Nương Tử Được Cưng Chiều

Chương 7

“Tiểu Hoa cô nương cũng không muốn gả cho thiếu gia.” Nguyệt nhi thấp giọng nói.

“Cái gì?” Mân nhi kinh ngạc: “Sao có thể! Nếu tỷ là Tiểu Hoa cô nương, nhất định sẽ gả cho thiếu gia.”

“Nhưng tiểu hoa cô nương đâu phải là tỷ!”

“Tại sao Tiểu Hoa cô nương không muốn gả cho thiếu gia?” Mân nhi tò mò hỏi.

“Muội cũng không rõ.” Nguyệt nhi vuốt vuốt tay: “Muội ấy nói mình là vật cưng, có lẽ muội ấy nghĩ vật cưng thì không nên gả cho con người!”

“Nhưng thật ra muội ấy là con người mà!”

“Nên muội mới nói là muội không biết!”

“Tiểu Hoa cô nương đúng là kỳ lạ, chẳng lẽ thiếu gia cứ nói muội ấy là vật cưng, thì thật sự cho rằng mình là vật cưng sao?”

“Có lẽ là vậy!” Nguyệt nhi vốn không hiểu được suy nghĩ của Tiểu Hoa.

“Hừm…” Mân nhi suy tư một lúc: “Hình như tỷ nghe nói lúc Tiểu Hoa cô nương nhập phủ, phu nhân đã từng cảnh cáo muội ấy không được mơ tưởng đến vị trí thiếu phu nhân.”

“Thật không vậy?”

“Tỷ cũng không biết thật hay giả! Chuyện này nghe nói từ rất lâu rồi, hơn nữa cũng đã bị cảnh cáo không được truyền ra ngoài, nên muội phải tuyệt đối giữ mồm giữ miệng! Nhất thiết không được để ai biết.”

Nàng ở bên cạnh phu nhân đã nhiều năm, đương nhiên biết được nhiều việc mà người ngoài không biết, nhưng nếu muốn yên ổn làm nha hoàn bên cạnh phu nhân, nhất định phải biết kín miệng, nếu nghe được tin gì cũng đều truyền khắp nơi, nàng  đã bị đuổi từ lâu rồi.

“Ừm!” Nguyệt nhi ra sức gật đầu.


“Hơn nữa Tiểu Hoa cô nương cũng không phải là không có người thân, nghe nói muội ấy có đệ đệ.”

“Thật không?” Trời ạ! Đúng là tin đáng ngạc nhiên: “Vậy đệ đệ của muội ấy đang làm gì?”

Nếu Tiểu Hoa cô nương có đệ đệ, sao không mang nó cùng vào phủ? Dựa vào mức độ cưng chìu của thiếu gia dành cho Tiểu Hoa cô nương, chắc chắc sẽ đồng ý. Nguyệt nhi nghĩ mãi không thông.

“Sau này tỷ còn nghe nói, hình như đệ đệ của muội ấy mở một tiệm cơm ở trong thành.”

“Tiệm cơm?”

Muội muốn gả cho ông chủ tiệm cơm.

Đột nhiên lời Tiểu Hoa nói lúc chiều vang lên trong đầu Nguyệt nhi.

“Nghe nói thôi mà!” Nghe nói thì không xác định được!

“Chắc không phải tên là tiệm cơm Duyệt Khách chứ?”

“Sao lại là tiệm Duyệt Khách?” Biết cả tên tiệm cơm, chẳng lẽ Nguyệt nhi cũng nghe ngóng được gì?

“Bởi vì… Bởi vì Tiểu Hoa cô nương nói cơm ở đó rất ngon.”

“Cái này thì tỷ không rõ. Thật ra tỷ cũng không nhớ rõ là mở tiệm cơm hay mở cửa hàng điểm tâm nữa, dù sao cũng có liên quan đến ăn đấy.”

