Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Quyển 2 - Chương 181: Làm tốt lắm!

Mọi người lắc đầu, trước tiên không nói đến không ai dám đắc tội Hắc
Viêm Triệt mà trên thực tế, bọn họ thật sự không có thấy Viên Cổn Cổn ra tay làm cô ta bị thương, nhưng chỉ thấy cô ta vừa đập vừa đánh, tuy
không biết tại sao cuối cùng lại biến thành bộ dạng như vậy nhưng tất cả mọi người đều thông minh không theo đuổi suy nghĩ cảnh kỳ lạ vừa xuất
hiện khi nảy.

"Bọn họ nói dối, rõ ràng chính là Viên Cổn Cổn làm." Dương Vân ra vẻ ủy khuất khóc hô.

Đột nhiên một cái nhỏ lên tiếng, hấp dẫn tất cả sự chú ý lên người cô ấy.

"Thật ra... Là Dương tiểu thư vươn chân muốn làm vị tiểu thư này ngã
nhưng không biết tại sao tập tài liệu trên bàn lại đập vào chân cô ta,
sau đó Dương tiểu thư bỗng tức giận rống to, hơn nữa còn cầm lấy đồ thủy tinh trên bàn ném vị tiểu thư này, nhưng đồ thủy tinh lại bay ngược về
đập vào trán cô ta, vị tiểu thư này muốn đỡ cô ta, nhưng Dương tiểu thư
không biết ơn còn đánh vị tiểu thư này, cây dao liền bay tới liền biến
thành như bây giờ."

"Cô ta đánh em?" Hắc Viêm Triệt nhìn Viên Cổn Cổn, giọng điệu lạnh lẽo.

Viên Cổn Cổn nhìn vẻ mặt của anh, mấp máy miệng không dám nói lời nào.

"Đánh ở đâu hả ?" Hắc Viêm Triệt tiếp tục hỏi.

"Đã không đau nửa rồi..." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, nhỏ giọng meo meo, hơi sợ hãi nét mặt bây giờ của anh.

Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn Dương Vân vẫn ngồi trên đất, lộ ra một nụ
cười nhạt như ác ma "Cô thật to gan, ngay cả vợ của tôi cũng dám động."

Dương Vân co rúm lại một chút, muốn giải thích "Không phải, tổng giám đốc..."

"Ném cô ta đi ra ngoài, truyền tin ra bên ngoài ai dám tuyển dụng cô ta
chính là kẻ thù của【 Hắc Viêm 】." Hắc Viêm Triệt ngắt lời cô ta, lạnh
lùng ra lệnh.


"Đừng mà tổng giám đốc, van xin ngài, đừng đuổi tôi ra ngoài." Dương Vân bất chấp đau đớn, dùng cả tay và chân bò tới bên người Hắc Viêm Triệt,
lớn tiếng khóc hô.

Hắc Viêm Triệt chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, không có một chút thương hại
nào, trên cái này thế giới này người làm cho anh mềm lòng chỉ có một,
chính là Viên Cổn Cổn.

Dương Vân sốt ruột vươn tay kéo lấy chân Hắc Viêm Triệt, lời cầu xin tha thứ còn không nói ra miệng đã bị anh hung hăng đá bay ra ngoài, nặng nề té ngã trên mặt đất.

"Đừng chạm vào tôi." Hắc Viêm Triệt chán ghét nhăn mày kiếm, giọng nói lạnh như băng khiến mọi người đều run một cái.

"Đừng như vậy..." Viên Cổn Cổn không nhịn được muốn đi đỡ người phụ nữ
nằm trên đất rên rỉ không ngừng, lại bị Hắc Viêm Triệt kéo lấy cổ áo.

"Không cho đi, theo anh." Hắc Viêm Triệt dùng một tay kéo cô, một tay
xách Na Tịch Hách bên cạnh lên, đi về phía thang máy, chôn kháng nghị
của Viên Cổn Cổn vào không khí.

Bọn vừa bước đi, bảo vệ liền kéo Dương Vân hấp hối trên đất lên, kéo vào thang máy giống như kéo đồ bỏ đi, chuẩn bị ném ra bên ngoài.

