Cao Thừa Tử biết, Kỳ Tiểu Nguyên nhất định đã bị tên khốn kiếp Viên Lợi bỏ thuốc.
Loại thuốc này nếu chậm phát tiết, xử lý không tốt có thể lấy cả mạng người. Mặt khác nếu giải được coi như qua chuyện, nếu thật sự không xử lý xong, thì sẽ để lại bệnh tật cả đời.
Biện pháp duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra lúc này chính là dùng tay giúp cậu giải quyết.
Nhưng Kỳ Tiểu Nguyên hiển nhiên cũng không muốn để cho hắn dùng tay làm vậy. Tuy rằng hạ thân của cậu đã bị dược khống chế, nhưng ánh mắt lại rất thanh minh.
Ở trong mắt cậu lúc này, Cao Thừa Tử chính là anh Thừa Tử, là người mà cậu lúc trước đã thầm mến trọn ba năm, ngay cả trước lúc xuất ngũ cũng chưa từng có dũng khí bảy tỏ qua một lần.
Nếu không nương theo tác dụng của loại thuốc này, Kỳ Tiểu Nguyên căn bản không lấy được chút dũng khí để nói thành cậu. Lúc này phân thân đã trướng đến khó chịu, tuy thực rõ ràng cậu đã bị người ta gài bẫy, nhưng may mắn là cái tên đại ca xã hội đen kia lại đưa cậu cho Cao Thừa Tử, nếu như là người khác, cậu chẳng dám tưởng tượng đến hậu quả.
Nhưng nếu là Cao Thừa Tử, cậu phải nắm lấy cơ hội này, nhất định phải nhân lúc đối phương thanh tỉnh nói cho rõ, cậu thích người ta, cũng nguyện ý cùng hắn lên giường.
Cao Thừa Tử dùng nước lạnh liều mạng tưới lên đầu Kỳ Tiểu Nguyên, một bên tạt một bên quát: “Kỳ Tiểu Nguyên cậu bình tĩnh lại cho lão tử! Cậu nhìn cho rõ tôi là ai! Cậu đã bị người bỏ thuốc, tôi hiện tại sẽ dùng tay giúp cậu. Cậu phải chống đỡ cho lão tử, bảo trì thanh tỉnh!”
Kỳ Tiểu Nguyên chảy ra nước mắt, trên người đột nhiên nổi lên một trận run rẩy, còn đánh một cái hắt xì vang dội.
Cao Thừa Tử đoán chắc không thể xối nước như vậy nữa. Nếu cứ tiếp tục, thân thể cậu sẽ ăn không tiêu, đồng thời cũng không thể khơi ra chút tác dụng nào.NhưY
Sắc mặt Kỳ Tiểu Nguyên nóng đến đỏ bừng, hô hấp hỗn độn,trong ánh mắt tràn đầy ***. Hai mắt cậu gắt gao khóa trên người hắn, một bên liếm môi một bên dùng giọng nói khàn khàn, bảo: “Em biết anh là ai. Em thấy rất rõ ràng, anh là Cao Thừa Tử, là huấn luyện viên của Bầy Sói. Em ở bộ hậu cần Bầy Sói ngây người ba năm, trong ba năm này em mỗi ngày đều biến đổi làm thật nhiều món ngon cho anh ăn. Em thầm mến anh ba năm, ba năm đó rất thống khổ. Em lại không có dũng khí nói cho anh biết. Hiện tại em muốn nói với anh, anh Thừa Tử, anh có muốn em không? … Không… Hôm nay anh phải muốn em. Nếu anh không cần em, em sẽ chết mất, em sẽ không chống đỡ nổi…” Nói xong Kỳ Tiểu Nguyên liền nhắm thẳng trên người Cao Thừa Tử cọ xát, một bên cọ một bên lại vươn tay cởi bỏ nút áo trên người hắn.
Không biết là bị nước lạnh kích thích, hay là bị những lời nói của Kỳ Tiểu Nguyên vừa nãy kích động, Cao Thừa Tử lại có chút mông mông lung lung.
Hắn là một bộ đội đặc chủng đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, lại là một người nổi bật trong số bộ đội đặc chủng bấy giờ, còn từng là huấn luyện viên ma quỷ của Bầy Sói. Ở trong đầu của hắn, trong những giáo lý mà hắn đã dạy, có vô số phương pháp không đếm xuể để xử lý những tình huống bất ngờ xảy ra. Nhưng dù hắn xoay trở đầu óc cỡ nào, cũng đều không thể tìm thấy phương cách để giải quyết một ví dụ thực tế như tình huống của Kỳ Tiểu Nguyên hiện tại. Cậu thầm thích hắn ba năm? Hắn thế nhưng lại không biết? Một chút cũng đoán không ra luôn?
