Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Quyển 2 - Chương 112: Điện thoại trước lúc cưới?

Hắc Viêm Triệt nhìn ảnh cưới to treo trên tường, không nói gì.

Sau khi Viên Cổn Cổn bỏ khăn ướt vào phòng tắm xong thì sấy tóc cho Hắc Viêm Triệt.

một lúc sau, cất máy sấy tóc, tiếp tục nằm sấp ở trên giường xem ảnh cưới.

"Cuối cùng em vẫn cảm thấy mình như là phú bà, mà anh là mặt trắng nhỏ bị ép gả cho em." Viên Cổn Cổn chỉ chỉ ảnh chụp, nhỏ giọng meo meo.

Hắc Viêm Triệt nhíu mày, hung hăng vỗ một cái lên trên mông cô

"A..." Viên Cổn Cổn vươn tay che cái mông, bĩu môi, "Vốn là vậy mà, anh xem vẻ mặt của anh đi, không vui chút nào, giống như ai đã chọc anh vậy.”

Hắc Viêm Triệt khép album ảnh lại đặt ở trên giá sách.

Viên Cổn Cổn chui vào trong chăn, lẳng lặng nhìn anh, một ngày nửa thì cô sẽ gả cho anh, sau này sẽ là vợ của anh, nhưng vẫn có cảm giác không chân thực lắm, anh cưới cô thật sự làm cô rất bất ngờ, cũng rất vui, nói như vậy, 3 năm sau cô còn có thể ở bên cạnh anh.

Hắc Viêm Triệt lên giường ôm cô nhóc nào đó đang cười ngây ngô vào trong ngực, nhàn nhạt hỏi “Cười cái gì?”

Viên Cổn Cổn ôm cổ anh nhỏ giọng meo meo, “Triệt, khi nào thì anh mới có thể thích em?”

Lại tới nữa, Hắc Viêm Triệt bất đắc dĩ nhìn cô, “không biết.”

“Vậy…”

“Ngủ.” Hắc Viêm Triệt ngắt lời cô, kéo kéo chăn cho cô.

“Dạ…”


Viên Cổn Cổn nghe lời nhắm mắt lại, cọ xát vào trong lòng anh, sau đó không lâu liền truyền tiếng hít thở đều đều.

Hắc Viêm Triệt nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, hơi phiền chán, cô thật sự chậm chạp đến mức này? một chút cũng không cảm nhận được sao?

********************************

Viên Cổn Cổn nhìn nhìn hàng loạt áo cưới sang trọng trước mắt và các chị gái xinh đẹp bận rộn xung quanh, sờ sờ bụng, thở dài, cô rất đói, khi nào thì mới có thể ăn …

“Viên tiểu thư, áo cưới này đều là Hắc tiên sinh đặt làm riêng cho cô, cô thích cái nào?” một cô gái tóc ngắn lễ phép hỏi.

“Đều rất xinh đẹp, cái nào cũng được.” Viên Cổn Cổn bị áo cưới trước mắt làm cho hoa mắt, cũng không biết nên chọn cái nào.

“Vậy cái này được không?” cô gái cầm một áo cưới màu trắng, thiết kế dạng treo cổ, bên trong là kim cương bên ngoài là lụa mỏng, làn váy rất dài, là loại đuôi cá dài, bên mép cuộn sóng, che phủ từng tầng lụa trắng, rất xinh đẹp và riêng biệt.

“Được, liền lấy cái này đi.” Viên Cổn Cổn cười gật gật đầu.

“Những cái còn lại đem để vào phòng số 55 theo ý Hắc tiên sinh đi.” cô gái cất kỹ áo cưới trên tay mình, lập tức phất phất tay, để những người khác chuyển giá đồ ra khỏi phòng.

“Toàn bộ đều là của em sao?” Viên Cổn Cổn trừng lớn đôi mắt trong suốt.

“Đúng, còn có một số lễ phục để tối nay mặc, đợi đến lúc đó tôi lại dẫn cô đến chọn lựa.” cô gái cười xoay người, cẩn thận tỉ mỉ đem áo cưới đi ra ngoài, chiếc váy như vậy, cũng đủ cô ta sống cả đời, không cẩn thận sao được.

