối phương, xem ra cậu cần có thêm một đoạn thời gian rất dài để thích ứng với chuyện này.

Đợi Kỳ Tiểu Nguyên thay quần áo xong, Cao Thừa Tử liền mang theo vợ con hướng về phía Vọng Hải lâu. Vọng Hải lâu là tửu lâu lớn nhấtthôn họ Cao, tổng cộng có ba tầng, hoàn toàn mang tạo hình hoài cổ. Lầu một là đại sảnh, lầu hai là nơi có chỗ ngồi dành riêng cho các cặp tình nhân, lầu ba là khu nhã gian (phòng ăn lớn, hạng sang). Mẫu hậu nương nương đã đặt sẵn một nhã gian lớn nhất tại đây, nhằm chiêu đãi bà con thân thích, coi như là thay con trai cùng con dâu lo liệu một bữa tiệc đính hôn.


Nghe đến tên nhà hàng này một vài người liền có thể đoán ra được, Vọng Hải lâu là do Cao Đại Hải mở. Cùng với Vọng Giang uyển ở phía tây thôn đối diện xa xa, chính là hai tửu lâu lớn nhất nơi này, cũng là gương mặt đại diện cho toàn bộ ngành ăn uống củathôn họ Cao. Tương tự với Vọng Hải lâu, ai nghe tên cũng dễ dàng đoán ra, Vọng Giang uyển chính là do Cao Đại Giang mở.

Lúc này, Cao Đại Hải kéo cổ họng rống về phía bà xã nhà mình: “Kiều Hạnh Nhi, em đem mấy vò nữ nhi hồng mà anh cất vào hầm lấy ra đi! Haizz, hồi anh còn bé đã trộm giấu đi ba vò, em lấy một vò ra thôi.” Kể ra, ba bình rượu này là do Cao Đại Hải khi còn bé đi đến nhà chú Bảy của mình chôm về, nói là lưu trữ đến khi trưởng thành cưới vợ sẽ đem ra uống. Kết quả, thời điểm chính mình cưới vợ hắn lại không đành, bảo muốn lưu lại cho con mình cưới vợ mới đem uống. Vò đầu tiên này sẽ do Quả cam nhỏ khai đao, một vò khác đã hứa cho tiểu Sơn. Còn lại một vò, xác định phải lưu lại cho con của hắn Cao Đại Xuyên.

Nhà của Cao Đại Giang chỉ có một cô con gái, nên đã được loại trừ ra khỏi danh sách cân nhắc. Vì chuyện này, Thẩm Lăng Vân cùng Thẩm Lăng Vũ vẫn luôn oán niệm, nói cái gì chú Đại Hải thiên vị, vì cái gì không lưu lại cho bọn họ một vò. Kết quả Cao Đại Hải dùng hai tay nhéo nhéo lỗ tai Thẩm Lăng Vân cùng Thẩm Lăng Vũ lôi ra sân: “Hai đứa bây khi còn bé đã làm vỡ không ít bình rượu của chú rồi, nhớ không? Nếu không phải chú giấu kỹ, thì số rượu còn lại đều đã bị hai tiểu tổ tông tụi bay làm vỡ lâu rồi!”

Cao Bác quản không nổi hai tên hỗn thế tiểu ma vương này, bởi thế hắn càng mừng rỡ hơn khi có người nguyện ý thay hắn thu thập bọn chúng. Đáng tiếc, hai tên tiểu ma vương này đối dầu muối đều bất xâm, ai nói cũng không nghe. Thậm chí ngay cả ông ngoại Quý Hoành của tụi nó, mỗi lần thấy chúng đều phải chạy trốn. Cũng không phải bọn họ giáo huấn không nổi hai tên ma lành này, trọng điểm là hai thằng nhãi rất ranh mãnh, động bất động liền sử dụng đủ các loại ám chiêu chơi xấu khích tướng, thậm chí ngay cả ông ngoại của chúng cũng không buông tha. Phóng tầm mắt tìm kiếm trên thế gian này, người có thể làm cho Quý Hoành hơi chút kiêng kị chỉ có hai người, cũng chính là hai đứa cháu trai nhỏ nhắn của hắn – Thẩm Lăng Vân, Thẩm Lăng Vũ!

Hình phó tổng vội trong vội ngoại bố trí địa điểm, tận lực làm cho cả nhã gian đều mang không khí vui mừng. Vốn căn phòng đã được trang trí rất nhiều vòng hoa, còn có hoa hồng được đặt thành đống lớn, nhưng Hình phó tổng đại nhân lại ghét bỏ chúng thô tục, liền đem vòng hoa đổi hết, hoa hồng cũng đổi thành những đóa bách hợp kiều diễm.

Chú của Cao Thừa Tử là Cao Bác cũng đến đây giúp đỡ một tay. Dọn xong ghế, hắn liền dùng giấy đỏ dán bảng tên. Lần này người đến tương đối đẩy đủ, vì tránh cho nhóm tiểu bối ngồi sai vị trí, hắn liền trước dán sẵn tên lên các vị trí để cho nhóm tiểu bối phân biệt đúng nơi.