Cao Thừa Tử không kỳ thị đồng tính luyến ái, hắn thậm chí còn là kết quả của một đôi đồng tính. Mẫu hậu nương nương cùng Vạn tuế gia không biết đã bao lần ân ái trước mặt hắn! Nhưng, tình huống trước mắt này lại khiến cho một bộ đội đặc chủng kiêm huấn luyện viên ma quỷ của Bầy Sói, người luôn làm việc quả quyết và quyết đoán, luôn đối với đàn em tâm ngoan thủ lạt vậy mà lại do dự, hơn nữa còn có chút nóng nảy. Hắn kéo lấy bàn tay đang cởi bở y phục của Kỳ Tiểu Nguyên, quát: “Kỳ Tiểu Nguyên, cậu con mẹ nó nói cái gì đó hả? Lão tử hiện tại không có thời gian nghe cậu xả, CMN cậu mau nằm đàng hoàng cho tôi!”
Kỳ Tiểu Nguyên lắc lắc đầu, quả quyết nói: “Không, em không nằm! Em…”
Kỳ Tiểu Nguyên ngã nghiêng, nhuyễn nhu nằm úp sấp trong lòng Cao Thừa Tử. Cao Thừa Tử vội đỡ lấy cậu, dù gì loại tình huống này đã không thể để cho hắn được quyền đưa ra quyết định.
Hắn không suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp cúi đầu hôn xuống, dẫn dắt đầu lưỡi của đối phương, cùng cậu quấn quýt si mê liếm hôn. Kỳ Tiểu Nguyên dùng sức ôm lấy cổ hắn, cực kì không an phận mà co qua cọ lại cơ thể hắn.
Nút quần áo trên người Cao Thừa Tử đều đã bị cậu cạy ra gần hết, để lộ phần cơ ngực hoàn mỹ, rãnh xương chậu dưới phần bụng khiến người cực kì hâm mộ, thắt lưng tinh mỹ, phần eo hẹp đầy cơ bắp cùng với màu da đồng cổ vẫn khỏe mạnh như trước đây. Cậu biết cho dù có mặc nhiều trang phục hơn nữa cũng không thể nào che lấp hương vị quân nhân trên người hắn.
Hắn không chỉ là bộ đội đặc chủng, mà còn là một bộ đội đặc chủng vô cùng có sức lực và ý vị mà không phải ai cũng có thể rèn luyện được. Cho dù hắn đem mình ngụy trang thành một lão đại xã hội đen luôn ra vẻ đạo mạo, cho dù bộ dáng hắn mặc tây trang thực đẹp mắt, nhưng Kỳ Tiểu Nguyên vẫn thích nhất tư thế oai hùng hiên ngang của hắn khi khoác trên người bộ quân phục.
Vì bị bỏ thuốc cho nên Kỳ Tiểu Nguyên lúc này càng phi thường nhiệt tình. Một mặt, đại não căn bản không thể khống chế được bản thân cậu, về phương diện khác cậu thật sự rất muốn rất muốn cùng Cao Thừa Tử cùng một chỗ, cho dù chỉ là một lần này thôi cũng đã đủ rồi.
Cậu muốn cho hắn biết trong lòng cậu tất cả đều là đối phương. Cho dù hắn không thích cậu, cũng tốt hơn việc giấu giếm. Cứ luôn thầm mến khiến cho cậu thật sự rất thống khổ. Nếu như hắn thật không thích cậu, vậy cậu sẽ chết tâm. Nhưng ít nhất cậu đã chiếm được chút tiện nghi, con của hắn chính là ở trong tay cậu. Chính là Tử Tử… Tử Tử của cậu…
Rốt cục, Kỳ Tiểu Nguyên đã thành công cởi bỏ chiếc quần tây của Cao Thừa Tử. Phân thân cứng rắn với kích thước khổng lồ đang ngạo nghễ đứng thẳng bên trong khố hạ của hắn.
