Nuôi Dưỡng Bạo Vương

Chương 34

Tề vương Sở Thiên Lâm

nhìn thấy vậy, liền nhìn Hiền Vương nói:” Không ngờ một người chỉ thích

thanh tĩnh như Nhị ca đây mà cũng muốn nhúng tay vào chuyện này.”

Thái tử nhìn Hiền vương vẫn không nói gì, mở miệng:” Nhị đệ, đệ đây là muốn chống lại ta sao?”

Hiền vương Sở Phong cười cười:” Đệ nào dám chống lại thái tử điện hạ chứ,

chẳng qua, đệ chỉ đề phòng có người muốn giết hại huynh đệ của chúng ta, cho nên đem người tới bảo hộ tứ đệ thôi.” Lại làm ra vẻ mặt như rất

ngạc nhiên:” Thế hóa ra bọn họ là người của huynh sao, chỉ là sao nhìn

bọn họ trông giống sát thủ quá vậy.”

Tề vương ra vẻ khinh thường nói:’ Đừng làm bộ nữa, chúng ta tới đây với mục đích gì, chẳng lẽ ngươi không biết sao.”

Hiền vương nghe vậy , cười cười nhìn qua thái tử:” Thái tử, ý huynh cũng là vậy sao?”

Thái tử nhìn chằm chằm Hiền vương, hắn thật không ngờ một người chuyên

không màng thế sự như Sở Phong lại muốn bảo vệ Sở Hiên. Nhưng hắn cũng

không sợ, hôm nay hắn người đông thế mạnh, cho dù có ai đi chăng nữa,

cũng không thể ngăn cản hắn.

-“ Mạng của tứ đệ, hôm nay ta muốn

chắc rồi.”- Tuy không biết vì sao phụ hoàng lại cho người tìm kiếm một

kẻ đã mất tích 10 năm về,nhưng hắn cũng không thể bỏ qua. Hắn không cho

phép ai hay bất cứ thứ gì có nguy cơ đối với địa vị của hắn tồn tại.

Hiền vương nghe thái tử nói vậy, lập tức thu lại nụ cười, từ bên hông rút ra một cây kiếm:” Vậy hôm nay, chúng ta không thể không đối địch rồi.”

Thái tử nhìn dáng vẻ của Hiền vương, hỏi:” Ta không hiểu, tại sao ngươi lại muốn bảo vệ hắn.”

Dường như không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời này, Hiền vương hơi sửng sốt

một chút, sau đó nhìn qua Sở Hiên, cười:” Chỉ là muốn giữ một lời hứa mà thôi.”

Đám người Sở Hiên từ khi nhìn thấy Hiền vương xuất

hiện, đã cảm thấy rất lạ, người này có vẻ như là đứng về phía bọn họ,

nhưng tại sao, hay hắn có âm mưu gì.

Du Tử Khâm nhìn thấy

Hiền vương có vẻ quen mắt, nhưng không sao nhớ được hắn là ai, cố gắng

suy nghĩ một chút, mấy năm nay mình có gặp người như vậy không, dường

như có cái gì lóe lên trong đầu nàng, nhưng nàng không thể nắm bắt được.

Hiền vương nói xong câu đó thì hiền từ nhìn Sở Hiên, thấy hắn vẫn cứ nhìn

mình một cách đề phòng thì bật cười, bước tới trước mặt hắn, nói:” Không nhận ra ta sao, tiểu mít ướt.”

4 ám vệ lẫn Du Tử Khâm nghe

Hiền vương nói vậy thì đều bơ ra, tiểu mít ướt, ai, chủ tử của bọn họ

sao, hắn mít ướt à. Không thể tin nổi.

Chỉ có Sở Hiên ngây ra một lúc, sau đó nhìn chằm chằm Hiền vương, một cỗ trí nhớ mơ hồ dường

như đã lâu lắm rồi từ từ hiện lên trong đầu hắn.

¬ Hắn nhìn

người trước mắt, gương mặt so với trong trí nhớ đã trưởng thành hơn rất

nhiều, trở nên thành thục hơn. Nhìn hồi lâu, hắn mới khạc ra một chữ:’

Ca.” chưa đợi Hiền vương vui mừng, lại tiếp tục nói:’ Ngươi chưa chết

sao?”

Hiền vương đầu tiên là sững ra một chút, sau đó cười mắng:’ Tên tiểu tử chết tiệt, ngươi không còn gì hay ho để nói sao.”

