Ôm Ba Ba Tí Hon Đi Gặp Cha

Chương 24: Nổ tung

Đàm Tiểu Duệ nghe Thẩm Đường Cửu nói xong không có trả lời ngay, ánh mắt bé chăm chú biểu tình nghiêm túc, hiển nhiên cũng đang tỉ mỉ suy nghĩ.

Thẩm Đường Cửu tiếp tục nói bổ sung: “Dĩ nhiên, nếu như con cảm thấy như vậy rất phiền phức, cha cũng sẽ căn cứ tình huống của con giúp con tìm thầy giáo riêng tùy theo tài năng tới đâu để dạy dỗ, cẩn thận giáo dục con, nỗ lực khai phá sự thông minh của con.”

“Con... Con nghe lời cha.” Đàm Tiểu Duệ cuối cùng đáp lại một câu như vậy.

Tước đây bé sở dĩ không thích đi học, chủ yếu là vì muốn ở nhà giám sát ba ba vô căn cứ kia, nếu hiện tại ba ba có cha bảo vệ, vậy bé đi học cũng không sao, coi như là đi trải nghiệm sinh hoạt của đứa nhỏ bình thường.

Huống chi, cha trịnh trọng cùng bé thương lượng như thế, làm cho bé có loại cảm giác chính mình giống như người lớn, cho nên, Đàm Tiểu Duệ quyết định nghe lời cha.

Dù sao cha so với ba ba đáng tin hơn, nhất định sẽ vì bé tìm được trường học thích hợp.

Thẩm Đường Cửu lộ ra nụ cười vui mừng, xoa xoa đầu Đàm Tiểu Duệ: “Được, vậy thì chờ về nhà sẽ tỉ mỉ đàm luận vấn đề này.”

“Dạ!” Đàm Tiểu Duệ ngoan ngoãn gật gật đầu.

Thẩm Đường Cửu thay đổi đề tài: “Buổi tối con muốn ăn cái gì?”

“Con muốn mua cho ba ba chút đồ ăn bổ máu.” Đàm Tiểu Duệ hiểu chuyện nhìn sang Đàm Minh Triết còn đang ngủ, rồi lại mong mỏi mà nhìn về phía Thẩm Đường Cửu.

“Được, không thành vấn đề!” Thẩm Đường Cửu nhìn đồng hồ, đứng lên nói, “Đi, chúng ta cùng đi siêu thị.”

Đàm Tiểu Duệ rất vui vẻ nhảy xuống ghế sô pha, chuẩn bị xuất phát.

“Con chờ cha một chút, cha đi nói với chú Lục một tiếng.”


“Dạ!”

Thời điểm Thẩm Đường Cửu đi vào phòng làm việc, Lục Dương đã đo lường xong huyết dịch, vào lúc này đang nghiên cứu dây thừng nên làm thế nào.

“Lục Dương, tôi cùng Tiểu Duệ muốn đi siêu thị, cậu trước tiên nghỉ ngơi một lát, lấy cho tôi mượn chìa khóa xe của cậu.”

“Chìa khoá để ở trên quầy chỗ cửa ra vào.” Lục Dương nghe Thẩm Đường Cửu nói như vậy liền tạm thời buông đồ vật trên tay xuống, cùng hắn đi ra khỏi phòng làm việc, “Người tí hon còn chưa tỉnh sao?”

“Ừ, để cho cậu ấy ngủ thêm một chút đi. Tôi cùng Tiểu Duệ đi siêu thị mua chút đồ ăn bổ máu, thuận tiện mua chút nguyên liệu nấu ăn.” Thẩm Đường Cửu nói, “Cậu muốn ăn cái gì, tiện thể tôi mua giúp cậu.”

“Mua chút thịt bò đỏ và quả nho đi!” Lục Dương suy nghĩ một chút, “Vậy thôi là được, tôi cũng không cần cái gì cả.”

Nhắc tới quả nho, Thẩm Đường Cửu liền nhớ đến hình ảnh Đàm Tiểu Duệ bám vào cửa sổ xe nhìn vườn cây nho phía bên ngoài, vẻ mặt vô cùng thèm ăn. Hắn không nhịn được nở nụ cười nói: “Được, vậy chúng tôi đi.”

Thẩm Đường Cửu mở xe Lục Dương mang theo Đàm Tiểu Duệ đi siêu thị gần đó.

