Cha Kỳ cau cau ấn đường, trong ánh mắt không hề bận tâm điều gì thế nhưng lại hiện lên một chút vội vàng. Hắn đột nhiên giữ chặt tay trái của Hình Tử Thao, dùng sức chế trụ mạch môn của hắn. Một lát sau lại thất vọng lắc lắc đầu, bảo: “Cậu cùng nhà họ Quý có quan hệ gì?”
Hình Tử Thao lúc này mới đáp: “Á, quan hệ có chút phức tạp. Trưởng tử Quý Hoành cùng ông chồng nhà cháu là anh em con chú con bác không có quan hệ huyết thống.”
Một câu chứa đựng rất nhiều thông tin, Hình Tử Thao rõ ràng là một người đàn ông, nhưng chồng của hắn lại cùng trưởng tử nhà họ Quý là anh em con chú con bác. Cha Kỳ đương nhiên có thể quơ được trọng điểm trong những lời này, nhưng ông lại không nói thêm gì, ánh mắt và bộ dạng đã khôi phục lại sự bất cần như trước. Vẫn như cũ là một lão hán nông phu với hình tượng áo truyền thống thoáng mát. Chiếc áo ba lỗ trắng bên trong hiển nhiên đã được mặc nhiều năm, trên áo còn có vài cái lỗ li ti như sâu gặm, nhưng lại thần kỳ sạch sẽ, trừ bỏ vài dấu vết ố vàng, thì lại không có đến chút vết bẩn. Mà ngay cả nửa ống tay áo trắng toát của chiếc áo truyền thống bên ngoài cũng rất sạch sẽ, tuy có vài cái lỗ nhưng chẳng hề lôi thôi.
Kỳ Tiểu Nguyên thấy cha Kỳ vẫn luôn lôi kéo tay Mẫu hậu nương nương, cũng bởi vì cha Kỳ lúc trẻ vốn là người không phải đặc biệt dễ ở chung, nếu không cũng chẳng đến nổi không có lấy một người bạn quen biết trong thôn. Lo lắng ông cùng Mẫu hậu nương nương ma xát này nọ, vì thế cậu liền khẩn trương lôi kéo góc áo của cha mình: “Ba, chú ấy… bọn họ… Là khách à!”
Cha Kỳ vỗ vỗ tay Kỳ Tiểu Nguyên: “Không có việc gì…”, sau đó từ trong ngực lấy ra một xấp giấy bào được gói kỹ lưỡng, giao cho Kỳ Tiểu Nguyên, còn bảo: “Tiền bán heo tháng này có sáu vạn, cộng với tiền trong ngân hàng, con cầm đi trả cho Tiểu Bân đi! Nó cũng không dễ sống.” Cha Kỳ không để ý đến Hình Tử Thao cùng Cao Thừa Tử, ngược lại còn cùng Kỳ Tiểu Nguyên nói về chuyện vay tiền từ Kỳ Tiểu Bân.
Kỳ Tiểu Nguyên biểu lộ rõ sự xấu hổ trên mặt. Cậu nhìn thoáng qua Cao Thừa Tử, rồi nhận lấy tiền: “… Dạ, được, con biết rồi.”
Cao Thừa Tử nhíu nhíu mày khó hiểu. Tình huống này là sao? Nếu Tiểu Nguyên đã tìm đến em trai của mình vay tiền, thì vì sao còn bị bức đến tìm Viên Lợi mượn vay nặng lãi?
Như thấy được sự nghi hoặc của Cao Thừa Tử, Kỳ Tiểu Nguyên hướng hắn bắn một ánh mắt ra hiệu, ý bảo hắn đừng suy nghĩ nhiều, sau cậu mới đem tiền cất vào trong túi xách tùy thân.
Lúc này, Tử Tử đang giương vẻ mặt vô tội nhìn cậu. Bé biết, ba ba khẳng định đã vì mình mà tiếp tục chịu ủy khuất, ba ba vĩnh viễn đều nhận lấy ủy khuất vì mình. Bất quá hiện tại đã tốt rồi, có ba ba mới, ba của mình sẽ không phải chịu uất ức nữa.
