Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Chương 26

Kỳ Tiểu Nguyên nơm nớp lo sợ đi theo sau Cao Thừa Tử.

Cao Thừa Tử dẫn cậu đi đến một hoa viên nhỏ nằm phía sau hậu viện câu lạc bộ sức khỏe Hải Lam.

Tiểu hoa viên là nơi an dưỡng dành cho những bệnh nhận vừa mới bình phục, Kỳ Tiểu Nguyên cũng từng nhiều lần mang Tử Tử tới nơi này càn quét qua. Tử Tử cực kì thích xích đu ở đây, đáng tiếc vết thương trên người nhóc còn chưa khỏi, nên không thể chơi trò đu dây được. Mà Cao Thừa Tử lúc này lại đang dẫn cậu đến đúng chỗ xích đu đó.

Lúc đi đến trước xích đu, Cao Thừa Tử dừng chân, Kỳ Tiểu Nguyên hơi chút không cẩn thận liền đụng vào lưng hắn. Nhu nhu cái mũi, cậu đột nhiên đánh cái hắt xì vang dội. Cao Thừa Tử buồn cười nhìn cậu: “Em sợ anh à?”

Kỳ Tiểu Nguyên lập tức xua tay: “Không… Không, em sao mà sợ anh chứ!?” Em chỉ là khẩn trương mà thôi!

Cao Thừa Tử cúi đầu quan sát cậu, Kỳ Tiểu Nguyên càng khẩn trương hơn. Cậu vươn tay nhéo nhéo góc áo Cao Thừa Tử: “Anh Thừa Tử… Anh, muốn nói cái gì?”


Cao Thừa Tử đáp: “A, em không có gì muốn nói với anh hả?”

Kỳ Tiểu Nguyên rút tay về, nắm sang góc áo chính mình: “Vị tiên sinh vừa nãy chính là phụ thân của anh sao? Em nghe anh gọi bác ấy là Mẫu hậu nương nương. Em trước còn tưởng rằng, Mẫu hậu nương nương là xưng hô của anh đối với mẹ mình!”

“Không sai! Ông ấy chính là mẫu thân của anh, là cha đã sinh anh ra.” Cao Thừa Tử đơn giản tự thuật, sau đó nói tiếp: “Không nói về cha nữa, nói qua chuyện khác đi.”

Kỳ Tiểu Nguyên mất tự nhiên nắm chặt hai tay: “Nói cái gì?”

“Nói về… Tử Tử?”

Sự trấn định mà Kỳ Tiểu Nguyên cường chống nãy giờ lập tức phá công, nước mắt râm ran dâng trào: “Em… thực xin lỗi anh Thừa Tử, Tử Tử con… anh đoán được rồi phải không?” Kỳ Tiểu Nguyên mở lớn ánh mắt, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống.


“Biết cái gì?” Cao Thừa Tử cố ý hỏi.

Kỳ Tiểu Nguyên cắn đôi môi có chút run rẩy, đáp: “Tử Tử… Là con trai của anh. Em… em trước khi xuất ngũ, đêm hôm đó…” Kỳ Tiểu Nguyên đỏ mặt, cậu thật sự nói không thành, trên mặt thật giống như bị lửa đốt. Loại sự tình này, thời điểm làm ra không biết thì thôi, hiện tại thừa nhận, cậu chỉ cảm giác rất rất rất mất thể diện. Kỳ Tiểu Nguyên chống đỡ không nổi nữa, định xoay người chạy về. Không phải là cậu không muốn nói rõ, mà do cậu thật sự nói không nên lời.

Còn chưa chạy được tới hai bước, cánh tay đã bị một bàn tay to lớn hữu lực kiềm giữ, vừa xoay người liền ngã vào một bờ ngực rắn chắc: “Anh biết, Tử Tử là con trai của anh. Hơn hai năm qua đều là em một mình nuôi nấng con. Vì sao không nói sớm cho anh biết chứ? Đứa bé ngoan ngoãn như vậy, nếu không phải vì anh đột ngột gặp lại em, em còn tính giấu anh tới khi nào?”

Kỳ Tiểu Nguyên thút thít: “Em không phải cố ý muốn giấu anh. Sau khi phát hiện mình mang thai, em có trở về quân đội tìm anh, kết quả bọn họ nói kể từ khi anh rời đi thì không trở về nữa. Sau em cũng có tìm những người khác hỏi thăm, mỗi lần như vậy cũng không biết được chút tin tức gì của anh. Sau nữa em lại nghĩ có thể là ông trời thương em, ít nhất còn để cho em mang thai con của anh. Nếu mai này có thể tìm được anh, nếu anh cũng thích em, em sẽ nói cho anh biết Tử Tử là con của anh, chúng ta sẽ cùng nhau sống hạnh phúc. Nếu anh không thích em, em cũng không đi quấy rầy anh nữa. Chờ khi Tử Tử lớn lên, em sẽ để con hiếu thuận anh. Chính là mỗi khi nghĩ như vậy… trong lòng em vẫn luôn kỳ vọng anh có thể có chút cảm giác với em…” Kỳ Tiểu Nguyên lau nước mắt: “Em biết làm như vậy sẽ khiến anh khó xử, nhưng em… không khống chế được chính mình. Em thật sự là thích anh à!” Nhiều năm như vậy, cuối cùng đã có thể nói ra những lời từ sâu đáy lòng trước mặt đối phương. Ngày hôm nay bọn họ không uống rượu, cũng không bị chuốc thuốc, là một đêm cực kì trong lành. Anh ấy đã nghe được hết, chính mình cũng nói vô cùng rõ ràng. Được rồi, cậu đã không còn gì tiếc nuối nữa.

