Lục Dương cũng biết mình e sợ lành ít dữ nhiều.
Hắn yếu ớt mà mở miệng: “Có thể lưu lại toàn thây không?”
Hồng Ưng không lên tiếng.
Bạch Hồ liếc mắt nhìn hắn cũng không nói chuyện, tựa hồ đang cân nhắc.
Lục Dương tiếp tục nói: “Tôi sợ chết, cho nên trước khi tôi chết có thể để cho tôi ngất đi được không? Không biết mà chết đi như vậy mới không đáng sợ..”
Lời còn chưa dứt, trên đầu đã trúng một đòn mạnh mẽ.
Hồng Ưng dùng báng súng đập hắn hôn mê.
Lục Dương bị cự đại đau đớn kéo tới, phản ứng đầu tiên chính là đem kim tiêm giấu ở bên trong tay áo bác sĩ đâm thẳng vào lòng bàn tay.
Tay đứt ruột xót, lúc này hắn muốn triệt để ngất đi cũng không được.
Tốt xấu vẫn phải phải duy trì một điểm thần trí, hắn mơ hồ nghe thấy đối phương nói muốn cho nổ nơi này, nhất thời hoảng sợ một trận.
May là lúc trước hắnđã đem Đàm Minh Triết để xuống tầng hầm...
Hồng Ưng cùng Bạch Hồ sắp xếp cẩn thận bom xong liền chạy đi ẩn trốn.
Trán Lục Dương dính đầy máu, hắn khó khăn bò lên, muốn trở lại tầng hầm, kết quả phát hiện thời gian không còn kịp rồi.
——□□ trên máy đếm giờ biểu hiện còn có ba mươi giây!
Ba mươi giây không đủ để hắn đi tới tầng hầm đem Đàm Minh Triết lên.
Chẳng may thao tác làm không tốt tầng hầm cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Lục Dương liên tục lăn lộn từ căn phòng cố gắng thoát thân ——
Ầm, một thanh âm vang lên, hắn bị khí nổ hất bay, cái đùi lớn truyền đến đau nhức.
Chờ thời điểm Lục Dương ù tai hoa mắt khôi phục, trang phục áo bác sĩ cũng đã rách nát, hắn chui vào vườn nho cách đó không xa.
Hoàn hảo chỗ này hoang vắng, không có bóng người, cũng không gây ra động tĩnh lớn.
Không ảnh hưởng đến người bên ngoài.
Lục Dương mơ màng thuận theo ký ức đi lại trong vườn cây nho, hắn không dám đi đường lớn, cũng không thể về nhà, chỉ có thể khập khiễng đi đến nơi ở cũ của Đàm Minh Triết.
Hắn phải mau chóng tìm một chỗ nghỉ ngơi, xử lý vết thương, nhưng không thể bị phát hiện, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nơi ở cũ của Đàm Minh Triết là chỗ tốt nhất.
Chỗ kia mấy năm trước đã xảy ra một lần hỏa hoạn, nhưng rất nhanh liền được xây lại, thời điểm buổi trưa Lục Dương nghe Đàm Tiểu Duệ nói đó là chỗ ở cũ của bọn họ, không khỏi sửng sốt, hắn nhớ lại mấy năm trước nơi này đã từng xảy ra hỏa hoạn.
Không biết có phải là do Đàm Minh Triết bị kẻ thù dồn vào chỗ chết sau đó trở mình sống lại, mới tìm đến nơi này trước tiên phóng hỏa sau đó trùng tu lại thành nơi ở mới. Hay là sau khi cậu ta rời đi kẻ thù tìm được chỗ ở của bọn họ dùng một đuốc tiêu diệt vết tích.Lục Dương quyết định đánh cược một lần —— Đàm Minh Triết người sáng suốt như vậy, hẳn là ý trước đi?
Thời điểm Lục Dương thắng cược, từ cửa sau đi vào, hắn thấy trong nhà trang hoàng, thở phào nhẹ nhõm.
Lục Dương lảo đảo chạy vội tới máy điện thoại, mang theo tâm tình thấp thỏm gọi dãy số của Thẩm Đường Cửu, chỉ vài giây sau cuộc gọi liền được kết nối.