Viên Cổn Cổn nhìn bóng lưng cô ta, muốn gọi điện thoại cho Hắc Viêm Triệt, nhưng vừa cầm lấy di động còn chưa quay số điện thoại, tiếng nhạc nền vang lên, nhìn nhìn dãy số không biết trên màn hình, nhấn phím call.

“Alo?”


Bên kia không nói gì, Viên Cổn Cổn nhăn mày lại, “Hello?”

“Cổn Cổn.”

Trong di động truyền đến giọng nói quen thuộc, tiếng nói từ tính từ cô đã nghe từ lúc 5 tuổi đến 18 tuổi, Viên Cổn Cổn ngẩn người, hốc mắt đỏ lên.

“Anh Duệ?”

“Ừ.” Na Tịch Thịnh Duệ nhẹ nhàng đáp.

“Vì sao anh phải đi Pháp? đi cũng không nói một tiếng với em, nói đi là đi, anh có biết em có bao nhiêu đau buồn không? Anh không cần em nữa sao?” Viên Cổn Cổn nhỏ giọng meo meo, trong giọng nói rõ ràng đã mang theo tiếng khóc nức nở.

“Cổn Cổn, em sắp kết hôn, đã không là một cô bé nhỏ nữa, không thể động một chút liền khóc, biết không?” Na Tịch Thịnh Duệ nhẹ giọng nói.

“Anh Duệ… Anh trở về được không? Đừng ở nước Pháp, như vậy em sẽ không gặp được anh.” Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, vừa khóc vừa nói.

“Cổn Cổn, anh và Hắc Viêm Triệt, cho em chọn một người thì em sẽ chọn ai?” Na Tịch Thịnh Duệ nhàn nhạt nói.

Viên Cổn Cổn ngẩn người không nói gì.

“Rất khó chọn phải không?” Na Tịch Thịnh Duệ kéo khóe miệng, cười nhưng không truyền đến đáy mắt, ngược lại là chua sót làm người ta thương tiếc.

“Em chọn cả hai.” Viên Cổn Cổn bốc đồng nói.

“Cổn Cổn, từ nhỏ đến lớn chỉ cần em muốn thì anh chưa bao giờ từ chối em, chỉ lần này thì không được, anh và Hắc Viêm Triệt em chỉ có thể chọn một người, em chọn anh thì anh liền trở về dẫn em đi, đánh đổi tất cả cũng không tiếc, em chọn anh ta thì anh sẽ không trở về, ở nơi xa chúc phúc cho em.” Na Tịch Thịnh Duệ nắm chặt di động, nhắm đôi mắt sắc bén lại, Cổn Cổn, một cơ hội cuối cùng, anh cho em, cũng là cho chính anh.

Viên Cổn Cổn che miệng, từng giọt nước mắt chảy xuống nhuộm ướt làn váy hồng nhạt.

Hai người đều im lặng, một người đợi đáp án, bản thân cố chấp một lần, một người không biết nên lựa chọn như thế nào, chỉ có thể thút thít, trong phút chốc thời gian ngừng lại, đau nhức tim ai…

một lúc sau, Na Tịch Thịnh Duệ vươn tay vuốt ve tấm ảnh cô gái tươi cười ngọt ngào dựa vào trong lòng anh ta, khẽ mở môi mỏng, “Anh chọn giúp em, anh Duệ chúc em hạnh phúc, mãi mãi…”

Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, khóc đến giống như một đứa trẻ.

Môi mỏng của Na Tịch Thịnh Duệ dán lên cô gái trong hình, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, làm tê liệt toàn bộ thần kinh, đau, là cảm giác duy nhất, có lẽ, căn bản là anh không nên gọi cuộc điện thoại này, nhưng vì sao không cách nào hết hy vọng…Cổn Cổn… Thời gian thấm thoát, sau khi anh tỉnh lại đã mất em rồi.