Người ngôi cao nhất dĩ nhiên phải là Kỳ lão gia tử, đầu bên trái phải là hai người Quý Hoành, Diệp Thần, đầu bên phải là hai người Cao Cường, Hình Tử Thao. Tiếp đi xuống, theo thứ tự là Cao Bác cùng Thẩm Kính Khiêm, Cao Đại Hải, Cao Đại Giang, Thẩm Lăng Hiên, Diệp Diệp, Thẩm Lăng Vân, Thẩm Lăng Vũ. Bởi vì vừa đến đúng dịp lễ trao giải Oscar, đại minh tinh Thẩm Kính Ngôn lại nhận được một để cử lớn cho giải thưởng ảnh đế, nên đành phải đáp máy bay đi tham dự lễ trao giải, dẫn đến bỏ lỡ nghi thức đính hôn lần này. Bất quá đại minh tinh đã điện thoại đến chúc mừng, còn nói sẽ cấp cho tức phụ tương lai của Quả cam nhỏ một phong bao đỏ thẫm. Hơn thế, hắn còn nhờ chị dâu Cao Bác chuyển cáo cho tức phụ của Quả cam nhỏ, bảo Quả cam nhỏ khi còn bé béo núc béo ních, nên nhất định phải chú ý sức ăn của nó, không thể để cho nó ăn đến phát tướng đồ sộ.

Kỳ thật, đoạn lịch sử đen tối kia chính là nỗi đau thầm kính của Quả cam nhỏ. Bởi vì Hình phó tổng sau khi sinh xong không có sữa, nên chỉ có thể cho Quả cam nhỏ lúc còn hình dạng trẻ sơ sinh ăn sữa bột với bí phương điều chế đặc biệt. Thêm vào hắn còn không có bất luận kinh nghiệm nuôi nấng trẻ em gì, không biết nên đút nhiều ít, lại sợ con trai bị đói, thế là một chốc không cẩn thận liền đem tiểu bảo bối nuôi thành nhóc mập mạp. Tuy rằng cánh tay nhỏ bàn chân nhỏ béo đô đô trông thực đáng yêu, chính là quá mức dư thừa mỡ, nhìn qua dáng điệu phi thường thơ ngây khả cúc, có xu thế phát tướng thành bé gấu trúc tròn vo.

Sau khi Kỳ Tiểu Nguyên biết được chuyện này, cậu chỉ cảm thấy đoạn lịch sử đen tối này của Cao Thừa Tử thật rất rất đáng yêu. Cậu không nghĩ tới người này thế nhưng cũng có thời điểm đáng yêu đến vậy nữa.

Trong tâm trong mắt của cậu, Cao Thừa Tử không phải là người quá thích biểu đạt tình cảm, vả lại cậu chỉ mới là một tay mơ, nên liền theo lẽ thường cảm thấy hắn khi còn bé khẳng định cũng mang hình dạng một khối băng lớn hay tảng đá lớn gì đó. Không nghĩ tới, hắn khi còn bé vừa manh lại đáng yêu như vậy. Kỳ thật có điều cậu chưa biết là, Quả cam nhỏ khi còn bé đâu chỉ không giống khối băng, cũng chẳng giống tảng đá, mà trái lại chính là một nhóc đặc biệt nhiều chuyện. Cũng có khả năng là khi hắn còn bé nói quá nhiều, nên mới có thể dẫn đến tình huống từ sau khi trưởng thành liền biến chuyển thành tình cảnh ngày càng ít mở miệng.


Cao Đại Hải đem bình rượu đặt lên trên bàn, rồi đánh điện thoại cho con trai của mình. Sau, hắn một bên xuống lầu nói chuyện với người phục vụ, một bên hướng con của hắn bảo: “Xú tiểu tử, mau chạy về đây cho cha! Đang lăn lộn đến tận chỗ hoang dã nào rồi hả? Hôm nay, đại ca Thừa Tử của bây đính hôn đấy, bây không muốn trở về gặp chị dâu nhỏ của mình à? Hứ, cha đương nhiên đã thấy được, chị dâu nhỏ của bây lớn lên thật xinh đẹp. Mau chạy nhanh về đi! Mang bạn bè gì? Ừ, cứ mang đi! Dù sao trong nhà cũng chẳng thiếu chỗ ngồi.” Cúp điện thoại, Cao Đại Hải lại hướng về phía tức phụ hô một tiếng: “Kiều Hạnh Nhi, đưa một bình Mông Đỉnh Thạch Hoa lên nhã gian lầu ba đi!”

(Mông Đỉnh Thạch Hoa có hình dạng đẹp tự nhiên, trông giống như rêu trên đá, sau khi ngâm nước sẽ có hình dạng như nụ hoa. Trà này được trồng tại Mông Sơn, nên được đặt tên là 蒙顶石花. theo baike)