Là một tên cáo già mạc ba cổn đả nhiều năm trên thương trường, nhớ trước kia hắn một tay làm trợ lý đặc biệt kiêm thư ký cho tổng tài Thẩm Kính Khiêm của tập đoàn Hoa Thân, sau lại thăng chức thành phó tổng hành chính, hiện tại đang là phó tổng tài của Hoa Thân. Hắn làm sao có thể cho phép bầu không khí cứ như vậy rơi vào bế tắc? Vì thế Hình phó tổng liền bày ra vẻ mặt lấy lòng, nhìn về phía cha Kỳ: “Ông anh có quen biết người nhà họ Quý sao? Không biết là lão Quý, đại Quý hay là tiểu Quý vậy?”(mộc ba cổn đả: miêu tả việc làm khó cùng với thái độ bất khuất)
Cha Kỳ cảm thấy hứng thú nhìn hắn một cái: “Nhà họ Quý hiện tại có bao nhiêu người?”
Hình phó tổng đáp: “Quý Hoành, cùng với hai đứa con trai của ổng.”
“Quý Hoành?” Cha Kỳ nhíu nhíu mày: “Quý Phàm cùng Quý Thiên đâu?”
“Hả?” Hình phó tổng đầy mặt mờ mịt: “Ờ, ông anh à! Tôi không biết những người anh nói đến có phải là nhà họ Quý hay không, bất quá nhà họ Quý hiện tại chỉ có Quý Hoành còn mang họ Quý thôi. Hai đứa con trai của hắn, một đứa họ Cao, một đứa họ Diệp. Xác thực mà nói, con trai lớn hắn cũng không phải họ Cao, hẳn là họ Lục… Ây da rất loạn, tôi trong lúc nhất thời cũng không thể nói rõ với anh được.”
Cha Kỳ hiếm khi nở nụ cười vui vẻ: “Này cậu, cậu cứ nói thẳng mục đích tới đây là được, đừng cùng lão hán ta quanh co lòng vòng nữa.”
Kỳ Tiểu Nguyên núp ở phía sau mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng đầy mặt. Cái tính tình này của cha cậu cả trăm năm đều không đổi được, không sợ đắc tội người, chỉ sợ đắc tội không được người. Đâu phải ai ai cũng như ông thích độc lai độc vãng chứ? Cả ngày chỉ làm bạn với đám động vật hoang dã, đổi thành cậu, chắc cũng nhanh biến thành dã nhân mất.
Trong lúc vô tình cúi đầu, cậu lại nhìn thấy một con rắn nhỏ mới phá vỏ ra không lâu, vừa hay chui ra cái ***g của nó để thăm thú chung quanh. Cậu tay mắt lanh lẹ nắm lấy chỗ bảy tấc của nó, ném trở về. Này nếu làm sợ Mẫu hậu nương nương, cậu sẽ cảm thấy rất có lỗi.
Hình phó tổng lên tiếng: “Chuyện này… nếu nói tiếp có chút hơi phức tạp. Tốt nhất chúng ta nên tìm một chỗ chậm rãi tán gẫu. Anh cảm thấy được không?” Hắn vốn không phải là loại người thích so đo, hơn nữa mục đích của hắn tới đây chính là vì thú con dâu nhận cháu trai! Đừng nói cấp sắc mặt cho người ta, dù phải làm chuyện hơi vượt giới hạn của hắn chút, hắn cũng không để ý đâu. Huống chi, nhà họ Kỳ lão gia tử trừ bỏ không quá thích nói chuyện thì nhìn qua vẫn là một người rất bình thường. Chính là… hơi lạnh lùng xíu.
Cha Kỳ xoay người làm tư thế mời, Kỳ Tiểu Nguyên thì nhanh chóng đi pha trà. Cậu biết, lão nhân khẳng định muốn dẫn bọn họ đến cái chòi nghỉ mát nho nhỏ nằm ở sân sau.
Không biết cha Kỳ tìm tòi thứ này từ nơi nào ra. Cái chòi nghỉ mát này được lập nên ngay thời điểm ông bận việc ở hậu viện, cũng không thấy lão nhân quét tước, nhưng vẫn luôn sạch sẽ. Ngẫu nhiên có vài chú ve bay qua, dừng một chút rồi lập tức bay đi. Chung quanh chòi cũng có không ít hoa hoa thảo thảo loay hoay, chỉ là lâu lâu sẽ đụng phải vài con rắn con mới sinh của cha Kỳ ra ngoài quấy rối.
Kỳ Tiểu Nguyên pha trà xong, lại hái vài đóa hoa lài từ bồn cây của cha Kỳ, đem tới vòi nước rửasạch rồi mới bỏ vào nước trà. Kế đó, cậu mới cầm mấy cái chén trà cha Kỳ thường dùng cùng với trà cụ đem qua.
Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên có người đến thăm hậu viện của cha Kỳ. Lấy tác phong của cha Kỳ trong thôn, người người đều nói lão nhân này không dễ sống chung, cho nên không có ai nguyện ý tới cửa giao tiếp cùng ông. Mà trang trại bên ngoài của Kỳ Tiểu Nguyên, định kỳ sẽ có người đến thu mua gia súc, nhưng thu xong sẽ đi ngay. Ngẫu nhiên có người sinh ra hứng thú với phong cảnh nơi này, nhưng lúc vừa tiến vào đã bị mấy con rắn dọa cho bỏ chạy, ngược lại cho tới tận bây giờ vẫn chưa hề có người ghé thăm nơi này.
Kỳ Tiểu Nguyên giao xong trà ngon, thấy ngày đã không còn sớm, liền đem Tử Tử giao cho cha Kỳ, đi uy gia súc. Tuy rằng trong khoảng thời gian Tử Tử nằm viện, động vật trong trang trại đã vơi đi phân nửa, nhưng còn có một phần vẫn cần được chăm sóc. Cậu cân nhắc sau khi cho gia súc, gia cầm ăn xong liền đi tới Tây viện làm cơm. Buổi tối có Lôi Quân lại đây, phỏng chừng sẽ uống chút đỉnh rượu, cậu cũng nên làm thêm vài món mặn. Vì thế, cậu liền quyết đoán bắt một con gà, một con vịt, một con thỏ, rồi đi chuẩn bị bữa tối.
Cha Kỳ bày ba chén trà ra, thời điểm châm trà liền có một cỗ hương hoa lài lan tỏa chung quanh. Mẫu hậu nương nương cũng không phải người chưa thấy qua cảnh đời, nhưng chỉ cần một chén trà trước mặt thôi mà đã khiến cho hắn nhịn không được tán thưởng một câu: “Trà ngon!”
Cha Kỳ đẩy một chén trà tới bên hắn: “Nếm thử, bất quá chỉ là dùng để dưỡng sinh, vẫn không sánh bằng nhà họ Quý.”, nói xong chính mình bưng lên một ly trà, chậm rãi nhấp một hơi.
Cao Thừa Tử kỳ thật đã sớm khát khô họng, hắn không khách khí cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch, đồng thời đổi lấy một trận xem thường từ Mẫu hậu nương nương. Uống trà cần phải chú ý đến tác phong phẩm cấp. Nếu ai cũng giống hắn uống trà như bò uống nước thì nào còn có cái gì lịch sự tao nhã để mà nói. Thôi thôi, con của hắn là một tên lính tham gia quân ngũ, vốn đã là thô nhân, lại nhìn cha Kỳ, giống như cũng không có gì so đo. Điều này cũng đúng, bản thân cha Kỳ cũng là một lão hán ở nông thôn. Nói không chừng, hai người này còn có thể có tiếng nói chung thì sao!?
Cha Kỳ đặt chén trà xuống, bảo: “Nói đi!”
Tử Tử vươn tay muốn cầm ấm trà, bị cha Kỳ nắm tay kéo trở về. Ông vươn tay từ trong túi tiền lấy vài cái bánh sơn tra, đút vào miệng Tử Tử. Có thể vì cảm thấy nó rất chua, sau khi ăn một cái, Tử Tử liền không ăn nữa.
Mẫu hậu nương nương nghĩ ngợi trong chốc lát, trên mặt cũng thu hồi vẻ thoải mái cùng hi hi ha ha bình thường, nghiêm túc nói: “Ông anh, thân thế của Tử Tử anh đã từng hỏi qua chưa?”
Cha Kỳ lấy từ hộp gỗ đàn hương trong đình xuất ra một cây gỗ đào có hình dáng giống trâm cài tóc, bỏ vào trong nước trà hơi quấy đảo một chút. Sau khi cảm thấy nước hơi lạnh đi, ông lại rót cho Cao Thừa Tử thêm một chén: “ Thân thế của Tử Tử còn cần phải hỏi sao? Chuyện trong nhà của mình, mình phải rõ ràng thôi.”
Nghe xong lời này, Hình phó tổng ngược lại ngây ngẩn cả người. Hắn kinh ngạc hỏi: “Ý của anh là nói, anh đã biết chân tướng sao?”
