Oan gia

Chương 6-2

“Đang êm đẹp, vì cái gì lại hận ta?” Đường Mặc Phi chỉ cảm thấy ủy khuất. Nhìn tình hình này, xác nhận Long Ngâm không biết từ nơi nào bị ủy khuất nói không nên lời, nhưng vô luận như thế nào cũng không liên quan đến y nha.

“Đừng làm rộn, các ngươi gặp mặt là ồn ào, tương lai làm sao sống chung với nhau?” Long Ngâm thấy thần sắc tức giận của Long Vũ cùng đang muốn mở miệng ý định phản bác, nhịn không được hơi cảm thấy buồn cười.

“Đại ca, ta cùng với tên côn đồ này không có vấn đề gì! Tương lai ta sẽ lột da của hắn, lại như thế nào cùng hắn sống chung?” Long Vũ nói.

“Tương lai nếu ta cùng ngươi một chỗ, ngươi không cần lột da của ta, da của ta cũng tự nhiên lột mấy tầng. Ta cũng không dám trêu chọc khắc tinh như ngươi.”

“Nhị đệ, đừng nói nhảm nữa. Trước đó vài ngày ngươi đi ra ngoài tìm Mặc Phi gặp phải kẻ xấu hãm hại, sau đó hai người các người bỏ trốn cùng nhau, vậy những ngày này bọn ngươi ở chung như thế nào?” Lời Long Ngâm vừa nói ra, làm cho Đường Mặc Phi cùng Long Vũ đang đấu võ mồm liền ngậm miệng lại.

“Ta vừa biết tin tức các ngươi bị tập kích mất tích, một đường tìm đến nhưng cũng không mất nhiều thời gian đã tìm được các ngươi.” Long Ngâm nói xong, dắt tay đệ đệ chậm rãi hướng bên cạnh bờ đi đến.

“Long đại ca, nếu ngươi đã sớm do thám biết, vì cái gì không cùng chúng ta gặp nhau?” Đường Mặc Phi đi theo đằng sau huynh đệ Long gia, bước qua cầu gỗ thì nhịn không được hỏi.

“Bởi vì ta thấy các ngươi đi vào Thanh Yên lâu.” Long Ngâm nói đến đây, trong mắt mang chút thương cảm cùng lộ ra một tia tiếu ý hứng thú.

Thần sắc như vậy làm cho Đường Mặc Phi cùng Long Vũ hiểu được những việc hồ nháo sau đó đều bị vị huynh trưởng này của bọn họ nhìn thấy, Long Vũ không khỏi đại quẫn, mà ngay cả Đường Mặc Phi cũng có chút ngượng ngùng.

“Bất quá ta thấy các ngươi hiện giờ tốt như vậy, trong lòng của ta rốt cuộc buông một tảng đá lớn.” Long Ngâm nói ra từ đáy lòng.


“Long đại ca, ngươi hiểu lầm! Ta.. đó là giang hồ cấp cứu.” Đường Mặc Phi nghe lời nói này xong, trong lòng quýnh lên liền thốt ra: “Ai bảo tiểu Vũ mao uống nhiều rượu bỏ thêm thúc dục tình như vậy? Chúng ta là vì tình thế bắt buộc, ngươi đừng nghĩ sang hướng khác, như thế làm sao sau này Long Vũ có thể đi tìm hạnh phúc đích thực?”

“Mặc Phi, ngươi nói như vậy là ý gì?” Long Ngâm nghe vậy, sắc mặt ôn hòa không khỏi sa sầm xuống.

“Không có ý gì khác, bất quá vì tốt cho tiểu Vũ mao, không muốn hắn bị người khác hiểu lầm.” Đường Mặc Phi nói đến đây, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất lo lắng. Y vỗ vỗ đầu, trước kia chỉ cho rằng đó là chuyện hợp lý thường tình, hiện giờ lại tựa như có chút khó xử, sau một loạt lời thoái thác, y cũng không có nói thêm gì nữa.

“Nghe ngươi nói như vậy, dường như đã quyết tâm không muốn cùng Long gia ta ký kết cuộc hôn nhân này?” Long Ngâm trầm mặc một lát, lại lần nữa mở miệng, trong lời nói mặc dù không có tức giận, nhưng trong mắt lộ ra vài tia lành lạnh hiếm thấy.