Cũng may hắn từng ở bên này sống qua một đoạn thời gian, cho nên hắn biết đến siêu thị ở nơi nào.Đàm Tiểu Duệ cũng có chút ký ức, nhìn cảnh sắc bên ngoài hồi ức liền trở về. Lúc trước ba ba hình như đã dắt bé đi siêu thị phụ cận.

“Con cùng ba ba con chuyển về bên này sống là lúc nào?” Thẩm Đường Cửu hỏi bé.

“Lúc ba tuổi ạ.” Đàm Tiểu Duệ trả lời.

“Ba ba con trước đây cũng thường gặp phải phiền phức sao?” Thẩm Đường Cửu lại hỏi tiếp.

“Bình thường ba ba giải quyết xong phiền phức mới trở về nhà.”

Như vậy a...

Thẩm Đường Cửu trầm mặc một hồi, nghe Đàm Tiểu Duệ đột nhiên hỏi hắn: “Cha... Cha sẽ mang con đi công viên trò chơi chơi sao?”

“Con thích đi công viên trò chơi sao?” Thẩm Đường Cửu có chút kinh ngạc.

Đàm Tiểu Duệ sốt sắng mà gật gật đầu.


“Có thể a, bất quá bây giờ không được.”

“Không phải hiện tại.” Đàm Tiểu Duệ từ ghế sau hướng tới phía trước thăm dò, thân thể để sát vào Thẩm Đường Cửu nhỏ giọng nói, “Vậy cha sẽ dẫn con đi chơi sao?”

“Trẻ con vẫn cần người lớn đi cùng mà.” Thẩm Đường Cửu cảm thấy được bé hỏi vấn đề này rất kỳ quái.

“Đúng nha! Khà khà.” Đàm Tiểu Duệ cười cười, hài lòng ngồi trở lại, lắc bàn chân nhỏ tiếp tục xem phong cảnh ngoài cửa sổ.

Ba ba lại doạ bé! Hừ!

Thẩm Đường Cửu nháy mắt mấy cái, có chút không hiểu ra sao, hắn lắc đầu cười.

Phỏng chừng trẻ con thỉnh thoảng sẽ hỏi chút vấn đề không giải thích được đi.

Cùng Thẩm Đường Cửu đi dạo siêu thị đã có một lần kinh nghiệm, cho nên thời điểm khi Thẩm Đường Cửu mạnh mẽ mà ôm lấy bé để bên trong xe mua sắm, Đàm Tiểu Duệ một chút cũng không có cảm thấy kinh ngạc.

“Cha, con sau này sẽ ở cùng cha sao ạ?” Đàm Tiểu Duệ ngồi ở trong xe mua sắm, đối mặt Thẩm Đường Cửu, thỉnh thoảng hỏi hắn một vấn đề.

“Ừ, cái này phải xem ý nguyện của chính con. Con muốn ở cùng cha vậy thì chúng ta sẽ ở cùng nhau, nếu như con muốn sống cùng ông bà nội, cũng có thể ở cùng bọn họ.” Thẩm Đường Cửu đẩy bé đến khu hoa quả, trước tiên chọn hai chùm nho.

Đàm Tiểu Duệ rất nhanh nhẹn tại thời điểm hắn chọn nho lấy mấy cái túi đựng đồ, đem chùm nho Thẩm Đường Cửu đưa cho để vào, đôi mắt long lanh, xem ra chọn cái này quả nhiên đúng tâm ý của bé.

“Ông nội có thích con không ạ?” Đàm Tiểu Duệ để xong chùm nho, lại bắt đầu hỏi tiếp một vấn đề.

Bé đã gặp Đường Thu Diệp, bà nội rất yêu thích bé, cho nên bé không có hỏi bà nội có thích bé hay không, mà là hỏi ông nội chưa từng gặp mặt, có thích bé không.

Thẩm Đường Cửu trong lòng suy nghĩ, ngoài miệng lại cho ra đáp án khẳng định: “Có a!”

“Nhưng là trước đây con chưa từng gặp mặt ông nội, ông nội cũng chưa từng thấy con. Con đột nhiên nhô ra, có thể rất kỳ quái hay không?”Thẩm Đường Cửu lại chọn mấy quả táo tây để vào túi giữ tươi Đàm Tiểu Duệ đưa cho: “Có cái gì kỳ quái, những việc này không cần con bận tâm vớ vẩn, cha cùng bà nội sẽ giúp con quyết định.”

