Cả thái tử, Tề vương,
Lan quốc công, lẫn hai cha con nhà họ Lạc đều nhìn về phía hai người mới đến. Khi nhìn thấy người ngồi trên xe lăn là cửu hoàng tử Sở dực, ai
cũng đều ngạc nhiên, Tề vương là người nóng nảy, không nhịn được hỏi:
-“ Cửu đệ, sao lại là ngươi? “ Xong lại nhìn qua người đeo mặt nạ ngọn lửa ở bên cạnh:” Chẳng lẽ, ngươi chính là người được Thập Nhị Hỏa Diễm chọn sao?” nói xong còn dùng vẻ mặt không thể tin nhìn Sở Dực, hắn chỉ là
một đứa trẻ.
Thái tử nghe Tề vương nói, thì gương mặt càng âm trầm.
Lan Sinh thì không biết nói gì. Sở Dực là ngoại tôn của ông, việc hắn có
được thực lực như ngày hôm nay, ông đáng ra phải vui mừng. Nhưng mà,
đứa cháu này hai năm trước đã tàn phế, từ đó hắn không còn nhận được sự
coi trọng của Lan gia nữa, ông sợ hắn có ý khác. Nghĩ đến đây, Lan Sinh
hối hận không thôi, sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước cần gì phải làm
vậy. Nhìn hành động hôm nay của hắn, rõ ràng là có ý bảo vệ Sở Hiên.
Lan SInh vô cùng hối hận vì trong quá khứ đã bỏ qua Sở Dực – người mà
hôm nay đã nhận được sự ủng hộ của ám vệ hoàng gia Thập Nhị Hỏa Diễm,
nếu như ông biết đứa cháu bị hai cha con ông vứt bỏ từ nhỏ, hiện nay đã
là chủ nhân của Trích Tinh Lâu, tổ chức sát thủ mạnh nhất, cùng với đệ
nhất phú thương Liễu gia trang thì ông sẽ còn hối hận bao nhiêu nữa đây.
Sở Dực lạnh lùng nhìn tất cả bọn họ, khi nhìn đến Lan Sinh thì dừng một
chút, mặt không thay đổi, nói:” Ông và bà ta, ngay cả máu mủ của mình
cũng có thể ra tay ư?!” thái tử và Tề vương làm vậy cậu không nói làm
gì, vì tranh giành ngôi báu, huynh đệ tàn sát là chuyện bình thường,
nhưng cậu và caca đều là con ruột của Lan quý phi, ngoại tôn của Lan
Sinh, nhưng bọn họ lại có thể ra tay hạ sát caca. Bọn họ thật có thể
nhẫn tâm như vậy, cậu xem như đã nhìn rõ.
Chợt, thái tử đã im lặng hồi lâu lên tiếng:” Chúc mừng cửu đệ gặp được kì ngộ, được Thập
Nhị Hỏa DIễm chọn làm tân đế!” Tuy lời nói là chúc mừng, nhưng giọng
điệu lại nhuốm đầy sát khí.
Sở Dực nhìn qua thái tử, gương mặt bình tĩnh nói:”Ta không được chọn làm tân đế.”
Mọi người nghe xong đều giật mình, tất cả cùng không hẹn mà nhìn sang người đeo mặt nà lửa đứng đằng sau hắn, nếu như không phải, vậy tại sao bọn
họ lại nghe lệnh của hắn.
Sở Dực nhìn là hiểu ngay bọn họ
đang nghĩ gì. Thật ra, sự hiểu biết của bọn họ về Thập Nhị Hỏa Diễm còn chưa sâu. Thập Nhị Hỏa Diễm không phải có 12 người, mà là 13 người.
Trong đó, người thứ 13 chính là thủ lĩnh của đám ám vệ.
Thử
nghĩ mà xem, nếu như không có thủ lĩnh, 12 người kia lại có thực lực
ngang nhau, được quyền xây dựng thế lực riêng để phục vụ cho nhiệm vụ,
thì bọn họ sẽ loạn tới chừng nào.
Về phần Sở Dực, cậu chính
là người được chọn làm thủ lĩnh đời tiếp theo của Thập Nhị Hỏa Diễm,
nhưng điều này, cậu cũng không muốn nói rõ với bọn hắn làm gì. Điều
quan trọng nhất bây giờ, là cứu caca ra khỏi đây.
Nghĩ xong
lập tức nhìn về phía Sở Hiên. Hiện tại trận đấu vẫn đang diễn ra, qua
những bóng hình cứ lướt qua lướt lại, nổi bật nhất là đám người ngồi ở
trung tâm trận chiến, bọn họ ai cũng đều đang vận công.
Sở
Dực chỉ nhìn một cái, ánh mắt liền tập trung lên người mặc trường bào
đen, hai mắt nhắm lại, ngồi dưới đất vận công, bên cạnh còn có một cô
nương áo vàng đang lo lắng nhìn về phía bên này.
Người đó là
caca của cậu sao, người mà bấy lâu nay cậu luôn chờ đợi, cuối cùng có
thể gặp được caca rồi. Ngắm nhìn dung nhan của Sở Hiên, Sở Dực giống Sở
HIên đến 6 phần.
Dường như do quan hệ máu mủ, công với những
lời kể đã nhe được từ Vũ nương, cậu có cảm giác rất thân thiết với Sở
Hiên. Đây chính là caca của cậu, caca ruột thịt, caca cùng cha cùng mẹ,
là người thân duy nhất còn lại trên đời của cậu. Về phần Lan quý phi,
hoàng đế, thật ngại quá, họ là ai vậy.