Đường Mặc Phi không trả lời, y biết rõ làm cho vị huynh trưởng ôn hòa này lộ ra thần sắc như vậy, xem ra hiện tại đối phương đối với thái độ đối xử của y với Long Vũ là vô cùng bất mãn.

“Đại ca, ngươi cùng với tên thối này nói nhiều như vậy làm gì? Long Vũ ta cũng không phải là đầu gỗ mặc cho người ta khi dễ, hắn quý hiếm lắm sao? Ta chỉ muốn thoát khỏi tình cảnh hiện giờ, còn việc tên họ Đường này sống hay chết, ta không quan tâm.” Long Vũ cắt ngang lời của Long Ngâm, lúc trước trên mặt còn có nụ cười yếu ớt, giờ phút này phủ lên một tầng sướng lạnh, đôi mắt tím trong suốt lạnh lùng đến dọa người.

Đường Mặc Phi giật giật môi, vốn muốn phản bác, nhưng nhìn thấy sát khí bức người của Long Vũ đành phải miễn cưỡng nhẫn xuống, trong lòng rầu rĩ không thoải mái.

“Aiii..” Long Ngâm lắc đầu, lành lạnh trong mắt biến mất, thay vào đó là tia bất đắc dĩ quen thuộc, “Ta nhớ khi các ngươi còn nhỏ rất tốt với nhau, không được ở cùng nhau thì làm ầm ĩ lên đòi gặp đối phương, gặp rồi thì gây nhau đến tan rã trong không vui, các ngươi không ồn ào đánh nhau, thì gây ra họa để bị phụ thân cùng Đường thế bá trách phạt.”

“Đại ca, ta nhớ người này khi nào?” Long Vũ nghe đến đó liền lập tức phủ nhận, hoàn toàn không có vẻ kiêu ngạo cao cao tại thượng.

“Chính là … Long lão đại nói chuyện cũng thái quá rồi. Ngươi không có ở cùng ta một chỗ, làm sao biết ta chờ mong cùng tiểu Vũ mao gặp nhau? Ta trốn hắn còn không kịp.” Đường Mặc Phi cũng lớn tiếng kháng nghị, tại thời điểm “nhất trí đối thoại”, hai người bọn hắn ngược lại hợp tác phi thường ăn ý.

“Khi hai nhà chúng ta họp mặt, là ai không thấy Nhị đệ liền dắt tay áo của ta miệng đầy truy vấn hắn ở nơi nào? Hắn vì cái gì không tới? Cuối cùng còn ầm ĩ đòi tới nhà của ta ở vài ngày?”

Long Ngâm liếc nhìn Đường Mặc Phi một cái, nghiêng đầu đối với Long Vũ nói: “Là ai nghe nói Mặc Phi sẽ tới chơi, liền ra lệnh cho hạ nhân đem cả nhà từ trong ra ngoài quyét dọn một phen, ngay cả cánh cửa cũng bắt người ta lau đến sáng bóng, còn chuẩn bị những món ăn mà Mặc Phi yêu thích?”

Đường Mặc Phi chưa tiếp lời, Long Vũ đã nhỏ giọng phản bác: “Ta chỉ là không muốn để cho ngoại nhân nói Long gia ta đãi khách không tốt thôi. Nói sao, người này rất thích giẫm cánh cửa, nếu không cẩn thận đáng bóng nó một chút, để cho hắn nhìn rõ, chỉ sợ cửa của nhà chúng ta bị hắn giẫm sụp hết.”

“Chỉ tiếc sau khi các ngươi gặp nhau chắc chắn huyên náo gà bay chó chạy, nhà cửa không yên.” Long Ngâm nói đến đây, trên mặt rốt cuộc nhịn không được cười cười, “Hai người các ngươi thật sự là một đôi oan gia.”

Lời này vừa nói ra, khuôn mặt Đường Mặc Phi cùng Long Vũ nhất tề nóng lên, không hẹn mà cùng ngây người. Hai người bọn hắn tước lời tâm huyết của Long Ngâm, nghĩ đến hai chữ ‘oan gia’, suy nghĩ chuyển biến ngàn lần, mà ngay cả đi xuống cầu gỗ khi nào cũng không phát giác.

“Long lão đại, lâu ngày không gặp, công phu nói đùa của ngươi trái lại rất tiến bộ.” Hơn nữa ngày, Đường Mặc Phi mới ngửa mặt lên trời gượng cười ha ha, cố đổi chủ đề khác.