“Không đúng!” Nếu tiệm cơm Duyệt Khách là do tiểu đệ của Hoa cô nương mở, làm gì có tỷ tỷ nào gả cho đệ đệ? Nhất định là trùng hợp.

Nhưng Tiểu Hoa cô nương có đệ đệ…

Chuyện này thật khiến người ta kinh ngạc.

Đột nhiên, vẻ đẹp khiến người ta không nắm bắt được của Tiểu Hoa lại có loại dáng vẻ hoàn chỉnh thuộc về con người hiện lên trong lòng Nguyệt nhi.

Bên trong tấm màn mỏng, hai thân thể trẻ tuổi đang quấn lấy nhau.

Tiểu Hoa quỳ trên người Đồng Tiếu Ngộ, cái mông tròn trịa nhắm vào mặt hắn, vểnh lên cao, tay hắn vạch hoa kín ướt át, kiều diễm ra, đầu lưỡi linh hoạt quét tới quét lui, khiêu khích bên trong nụ hoa, nhấm nháp cánh hoa non mềm.

Tiểu Hoa cũng không nhàn rỗi, hai tay nhỏ nâng vật thô to đang ngẩng cao đầu, há miệng to hết mức, ngậm vào phun ra vật thô dài, phía trên dính đầy nước bọt thơm mát.


“Tiểu Hoa… Mạnh nữa đi… Đúng rồi… Nhanh lên…”

Tiểu Hoa nghe lời hắn, liều mạng mút, gò má mềm mại mút đến mức lõm vào.

“Được rồi, Tiểu Hoa, quay lại nào.” Đồng Tiếu Ngộ buông tay, Tiểu Hoa lập tức xoay người, đối mặt với hắn, “Ngồi xuống.”



Sau khi lên cao trào, cả người Tiểu Hoa mềm nhũn, ngã lên người hắn.

Bàn tay to vỗ nhẹ cái lưng trơn bóng của nàng, Đồng Tiếu Ngộ thấp giọng kể những chuyện khiến hắn có ấn tượng trong ngày, đây là thói quen trước khi ngủ của hắn, mà nàng luôn im lặng lắng nghe.

“Mẫu thân lại vì chuyện thành thân mà làm phiền ta.”

Nghe vậy, một Tiểu Hoa vốn thờ ơ, chuyện gì cũng không sợ, đột nhiên run nhẹ nơi đáy mắt.

“Đã nói với bầ ấy bao nhiêu lần, bà ấy vẫn không bỏ qua, thậm chí hôm nay còn hỏi ta, có phải vì muốn cưới nàng nên mới không chịu thành thân không, đúng là chọc ta cười chết mất.”

Khuôn ngực rắn chắc nảy lên từng đợt, nàng khẽ mím môi, biết chắc hắn sẽ nói gì tiếp theo.

“Tiểu Hoa là vật cưng, ai lại đi thành thân với vật cưng! Ta không muốn Tiểu Hoa đáng yêu biến thành cọp cái!” kéo nhẹ lọn tóc mềm mại của nàng, hắn nói tiếp: “Việc mà mẫu thân ta thật sự quan tâm không phải là ta có thành thân hay không, mà là muốn bế tôn tử, muốn thấy đời sau của Đồng gia. Ta thấy cứ dứt khoát tìm một nữ nhân sinh cho bà hai tiểu hài tử là xong.”

Hắn thà nhờ nữ nhân khác sinh hài tử, cũng không chịu nhờ nàng… Rõ ràng nàng đã biết từ trước, nhưng vẫn đau lòng.

Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang nằm sấp trên ngực lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt vẫn chưa kịp che đi nội tâm đau đớn của nàng.

“Sao vậy? Nàng không tán thành à?”

Bị chàng ấy nhìn thấu rồi? Tiểu Hoa vội lắc đầu: “Nhưng chàng vẫn phải cưới nữ nhân sinh con cho chàng! Bằng không hài tử vừa sinh đã không còn mẫu thân, sẽ rất đáng thương.”

