Mấy ngày nay, Quý Dân đích xác thường xuyên cùng Tử Tử quấn chung một chỗ. Nguyên nhân của chuyện này thật ra có hai cái: Thứ nhất, vào thời điểm Quý Dân sinh ra, mấy đứa nhỏ lớn cỡ nhóc trong họ hàng hay gần nhà, ngay cả một đứa cũng không có. Không giống tiểu Sơn, hắn vừa chào đời, mặt sau liền liên tiếp sinh ra một đống con nít. Hắn là Sơn Đại vương, bám đuôi hắn còn có cả một đám lính quèn, Diệp Diệp thì hiển nhiên trở thành phu nhân của hắn. Thứ hai, năm sáu tuổi chính là thời điểm trẻ con cần giao tiếp nhiều với bạn bè đồng trang lứa. Hiện tại rốt cục đã gặp được một đứa nhỏ nhìn vừa mắt, đương nhiên nhóc con phải nắm chợt thời cơ chạy tới tiếp cận.
Đứa bé này so với mấy đứa ranh thỉnh thoảng chảy nước mũi ở trong thôn nhóc thuận mắt hơn nhiều lắm.Tuy là lực chú ý của nhóc ấy đặt trên người vịt con có hơi nhiều hơn trên người nhóc một chút. Bất quá nhìn đến phần yêu thích của Vịt con đối với chúng, nhóc đành nhịn vậy.
…
Cao Thừa Tử gần đây thường xuyên ngày trú đêm xuất, có đôi khi trở về còn mang theo vết thương trên người, nhưng đa số đều là trầy chút da thịt mà thôi. Công tác nằm vùng thật sự không lý tưởng cho lắm, nhưng cũng may là hắn có Hải Lam như một công sự che chắn hoàn hảo, nếu không độ khó nhằn sẽ trực tiếp tăng lên mức năm sao.
Mà cũng trong khoảng thời gian này, tinh thần của Kỳ Tiểu Nguyên cũng rất tốt. Ngẫu nhiên, cậu sẽ cùng cha Kỳ trò chuyện, hỏi một chút tình huống trong nhà, những thời gian khác cậu đều ở cùng Tử Tử và Cao Thừa Tử. Đôi lúc, cậu sẽ cùng Cao Thừa Tử có vài hành động thân mật chọt qua chọt lại, bất quá đều ngừng ở thời điểm rất đúng lúc.
Về điểm này, Kỳ Tiểu Nguyên kỳ thật rất buồn bực. Người cũng đã nói thích mình, nhưng vì sao lại không bính mình chứ? Em cũng thích anh à nha! Em nguyện ý cùng anh lăn giường! Chính là loại sự tình này… người ta lẽ ra phải chủ động chớ nhỉ?
Kỳ Tiểu Nguyên cũng đã ngẫm lại chuyện này nhiều lần, vụ chuốc say đối phương dẫn đến tình một đêm giống lần trước cậu trăm triệu không dám làm lại nữa, ngẫm tới thôi mà trái tim đã muốn nhảy ra ngoài. Nếu khi đó anh ấy đột nhiên thanh tỉnh, cậu khẳng định sẽ mất hết mặt mũi. Bất quá ngẫm lại, giờ khi đối diện với anh ấy, cậu hình như đã không còn mặt mũi mà mất nữa rồi? Loại chuyện thầm mến này vừa nghĩ tới thôi đã cảm thấy rất rất xấu hổ!
…
Mười ngày sau, Tử Tử được cắt chỉ, từ giờ nhóc có thể xuống giường làm một vài hoạt động đơn giản. Kỳ Tiểu Nguyên giúp nhóc nắm cẳng chân nhỏ đã có một thời gian dài chưa hoạt động, tiểu vịt con thì lũ lượt đi tới đi lui dưới chân bé. Kỳ Tiểu Nguyên sợ tiểu vịt sẽ vô ý đại tiểu tiện bậy bạ khắp phòng, vì thế cậu đã chạy đi siêu thị mua một cái khăn rẻ tiền trải trên mặt đất. Bởi vì trên tấm vải có nếp nhăn, tiểu vịt con lúc đạp lên trên bước đi thường xuyên sẽ bị trượt chân, sau đó một đầu cắm xuống mặt đất, mông thì hướng trời, chân giơ cao loạn đạp một mảnh. Tử Tử mỗi lần nhìn thấy vậy sẽ nhịn không được cười khanh khách không ngừng. Có đôi khi tác động đến miệng vết thương, cái trán nhỏ sẽ hơi nhíu nhíu, nhưng qua chốc lạt nhóc lại bắt đầu mỉm cười cầm hạt thóc và mấy món ăn linh tinh ném lên mặt đất. Những lúc như thế, Quý Dân sẽ ngồi ở một bên nhìn động tác của bé, ngẫu nhiên cảnh cáo nhóc một tiếng không thể đi quá nhanh, bởi vì miệng vết thương còn chưa có tốt.