“Nhị đệ, tiên của ngươi. Lần này cũng phải cẩn thận, có một số việc không cần làm.” Long Ngâm phất phất tay, một gã thị vệ bưng một mâm gỗ đựng nhuyễn tiên quý giá của Long Vũ đi tới.

Long Vũ lên tiếng ưng thuận, mặc dù hắn cao ngạo, nhưng cùng với vị đại ca thân nhất này, hắn có phần nghe lời của Long Ngâm.

Đường Mặc Phi theo lời trước đây của Long Ngâm suy đoán: nhất định là gã đi qua nơi bọn hắn cùng Vô Cực giáo đồ phát sinh xung đột nên phát hiện ra nhuyễn tiên này, đang muốn hỏi lại nghe Long Ngâm tiếp tục nói.

“Tổng đàn Vô Cực giáo bị cấm quân tiêu diệt, nhưng trong giáo có hơn trăm tên cao thủ trốn thoát. Nhưng ngay lúc này, ta lại nhận được lệnh của Hoàng thượng lập tức trở về kinh, tạm thời không thể truy lùng dư nghiệt của Vô Cực giáo, sau này các ngươi phải chú ý bội phần, đề phòng bọn chúng trả thù.” Long Ngâm nói xong, nhìn về phía Đường Mặc Phi, “Từ cửa khẩu nơi này xuất phát đến kinh thành nhanh hơn một chút, cho nên ta ở chỗ này chờ các ngươi, trước khi ta đi có mấy câu muốn nói với Mặc Phi.”

Long Vũ hiểu ý, hắn tiếp nhận nhuyễn tiên, đi về phía đám cỏ lau xinh đẹp, hắn đã sớm muốn đi dạo bốn phía, lúc này nghe đại ca nói như vậy, hắn liền rời đi.

“Long lão đại, cửa khẩu này mặc dù về kinh mau, nhưng nước chảy rất mạnh, so với đi đường bộ thì nguy hiểm hơn nhiều. Ngươi không cần vội vả như vậy, đem tính mạnh của mình ra đùa giỡn.” Đường Mặc Phi không muốn nghe Long Ngâm quở trách thuyết giáo, lập tức giật lấy chủ đề.

“Xem ra ngươi đối với địa hình của Thương Nhật Quốc ta rất hiểu biết, có phải hay không ban đầu chuẩn bị bỏ rơi Nhị đệ trong này?” Long Ngâm nhàn nhạt mở miệng: “Theo ý của ngươi, người Long gia ta thật sự dễ dàng bị bắt nạt như thế sao?”

Đường Mặc Phi vẻ mặt xấu hồ. Hắn sớm biết Long Ngâm ngoài mềm trong cứng, tuổi còn trẻ nhưng làm việc rất thoả đáng, rất được Hoàng Thượng tin tưởng, thật là không thể coi thường. Long Ngâm nói chuyện như hiện giờ rất là hiếm thấy, cho nên Đường Mặc Phi tạm thời lựa chọn trầm mặc.

“Mặc Phi, chớ trách ta hôm nay nhiều lời. Ta cho rằng chuyện tình cảm là không thể miển cưỡng, ngươi thực sự đối với Nhị đệ ta không hề có tình ý, ngày đó khi phụ mẫu song phương thúc đẩy việc hôn nhân, tại sao ngươi không kiên quyết cự tuyệt?” Long Ngâm nghiêm mặt nói: “Chuyện tới trước mắt, ngươi ở trước mặt mọi người vứt bỏ Nhị để của ta mà đi … Hãy tự hỏi lòng, ngươi làm như vậy có đúng không?”

Đường Mặc Phi im lặng, cách làm người của Long Ngâm như thế nào, y cùng Long Vũ đồng dạng tinh tường, hôm nay bị vị huynh trưởng ôn hòa này nghiêm nghị trách cứ, trong lòng của y có phần tư vị không đúng.

Ngày thường y rất có tài ăn nói, thế nhưng hết lần này tới lần khác không thể phản bác lại khi Long Ngâm nói như vậy, Đường Mặc Phi chỉ biết vò đầu bứt tai, không biết nên lấy lý do kinh thiên động địa nào để thích hợp nói lại với vị đại ca của Long Vũ, đang hướng y khởi binh vấn tội.

