Ôm Ba Ba Tí Hon Đi Gặp Cha

Chương 12: Bị theo dõi

Đàm Tiểu Duệ thừa dịp thời điểm người lớn đi rửa chén, trộm một cái sủi cảo chạy trở về phòng, sau đó đem Đàm Minh Triết gọi ra, đem sủi cảo để lên bàn cho cậu: “Ba ba, con không tìm được cái đĩa, ba ba ăn tạm vậy, một cái có thể ăn no.”

Đàm Minh Triết cũng đói bụng, tại thời điểm bọn họ ăn liền thèm nhưng lại ăn không được. Lúc này cũng không đoái hoài tới cái khác, ngồi ở bên cạnh sủi cảo liền gặm lên rồi, bất quá cậu ăn nửa ngày cũng ăn không được nhân bên trong, Đàm Tiểu Duệ liền nhìn ra, vui vẻ cắn giúp cậu một cái mới để cho cậu tiếp tục ăn.

Đàm Minh Triết đương nhiên sẽ không ghét bỏ con trai chính mình, cậu tiến lên trước bắt đầu gặm sủi cảo ăn.

Đàm Tiểu Duệ đóng cửa phòng, đi ra ngoài phòng khách cùng Thẩm Đường Cửu còn có Đường Thu Diệp hàn huyên một hồi chuyện.

Tiểu tử tuy rằng vẫn luôn bị ba ba nuôi thả, nhưng lại biết đến không ít sự tình, trời Nam biển Bắc một trận tán gẫu, cũng không phạm sợ. Hơn nữa thanh âm bé nói chuyện lanh lảnh, lô-gich rõ ràng, bi bô khi nói chuyện khiến người nghe rất thích thú.

Đàm Tiểu Duệ chạy đến ngồi bên cạnh Đường Thu Diệp, trực tiếp dẫn đến quyết định của Đường Thu Diệp, đêm đó không đi quyết định ở lại nơi

này.

Đàm Tiểu Duệ thừa dịp Đường Thu Diệp đi rửa mặt, bận chuồn trở về phòng đem sủi cảo còn lại Đàm Minh Triết ăn xử lý.

— Đàm Minh Triết ngược lại đã tìm được địa phương, an ổn nằm bên trong một hộp kính mắt trên bàn sách.

Hộp mắt kính kia bên trong lót hai mảnh kính mắt, đè lên một cái khăn dày một tầng, Đàm Minh Triết nằm cũng không cảm thấy hoảng loạn.

“Ngày hôm nay bà nội hoà ái kia nói muốn dỗ con ngủ.” Đàm Tiểu Duệ đem hộp kính mắt hướng mặt sau vài cuốn sách đẩy một cái, hơi hơi ẩn giấu giấu, miễn cho bị Đường Thu Diệp nhìn thấy liền cầm lên chơi sẽ không tốt.

Dù sao cũng là ba ba của bé mà…


“Ba ba xem bà ấy rất thích con.” Đàm Minh Triết nằm cũng không tiện cho lắm, hộp kính mắt vốn là có chút độ cong, thuận theo độ cong lúc ẩn lúc hiện kia giống như đang ngồi thuyền.

“Là do con đáng yêu thôi!” Đàm Tiểu Duệ rất tự hào ở trên giường ngồi xuống. Bé nở nụ cười một hồi liền nhíu lên lông mày nhỏ, vô cùng khổ não nói, “Ba ba, thật sự không nói cho bọn họ biết chuyện của ba ba sao? Ba ba bây giờ còn không biết thời điểm nào mới có thể khôi phục đây, lừa gạt người ta

có phải hay không không được tốt a”

“Không có chuyện gì, chuyện này nói cho cha con là được, những người khác vẫn là tạm thời gạt đi, nói ra sợ sẽ làm bọn họ sợ.”

Đàm Tiểu Duệ hai tay chống giường ngửa mặt lên, cong cong bàn chân nhỏ: “Vậy cũng tốt…”

Đường Thu Diệp rửa mặt xong xuôi gõ gõ cửa phòng Đàm Tiểu Duệ: “Bảo bối nhi cháu ngủ chưa?”