Thẩm Đường Cửu băng bó cho Lục Dương xong, cũng nghe xong hắn tự thuật lại.
“Tôi nghĩ, bọn họ muốn nổ tung nhà cùng phòng thí nghiệm của tôi, vậy thì tương kế tựu kế để cho bọn họ thực hiện được ý đồ.” Lục Dương nhịn đau nhe răng toét miệng nói, “Như vậy sau này sẽ không có ai tìm tôi gây phiền toái.”
“Mạng cậu cũng đủ lớn. Nếu cậu không chạy ra được sẽ bị nổ thành bụi.” Thẩm Đường Cửu than thở, cầm băng gạc chuyển sang Đàm Tiểu Duệ, băng bó lại tay bé một lần nữa.
Trước ở trên xe xử lý quá đơn giản, hiện tại có đồ sơ cứu đương nhiên phải xử lý cẩn thận.
“Ha ha, chuyện này nói rõ ông trời vẫn còn quan tâm tôi.” Lục Dương mất máu hơi nhiều, trước vẫn luôn kiên cường chống đỡ, vào lúc này tinh thần mới buông lỏng, mí mắt chìm đến không mở ra được, hắn ngả người nằm trên sàn nhà, nỉ non nói, “Tôi ngủ trước một chút.”
Đàm Tiểu Duệ nghĩ đến bé cùng Thẩm Đường Cửu đi siêu thị mua đồ vật bên trong không ít đồ bổ máu, đứng dậy liền muốn đi lấy.
“Cha cùng đi với con.” Thẩm Đường Cửu cũng đứng dậy.
-------------------
Đàm Minh Triết bị tiếng nổ mạnh đánh thức, cậu bỗng nhiên mở mắt, chỉ cảm thấy trên người rất nặng nề, gian nan đứng dậy mới phát hiện trên người đè ép vài tầng khăn gối, cậu vén lên khăn gối, đột nhiên cảm giác có chút lạnh.
Đây không phải là ghế sô pha trước đó cậu ngủ!
Đàm Minh Triết thích ứng một hồi trong bóng tối mới nhìn ra nơi này là tầng hầm dưới nhà Lục Dương.
Đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi Đàm Minh Triết ngủ một giấc cảm giác tốt lắm rồi, cậu thuận theo tủ bảo hiểm đi đến phía trước.
Đàm Minh Triết cảm giác mình đi đã lâu, sau đó cảm giác có gió, cậu nằm nhoài bên cửa tầng hầm tỉ mỉ nghiên cứu, phát hiện nơi này có cơ quan, vì vậy chuyển một vòng tìm tòi, rốt cục tìm được công tắc.
Địa đạo thỉnh thoảng có luồng khí nóng đập tới, Đàm Minh Triết đứng ở cửa địa đạo suy nghĩ một hồi, lại đóng cửa lại.
Cậu đã biết đã xảy ra chuyện gì.
Không biết những người khác thế nào? Ai đem cậu để tới tầng hầm?
Đàm Minh Triết giương giọng hô: “Duệ Duệ! Thẩm Đường Cửu! Lục Dương!”
Không ai trả lời.
Tầng hầm trống rỗng, chỉ có khí lạnh như băng cùng hàng tủ lạnh cất chứa nòng nọc.
Đàm Minh Triết ở tầng hầm suy nghĩ một hồi, cuối cùng lại trở về chỗ cũ, tìm tới vỏ gối phủ lên lúc trước cầm đi, rời khỏi tầng hầm.Bên này cũng có ánh lửa cùng luồng khí nóng, Đàm Minh Triết hít sâu một hơi, tại chỗ cũ ngồi xuống.
Cậu đã mơ hồ nghe đến xe cứu hỏa cùng tiếng xe cảnh sát, nghĩ đến chẳng bao lâu nữa, lửa nơi này sẽ được dập tắt.
Sau khi bình tĩnh lại tâm tình, Đàm Minh Triết ngược lại không quá lo lắng Đàm Tiểu Duệ và Thẩm Đường Cửu bọn họ, phiền phức này Thẩm Đường Cửu tránh không khỏi, cũng không phụ công hắn là vệ sĩ nổi danh.