“Vậy ba ba con thì sao?” Đàm Tiểu Duệ làm nền lâu như vậy, kỳ thực muốn hỏi nhất vẫn là Đàm Minh Triết.


“Ba ba con làm sao?” Thẩm Đường Cửu đẩy Đàm Tiểu Duệ qua bên kia cầm hai hộp dâu tây còn có quýt, sau đó chuyển hướng đến khu đồ đông lạnh chọn lựa thịt bò.

“Chuyện của ba ba... Phải nói cho ông nội bà nội biết ạ? Bọn họ... Có thể chán ghét ba ba hay không?” Đàm Tiểu Duệ người nhỏ mà ma mãnh, thời điểm bé ở vườn trẻ thấy những đứa nhỏ khác đều có ba mẹ, nhưng bé không có mẹ, chỉ có ba ba.

Hiện tại liền từ một người cha biến thành hai người cha, hơn nữa bây giờ bé và ba ba đều đang gặp phải phiền phức, cha có thể tiếp thu, nhưng ông bà nội phỏng chừng rất khó tiếp thu đi?

“Ba ba thật đáng thương... Bị biến nhỏ như vậy, con trai còn phải phân ra một nửa, ba ba khẳng định rất khó vượt qua...” Đàm Tiểu Duệ yếu ớt mà bổ sung, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên cánh mũi đau xót, nháy mắt một cái, trên lông mi liền dính một giọt nước mắt. Đàm Tiểu Duệ cúi đầu, nước mắt rất nhanh thuận theo cánh mũi rơi xuống.

Thẩm Đường Cửu nhìn bé bất thình lình rơi nước mắt nhất thời bị sợ hết hồn, hắn bỗng nhiên cảm thấy Đàm Tiểu Duệ tên tiểu tử này có chút mẫn cảm, còn rất có năng khiếu suy nghĩ lung tung...

Đến cùng vẫn còn là một đứa trẻ a...

Thẩm Đường Cửu dừng bước lại, quay người đem Đàm Tiểu Duệ từ trong xe mua sắm ôm ra, kiên trì giải thích cho bé: “Chuyện của ba ba tạm thời để xuống, chúng ta trước tiên không nói cho ông bà nội.”

Đàm Tiểu Duệ lấy ống tay áo cà cà nước mắt, yên lặng gật gật đầu.

“Sự tình của ba ba, giao cho cha giải quyết là được. Cái gì con cũng không cần lo lắng. Ông bà nội cũng sẽ không hỏi con vấn đề gì.” Thẩm Đường Cửu giúp Đàm Tiểu Duệ xoa xoa vệt nước mắt trên gương mặt, suy nghĩ một chút liền bỏ thêm một câu, “Cha sẽ không bỏ mặc ba ba con, đừng khóc.”

Câu nói này quả nhiên hữu hiệu, Đàm Tiểu Duệ hút hấp cái mũi, khóc thút thít mà ôm cổ Thẩm Đường Cửu, giọng buồn buồn từ sau đầu truyền đến: “Cảm tạ cha, cha là người tốt.”

Được dính nhãn mác người tốt Thẩm Đường Cửu bất đắc dĩ nở nụ cười, hắn vỗ nhẹ phía sau lưng Đàm Tiểu Duệ, thầm nghĩ, hắn nếu là người tốt, làm sao có khả năng bị một lớn một nhỏ đột nhiên nhô ra này nắm mũi dẫn đi? Còn nhiễu loạn cuộc sống yên tĩnh của hắn...

Vì an ủi tiểu tâm linh bất an của Đàm Tiểu Duệ, Thẩm Đường Cửu liền mua cho bé đồ chơi khủng long điều khiển từ xa.

Khủng long kia được chế luyện từ plastic, còn mang theo cánh nhỏ, thuộc chủng loại Dực Long. Ngược lại theo nhân viên giới thiệu món đồ này có thể tự do điều khiển bước đi, còn phát ra âm thanh tương tự khủng long, rất chân thực.

Đàm Tiểu Duệ vừa mới bắt đầu còn bị thanh âm kia dọa sợ hết hồn, bất quá sau đó lại không nhịn được cảm thấy thích thú.

Vì vậy Thẩm Đường Cửu liền quyết định mua.

Thanh toán xong, Thẩm Đường Cửu đẩy một xe mua sắm tràn đầy đồ vật đi ra ngoài, bên trong đã không còn chỗ cho Đàm Tiểu Duệ ngồi, cho nên Đàm Tiểu Duệ ôm khủng long đi phía sau Thẩm Đường Cửu.

