Thật ngạc nhiên. Cô đã không chọn anh.
Thật ngạc nhiên - như thể cô đã ở trong phòng tắm mãi mãi - có lẽ để hồi phục sau một đống những sự kiện anh mang đến và né tránh anh cùng chiếc giường hôn nhân của họ.
Vì không thể có Anna, anh lên phòng Taylor để kiểm tra, sau đó xuống lầu làm vài cốc Scôt trước khi ủ rũ leo lên giường chờ Anna.
Cồn quả là một liều thuốc an ủi tệ hại. Khi Anna ra khỏi phòng tắm, mặc chiếc áo choàng flanen của anh dài tới mức quét trên sàn nhà, tâm trạng của anh càng kinh khủng hơn.
“Taylor rất ổn”, anh nói, “Anh đã trông chừng con”, anh cũng đã hôn lên vầng trán ấm áp của cô bé nữa.
“Anh đã làm thế thật sao?”, mắt Anna sáng lên tỏ vẻ biết ơn khi cô mở chiếc khăn quấn quanh đầu và thả xuống sàn. Không lẽ cô nghĩ anh là một người cha tồi tệ, không biết quan tâm à?
Nhìn cô trong trạng thái ướt át, tóc rối xoã trên mặt, bản năng đàn ông trong anh lại trỗi dậy, rồi anh tự hỏi không biết cô có mặc gì dưới lớp áo choàng đó không. Đó không phải là điều anh có khả năng khám phá. Khi leo lên giường, cô liếc anh với một ánh mắt lo lắng và kéo chăn lên quá ngực mình.
“Ngủ ngon!”, anh nói một cách cộc lôc, “Như đã nói từ trước - anh chẳng có tí cảm hứng gì”.
Cô nhìn anh với một ánh mắt như thể cô không tin tưởng anh. Lần này thì họ có cùng quan điểm với nhau. Anh cũng không tin tưởng chính bản thân mình.
“Ngủ yên nhé!”, anh cắn chặt răng lại ngay khi mùi hương ngọt ngào trên cơ thể cô làm anh tê cứng người.
Cô gật đầu làm theo chỉ dẫn của anh. Cau mày, cô vuốt sống mũi mình với ngón tay mảnh mai rồi với lấy chiếc dây công-tắc đèn ngủ bên cạnh giường.
Giấc mơ của anh về chuyện hạnh phúc vợ chồng là điều xa vời.
Anh cũng tắt đèn ngủ của mình, quay sang bên kia. Anh không ngủ được. Thân thể mềm mại, ấm áp của cô ở sát ngay bên cạnh anh trong đêm trăng thế này làm anh tưởng tượng cảnh cô khoả thân và quằn quại lúc ở bên dưới anh. Một lúc sau, khi anh vẫn còn đang đếm những tia sáng mập mờ trên trần nhà thì Anna khóc oà lên và tìm lấy anh.
Anh thật sự choáng váng vì ngạc nhiên. Quên bẵng đi sự tức giận và thất vọng trong lòng, anh kéo cô lại gần, chịu đựng sự cương cứng tức thì khi cơ thể mượt mà ấm áp của cô phủ lên người anh, “Không sao đâu. Cưng à”
Không nhận biết những lời dịu dàng cùng đôi tay anh, cô khóc thút thít như một đứa trẻ trong khi anh đang mải ngắm những lọn tóc vàng xoăn rối trên ngực mình cùng với sự phập phồng của bờ ngực cô dưới lớp áo thun màu trắng cỡ rộng.
Không biết làm thế nào cô đã đánh rơi chiếc áo choàng của mình xuống sàn. Tất cả những gì trên người cô lúc này là một chiếc quần lót và cái áo thun.
Cô cũng đã có những cơn ác mộng như thế ở Vegas. Có lần anh phải ôm lấy cô suốt đêm. Giá đây mà là Vegas thì anh đã lùa tóc cô ra sau, vuốt ve chiếc cổ cao của cô, hôn lên môi cô. Cô đã phải trải qua quá nhiều chuyện và phải tự lập nhiều, vì vậy cô không biết cách dựa vào ai ngoại trừ chính mình. Anh đã từng trải nghiệm nỗi cô độc, tổn tại một cách khốn khổ là như thế nào. Dẫu sao, trong những giờ phút đen tối nhất của đời mình anh còn có Leo. Mặc dù mất đi Linda và đứa con chưa kịp sinh ra, anh còn có sự nghiệp của mình, trang trại và dứa cháu trai yêu quý, Caesar. Còn cô, cô đã từng có ai trong đời?