Bệnh của Tử Tử qua mỗi một ngày đều tốt lên rõ rệt. Mắt thấy ngày xuất viện của con trai đã gần kề, Kỳ Tiểu Nguyên vô cùng vui vẻ,nhưng tròng lòng cũng có chút mất mát.
Do nhiệm vụ của Cao Thừa Tử không thể chậm trễ, mấy ngày nay hắn đều như thần long thấy đầu không thấy đuôi.Có đôi khi, cậu rất hận thể chất của bản thân, lúc trước thí luyện thể năng không qua cửa, nhưng được cái cậu có trù nghệ tốt hiếm thấy trong đám lính. Nếu lúc trước thí luyện thể năng có thể vượt qua, thì rất có thể cậu sẽ cùng hắn đồng thời chấp hành nhiệm vụ của tổ hành động. Chính là…
Kỳ Tiểu Nguyên trái phải đánh giá thân thể nho nhỏ của mình một chút, rồi khe khẽ thở dài. Phải buông tay thôi…
Kỳ Tiểu Nguyên mới vừa trút xong hơi thở dài, Diệp Thần liền đẩy cửa đi đến: “Tiểu Nguyên, tình huống của Tử Tử đến nay đã có thể xuất viện. Hiện tại đã không có gì trở ngại, nhưng phải nhớ rõ ba tháng sau phải làm kiểm tra lại một lần nữa.”
Kỳ Tiểu Nguyên tựa hồ có chút trở tay không kịp, lập tức gật gật đầu: “A… Được… Cháu đã biết! Cảm ơn bác sĩ Diệp. Thời gian này đã khiến chú vất vả.” Tính ra đã hơn hai mươi ngày, từ lúc thất kinh hồn vía khi Tử Tử mới nằm viện, đến hiện tại Tử Tử sắp xuất viện thì cậu lại có chút tiếc nuối.
Diệp Thần mỉm cười đẩy kính mắt: “Đừng có khách khí như vậy, Quả cam nhỏ là chú nhìn từ nhỏ đến trưởng thành, người của nó cũng là người thân của chú.”
Kỳ Tiểu Nguyên đỏ mặt: “Kia… Bác sĩ Diệp, cháu đi lo liệu thủ tục xuất viện.”
Diệp Thần hướng về phía Kỳ Tiểu Nguyên hơi hơi vuốt cằm: “Đi đi!”
Nhìn thân ảnh Kỳ Tiểu Nguyên đi xa, lại lắc lắc đầu: “Đứa nhỏ này, nhìn tới là làm đau lòng người.”
Bấy giờ, Quý Dân ở trong phòng hô một tiếng ông ngoại, Diệp Thần liền hướng nhóc vẫy vẫy tay. Vì lo cho Tử Tử đã nằm ở trên giường mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, Quý Dân mới làm cái thủ thế chớ có lên tiếng. Sau khi nhỏ giọng đi ra ngoài, rồi đóng cửa lại, Quý Dân mới nói: “Sao ông lại cho Vịt con xuất viện nhanh như vậy?”
Diệp Thần ôm cánh tay cúi đầu nhìn thằng cháu có bộ dáng giống Quý Hoành như đúc, nghiêm túc nói: “Hả? Vậy cháu nói xem ông phải lấy lý do gì để cho một bệnh nhân đã bình phục tiếp tục lưu lại?”
Quý Dân nghĩ nghĩ: “Vậy để em ấy xuất viện đi!”
Diệp Thần nhíu mày, tựa hồ có chút điểm ngoài ý muốn với sự thỏa hiệp hơi bị nhanh của Quý Dân. Bất quá trong bộ não nho nhỏ của nhóc, khẳng định còn đang có chủ ý khác.
Kỳ Tiểu Nguyên mới vừa làm thủ tục xuất hiện cho Tử Tử xong, Cao Thừa Tử liền trở lại. Hôm nay, hắn ngược lại không tự làm mình bị thương như mấy ngày qua, xem ra đây chính là sự bố trí của nhiệm vụ trong giai đoạn trước. Nhìn thấy Kỳ Tiểu Nguyên, hắn liền hỏi: “Anh nghe nói Tử Tử sắp xuất viện?”
Kỳ Tiểu Nguyên đáp: “Dạ, đúng thế, bác sĩ Diệp nói bệnh Tử Tử đã bình phục, chỉ cần ba tháng sau làm kiểm tra một lần nữa là được.”
Cao Thừa Tử lập tức nói: “Được, vậy anh đưa hai người trở về.”