“Vẫn không có, bà vào đi ạ!” Đàm Tiểu Duệ nhảy xuống giường, chạy đến cạnh cửa, vừa vặn Đường Thu Diệp mở cửa đi vào, nhìn thấy Đàm Tiểu Duệ đã thay đổi áo ngủ phim hoạt hình, tâm liền mềm nhũn, “Ôi bảo bối cháu thật đáng yêu.”

“Khà khà.” Đàm Tiểu Duệ lôi kéo tay Đường Thu Diệp đến bên giường, “Bà ngồi đi.”

“Cháu cũng nằm xuống đi, bà kể cho chuyện cho cháu nghe nhé?” Đường Thu Diệp đỡ Đàm Tiểu Duệ nằm xong, chính mình ngồi ở bên cạnh, “Cháu yêu thích nghe chuyện? Hay là ca hát?”

“Nghe chuyện đi, cảm ơn bà ạ.” Đàm Tiểu Duệ IQ cao đến đâu cũng vẫn là đứa nhỏ, trước lúc ngủ yêu thích người lớn dỗ bé. Ba ba biến nhỏ không có cách nào vỗ sau lưng dỗ bé, bé còn trách không thói quen.

Đường Thu Diệp hiển nhiên là cao thủ dỗ đứa nhỏ ngủ, ôm lấy Đàm Tiểu Duệ, sinh động như thật mà kể cho bé nghe câu truyện cổ tích, Đàm Tiểu Duệ mang

theo nụ cười ngọt ngào đi vào giấc ngủ.

Đường Thu Diệp lấy tay đẩy ra tóc rối trên trán tiểu tử, cúi người hôn một cái, lúc này mới lưu luyến mà tắt đèn rời khỏi.

Trong bóng tối, Đàm Minh Triết trong hộp kính mắt có chút ngượng ngùng xoa xoa mũi — vị nữ sĩ này mới chân chính phù hợp là người của gia đình a, chính mình thật sự là quá không hợp lệ.

Chờ khôi phục, nhất định phải đối với Duệ Duệ khá một chút a, khá hơn một chút! Như một ba ba chân chính vậy!

Thẩm Đường Cửu xác nhận thông tin vé máy bay các loại sự tình xong, mở ra cửa phòng Đàm Tiểu Duệ nhìn một chút tiểu tử ngủ, sau đó mới về phòng của mình.


Đàm Minh Triết đã sớm lệch qua trong hộp kính mắt ngủ rồi, đối với Thẩm Đường Cửu đến không biết gì cả.

Bởi vì mang theo đứa nhỏ, cho nên Thẩm Đường Cửu cũng không có đặt vé máy bay quá sớm, gần tới 12 giờ máy bay mới cất cánh.

Hắn sáng sớm sau khi rời giường Đàm Tiểu Duệ còn đang ngủ, bất quá mẹ hắn đã thức dậy làm điểm tâm cho bọn họ.

Tuy rằng lập tức liền rời nhà, lão mẹ vẫn cẩn thận làm bữa sáng vô cùng phong phú, tối hôm qua còn dư lại sủi cảo rán đến vàng óng ánh, xứng một cái đĩa dưa muối nhỏ, còn có cháo khoai

lang, vàng óng ánh dụ người.

Đàm Tiểu Duệ vuốt mắt ngửi hương vị liền lảo đảo tới đây: “Thơm quá a!”

“Rửa mặt có thể ăn.” Đường Thu Diệp hôn khuôn mặt tiểu tử một cái, “Mau đi đi.”

Đàm Tiểu Duệ rửa mặt xong xuôi ngồi ở trước bàn ăn ăn bữa sáng phong phú, cảm giác đây là bữa sáng hạnh phúc nhất bé được ăn.

Hạnh phúc như thế, cho nên Đàm Tiểu Duệ trước khi ra cửa thiếu chút nữa đã quên đem Đàm Minh Triết trong hộp kính mắt mang tới, cũng may bé đúng lúc nhớ tới, chạy trở về phòng đem Đàm Minh Triết còn mơ hồ bắt lại nhét vào trong túi.

Đàm Minh Triết bị động tác thô lỗ của con trai làm cho một điểm buồn ngủ cũng bị mất, cậu nhanh chóng ló đầu ra muốn phát biểu bất mãn, mà sau đó ngẫm lại cũng không phải chỉ có một mình con trai, liền lại rúc về.