Ngoài đứa con cô đánh cắp của anh? Anh nhắc mình đầy giận dữ. Khi ngủ, những tiếng kêu đáng thương của cô làm giày vò trái tim anh. Dù không có được giấc ngủ yên, đấy cũng không phải là tất cả con ác mộng của cô.
Càng ôm sát cô vào người, Connor càng để tâm đến cơ thể mảnh dẻ, mềm mại và sự ngọt ngào, ấm áp đầy nữ tính của cô. Như mọi khi, da anh nóng lên, cơ thể căng cứng. Anh nén lòng và cố giữ hơi thở như bình thường để không làm cô thức giấc và nhận ra anh vẫn còn ham muốn cô đến chừng nào.
Anh chẳng biết mình đã ở đó ôm cô trong tay bao lâu, chỉ biết có nỗi buồn vui lẫn lộn.
Anh nhắm mắt lại và bắt mình phải đếm cừu để đi ngủ. Anh chỉ vừa mới đếm đến con thứ mười bốn thì cô thét lên.
“Anna, cưng à, không sao đâu. Em đang ở với anh, Connor đây”.
Anna giật mình.
“Này, mọi thứ vẫn ổn mà”.
Đột nhiên cô mở mắt ra, nhìn thấy anh lờ mờ bên cô trong bóng tối. Trở nên giận dữ, cô la lên và đẩy anh ra, “Anh đang làm gì trên phần giường của tôi? Đừng chạm vào người tôi”.
Thật ra là cô đang ở trên phần giường của anh, nhưng anh không ngốc đến mức tranh cãi với cô về điều đó.
“Em vừa gặp ác mộng”.
“Việc đó chẳng liên quan gì đến anh”.
“Phải rồi”, anh đưa hai tay lên ra dấu đầu hàng, “Đình chiến nhé?”.
Sự yên lặng bao trùm lấy họ một lúc. Vừa nhìn anh, cô vừa thu người về bên phần giường của mình và đưa tay vuốt những sợi tóc đang che mắt, “Xin lỗi vì chuyện đã xảy ra”, cô nói, “Tôi đã thực sự không biết mình đang ở đâu”.
“Không sao. Anh không thấy phiền đâu”.
“Sao việc đó làm tôi không lấy gì là ngạc nhiên nhỉ?”
“Này, anh đã không làm gì đâu nhé”.
“Phải rồi, chắc là không phải lúc này thôi”.
Anh không thích nhớ về việc mình đã làm mọi thứ rối tung lên ỏ Vegas. Nếu anh biết nghĩ hơn một chút, cô sẽ hành động hợp lý hơn. Khi đó có lẽ cô sẽ tin tưởng anh một chút. Có lẽ cô cũng sẽ muốn gặp lại gia đình mình.
Việc quyết tâm làm mọi cách để đưa cô về cho Leo, kết hợp với nỗi ham muốn cô mãnh liệt của anh dành cho cô là lý do tốt nhất anh bào chữa cho những việc đã làm. Anh đã quyến rũ cô, thậm chí còn cưới cô. Lẽ ra anh không nên cưới cô khi mà chưa nói với cô tất cả sự thật.
Đôi mắt to tròn của cô đang lang thang trong ánh sáng chập chờn màu chì. Mặc cho sự ngờ vực của cô, anh lại muốn kéo cô đến thật gần, để lùa những ngón tay vào mái tóc vàng óng mượt của cô thêm lần nữa, để đặt môi anh lên những hơi thở rộn ràng của cô, cho cô thấy rằng cô an toàn. Thế nhưng giờ cô đang e sợ anh. Anh có thể nào trách cô chuyện này không?
Đúng là anh cố gắng đi tắt và không trung thực với cô. Tuy nhiên, anh không phải là một gã như Dwight. Bằng cách nào đó anh phải thuyết phục cô chuyện này.
“Thế lần này cái gì đuổi theo em vậy?”, anh hỏi.
Cô im lặng một lúc lâu, anh bắt đầu lo sợ mình chính là tên hung dữ trong cơn ác mộng của cô.
“Những con gấu”, cuối cùng cô đã thú nhận.