“Không cần đâu anh Thừa Tử, em biết nhiệm vụ của anh lần này rất nặng nề, mấy ngày nay anh cũng không được ngủ ngon giấc. Em tự mình lo liệu là tốt rồi.” Nói xong, Kỳ Tiểu Nguyên định kéo hắn đi nghỉ ngơi một chút.
Cao Thừa Tử lại cố ý muốn giúp Kỳ Tiểu Nguyên thu dọn đồ đạc, trong lúc hai người lôi kéo, bỗng nhiên có một thanh âm đánh gãy cả hai: “Từ xa đã nghe thấy thanh âm của tiểu tử thúi con, hôm nay còn dám trốn ông đây không!? Để cha xem mày còn có thể trốn chỗ nào!?”
Kỳ Tiểu Nguyên cùng Cao Thừa Tử lập tức quay đầu nhìn về nơi thanh âm phát ra. Kỳ Tiểu Nguyên nghiêng đầu, chỉ thấy một người đàn ông tuấn tú không quá bốn mươi đang mang vẻ mặt dò xét đứng ở cửa. Người nọ mặc một bộ tây trang vừa người, quần âu màu nâu, kiểu tóc trung quy trung củ (kiểu cứng nhắc, quá đứng đắn ko hợp thời), ánh mắt lại dẫn theo vài phần linh động. Đột nhiên, ánh mắt đang đánh giá chung quanh kia tự nhiên dừng ở trên người cậu, Kỳ Tiểu Nguyên vội cúi đầu nhìn nhìn bản thân mình, tựa hồ không có gì không ổn. Lại nhìn cái tay đang giao cùng một chỗ của chính mình và Cao Thừa Tử, do mới vừa kéo qua kéo lại, nên tư thế hai người thoạt nhìn giống như đang ôm chặt nhau đầy ái muội, người ở bên ngoài nhìn vào đích xác có chút không ổn. Thế là Kỳ Tiểu Nguyên lập tức xấu hổ buông Cao Thừa Tử ra, lễ phép hỏi: “Vị tiên sinh này, ngài có phải đi nhầm phòng bệnh hay không?”
Tử Tử có lẽ vì nghe thấy tiếng nói của người mới tới, thanh âm hàm hồ hô một tiếng: “Ba ba…”
Kỳ Tiểu Nguyên lập tức không hề để ý tới người ở cửa nữa, xoay thân đi đến bên cạnh Tử Tử, như trấn an mà vỗ vỗ cái chân nhỏ của nhóc: “Không có việc gì không có việc gì, ngủ tiếp đi, chỉ là một vị bá bá đi nhầm phòng bệnh. Tử Tử không cần sợ, ba ba ở ngay chỗ này đây!”
Mà đầu sỏ gây tội đánh thức Tử Tử khiến nhóc con sợ sãi, sau khi nhìn đến Tử Tử thì ấn đường liền nhăn chặt không chút khe hở. Hắn nhìn hai mắt Tử Tử, lại nhìn hai mắt Cao Thừa Tử, lập tức vươn ra một ngón tay hướng về phía Cao Thừa Tử, hỏi tội: “Thằng con ngoan! Mày ở sau lưng cha không chỉ cưới vợ, cả con cũng có luôn rồi? Trước đó còn làm bộ giả trang đứng đắn là để gạt thằng cha này hử?”
Kỳ Tiểu Nguyên lập tức như Trượng Nhị hòa thượng đầu óc lơ mơ. Cậu nhìn Cao Thừa Tử, lại nhìn nhìn người đàn ông vừa tiến vào, khó khăn lên tiếng: “Anh Thừa Tử, xảy ra chuyện gì?”
Cao Thừa Tử rốt cục phục hồi lại tinh thần từ cuộc chặn đường chỉ mặt, vội vươn ngón tay đặt ở bên môi: “Suỵt suỵt suỵt, Mẫu hậu nương nương, người có thể nhỏ giọng một chút không? Bé con đang ngủ, người đừng có đánh thức chứ!” Nói xong, hắn liền phóngtới lôi kéo nam nhân đi ra ngoài.
Người đàn ông có chút không buông tha đem ánh mắt thu hồi từ trên người đứa nhỏ, bị tha tha kéo kéo kéo đi ra ngoài.
Không biết vì cái gì, tình huống đột phát giống như vậy gần đây xảy ra đặc biệt nhiều. Kỳ Tiểu Nguyên ngẩn người nhìn cửa phòng.