Tầng hầm ngoại trừ lạnh một chút, cái khác cũng không có gì. Đàm Minh Triết một lần nữa đem vỏ gối quấn lấy vài vòng trên người mình, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Vụ nổ nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định là do hai người kia làm ra.
Xem ra sau khi chính mình rời đi, tổ chức nuôi dưỡng không ít người mới!
Thẩm Đường Cửu sắp xếp cẩn thận cho Lục Dương, lại nhìn sang Đàm Tiểu Duệ yên lặng thở dài, hắn ngồi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt Đàm Tiểu Duệ: “Hiện ở bên kia các chú cảnh sát và lính cứu hoả đang dập lửa, chờ lửa diệt, đường cảnh giới kéo lên, các chú cảnh sát thăm dò xong xuôi, chúng ta lại đi tìm ba ba con được không?”
Đàm Tiểu Duệ không thật cao hứng, nhưng Thẩm Đường Cửu thái độ nghiêm túc, lại đem tín hiệu theo dõi Đàm Minh Triết trên điện thoại di động đưa cho bé cầm xem, bé không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nghe lời.
Trên đường đi Lục Dương có tỉnh một lần, được Thẩm Đường Cửu cho ăn một quả táo đỏ, cùng mấy cái kẹo sô cô la, lại thay thuốc một lần nữa mới tiếp tục ngủ say.
Thời gian khó khăn chậm rãi trôi qua đến buổi tối tám giờ.
Thẩm Đường Cửu tính toán không sai biệt lắm, cũng không lái xe, ôm Đàm Tiểu Duệ đi đến nhà Lục Dương.
Địa điểm nổ tung quả nhiên như Thẩm Đường Cửu từng nói, đã kéo đường cảnh giới, xung quanh cũng không có ai.
Thời gian trôi qua mấy tiếng, bất kể là xem náo nhiệt hay là tra án, cũng đã đến giờ nghỉ ngơi.
Thẩm Đường Cửu không có tùy tiện tiến lên, mà là bí ẩn ở trong bóng tối, nhìn điện thoại di động một chút.
Hắn bất ngờ phát hiện, điểm đỏ dĩ nhiên chuyển động.
Nói cách khác —— Đàm Minh Triết đi ra!!
Đàm Tiểu Duệ hiển nhiên cũng nhìn thấy, bé so với Thẩm Đường Cửu còn hưng phấn hơn, đạp đạp cẳng chân biểu thị không muốn để cho Thẩm Đường Cửu ôm bé.
Thẩm Đường Cửu liền đem bé thả xuống đất, Đàm Tiểu Duệ cầm lấy điện thoại di động, tỉ mỉ kiểm tra địa phương kia là nơi nào.
—— cửa biệt thự!
“Ba ba ——” Đàm Tiểu Duệ bỗng nhiên mở miệng hô một tiếng.
Thẩm Đường Cửu suýt chút nữa đưa tay che cái miệng của bé.
Hoàn hảo xung quanh quả nhiên là không có ai, lực lượng cảnh sát cũng không lưu người ở đây coi chừng.Nghĩ đến người chủ yếu chắc là ở biệt thự phố đối diện bên kia?
Dù sao bên kia là khu nổ tung chủ yếu, nơi này thoạt nhìn là bị liên lụy... Vừa không có người chứng kiến, cho nên...
Lao lực lóng ngóng chạy tới cửa Đàm Minh Triết cũng bị tiếng nói của đứa con nhà mình làm cho sững sờ.
“Đây ——” cậu vội vàng đáp một tiếng, “Duệ Duệ bảo bối, là con sao?”
“Ba ba!” Lúc này Đàm Tiểu Duệ nhỏ giọng lại nói, giãy giụa từ dưới tay Thẩm Đường Cửu chui ra, chạy đến địa phương xuất hiện âm thanh, tuổi bé còn nhỏ không bị ngoại vật tác động, cho nên tai thính mắt tinh, liếc mắt liền thấy Đàm Minh Triết, kích động đưa tay ôm lấy ba ba, hôn một cái, “Ba ba!”
Thanh âm ba ba vừa gọi ra, nước mắt bé liền rơi xuống.