Anh cố giấu đi vẻ mệt mỏi của mình, “Bao nhiêu con?”
“Năm hay sáu gì đó. Những con gấu khổng lổ. Tôi đã ở trong rừng. Chạy trong bóng tối. Tôi không thực sự thấy rõ chúng. Tôi chỉ biết là chúng ở đó”.
“Lúc đó em định chạy đi đâu?”
“Tôi đang cố gắng chạy về... Ồ! tôi cũng chẳng biết. Tôi đang bị lạc. Đột nhiên tôi nhìn thấy ánh sáng và một bức tường cao màu trắng. Cánh cửa mở ra và tôi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp nhất trong trang phục màu trắng dang tay đón mình. Nhưng mặc cho tôi cố chạy nhanh đến mức nào, tôi cũng như đang đứng tại chỗ. Vì vậy, bà ấy luôn ở bên ngoài tầm với của tôi”.
“Mọi người thường có những giấc mơ như vậy. Cứ ngủ tiếp đi. Em an toàn mà”.
Cô nhìn vào mắt anh, “Thật không?”
Anh từ chối mắc phải bẫy của cô, “Không có gấu đâu. Anh thề đấy”.
“Tôi biết anh có màn hình theo dõi, nhưng anh có nghĩ chúng ta cần lên xem liệu Taylor có ổn không một lần nữa?”
“Chắc rồi”, anh nói.
Khi cô dậy để đi, anh theo sau cô, vì Taylor đang ngủ yên từ lúc nào, họ nhanh chóng quay về phòng, mỗi người nằm ở phần giường của mình. Biết cô nghĩ gì về mình, anh cuộn người, quay chiếc lưng rộng của mình về phía cô.
Anh mong đợi sự yên lặng.
“Connor?”
“Mmmmm?”
“Anh đã giữ tôi trên phần giường của mình. Anh thật là tốt. Tôi... tôi xin lỗi vì đã thật thô lỗ”.
“Không sao đâu. Anh hiểu mà. Ngủ tiếp đi”, anh lẩm nhẩm.
“Nhưng...”.
Tấm trải giường kêu sột soạt, rồi anh cảm nhận hơi ấm của cô một lần nữa khi cô nhích lại gần hơn. Cô nằm yên một lúc lâu, nhưng rất gần, anh có thể cảm thấy hơi thở của cô trên da mình. Cô đang chơi trò gì vậy?
Căng thẳng, anh chờ đợi, người như phát cháy lên vì muốn có cô. Khi cô di ngón tay của mình trên lưng anh, người anh như cứng lại. Rồi cô bắt đầu vẽ từng vòng tròn, từng vòng tròn nhỏ, làm kích thích mọi giác quan. Chắc chắn cô sẽ không chạm vào anh nếu cô không muốn... Nhưng khỉ thật, ai biết được?
“Anh nói anh trai anh làm việc cho gia đình tôi, rằng họ đang tìm kiếm tôi à?”, cô khẽ hỏi.
“Không đợi đến sáng mai được sao?”
“Tôi không thể thôi không nghĩ về giấc mơ đó”.
“Nó cũng giống như những giấc mơ khác của em thôi, không đúng sao? Chỉ có điều không đáng sợ bằng”.
“Phải rồi, có lẽ vì anh đang ở đây”.
Cuối cùng cô cũng đã nói điều gì đó dễ nghe.
“Em không nhớ gì về việc có một gia đình... không gì cả cho đến lúc em tám hoặc chín tuổi. Em luôn tự hỏi tại sao? Gia đình có biết chuyện gì xảy ra với mình không?”
“Ngày mai nhé”, anh lẩm nhẩm, “Như anh đã nói, câu chuyện khá là phức tạp để thảo luận lúc này”.
“Ký ức cũ nhất cùa em là về bức tường cao, màu trắng tại nhà nguyện St Christopher"s. Em có máu trên quần áo và một vết thương khá dài trên cánh tay, các bà xơ đã băng bó cho em sau khi xơ Kate tìm thấy. Em nghĩ có lẽ là có một chuyện kinh khủng đã xảy ra với mình. Không biết là chuyện gì. Mọi thứ giờ rất mờ nhạt”.
“Gấu à?”
“Em không hiểu tại sao lại có gấu. St Christophehs ở phía nam Lousiana. Những người đi khai hoang đã giết sạch gấu từ lâu rồi”.