Cũng may Tử Tử không có bị đánh thức, nhờ sự trấn an của cậu, Tử Tử đã lần thứ hai đi vào giấc ngủ. Chính là vừa nãy, anh Thừa Tử đã kêu người đàn ông kia là gì? Mẫu hậu nương nương? Người kia rõ ràng là đàn ông mà? Vì sao lại gọi hắn là Mẫu hậu nương nương? Chính là, cậu mơ hồ cảm thấy, cái xưng hô Mẫu hậu nương nương này cậu dường như đã nghe thấy ở đâu đó. Đương nhiên, không phải là xưng hộ của mấy nữ nhân với cái người có quyền cao nhất hậu cung trong mấy bộ phim truyền hình cung đấu cẩu huyết.
Kỳ Tiểu Nguyên một bên thu dọn đồ đạc một bên nói thầm: “Người kia rốt cuộc là ai? Là bạn của anh Thừa Tử sao?” Nhưng người này, rõ ràng so với anh Thừa Tử lớn hơn cỡ mười tuổi mà?
…
Cao Thừa Tử sau khi kéo người đàn ông đến phòng nghỉ liền bày ra tư thế cầu xin tha thứ: “Cha! Sao ngài lại đột nhên đến đây? Cường ca nhà ngài đâu rồi? Như thế nào không theo tới?”
Không sai! Người này đúng là cha ruột của Cao Thừa Tử, bà xã được Cao Cường đặt ở đầu quả tim – Hình Tử Thao. Nửa tháng trước, ai kia đã la hét muốn tới thành phố Z thăm con trai, kết quả lại bị cái tên ChuBái Bì Thẩm Kính Khiêm cản trở! Nói kiểu gì cũng không chuẩn cho hắn nghỉ đông, còn nói cái gì nếu báo cáo tài vụ trong năm còn không hoàn thành trước, bất luận cán bộ cấp trên gì gì đều phải giữ nguyên cương vị đợi mệnh!
Có giám đốc tài vụ nhìn chằm chằm là được rồi, hắn chỉ là một phó giám đốc của Hoa Thân, đứng ở nơi đó làm cái P gì? Biết rõ hắn hiện tại mong cháu mong đến sắp thành bệnh tương tư đến nơi rồi! Í, không đúng, cái hình dung này có phải không quá chuẩn xác hay không?
(Chu Bái Bì(周扒皮): là một nhân vật ác bá địa chủ dưới ngòi bút của tác gia trứ danh Cao Ngọc Bảo trong tác phẩm “Nửa Đêm Gáy”, là một nhân vật phản diện nổi danh, tên thật là Chu Xuân Phú, địa chủ của vùng phía nam của tỉnh Liêu Ninh ở miền Đông Bắc vì muốn thằng nhóc làm thuê cho mình làm việc nhiều một chút nên đêm hôm khuya khoắt đã tự gáy sáng (trong khế bán thân ghi rõ: có tiếng gáy phải rời giường làm việc). Bởi vì thời trước không có đồng hồ nên thằng nhóc nghe tiếng gáy phải thức dậy làm việc một nắng hai sương. Cr:xiaohuozi.wordpress)
Hình phó tổng mắt lạnh nhìn chằm chằm Cao Thừa Tử: “Đừng có kéo cha nói sang chuyện khác. Mau nói thật với cha, mấy năm nay con rốt cuộc đã làm cái gì? Bộ đội đặc chủng bỏ rồi? Con nếu muốn làm một thành phần tri thức phổ thông, thì bất luận vị trí nào ở Hoa Thân cũng đều đủ cho con cả đời không lo ăn mặc! Con hiện tại ăn bận như vậy là có ý gì? Cùng lão cha của mày kêu gào xem ai danh giá vẻ vang hơn sao?” Hình phó tổng nhéo nhéo bộ tây trang ngay ngắn của Cao Thừa Tử, nói tiếp: “Còn nữa! Cô vợ nhỏ cùng đứa nhỏ vừa nãy là sao đây? Gạt cha cưới vợ sinh con là cái tiết tấu gì thế hở? Còn cố ý giấu giếm không cho cha biết nữa?”
Cao Thừa Tử không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Mẫu hậu nương nương trường kì nói lảm nhảm nhà hắn. Sau khi trưởng thành, thật vất vả thoát đi ma trảo, hôm nay hắn lại lần nữa lâm vào nguy cơ. Lúc này đây, Cao Thừa Tử chỉ có thể thành thật khai báo: “Không, không phải đâu! Con đây không phải là chưa kịp nói sao?”
Hình phó tổng cười lạnh một tiếng: “Ha ha ha, chưa kịp? Được, con của nhà người đã lớn như vậy, mà còn chưa kịp nói cho cha biết mình đã có cháu?”
Mà ở bên này, khi Kỳ Tiểu Nguyên đang thu dọn đồ đạc, bỗng nhiên trong đầu chợt sáng ngời: “Đúng rồi! Mẫu hậu nương nương… Không phải là… xưng hô của anh Thừa Tử với mẹ mình sao?”