“Cũng được. Chuyện của các ngươi, ta cũng không nên nhiều lời. Nếu ngươi đối với Nhị đệ ta vô tình ý, thỉnh ngươi liền lập tức nói rõ ràng với hắn.” Long Ngâm nói đến đây thì thở dài một hơi, “Các ngươi – một người quá kiêu ngạo, một người quá sĩ diện; người nhìn vào như tiêu sái nhưng kỳ thật là quật cường, đều không hiểu rõ tâm ý của chính mình. Ta lo lắng các ngươi sẽ thực bỏ qua gì đó, sau này hối hận cũng không kịp.”

Đường Mặc Phi nghe Long Ngâm nói đến đây thì im lặng không nói nữa, y không khỏi hiếu kỳ, giương mắt nhìn về phía Long đại công tử của Long gia đang tâm sự một nửa thì im lặng, thấy gã đang giương mắt nhìn ra xa phía trước, không biết nghĩ đến việc gì, bên môi nổi lên nụ cười khổ càng đậm.

“Long đại ca.” Đường Mặc Phi thấp giọng gọi.


Chỉ ở thời điểm nghiêm túc, y mới không dùng xưng hô “Long lão đại” để gọi đối phương, bởi vì y cùng Long Vũ giống nhau, đồng dạng cực không vui khi thấy người thân lộ ra vẻ mặt như vậy.

“Trên đời này người biết chính mình đang làm gì, tương lai muốn bảo hộ cái gì thật sự quá ít. Nếu như các ngươi có thể sớm thấy rõ tâm ý của mình, giảm bớt những hiểu lầm không cần thiết mới tốt. Bởi vì có một loại người luôn hiểu rõ đạo lý này, nhưng vĩnh viễn không chiếm được cái họ muốn.”

Long Ngâm nói xong gục đầu xuống, một lúc lâu sau mới cất bước hướng Đường Mặc Phi đi đến.

Khi hai người bọn họ đến sát bên người, Long Ngâm đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai Đường Mặc Phi, nói lời nói dư vị: “Hảo hảo suy nghĩ kỹ, rồi đi gặp hắn.”

Đường Mặc Phi nhìn Long Ngâm không quay đầu lại rời đi, trong đầu nhớ kỹ mấy câu nói trước đó của đối phương, trong lòng y một mảnh chán nản.

Lúc ban đầu y đào hôn đa số là do hờn dỗi, không hài lòng vì song thân ngạnh bức y cùng với Long Vũ bát tự tương khắc chung sống cả đời với nhau, lại càng không nguyện bị người gối đầu kế bên khắp nơi quản giáo cùng ràng buộc, nhưng lúc này nghĩ lại lý do đào hôn cũng là vì y muốn nhìn thấy biểu tình của Long Vũ sẽ bày ra như thế nào khi biết y không có đi đến lễ thành hôn. Chắc hẳn thần sắc khi đó của Long Vũ tất nhiên phi thường thú vị a? Mai sau gặp lại, chỉ cần để cho đối phương rút hết giận, bọn họ vẫn là hảo bằng hữu, không cần bị người khác ngạnh ghép vào một chỗ làm cho song phương đều khó xử.

Lúc ấy suy nghĩ không bình tĩnh, y cái gì cũng không để ý tới, liền lấy hành trang vụng trộm bỏ chạy, mà quả thực y cũng rất hưởng thụ lạc thú khi cùng Long Vũ truy truy trốn trốn.

Thẳng đến lúc này, Đường Mặc Phi mới nghĩ đến hành động lần này của y đã gây cho song thân sầu muộn, người của Long gia oán giận, thậm chí có lẽ thế nhân cũng dùng ánh mắt khác thường mà nhìn Long Vũ. (=.=”)

Sớm biết phiền toái như vậy, thà rằng lúc trước y đi đến lễ thành thân, sau đó mới tìm cơ hội bỏ chạy!

Cái mà y không nghĩ đến là lại bị trở thành kẻ bạc tình trong miệng của người khác, cái này thật là oan bất oan! Kỳ thật y chỉ muốn nhìn một chút những loại biểu tình sinh động đáng yêu trên mặt cao ngạo của Long Vũ kia mà thôi.

Trong lòng muôn vàn suy nghĩ, Đường Mặc Phi cất bước hướng đám cỏ lau bên kia đi đến, nghĩ đến chút nữa sẽ đối mặt với Long Vũ, y lại có chút khẩn trương, càng có một ý niệm kỳ quái xuất hiện trong đầu: y cùng với Long Vũ, nếu như kết hợp như mong chờ của phụ mẫu song phương, bọn hắn thật sự đều cảm thấy khó xử sao?