Mọi người thấy một đường máu bị kéo đi, không khỏi ôm lấy quần áo, thật bạo lực, thật đẫm máu, nhưng mà nhìn thật thích.

Phong Tình nhìn xung quanh đủ mọi sắc mặt, lạnh giọng nói "Còn ngây ngẩn làm gì, trở về làm việc."

Đám người quần chúng rất thức thời tản ra, lại bắt đầu công việc bận rộn, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Sau khi Phong Tình trở về văn phòng, vừa đi vừa suy nghĩ mình nên mua
món gì đó thật ngon để dụ dỗ cô bé ngốc kia xuống ôn lại chuyện cũ đây.

- - - - - - - - - - - -

"Thật xin lỗi... Hách Hách không cố ý." Viên Cổn Cổn che chắn phía trước Na Tịch Hách, dè dặt cẩn thận nhìn vẻ mặt không tốt của Hắc Viêm Triệt.


"Tránh ra." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt phun ra hai chữ, không vui nhăn mày lại, cô sợ anh như vậy làm gì.

Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, khẩn trương giấu Na Tịch Hách ở phía sau.

Hắc Viêm Triệt không nói nhiều với cô, trực tiếp ôm lấy Na Tịch Hách từ phía sau cô lên trên người mình.

"Anh...Anh... Có chuyện từ từ nói." Viên Cổn Cổn khẩn trương xem anh, bộ dáng anh giống như sẽ ăn thịt Na Tịch Hách vậy.

Hắc Viêm Triệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không phục của Na Tịch Hách, nhàn nhạt nói "Làm tốt lắm, lần sau ai khi dễ mẹ con nửa, không cần khách
sáo, giết là được."

Na Tịch Hách ngẩn người, không ngờ rằng anh sẽ nói như vậy.

Viên Cổn Cổn càng là trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được lại có người dạy đứa bé như vậy.

"Em còn không bằng con trai của em, ngu ngốc." Hắc Viêm Triệt tức giận nhìn Viên Cổn Cổn, vươn tay chọc chọc cái trán của cô.

"Sao anh có thể nói như vậy." Viên Cổn Cổn bị anh chọc chọc lùi về phía sau, bất mãn nhỏ giọng cãi lại.

"Vậy em muốn anh nói như thế nào? Em ngu ngốc đến mức bất cứ ai cũng có
thể khi dễ em, Viên Cổn Cổn, rốt cuộc là em có hiểu rõ hay không, với
thân phận và địa vị bây giờ của em thì chỉ có em khi dễ người khác chứ
không phải người khác khi dễ em." Hắc Viêm Triệt buông Na Tịch Hách ra,
tiếp tục chọc chọc cái trán của cô.

"Không phải là anh đang khi dễ em sao..." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng nói thầm.

"Trừ anh ra!" Hắc Viêm Triệt tức giận níu lỗ tai cô lên, mà lúc này đây Na Tịch Hách cũng không có tấn công anh.

"Đau..." Viên Cổn Cổn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, đau kêu ra tiếng.

Hắc Viêm Triệt buông tay ra, nhìn bộ dạng khờ khạo xoa lỗ tai của cô.

Viên Cổn Cổn sợ hãi nhìn anh một cái, nhỏ giọng meo meo "Cô ấy cũng
không có khi dễ em, thôi đi, anh đừng đuổi cô ấy ra ngoài, hơn nữa anh
làm như vậy sẽ không còn công ty nào dám mướn cô ấy, cô ấy không có việc làm thì phải sinh hoạt thế nào, như vậy hơi quá đáng."

"Tốt nhất em nên thu lại lòng đồng cảm buồn cười này đi, em cho rằng cô ta sẽ cảm ơn em sao?" Hắc Viêm Triệt lạnh giọng đến.

"Em..."

"Đừng dài dòng, anh không muốn vì cô ta mà tranh cãi với em." Hắc Viêm Triệt ngắt lời cô, nhíu mày.

Viên Cổn Cổn mấp máy môi, hơi không vui.