“Louisiana?”, anh hỏi với giọng ngái ngủ.
“Em lớn lên ở đó. Em khoảng tám tuổi vào cái đêm xuất hiện trong cơn bão một cách sợ hãi. Các bà xơ, với sự hỗ trợ của hội từ thiện Công giáo, đã cố gắng tìm lại gia đình ruột cho em, rồi sau đó là tìm gia đình nhận nuôi. Không gia đình nào có thể xoay sở được với sự rụt rè cùng những cơn ác mộng của em, xơ Kate luôn là người mang em về. Giữa những khoảng thời gian ở cùng các gia đình nuôi và ở tại nhà nguyện, em đi xe buýt đến học ngôi trường cách nhà nguyện khoảng mười dặm. Tất cả trẻ con đều có ba mẹ và anh chị em, trong khi em chỉ có xơ Kate, cha Kellick và các bà xơ khác. Bọn trẻ nói ba mẹ em ắt hẳn là người xấu.”
“Em có tin bọn chúng không?”
“Một chút. Nhưng hầu như em không nghĩ đến chuyện đó. Em không muốn nghĩ đến. Ở nhà nguyện em cảm thấy an toàn, thế là đủ. Trường học làm em khá bận rộn”.
“Chuyện gì xảy ra với xơ Kate?”
“Xơ mất ngay sau khi em tốt nghiệp trung học. Đau tim. Em tìm thấy xơ nằm trong dưới giàn mướp tây của mình. Xơ luôn là tượng đài sức mạnh của em. Đột nhiên em cảm thấy như tất cả chỗ dựa của mình đều đã sụp đổ dưới chân. Từ hôm đó trở đi, những cơn ác mộng của em càng tệ hơn. Em thường tỉnh dậy trong tiếng la hét, thấy như thể có ai đang chụp lấy và mang mình đi. Một thời gian ngắn sau đám tang của xơ Kate, em nhận công việc ở Montana. Em muốn đi càng xa khỏi Lousiana càng tốt”.
“Thế từ đó trở đi em không có ai khác nữa à?”
Cô không trả lời một lúc lâu, “Cho tới khi gặp Dwight, chủ đầu tiên của em, em... em không bao giờ thân thiết với bất kỳ ai, đặc biệt là những người em quan tâm đến. Em đã từng nhờ đến bác sỹ tâm lý, và bác sỹ đã nói rằng đó chính là vì em sợ mất họ. Em cũng chưa bao giờ thuộc về nhà nguyện. Em làm ồn rất nhiều, không thể nào đứng yên trong một buổi lễ. Em không thuộc về cái nơi tinh thần đó, vì vậy em thấy có khoảng cách rất xa giữa mọi người và mình... ngoại trừ xơ Kate. Xơ chịu đựng mọi sự khiếm khuyết của em, Xơ thường nói: “Ai trong chúng ta cũng có một thiên hướng. Con sẽ tìm thấy của mình”.
“Em chưa bao giờ có bạn thân ở trung học à?”
“Có một lần em có bạn... nhưng chúng em không được phép nói chuyện ở nhà nguyện, hay làm phiền khi các xơ đang cầu nguyện và đến gần khách ở khu nhà tranh. Em và bạn mình nhìn trộm một vị khách ở nhà tranh, và vị khách này đã báo sự việc. Cô bạn dựng lên một câu chuyện về cô ấy ở nhà nguyện, thế là một cuộc điều tra được thực hiện. Sau chuyện đó, em không thể kết bạn với ai được. Thế là em chỉ có mấy con chó và mèo lạc mà xơ Kate giao chăm sóc. Ngoại trừ xơ Kate, các bà xơ khác hầu như chỉ lo cho bản thân họ, vì thế em cũng quen với việc đó. Em khá là tự lập”.
“Dù vậy, em chắc hẳn có nhiều lúc cảm thấy cô đơn”, anh nói. Anh hoàn toàn chắc chắc về việc đó.
Nép người vào bên cạnh anh, môi cô vô tình lướt nhẹ lên vai anh. Dường như tất cả giác quan của anh lúc này đều tập trung hoàn toàn vào cô.
Cô cong đầu gối, cơ thể cô ôm theo thân hình anh như cách họ vẫn nằm sau khi ân ái ở Vegas. Chỉ có điều đây không phải là Vegas.