Cao Thừa Tử cúi đầu nhìn Kỳ Tiểu Nguyên: “Em suy nghĩ kỹ lắm đấy. Nhưng cùng anh sống chung một chỗ cũng chẳng phải chuyện thú vị. Em có thấy vị Mẫu hậu nương nương trông có vẻ sống an nhàn sung sướng kia không? Ông ấy đều bị các tổ chức khủng bố quốc tế treo thưởng đó, giá trị còn lên tới vài trăm triệu đô la Mỹ! Đáng tiếc, chưa có người nào từng thấy qua diện mạo thật sự của Bầy Sói. Mỗi lần bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, đều sẽ đeo mặt nạ bảo hộ như nhau. Tất cả tư liệu đều được giữ bí mật, không có chỗ nào khả thi để lần ra manh mối. Còn em thì khác, em đã trực tiếp bại lộ trước mặt tổ chức X. Trước đó, anh sở dĩ vẫn luôn lén gạt em, không cho em biết chân tướng sự thật, chính vì sợ có một ngày khiến em rơi vào vòng nguy hiểm.”

Kỳ Tiểu Nguyên nâng lên đôi mắt to đã nước mắt lưng tròng, bật thốt: “Hả?”


Cao Thừa Tử nói tiếp: “Anh nói với em bao nhiêu lần rồi hả? Về sau em liền trở thành bà xã của nhà họ Cao anh đây! Đừng nói em đều xem những lời kia như gió thoảng bên tai?”

Kỳ Tiểu Nguyên nhu nhu ánh mắt: “Chính là… anh Thừa Tử, anh thật sự thích em sao?”

Cao Thừa Tử cúi đầu ghé vào bên tai Kỳ Tiểu Nguyên, nói rằng: “Hàng anh đều đã nghiệm qua hai lần, rất vừa lòng, không có ý định trả lại. Hơn nữa, em đã sinh cho nhà họ Cao chúng ta một đứa con trai tốt như vậy, anh còn gì không hài lòng chứ?”

“Vẫn là bởi vì Tử Tử à!” Kỳ Tiểu Nguyên thoáng có chút thất vọng.

“Không hoàn toàn là vậy.” Cao Thừa Tử đáp.

“Người ta nói cưới vợ phải hiền lành còn phải nấu ăn ngon. Còn như Mẫu hậu nương nương nhà anh, tuy rằng tính tình của ông ấy cổ quái lại thích lải nhải, hay mát mát tẩn tẩn ấu trĩ như trẻ con. Nhưng Cường ca lại yêu thương cha đến cực kì sâu đậm, hận không thể mỗi ngày ngậm trong miệng ăn vào trong bụng luôn. Thật ra không phải vì Mẫu hậu nương nương hiền lương thục đức, hay là một tay nấu ăn ngon gì…” Trọng điểm là Mẫu hậu nương nương ở trên giường càng hợp tâm ý của Cường ca, bất quá câu kế tiếp Cao Thừa Tử chưa hề nói khỏi mồm. Lời như thế vẫn tận lực đừng nói ra mới tốt, không thì tiết tháo của Mẫu hậu nương nương khó giữ được.

… Kỳ thật, cũng không còn giữ gìn gì được nữa rồi.


Cao Thừa Tử nói tiếp: “Anh biết em trước đây băn khoăn cái gì, bất quá bên anh em cứ yên tâm. Đàn ông ởthôn họ Cao, … yêu đương khác phái thật sự rất ít.” Trong ấn tượng của hắn, trừ bỏ người chú Cao Đại Giang và Cao Đại Hải cưới phụ nữthì xưa này, những người khác đều cưới nam bà xã, nhưng lại sống cực kì thảnh thơi khoái hoạt, làm cho người hâm mộ bên ngoài thẳng nhổ nước miếng khinh bỉ.

“Nếu cha em không đồng ý, anh sẽ dập đầu tạ tội với bác ấy. Tóm lại, anh khẳng định có biện pháp! A, đây đều là chủ ý của Mẫu hậu nương nương, anh nghĩ anh còn không đến mức nông nỗi dập đầu tạ tội, cha em nhìn qua liền biết là một người rất thông tình đạt lý.”

Đôi mắt của Kỳ Tiểu Nguyên treo đầy nước mắt, cậu không biết nên nói cái gì cho phải. Vốnmấy ngày nay, cậu đều thấp thỏm ngủ không ngon giấc, không nghĩ tới Mẫu hậu nương nương của anh Thừa Tử lại đến đây, thế là mọi chuyện đều đã giải quyết xong. Tuy rằng hôm nay chỉ là ngày đầu tiên gặp mặt, bất quá tính cách sấm rền gió cuốn của người nọ, ngược lại thực khiến Kỳ Tiểu Nguyên yêu thích.

Hình phó tổng đâu chỉ có sấm rền gió cuốn, chỉ cần là sự tình hắn cảm thấy khả thi, hắn tuyệt đối sẽ không để ý đến việc đầu tư phiêu lưu gì gì đó. Nếu không hắn đã chẳng trở thành người cầm lái của Hoa Thân rồi.

Cao Thừa Tử vỗ vỗ phía sau lưng Kỳ Tiểu Nguyên: “Tiểu Nguyên, theo anh quay vềthôn họ Cao đi! Anh mang em đi gặp Cường ca.”

Kỳ Tiểu Nguyên ngẩng đầu nhìn Cao Thừa Tử: “Cường ca là ai?”

Cao Thừa Tử đáp: “A, là người đàn ông của Mẫu hậu nương nương, Vạn tuế gia của nhà anh!”