Phần lớn ấn tượng của Cao Thừa Tử đối với Kỳ Tiểu Nguyên chính là sự dịu ngoan, thành thật, luôn im lặng không nói tiếng nào. Cho nên dù hắn hung với bất kì ai cũng chưa bao giờ hung dữ với cậu. Hơn nữa đứa nhỏ này động bất động liền bỏ thêm không ít đồ ăn vào hộp cơm của hắn, do đó hắn lại càng không thể dữ dằn với cậu được. Nhưng hôm nay, hắn sẽ đối với người thanh niên luôn ngoan ngoãn như em trai của mình làm ra chuyện không bằng cầm thú, nhưng tình huống trước mắt lại khiến cho hắn không thể làm khác được, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể cứu được cậu…
Thời điểm tiến vào, Kỳ Tiểu Nguyên không khỏi nhíu chặt vùng lông mày. Tùy vậy cậu cũng không cảm thấy quá đau, bởi vì đối phương đã làm công tác mở rộng lối vào rất đầy đủ. Mà lúc Cao Thừa Tử làm loại sự tình này cũng không mang bộ dạng hung hãn giống như khi hắn huấn luyện tân binh, thậm chí có thể nói là khá ôn nhu.
Tuy rằng ôn nhu, cũng không đại biểu là làm trong thời gian ngắn. Phải nói sức chịu đựng của hắn rất mạnh, Kỳ Tiểu Nguyên lại càng giống như không biết thỏa mãn, muốn một lần lại đòi một lần nữa.
Da thịt trên mặt cậu đã hồng nhuận oánh đỏ, hai tay gắt gao bắt lấy cạnh bồn tắm lớn. Dưới tác dụng của dược vật, cậu không tự giác vặn vẹo phần mông. Vì thỏa mãn cậu, Cao Thừa Tử không thể không dùng sức ghì chặt phần hạ thể của cậu, đỉnh nhập vào càng sâu.
Một giờ sau, Cao Thừa Tử mới đem Kỳ Tiểu Nguyên đã muốn tiến vào trạng thái hôn mê từ trong phòng tắm ôm ra ngoài. Hắn dùng khăn tắm lớn lau khô nước rồi mới bọc kín người đối phương, sau khi đắp chăn lên cho cậu hắn mới kéo khăn tắm từ bên trong ra.
Trong góc tường của căn phòng này có gắn cameras theo dõi. Hắn vừa vào cửa liền đã phát hiện được. Ở một góc cực kì bí mật khác còn có thêm máy nghe lén, bất quá phòng tắm của khách sạn này có hiệu quả cách âm rất tốt, màn đông cung sống động cùng đối thoại của họ vừa mới nãy hoàn toàn không có ai nghe thấy được.
Mi tâm của Cao Thừa Tử hiếm khi muốn cau lại như lúc này. Hắn đi đến trước mặt Kỳ Tiểu Nguyên, cúi người ở trên môi cậu hôn hôn, cái này là làm cho Viên Lợi nhìn. Vô luận nói như thế nào, là do chính hắn nhất thời quyết định sai lầm mới hại Kỳ Tiểu Nguyên. Nếu không phải hắn nói cậu là cái gì nợ phong lưu trước đây của mình, Viên Lợi tuyệt đối sẽ không đem cậu đóng gói đưa đến giường của hắn. Nhưng nếu Kỳ Tiểu Nguyên đã bị liên lụy vào, hắn nhất định phải phụ trách việc bảo đảm an toàn cho cậu, mặt khác phải tuyệt đối tránh bại lộ thân phận của mình.
Vì thế Cao Thừa Tử quay trở lại phòng tắm, mở huy hiệu lấy ra một cái thẻ di động, lắp vào chiếc đồng hồ Vacheron trên cổ tay. Chiếc đồng hồ này là hàng đặc chế, ai lại có thể nghĩ đến một cái đồng hộ trị giá mấy trăm vạn lại là một cái máy truyền tin chứ? Sau khi kết nối, Cao Thừa Tử chỉ đơn giản nói với bên kia mấy câu: “Đầu Sói Đầu Sói, tôi là Cô Lang. Tiểu binh Kỳ Tiểu Nguyên của bộ hậu cần Bầy Sói xuất ngũ năm XX đã bị liên lụy vào kế hoạch X, hãy đem hồ sơ của cậu ta sửa đổi nhập vào sư đoàn số bảy, tiêu hủy hồ sơ nguyên gốc, những chuyện khác cứ giao cho tôi.”
Đầu Sói cũng chỉ đơn giản hồi đáp hai chữ: “Nhận được.”
Cao Thừa Tử đưa thẻ sim lắp lại vào trong cái kẹp cài trên cravat, thời điểm ra ngoài đã nhanh chóng khôi phục bộ dáng tây trang giày da.