Thẩm Đường Cửu ngược lại là hướng vị trí túi áo Đàm Tiểu Duệ nhìn lướt qua, mới vừa… Là hắn hoa mắt sao?

Làm sao cảm giác con rối kia… Động?

Trên đường đi phi trường, Thẩm Đường Cửu phát hiện bọn họ bị theo dõi.

— là chiếc xe đại chúng màu đen, kỹ xảo theo dõi cũng không tệ lắm, nếu không có Thẩm Đường Cửu là đại tướng “kinh nghiệm sa trường lâu năm”, e sợ trong khoảng thời gian ngắn còn thật khó nhìn ra.

Hắn yên lặng đem xe

tăng tốc, nhẹ mà tại xe cùng xe ở giữa qua lại vẫy đuôi vượt qua… Thuận tiện mở trang bị phòng vệ trên xe, cũng kiểm tra vũ khí trên người mình — mấy cái đao ngắn nhỏ — sắp xếp đúng tư thế, treo ở bên hông trói chặt che chở trên thắt lưng.


Đàm Tiểu Duệ ngồi ở ghế phía sau, víu cửa sổ đầy hứng thú mà xem phong cảnh phía ngoài, đối với thần kinh căng thẳng của Thẩm Đường Cửu không hề phát hiện.

B quốc bên này phong cảnh cùng A quốc có rất lớn bất đồng, nhà cao tầng rất nhiều, ô tô xếp hàng tại xung quanh lối đi bộ nửa ngày đi không xa lắm, đương nhiên người cũng nhiều.

A quốc bên kia thành thị đại thể đều là hoang vắng, có rất ít người, mỗi hộ đều có một toà trang viên. Thời điểm bé cùng ba ba dọn nhà có một lần ở qua trang viên — là trang viên có trồng cây nho, ở tại Y thị, không biết hiện ở nơi đó có người sống hay không? Bé có chút muốn ăn quả nho.

Theo dõi Thẩm Đường Cửu cùng Đàm Tiểu Duệ chính là người phụ nữ lúc trước ở sân bay A quốc dây dưa với Đàm Tiểu Duệ, và người đàn ông trẻ tuổi làm loạn nhà Đàm Minh Triết.

Hai người này trằn trọc theo tới B quốc B thị, Thẩm Đường Cửu đại danh như sấm bên tai, bọn họ dễ như ăn bánh liền tìm đến công ty Thẩm Đường Cửu,

sau đó tìm hiểu nguồn gốc tìm tới nơi ở Thẩm Đường Cửu.

Đương nhiên chính là bởi vì Thẩm Đường Cửu đại danh đỉnh đỉnh, bọn họ không dám tự ý động, chỉ là bí mật quan sát, bây giờ phát hiện Thẩm Đường Cửu rời nhà, lúc này mới không nhanh không chậm theo dõi.

Hai người này, người đàn ông danh hiệu ‘Bạch Hồ’, người phụ nữ danh hiệu ‘Hồng Ưng’.

Bạch Hồ được gọi tên là vì tướng mạo gã trắng nõn nhỏ yếu, lại như giống như hồ ly giảo hoạt.

Hồng Ưng được gọi tên thì lại là bởi vì cô yêu thích trang phục màu đỏ, thân thủ giống như diều hâu nhanh nhẹn.

Đàm Minh Triết tại trong miệng bọn họ danh hiệu là ‘Đêm khuya’ — thích nhất trang phục màu đen, ở bên trong bóng đêm rã rời hối hả ngược xuôi.

Bạch Hồ cùng Hồng Ưng phát hiện xe Thẩm Đường Cửu càng ngày càng xa, cũng không dám quá gấp gáp, không thể làm gì khác hơn là yên lặng mà nhìn nhau liếc mắt một cái.

“Bọn họ hẳn là đi sân bay. Nói không chắc vẫn là về A quốc, đứa bé kia thân phận cũng rất khả nghi.” Bạch Hồ phân tích, “Làm sao bây giờ? Trước khi bọn họ lên máy bay đem đứa bé chiếm được, như vậy tương đối dễ dàng.”

“Được. Cứ làm như thế đi!” Hồng Ưng quyết định nói, “Tôi tại phòng vệ sinh mai

phục, anh phụ trách giám thị Thẩm Đường Cửu.”