“Em rất sợ những con gấu đó... anh có vui lòng...”. Cô đưa ngón tay lần theo lưng thun của chiếc quần pijama trên người anh.
“Em đang làm gì vậy? Chính em là người không muốn lại gần ai mà, nhớ không?”
Khi ngón tay cô trượt đến giữa thắt lưng, anh hất chiếc chăn ra và bước xuống giường, “Em nhìn xem, điều này là quá sức chịu đựng đối với một người đàn ông”.
Người anh đang nóng bừng và cương cứng, một tình huống thực sự khó chịu vì cô không muốn gần anh. Anh có thể ép buộc cô đến đây, nhưng có những ranh giới anh sẽ không xâm phạm. Anh cũng không muốn mình bị người khác biến thành kẻ ngớ ngẩn.
Anh đi nhanh ngang phòng ngủ để vào nhà tắm, cởi phăng chiếc quần pijama và bước vào bể tắm hoa sen, vặn hết cỡ để nước lạnh phun từ trên trần. Thở hổn hển, anh tựa vào tường gạch mát rượi và để những tia nước lạnh dội lên người.
“Cornor...”
Anh giật mình khi nghe tiếng gọi của cô, vẫn để nước dội trên người, anh nói, “Hãy để tôi yên”.
Anh nhận ra tiếng bước nhẹ của cô vào trong buồng tắm. Ánh trăng đang chiếu vào phòng qua khung của sổ trên cao. Đắm mình trong ánh trăng màu bàng bạc, cơ thể trần của anh đẹp một cách rực rỡ, cô bước đến sát đầu bể tắm và điều chỉnh vòi để làm nước ấm hơn.
“Khỉ thật, trở lại giường ngay đi”, anh thì thào mặc dù mắt vẫn dán chặt lên những đường cong mỹ miều trên ngực và hông cô.
“Em không ngủ được”, cô đáp. Giọng nói khẽ của cô toát lên một sự phấn khích không mong muốn làm mắt anh bị cuốn vào giữa hai bắp đùi của cô.
“Và cũng không muốn ngủ”, cô nói thêm. Bắt gặp ánh nhìn của anh, cô bước xuống bậc thang cùng anh trong vầng hơi nước mịt mù.
Thật là một trò chơi đầy ma lực. Đừng gục ngã vì nó.
Cô bước vào dưới vòi nước ấm, đầu ngửa ra sau để những tia nước lấp lánh phun khắp người. Cơ thể cô ngời lên rực rỡ, trông cô như một nàng tiên nước đang tắm mình giữa muôn ngàn hạt kim cương.
Khỉ thật, chuyện đó đã xảy ra cách đây lâu lắm rồi. Anh như một kẻ ngớ ngẩn. Anh ham muốn cô bằng mọi tế bào trong cơ thể mình..., anh chưa từng ở trong tình cảnh phải chống cự lại một cơ hội như thế này.
“Hãy trở về giường trừ khi em thật sự muốn thế”.
“Em biết anh lừa dối em, nhưng có Chúa cứu rỗi, em vẫn muốn anh”.
Rên rỉ một cách hoang dại, anh dang rộng vòng tay đón lấy cô đang nhào vào lòng anh. Anh ghì chặt cơ thể hấp dẫn, ướt át của cô vào người. Anh lướt nhẹ tay mình lên vùng cổ yêu kiều rồi táo bạo nâng chiếc cằm thanh tú của cô lên, ánh mắt của họ khóa lấy nhau. Họ không nói một lời, nhưng sự nóng bỏng, nồng nhiệt một cách dữ dội trong mắt cô cũng như mắt anh đã thể hiện tất cả.
Trong hơn một năm rưỡi trời cô đã chạy trốn khỏi anh. Ai biết tại sao bây giờ cô lại làm điều này? Vào lúc anh ít mong đợi nhất.
“Vòng chân em qua người anh đi” - anh thì thầm.
Cô nhấc người lên để anh đón lấy mình, cũng như anh, tim cô đang đập rộn ràng. Có thể sáng mai cô lại căm ghét anh, cũng có thể không. Tất cả những gì anh biết là cô bị anh cuốn hút mãnh liệt như anh đối với cô.
Khi cái phần đàn ông của anh đi vào nơi mềm mại, bí mật nhất của mình, cô thở hổn hển:
“Sao anh lại lừa dối em, Connor?”
Để sau. Anh chạm đầu ngón tay lên môi cô, “Em đừng làm hỏng giây phút này”.