Hắn làm bộ làm tịch mở TV lên xem, thỉnh thoảng lại xoay người nhìn Kỳ Tiểu Nguyên một chút. Kỳ Tiểu Nguyên lúc này đang nghiêng đầu ngủ say, dấu hôn lộ ra trên cổ một cách rõ ràng làm cho Cao Thừa Tử không khỏi nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy, nhất thời lại khiến hắn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Kỳ Tiểu Nguyên, Kỳ Tiểu Nguyên, cậu ấy đã thầm mến mình ba năm? Mẹ nó chứ tiểu tử bại hoại này! Ba năm cũng không để lộ chút gì cho mình biết?
Cao Thừa Tử suy nghĩ, nếu Kỳ Tiểu Nguyên lúc trước đem chuyện cậu thích hắn nói cho mình biết, hắn còn có thể tâm tâm niệm niệm đi đến tổ hành động nữa không? Mà nếu Kỳ Tiểu Nguyên tỏ tình khi đó, hắn sẽ thích cậu chứ? Hắn nhớ rõ thời gian đó, Kỳ Tiểu Nguyên luôn trốn rất xa nhìn hắn thao luyện tân binh, ngẫu nhiên sẽ cùng hắn nói mấy câu, nhưng đều là ngữ khí rất ôn nhu, lại rất thẹn thùng, vừa thấy liền biết là một đứa nhỏ thành thật.
Hiện tại, tuy Cao Thừa Tử ở mặt ngoài tỏ vẻ không hề bận tâm, nhưng trong lòng lại xả không ra hơi.
Đừng nói hắn hiện tại có nhiệm vụ trong người, cho dù không có nhiệm vụ, hắn là một người đã nhiễm đầy máu trên họng súng, còn là bộ đội đặc chủng tùy thời phấn đấu một đường vươn lên trong tổ hành động, hắn thật không phải là một người thích hợp để lập gia đình. Nhưng hiện tại hắn đã bính người ta, nếu đã ngủ thì chính là người của hắn, về sau trách nhiệm này phải gánh trên mình. Huống chi, Kỳ Tiểu Nguyên cứ luôn miệng nói thích hắn, Cao Thừa Tử cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ có một người thầm mến hắn ba năm. Không, nếu như là trong ba năm ở Bầy Sói, cộng với ba năm sau xuất ngũ, thì phải là sáu năm. Loại người gì lại có tính nhẫn nại lớn như vậy, đau khổ thầm mến một người sáu năm?
Cao Thừa Tử hít một hơi, xoay người ở trên môi Kỳ Tiểu Nguyên gặm một hơi: “Đi theo tôi, có thể sẽ phải nếm mùi đau khổ đấy.”
Viên Lợi giơ chân bắt chéo ngồi trước màn hình, trong tay còn đang cầm một điếu xì gà hút dỡ. Đàn em chung quanh người vỗ tay người hạ bả vai.
“Tao đã nói mà! Chuyện này lo liệu không sai được! Chỉ cần bắt được con đường này, quan hệ cùng tổ chức trong nước của chúng ta sẽ lại tiến gần thêm một bước. Về sau việc buôn bán nhất định có thể càng thuận lợi hơn. Hàng xuất nhiều, cấp trên bên kia khẳng định sẽ thả cho tao càng nhiều quyền lợi hơn, kể cả vị trí người cầm đầu Đại Đông Á. Nè Ngưu Khang, mày nói xem vị trí người cầm đầu Đại Đông Á về sau là ai?”
Thủ hạ vẻ mặt nịnh nọt: “Còn là ai nữa ngoài đại ca chứ, nó đương nhiên đã là vật trong tay ngài!”
Sau khi Kỳ Tiểu Nguyên tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức đến muốn sắp nứt ra. Nhất là vùng thắt lưng cùng hậu môn, vừa chua xót lại trướng trướng.
Đương lúc cậu cố hết sức ngồi dậy, Cao Thừa Tử lại dùng một tay ấn cậu lại trên giường, đắp chăn rồi đem một ngón tay đặt ở bên môi: “Suỵt!”
Kỳ Tiểu Nguyên hiểu ý không dám hé miệng, chỉ nghe Cao Thừa Tử nhẹ giọng nói: “Cứ ngốc một lát, cái gì cũng đừng nói. Tôi nói cái gì cậu nghe cái nấy! Về sau người khác có hỏi, cậu cứ nói lúc trước mình đã xuất ngũ tại sư đoàn số bảy. Tôi là tiểu đội trưởng đội lục chiến, cậu là tiểu binh bộ hậu cần.”
Cao Thừa Tử vừa nói chuyện một bên lại làm động tác giả trên người cậu. Sau khi đem mặt Kỳ Tiểu Nguyên xoay qua một bên, hắn lại nói tiếp: “Còn có hợp đồng kia, cậu ký tên, tôi sẽ không để cho cậu thực hiện.”