Nhớ tới từ nhỏ Tiểu Hoa đã không có mẫu thân chăm sóc, hiểu được sự đau khổ này nhất, ánh mắt Đồng Tiếu Ngộ phút chốc nhu hòa: “Cũng phải, hài tử không có mẫu thân rất đáng thương. Hay là Tiểu Hoa sinh cho mẫu thân ta hai hài tử đi!”

“Đừng!” Nàng ra sức lắc đầu: “Vậy thì ta không chơi đùa cùng chàng được nữa.”

Nàng luôn biết đáp án mà hắn mong muốn, nàng chỉ có thể thuận theo hắn nói ra đáp án đó, nếu không có thể nàng sẽ không được ở bên cạnh hắn nữa.


Rất nhiều nha hoàn trong phủ ngưỡng mộ nàng được cưng chìu, thật ra chỉ có nàng biết rõ, mỗi ngày nàng nơm nớp lo sợ hầu hạ ‘chủ nhân’ thế nào.

Nàng là vật cưng! Chỉ là vật cưng mà thôi!

Không thể yêu cầu hắn bất cứ điều gì, càng không thể quên đi thân phận, địa vị của mình.

“Cũng đúng, nếu nàng mang thai, chúng ta không thể muốn chơi gì thì chơi như bây giờ.” Hắn dừng một chút, lại hỏi: “Tiểu Hoa, nàng muốn gả cho ta không?”

Tiểu Hoa lắc đầu theo phản xạ.

“Ha ha… Nếu Tiểu Hoa thật sự gả cho ta, thành cọp cái rồi, ta sẽ không thương Tiểu Hoa nữa.”

Nàng sợ hắn không thương nàng nữa, không thương nữa…

“Tiểu Hoa không gả cho Tiếu Ngộ đâu!” Tiểu Hoa nói như đinh đóng cột.

“Tiểu Hoa của ta, chỉ có nàng hiểu ta nhất!” Hắn trở mình ôm lấy nàng, ngủ bên phải nàng: “Được rồi, Tiểu Hoa, phải đi ngủ thôi, ta buồn ngủ rồi.”

Tiểu Hoa điều chỉnh tư thế, thân thể nhỏ xinh nép vào ngực hắn, kề sát vào ngực hắn.

Tai áp vào ngực, nghe tiếng tim đập ổn định, cho thấy nam nhân đang ôm nàng đã ngủ rồi.

Nàng biết, có chuyện gì hắn cũng nói với nàng, dù là chuyện vui hay buồn, tất nhiên cũng biết tại sao hắn không muốn thành thân, chỉ muốn vui đùa không quan tâm sự đời.

Ta sẽ không thay đổi. Nàng lặng lẽ nói.

Ta mãi mãi sẽ cho chàng thấy dáng vẻ mà chàng thích nhất để có thể ở bên cạnh chàng.

Mãi mãi không thay đổi…

“Nguyệt nhi, chúng ta đến tiệm cơm Duyệt Khách ăn đi.” Nhìn thấy biển hiệu của tiệm cơm Duyệt Khách, Tiểu Hoa vui vẻ quay lại gọi to.

“Được được được, cô nương tốt của ta, đừng chạy mà!” Nguyệt nhi vội vàng đuổi theo sau Tiểu Hoa.

Mặt trời treo trên đỉnh đầu, phơi nắng giữa mùa hạ cực nóng, Nguyệt nhi người đầy mồ hôi, nhưng người Tiểu Hoa vẫn nhẹ nhàng, mát mẻ, nàng rất hoài nghi có phải cơ thể Tiểu Hoa vốn không có mồ hôi.

Đến gần tiệm cơm Duyệt Khách, một con chó đang nằm sấp tránh nắng trong bóng râm, cũng vì quá nóng mà thè lưỡi thở dốc, nhưng Tiểu Hoa ở phía trước ngay cả lấy tay quạt tạo gió cũng không thấy làm.