Cao Thừa Tử không có động đến chén trà mới, mà cúi đầu chuẩn bị nghe trưởng bối phát biểu. Nhưng cha Kỳ lại chậm chạp chưa nói, hắn chỉ nghe Mẫu hậu nương nương nhà mình bồi thêm một câu: “Ông anh biết Tiểu Nguyên tự mình sinh hạ Tử Tử? Vừa nãy nghe ý tứ trong lời nói của ông anh, có phải ông anh có quan hệ sâu xa gì với nhà họ Quý đúng không? Kia, có phải hay không đại biểu trong genedi truyền của nhà ông anh cũng có cùng nhân tố giống nhà họ Quý? Không dối gạt ông anh, Quý Hoành có sinh hai đứa con trai, tôi cũng mượn hào quang của nhà họ, sinh ra Thừa Tử. Thừa Tử… hẳn là cũng có một phần gene của nhà họ Quý, cho nên tư chất của nó so với người bình thường tốt hơn…. Ách, đương nhiên, điểm này biểu hiện tại thể năng. Ông anh à, tôi hôm nay cùng ông anh ngả bài, chính vì muốn chân tâm để Tiểu Nguyên tiến vào cửa nhà họ Cao, cũng để Tử Tử nhận tổ quy tông. Đương nhiên tuy nhà họ Cao chúng tôi không phải là gia đình đại phú đại quý gì như người ta, nhưng tôi phát thệ, Tiểu Nguyên nếu vào nhà của chúng tôi thì sẽ không phải chịu chút ủy khuất nào. Tôi sẽ đối xử với con dâu như con ruột của mình, không… con trai ruột của tôi đều là đồ lượm về nuôi, về sau Tiểu Nguyên sẽ so với con trai ruột còn thân hơn…”
Cao Thừa Tử đầu đầy hắc tuyến. Mẫu hậu nương nương quá độc ác, ngay cả tiểu sử xấu hổ của gia đình mình cũng không cần nói ra luôn chứ? Làm cho lão nhân người ta như đang xem trò cười. Tuy nói thươngcho roi chovọt,ghét cho ngọt cho bùi, nhưng tốt xấu gì cũng phải đóng cửa lại rồi vào nhà mình mà đánh, tội gì còn khiến cho người bên ngoài chê cười? Đương nhiên, cha Kỳ cũng không thể tính là người ngoài. Nhưng mà mặt mũi của hắn khi đối diện với cha vợ đều đã mất hết rồi!
Cha Kỳ nhìn biểu tình chân thành cùng ánh mắt tha thiết của Hình phó tổng, cười cười: “Chuyện này không tính.”
Hình phó tổng há miệng thở dốc: “Hả? Là muốn hỏi ý kiến của Tiểu Nguyên sao?”
Cha Kỳ lắc lắc đầu, râu mép hoa râm khẽ nhúc nhích: “Ý kiến của nó còn trọng yếu sao? Từ lúc thấy nó đối diện với chàng trai này ngay cả linh hồn nhỏ bé đều nhanh ném mất, tôi chỉ biết, thằng con này đã hết thuốc chữa. Sau lại để tôi nhìn thấy đứa nhỏ nhà nhà họ Quý, chính là đứa bé tên là Quý Dân, tôi mới biết được, ý nguyện của tôi đã tới chậm một bước. Hai lão súc sinh Quý Phàm cùng Quý Thiên kia, khẳng định lúc trước đã quên giao phó cho con cháu đời sau chuyện nên làm rồi đi?”
Hình phó tổng mắt nhìn Cao Thừa Tử, vẻ mặt không rõ: “… Ông anh, thứ tôi không có nghe hiểu được lời ông anh nói.” nhà họ Cao của hắn cùng nhà họ Kỳ của ông anh thương lượng hôn sự, mắc mớ gì lại dính tới nhà họ Quý? Không có đạo lý à!
Cha Kỳ đem cây gỗ đào đầu nhọn ném vào trong hộp gỗ, sau mới cầm cái nắp che lên miệng ấm trà. Lúc này Tử Tử lại vươn tay tới chiếc ấm, ông cũng không có ngăn trở, chính là vào thời điểm nhóc kéo chiếc ấm tới sát mép, thì ông lại lần nữa đẩy nó trở về. Sau, ông lại lập tức ngẩng đầu nói với Hình phó tổng: “Này hậu sinh, cậu kêu người của nhà họ Quý tới đây đi! Nếu người của nhà họ Quý đồng ý, chuyện này tôi sẽ không có ý kiến. Bất quá, người bên nhà họ Quý hẳn cũng không có lý do không đồng ý. Trừ phi, cái đứa nhỏ kêu Quý Dân kia nguyện ý chịu chút ủy khuất. Nhưng đổi lại, Tiểu Nguyên của tôi có khả năng sẽ càng phải nhận thêm ủy khuất.”