Anh tiếp tục cúi xuống và hôn cô thật sâu. Môi cô hé mở đầy tham lam. Rồi cả hai đôi môi đều rộng mở họ đang thưởng thức lẫn nhau.
Cô nhượng bộ, để lưỡi của anh vào trong vòm miệng mình nhiều hơn, rồi sau đó lùa lưỡi mình vào miệng anh. Nhắm nghiền mắt, anh kéo cô chặt vào mình hơn nữa. Nụ hôn của họ đậm đà, càng lúc càng nóng hổi khi anh trở nên cương cứng và gấp rút hơn.
Xoay tròn cô trong tay mình, anh tựa người cô vào bức tường ướt đẫm và ngừng lại, họ đang đứng, anh vẫn đang áp vào người cô.
Cô hổn hển trước những cử chỉ gợi tình của anh
“Em có chắc mình muốn điều này không?”, anh thì thầm trong làn nước đang phun lên cả hai, “Không có trò gì chứ?”
Khi cô gật đầu, anh nhắm mắt lại và cầu nguyện mình không nhầm lẫn.
“Xin anh đấy...”. Cô rên khẽ, chồm về phía anh, “Xin anh...”.
Tim anh như đang nảy lên, anh đi sâu vào bên trong cô.
Người cô căng lên, ướt và cực kỳ ấm áp - cô đang vô cùng sung sướng.
Kể từ khi cô bỏ đi, anh đã nhớ cô và khao khát điều này biết chừng nào. Anh đẩy tới đẩy lui trong cô nhiều lần và khoái cảm đã bắt đầu dâng lên.
Trong ánh sáng lung linh màu xám và những tia nước phun xuống, hai cơ thể gấp gáp, quằn quại cùng nói một thứ ngôn ngữ chân thực và ngọt ngào. Trong giây phút này, không có sự căm ghét, nỗi sợ hãi nào của cô hay sự bực dọc của anh có thể ngăn cách họ. Cô giữ chặt lấy người anh, thì thầm vào tai anh những lời âu yếm nóng bỏng. Anh như cảm thấy cô thuộc về anh hoàn toàn, trao mình cho anh một cách trọn vẹn. Không cần biết cô đã làm những gì, anh sẽ không bao giờ để cô rời xa mình.
“Anna... Anna... Becky... Em yêu! Hãy là của anh nhé...”. Anh đang hạ giọng và thở rất mạnh, âm thanh chỉ vừa đủ để nghe, “Anh thề sẽ luôn bảo vệ em”.
Cô quỳ thấp người xuống trên hai đầu gối và bắt đầu dùng miệng ngậm lấy, rồi hôn anh một cách âu yếm và thành thục cho đến khi anh phun trào.
Khi cô đứng lên, anh dịu dàng hôn lên môi, lên đôi gò má rạng rỡ, lên chiếc cổ mịn màng của cô. Anh yên lặng nhấc bổng cô trên tay mình và bế cô ra khỏi bể tắm để đi về giường. Cô đã thôi không rúc về phía bên kia chiếc giường nữa mà nằm tựa vào người anh đầy tin cậy, trìu mến.
“Đừng sợ những con gấu đó nữa nhé”, anh thì thầm.
Cô cười, “Bọn gấu đó sẽ không dám trở lại đây với anh đâu”.
Anh hôn lên cổ họng cô, vuốt ve mái tóc và nói, “Đây sẽ là những giây phút dành cho em”.
Anh làm tình với cô một lần, rồi thêm một lần nữa, lần nữa... trên giường; trên sàn; trên thềm cầu thang. Sau cùng, thõa mãn, anh ôm cô lại gần bên mình và bế cô trở về giường, nơi anh sẽ có một giấc ngủ thật sâu trong vòng tay cô.
Anh vẫn còn tức giận việc cô giữ Taylor xa khỏi anh. Họ vẫn còn có nhiều vấn đề chưa được giải quyết. Anh không thích cảm giác mình ở trong tình huống có nhiều thay đổi nhanh chóng, nhưng sự nồng ấm và ngọt ngào của cô đã làm anh say mê.
Anh thôi không chiến đấu với cơn buồn ngủ đang xâm chiếm lấy mình nữa. Đợi đến mai vẫn còn thừa thời gian để thảo luận về vấn đề của họ và lo lắng cho tương lai.