“Ở trên máy bay hành động không quá tốt, Thẩm Đường Cửu phát hiện người không thấy nhất định sẽ tìm, không bằng liền ở phi trường tìm cơ hội?” Bạch Hồ suy nghĩ một chút liền đổi giọng, bất quá hắn rất nhanh lại nói, “Nhưng bọn họ hiện tại đi phía trước chúng ta, chúng ta đến có thể tìm tới bọn họ ở đâu trên phi cơ đều phải tốn phí một chút thời gian. Ở phi trường ra tay không kịp, chỉ có thể ở trên máy bay, hơn nữa còn phải chọn thời điểm nhanh chóng hạ xuống, đem đứa nhỏ chiếm được liền rút lui.”


“Ân, nghe lời anh.” Hồng Ưng ngồi ở ngồi sau bắt đầu thay đổi quần áo, vẫn là quần áo màu đỏ, bất quá lần này là đồng phục, nghiễm nhiên ăn mặc thành bộ dạng của nữ tiếp viên hàng không.

Thẩm Đường Cửu dừng xe xong, ôm Đàm Tiểu Duệ thật nhanh dung nhập đoàn người tiến vào sân bay, lấy phiếu đăng ký hết sức nhanh chóng.

Chỗ ngồi bọn họ là tại một góc tương đối an tĩnh, hắn để Đàm Tiểu Duệ ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, mình thì ngồi ở bên ngoài, đăng ký tương đối vội vàng, cho nên hai người không quan tâm ăn cơm trưa.

Đương nhiên, giống nhau tình huống như thế chính là ăn ở trên máy bay.

Thẩm Đường Cửu bất động thanh sắc kiểm tra một lần người quanh mình, sau đó

dựa vào lưng ghế dựa nhìn chằm chằm người đăng ký ở phía sau bọn họ.

Bởi vì hắn chưa từng thấy Bạch Hồ, cho nên thời điểm Bạch Hồ đi lên hắn không phản ứng gì, ngược lại Hồng Ưng đi phía sau tiến tới vị trí nữ tiếp viên hàng không để cho hắn một cái bóng lưng, Thẩm Đường Cửu không nhịn được híp mắt một cái — hắn sở dĩ trở thành vệ sĩ tài ba, ngoại trừ thân thủ nhanh nhẹn, đầu óc cơ trí, còn cùng loại giác quan thứ sáu từ lúc sinh ra có liên quan.

Cái bóng lưng này tuy rằng cũng chỉ là xa xa thoáng nhìn, nhưng hắn rất nhanh liền nghĩ đến mấy ngày trước đồng dạng người phụ nữ mặc áo gió màu đỏ ở phi trường biến mất ở ngay dưới mắt hắn.

Hiệu suất không tệ lắm! Nhanh như vậy liền khóa chặt hắn? Còn có thể dùng thân phận nữ tiếp viên hàng không trà trộn để lên phi cơ.

Thẩm Đường Cửu thu tầm mắt lại, liếc nhìn Đàm Tiểu Duệ bên cạnh.

Đàm Tiểu Duệ quỳ trên ghế ngồi, đang xem bên ngoài máy bay trượt qua, một dáng dấp phái thiên chân vô tà.

Tiểu tử này đối với sự tình Đàm Minh Triết thật sự không biết gì cả sao?

Tại thời điểm Thẩm Đường Cửu sắp thu tầm mắt lại, nhìn thấy túi áo Đàm Tiểu Duệ giật giật, hắn duỗi tay tới đụng một cái, Đàm Tiểu Duệ phản ứng nhanh chóng xoay người lại, bịt miệng túi: “Làm gì?”

Sau khi nhìn rõ ràng là Thẩm Đường Cửu bé khẽ thở ra một hơi, biểu tình từ lo lắng chuyển thành hồ đồ: “Chú Thẩm, phi cơ muốn cất cánh sao? Cháu lập tức ngồi xong.”

Thẩm Đường Cửu chú ý tới tay bé ở trên túi áo che một hồi mới buông ra.

Tiểu quỷ này có bí mật a…


Chú thích.

+Thiên chân vô tà: ý nói không màng sự đời, không nhiễm bụi bẩn.

Hết chap 12

Edit có lời muốn nói: Người tí hon nào đó sắp bại lộ rồi.