Thẩm Đường Cửu theo tới ôm lấy bé bé, nhìn một chút Đàm Minh Triết trong tay Đàm Tiểu Duệ, thấy cậu ngoại trừ nhiều mồ hôi một chút, tựa hồ cũng không có gì khác thường, liền ôm chặt Đàm Tiểu Duệ rời khỏi hiện trường.
“Không có chuyện gì chứ?” Thẩm Đường Cửu không đi đường thường, hắn tiến vào trong vườn cây nho, cuối cùng là không yên tâm hạ thấp giọng hỏi một tiếng Đàm Minh Triết.
“Không có chuyện gì. Mọi người thì sao?” Đàm Minh Triết nghe con trai thút thít nghẹn gào khóc, nhìn thấy Thẩm Đường Cửu bước đi như bay, liền biết hai người này không có chuyện gì, nhưng lại không gặp Lục Dương, cậu có chút lo lắng, “Lục Dương đâu?”
“Cậu ta bị thương nhẹ. Bất quá không có gì đáng ngại. Nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Thẩm Đường Cửu nói.
Hai người không dỗ Đàm Tiểu Duệ, đứa nhỏ bị kinh sợ, để khóc một trận cũng tốt.
Khóc xong là không sao.
Quả nhiên, thời điểm chờ bọn họ đến nơi ở cũ của Đàm Minh Triết, Đàm Tiểu Duệ tự mình lau khô nước mắt không khóc nữa.
Chỉ là vẫn cầm lấy Đàm Minh Triết không buông tay, còn tự tay cầm sô cô la bóc vỏ cho cậu ăn.
“ Thì ra chuyện là như vậy...” Đàm Minh Triết nghe xong Thẩm Đường Cửu thuật lại, lòng vẫn còn sợ hãi thở dài.
Chính mình không nên ngủ say như vậy, nếu như cậu tỉnh, tuyệt đối sẽ không để Lục Dương đi mạo hiểm gặp những người kia.
“Bây giờ phải làm sao đây?” Đàm Minh Triết hỏi Thẩm Đường Cửu.
Thẩm Đường Cửu từ lúc có chuyện tới nay vẫn đang nghĩ đến vấn đề này, giờ khắc này nghe cậu hỏi đến, liền nói: “Chúng ta không thể ở nước A nữa, mọi người đều cùng tôi về B quốc. Bao gồm cả Lục Dương.”
“Thật xin lỗi đã gây phiền phức cho Lục Dương. Đợi sau khi trở về tôi sẽ cho bồi thường anh ấy.” Đàm Minh Triết thần sắc hổ thẹn.
Thẩm Đường Cửu không nhịn được nhìn cậu, Đàm Minh Triết biết sai lầm, mở miệng bỏ thêm một câu: “Xin lỗi, vì đã gây phiền toái cho anh, tôi sẽ bồi thường cho anh.”
Tuy rằng không đúng lúc, mà Đàm Minh Triết vẫn là ở trong thầm than một câu —— mẹ nó lão tử muốn đền “thịt” làm sao bây giờ.
Thẩm Đường Cửu khóe môi câu lên: “Không cần đâu.”
“Cần cần, tôi còn chưa chính thức nói lời xin lỗi với anh, chuyện liên quan tới Duệ Duệ...” Đàm Minh Triết ấp úng, không biết nên nói như thế nào.
“Sự tình cũng đã đã xảy ra, cũng không thể thay đổi, chỉ có thể tiếp nhận.” Thẩm Đường Cửu nói xong lại dừng một chút, hắn tiếc rẻ thở dài, “Chính là đáng tiếc những tranh giấy kia.”
Đều lụi tàn theo lửa.
“Không sao, tôi đều nhớ kỹ.” Đàm Minh Triết khẽ mỉm cười, “Chờ chúng ta dàn xếp xong xuôi, tôi sẽ vẽ lại cho anh.”
“Được, quả nhiên không hổ là người có IQ cao.” Thẩm Đường Cửu ý tứ hàm xúc không rõ mà khen ngợi một câu.
Hết chương 26.
*Edit có lời muốn nói: Duệ Duệ bảo bối vẫn là dính ba ba lắm đó. Ngày thường thì đối nghịch với ba ba thế thôi, chứ trong lòng vẫn yêu ba ba nhất. ❤