Tiểu Hoa cô nương quả nhiên là bậc thần tiên! Nguyệt nhi lau mồ hôi trên trán, bước vào tiệm cơm, Tiểu Hoa sớm đã yên vị, tay cầm đũa, ngẩn đầu chuyên chú nhìn thực đơn trên quầy.

Ban ngày, Đồng Tiếu Ngộ phải đi làm ở hiệu gỗ Đồng gia, Tiểu Hoa cả ngày không ăn thì lại ngủ, đột nhiên hôm nay có hứng, ra ngoài đi dạo loanh quanh trong thành, đương nhiên những nơi mà nàng lui tới đều liên quan tới ăn.

Thường ngày trông nàng lười nhác, thiếu sức sống, thật ra sức khỏe của nàng tốt hơn Nguyệt nhi nhiều, đi một mạch không dừng lại, ngược lại Nguyệt nhi đuổi theo mệt sắp đi không nổi rồi.

Vừa đặt mông lên ghế, Nguyệt nhi thở hổn hển nói với tiểu nhị: “Cho một bình trà trước nhé.”

Nàng sắp chết khát rồi!

“Nguyệt nhi, tỷ nói xem, chúng ta gọi khổ qua trứng muối, nấm tuyết sợi, sườn cay chua ngọt, gà thái gừng cay, thêm một canh tôm cải bắc thảo được không?”

Được không? Còn phải hỏi sao? Bao nhiêu đó đủ cho cả một nhà ăn! Cũng chỉ có Tiểu Hoa cô nương có bản lĩnh một mình ăn hết thức ăn cho bốn người!

“Tiểu Hoa cô nương thích là được.”

“Được.”

Vừa lúc tiểu nhị bưng trà lên, Tiểu Hoa vội gọi món.

“Cho chúng tôi khổ qua trứng muối, nấm tuyết sợi, sườn cay chua ngọt, gà thái gừng cay, thêm một canh tôm cải bắc thảo, với hai bát mì lớn.”

“Một bát mì là được rồi!” Sao muội ấy ăn hết nhiều món như vậy!

“Nguyệt nhi không ăn mì à?”

“Tỷ ăn thức ăn là được rồi.” Nguyệt nhi cười gượng.

“Mì ở đây ăn rất ngon!” Đôi mắt ánh nước của Tiểu Hoa chớp chớp đầy mong đợi. 

“Tỷ không ăn hết nhiều món như thế.” Không phải ai cũng có dạ dày không đáy như muội ấy.

“Được rồi!” Tiểu Hoa hơi thất vọng nói với tiểu nhị: “Vậy đổi thành một bát mì thôi!”

Không ai thưởng thức mì ngon với nàng, chán thật!


Uống một ngụm trà cho bớt rát cổ họng, Nguyệt nhi chợt nhớ Tiểu Hoa từng nói muốn gả cho ông chủ tiệm cơm Duyệt Khách, lại nhớ những chuyện mà Mân nhi nhắc tới, nàng nhịn không được quay lại nhìn trộm ông chủ đang bận bịu trong quầy.

Ông chủ nhìn cao gầy rắn rỏi, vóc dáng tạm được, nhưng dung mạo lại bình thường giống như khách qua đường, nhìn thế nào cũng không giống cùng một mẹ sinh ra với Tiểu Hoa xinh đẹp tuyệt trần.

Có lẽ không phải tiệm Duyệt Khách, mà là ông chủ tiệm khác?

Nhưng nếu đệ đệ của Tiểu Hoa cô nương thật sự kinh doanh ở Lạc Hỉ thành, không lý nào muội ấy không đi thăm! Hay là muội ấy có chuyện giấu giếm, còn hay trốn đến những tiệm bán cơm là để lén đi thăm đệ đệ?

Nhiều khả năng có thể hiện lên trong đầu Nguyệt nhi, hết cái này tới cái khác, thành ra nàng lại đang ngẩn người nhìn chằm chằm ông chủ trong quầy mà không hay.