Sợ bé bị người khác chen lấn, Thẩm Đường Cửu để cho bé cầm quần áo của mình.


Thẩm Đường Cửu cố ý mua mấy cái túi, đem nguyên liệu nấu ăn, hoa quả phân loại sắp xếp gọn gàng, lúc này mới bỏ vào cốp sau.

Trên đường trở về Thẩm Đường Cửu mở ra âm nhạc trên xe, chính là ca khúc quả táo nhỏ đang rất lưu hành Đàm Tiểu Duệ ngồi ở ghế phía sau cũng lắc lư thân thể theo nhạc, còn hát vài câu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười vui sướng.

Thẩm Đường Cửu thoáng yên lòng -- xem ra thời điểm mới vừa tại siêu thị tâm linh thủy tinh của đứa nhỏ đã được chữa khỏi.

Xe mới vừa chuyển hướng chạy đến biệt thự nhà Lục Dương, trên con đường đó phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng nổ, một luồng khói đen bay lên trời, khói đen chậm rãi tản ra, ánh lửa cũng thuận theo đó mà bay lên.

Thẩm Đường Cửu đột nhiên giẫm lên chân phanh, tay cầm vô lăng xiết chặt, hắn nhìn thấy vị trí vừa xảy ra vụ nổ có chút choáng váng -- nếu như hắn không nhìn lầm, chỗ kia chính là.. nhà của Lục Dương.

Vừa nãy một chút chấn động cũng khiến xe mất phương hướng, Đàm Tiểu Duệ bị dọa sợ hết hồn, bé ngồi ở ghế phía sau, tầm nhìn bị che khuất, vì vậy thò người ra hỏi Thẩm Đường Cửu: “Làm sao vậy ạ? Động đất sao?”

Thẩm Đường Cửu đột nhiên đưa tay ngăn lại tầm mắt Đàm Tiểu Duệ: “Ngồi xuống!”

Đàm Tiểu Duệ bị âm thanh nghiêm nghị của cha trấn trụ, bé ngoan ngồi xuống.

Thẩm Đường Cửu hít sâu một hơi, thật nhanh đem lo lắng trong lòng đè xuống, đại não cố gắng bình tĩnh vận chuyển.

Hắn nên trực tiếp đi qua xem một chút đến cùng chuyện gì xảy ra, hay là nhân cơ hội này mang Đàm Tiểu Duệ rời đi?

Đối phương lúc này ra tay, nhất định là nhìn trúng hắn đã rời đi.

Kết quả hại hắn làm phiền hà đến Lục Dương...

Còn có... Đàm Minh Triết...

Thẩm Đường Cửu chần chờ, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng Đàm Tiểu Duệ rít gào: “Ba ba.... “

Nguyên lai Đàm Tiểu Duệ sau khi ngồi trở về ngược lại từ cánh tay Thẩm Đường Cửu vẫn đang chặn trước mắt bé, tìm được tầm nhìn tốt -- bé nhìn thấy vụ nổ! Cũng nhìn thấy nơi xảy ra vụ nổ đưa tới ánh lửa cùng khói đen!

Bằng trí nhớ Đàm Tiểu Duệ, bé rất nhanh suy đoán ra -- nơi kia chính là nhà chú Lục!

Đàm Tiểu Duệ thật giống như bị dọa cho phát sợ, khủng long ôm trong tay bị bé ném đến một bên, bé giống như con thú nhỏ điên cuồng, không có phương pháp gì mà lôi kéo dây an toàn trên người, kết quả càng nhanh càng không mở ra được, tay nhỏ bị mảnh thép của dây an toàn kẹp lại, đau đến mức bé quát to một tiếng, bàn chân nhỏ đột nhiên đá về ghế dựa phía trước.


Thẩm Đường Cửu phục hồi tinh thần lại, trước tiên nhoài người ra giúp bé mở ra dây an toàn, vốn là muốn đem bé ôm tới an ủi một chút, kết quả Đàm Tiểu Duệ lại đẩy cánh tay hắn ra, bỗng nhiên đưa tay nhỏ ra đi mở cửa xe!

Tác giả có lời muốn nói: cầu bao dưỡng a.

Hết chương 24.

Edit có lời muốn nói: Thương Duệ Duệ bảo bối quá!