Calgary đứng nhìn cô gái trong giây lát.
Giản dị, nhỏ nhắn, rất trầm tĩnh và có sức mạnh nội tâm. Cô mặc chiếc áo dài xanh màu trứng sáo đậm, cổ và tay màu trắng. Mái tóc xám được tết gọn sau gáy. Nước da cô hơi đen, đen hơn một người Anh bình thường, trong khi vóc dáng lại hơi nhỏ. Đó chính là đứa trẻ gần như bị bỏ rơi đã được bà Argyle mang về nuôi và coi như con đẻ.
Cặp mắt màu đen ngước lên nhìn anh, hoàn toàn mờ đục. Một cặp mắt như không muốn nói với bạn bất cứ điều gì.
Giọng trầm và dễ ưa: - Tôi giúp được gì cho ông?
- Cô là cô Argyle? Christina Argyle?
- Vâng.
- Tôi là Calgary. Arthur Calgary. Có thể cô đã biết…
- Tôi biết. Cha tôi đã viết cho tôi.
- Tôi mong, rất mong được nói chuyện với cô.
Cô gái nhìn đồng hồ treo tường.
- Nửa tiếng nữa thì thư viện đóng cửa. Ông có thể chờ tôi?
- Tất nhiên. Cô có thể uống với tôi một cốc trà chăng?
- Cảm ơn ông - Cô gái quay về phía người đàn ông vừa đến sau lưng anh - Tôi có thể giúp được gì cho ông?
Arthur Calgary bước ra ngoài. Anh dạo quanh, xem xét sách vở trên giá, mắt không rời Tina Argyle. Cô gái vẫn thế, bình thản, thạo việc, không hề xao lãng. Thời gian chậm chạp trôi và cuối cùng một hồi chuông vang lên, cô gái gật đầu với anh.
- Tôi sẽ gặp ông ngoài phố vài phút nữa.
Cô không để anh phải chờ lâu. Không mang mũ, cô mặc một chiếc áo mưa dày màu xám. Anh hỏi cô có thể đi đâu.
- Tôi không thạo Redmyn lắm - anh giải thích.
- Có một chỗ uống trà rất hợp ở Nhà thờ lớn. Trà không ngon nhưng có lẽ điều đó không quan trọng lắm.
Và sau đó họ ngồi bên chiếc bàn nhỏ, một cô phục vụ dáng khô khan tiếp họ với vẻ lãnh đạm.
- Trà xoàng quá - Tina nói vẻ như có lỗi - Nhưng tôi nghĩ ông cần một nơi kín đáo.
- Đúng vậy, tôi cần giải thích lý do đến gặp cô. Cô cũng biết là tôi đã gặp gia đình cô, kể cả người vợ góa của Jacko. Cô là người duy nhất tôi chưa gặp. Ồ phải, còn người chị cả đã lập gia đình nữa.
- Ông thấy cần gặp tất cả chúng tôi?
Lời nói hoàn toàn lịch sự, nhưng vẫn có một âm sắc nào đó làm Calgary hơi khó chịu.
- Đúng vậy - anh đồng ý một cách khô khan - Và đó không chỉ là sự tò mò đơn thuần (nhưng có đúng như vậy không?). Chẳng qua tôi muốn chứng tỏ với gia đình rằng, tôi rất lấy làm tiếc đã không có cơ hội để có mặt tại phiên tòa.
- Tôi thấy…
- Cô có ưa anh ấy không? Cô có ưa không?
Cô gái suy nghĩ giây lát:
- Không, tôi không ưa Jacko. Cho dù tôi đã được biết rằng, cậu ấy rất có duyên - Cô gái nói rõ ràng nhưng không bộc lộ cảm xúc - Tôi không tin và không hề ưa cậu ấy.
- Cô không khi nào, xin lỗi cô, nghi ngờ anh ấy đã giết mẹ?
- Tôi chưa bao giờ nghĩ, có thể có một đáp số khác.
Phục vụ mang trà ra. Bánh mì và bơ đã để lâu, Jambon là một tảng đông cứng, bánh ngọt màu mè và khó ăn, trà thì quá loãng.
Anh nhấp trà và nói:
- Tôi hiểu rằng, dường như chứng cứ ngoại phạm mới của Jacko có một tác động rất khó được chấp nhận. Việc đó có thể làm cho cả gia đình lo ngại.
- Vì vụ án sẽ được xem xét lại?
- Đúng thế, cô đã từng nghĩ như vậy?
- Hình như cha tôi cho rằng, đó là điều không lẩn tránh được.
- Tôi lấy làm tiếc, rất lấy làm tiếc.
- Vì sao vậy, tiến sĩ Calgary?
- Tôi sợ chính tôi là nguyên nhân của những rắc rối này.
- Nhưng nếu ông im lặng, ông có vui lòng không?
- Cô định nói tới công lý?
- Đúng vậy, ông không nghĩ tới công lý sao?
- Có chứ. Với tôi, công lý rất quan trọng. Nhưng bây giờ, tôi đang băn khoăn tự hỏi, liệu có gì quan trọng hơn nữa không?
- Gì vậy, thưa ông?
Ý nghĩ hướng tới Hester, anh nói: - Như sự vô tội chẳng hạn.
Mắt cô gái tối đi.
- Cô nghĩ gì vậy, cô Argyle?
Cô im lặng vài giây rồi nói tiếp:
- Tôi đang nghĩ tới một câu trong Hiến pháp: “Công lý chỉ được thực hiện với một con người cụ thể”.
- Tôi hiểu ý cô… - anh nói