Thái tử im lặng hồi
lâu, đôi mắt nhìn Sở Dực càng ngày càng đầy thâm ý. Tuy Sở Dực nói hắn
không phải là người được chọn làm tân đế, nhưng cũng đã trở thành một
loại uy hiếp.
-“ Cửu đệ, hôm nay đệ tới, là muốn bảo vệ tứ đệ.?”
Tiếng của thái tử làm SỞ Dực hoàn hồn, nhìn sang thái tử, nhàn nhạt đáp:” Đúng vậy.”
Thái tử lại nói:” Nha! Thật là huynh đệ tình thâm. Nhưng mà cửu đệ, đừng
trách huynh không nhắc nhở đệ. Bên đệ bây giờ chỉ còn 12 người là có thể chiến đấu, đệ nghĩ là sẽ thắng được bọn ta sao. Ta khuyên đệ, không nên làm chuyện vô bổ, tốt nhất là cứ đứng về phía ta. Với thực lực hiện nay đệ có, chỉ cần chúng ta hợp tác, mai sau ta lên ngôi, nhất định không
bạc đãi đệ.”
Sở Dực nhìn thái tử, hắn thật sự nghĩ cậu là đứa trẻ không hiểu thế sự sao. Tuy bên cậu hiện chỉ có Thập Nhị Hỏa diễm là chiến đấu được, nhưn những người khác không phải là không thể đánh, họ
chỉ là nghỉ ngơi một chút, sau khi nghỉ đủ rồi, tự nhiên sẽ tiếp tục
đánh. Lúc đó ai thắng ai thua còn không biết đâu.
Thấy Sở Dực không có phản ứng, thái tử biết ngay Sở Dực không bị mắc lừa, tức giận, cầm kiếm hướng Sở Dực đánh tới. Chỉ thấy hắn còn chưa đụng tới Sở Dực,
cậu đã giơ tay lên, xoay tròn, một cỗ lực lượng dần dần tích tụ trong
tay cậu, sau đó cậu chưởng ra, cỗ nội lực ấy liền hướng thái tử mà phóng tới, đẩy thái tử cà kiếm văng ra phía sau, hộc ra một ngụm máu.
Tề vương chạy lại đỡ thái tử, ánh mắt không thể tin nhìn Sở DỰc, không ngờ tên phế nhân này lại lợi hại như vậy.
Lan Sinh thì nhìn Sở Dực một cách phức tạp.
Thập Nhị Hỏa Diễm vẫn đang cố sức chiến đấu. Lúc này, bốn người ám vệ của Sở Hiên đồng loạt mở mắt, tất cả đứng lên, nhanh như chớp xông vào cuộc
chiến. Có được sự giúp đỡ, Thập Nhị Hỏa Diễm cũng đỡ chật vật hơn, cả
bọn thừa thắng xông lên, tiêu diệt từng người, từng người một.
Chẳng những vậy, thuộc hạ của Hiền vương cũng dần dần hồi phục, những người
đã hồi phục cũng bắt đầu đứng lên, tham gia vào trận chiến.
Lạc Thủy Linh nhìn người của thái tử lẫn người của cha ả cứ lần lượt ngã
xuống, hoảng sợ không thôi, dần dần,ả càng ngày càng chết lặng.
Cứ nghĩ bọn họ sẽ thắng, nhưng cứu viện lại tới, hơn nữa lại còn rất lợi
hại, giờ đây, đã không thể đánh thắng đám người này nữa rồi.
Nhưng cứ như vậy, ả thật sự không cam tâm, nhìn nhìn cây kiếm đang được cầm
trong tay một cái xác bên cạnh, lại nhìn Du Tử Khâm đang ngồi bên Sở
Hiên, đưa tay lau đi những giọt mồ hôi trên mặt hắn, đôi mắt Lạc Thủy
Linh càng lúc càng âm trầm.
Cả đám người đang hăng hái chiến
đấu, làm sao còn để ý đến Lạc Thủy Linh, đến khi nghe được Du Tử Khâm
hét lên một tiếng, mới giật mình nhìn lại.
Du Tử Khâm đang bị Lạc Thủy Linh kèm trong tay. Trên tay Lạc Thủy Linh là một thanh kiếm,
cây kiếm này hiện đang được đặt lên cổ của Du Tử Khâm, hiện đã ứa ra một chút máu.
Lạc Thủy Linh hét lên với mọi người:” Dừng tay, nếu không ta sẽ giết chết ả!”
Tất cả mọi người đều dừng tay, Phong vẻ mặt lo lắng nhìn Du Tử Khâm, sau đó hướng Lạc Thủy Linh giận dữ nói:” Ngươi muốn làm gì?”
Bên
phía thái tử ai cũng đều vui mừng, tuy không biết Lạc Thủy Linh đang
bắt ai trong tay, nhưng mà việc cả bọn dừng tay không đánh nữa cho thấy, người này rất là quan trọng.
Lạc Vân Sơn vui mừng ra mặt,
hớn hở nói:” Linh Nhi, mau qua đây!” Chỉ cần bắt người này làm con tin,
không sợ không thoát được.
Nhưng Lạc Thủy Linh bây giờ đã rất diên cuồng, làm sao chịu nghe lời Lạc Vân Sơn nói,ả nhìn qua Phong:”
Muốn làm gì, các ngươi không thấy sao, ta là muốn giết ả! “