Nhìn Sở Hiên có vẻ rất thân thiết với người này, Du Tử Khâm suy nghĩ mãi vẫn không đoán ra người này là ai, theo lí mà nói,nếu như y là hoàng tử,

vậy thì chỉ có thể quen biết với Sở Hiên khi hắn còn ở hoàng cung, mà

khi đó, không phải lúc nào nàng cũng có thời gian quan sát Sở Hiên, nếu

như không nhận ra người này cũng không có gì là lạ.

Thái tử và Tề vương bên kia nhìn thấy bọn họ đang không cảnh giác, liền cho nhau một ánh mắt.

Hai cha con nhà họ Lạc ban đầu còn có ý định thương lượng với Sở Hiên để

thả Lạc Thủy Linh, nhưng bây giờ Sở Hiên đã có cứu viện, việc hắn có thả Lạc Thủy Linh hay không còn là một vấn đề. Lúc này bọn hắn quyết định,

đứng về bên phía thái tử, chỉ cần giết được đám người Sở Hiên, thì sẽ

cứu được Lạc Thủy Linh, vì vậy, hai người lặng lẽ ra ám hiệu với bọn

thuộc hạ đằng sau.

Sở Hiên và Hiền vương còn không chú ý, một mũi tên đã hướng lại đây, mục tiêu là Du Tử Khâm. Sở Hiên ngay lập tức

buông Lạc Thủy Linh trong tay ra, đưa tay ôm Du Tử Khâm ra phía sau. Một đạo bóng đen lập tức xuất hiện, lấy tay đánh mũi tên rơi xuống mặt đất. Khi mọi người kịp nhìn lại, thì ra là Lôi.

Mọi chuyện lúc

này chỉ mới bắt đầu, khi mũi tên kia còn chưa kịp rơi xuống đất, rất

nhiều mũi tên lại hướng bọn người Sở Hiên đi tới, 3 người ám vệ còn lại

bắt đầu cùng với Lôi vây quanh Sở Hiên và Du Tử Khâm, ra tay chặn mũi

tên.

Hiền vương cũng cầm kiếm gia nhập cuộc chiến, một bên

còn hướng tới lũ thuộc hạ:” Thất thần cái gì, còn không mau ra tay.”đám

người của Hiền vương nghe vậy, liền hướng đám người của thái tử và Lạc

gia đánh tới, chủ yếu là nhắm vào bọn người bắn tên.

Sở Hiên ôm Du Tử Khâm vào lòng, tay kia ra sức đánh bật những mũi tên lọt vào vòng vây.

Lạc Thủy Linh tuy không còn bị kèm cặp nữa, nhưng lúc nãy Sở Hiên bóp cổ ả, sức lực vẫn chưa khôi phục lại, cộng thêm bây giờ mưa tên loạn lạc như vậy, ả cũng không thể ra ngoài, chỉ có thể quỳ rạp dưới đất tránh tên.

Nhìn thấy Du Tử Khâm được SỞ Hiên bảo vệ kín kẽ không một khe hở, ả càng hận, dựa vào cái gì ả phải chật vật như vậy, dựa vào cái gì ả đường

đường là thiên kim thừa tướng phủ nhưng nay so ra còn kém một kẻ dân đen như Du Tử Khâm chứ, ã không cam tâm.

Nhìn thấy thuộc hạ của

mình nhiều như vậy, còn kết hợp với người của Lạc gia nhưng lại đánh

ngang với người của Hiền vương, thái tử lúc này đã hiểu, Hiền vương

không phải là kẻ bình thường, đôi mắt hắn híp lại, Hiền vương cũng phải

chết, hôm nay đã thấy hắn có bản lĩnh như vậy, vậy mà thường ngày che

giấu, ẩn mình kín đáo, để một kẻ như vậy còn sống, sẽ là một hiểm họa.

Nhưng hôm nay người hắn đem theo là tất cả thực lực hiện có tại kinh thành của hắn và mẫu hậu rồi, hắn cần thêm đồng minh.

Khi thấy thái tử cho người bắn tên, Lạc Vân Sơn và Lạc Thừa Ân rất lo lắng, nhưng khi thấy Lạc Thủy Linh không sao thì cũng yên tâm hơn, liền cố

sức chống lại người của Hiền vương.

Bị người của Hiền vương

kiên quyết đánh trả, đám người của thái tử và Tề vương không còn cách

nào khác đành phải xông vào đánh giáp là cà. Hai bên vẫn đang ở thế

tương quan lực lượng thì lại có thêm một đám người chạy tới, nhập cùng

với người của thái tử, xông vào đánh với đám người Hiền vương.

Số lượng người của Hiền vương vốn ít hơn của thái tử và Lạc gia, miễn

cưỡng lắm mới có thể đánh ngang tay, nay bên kia có thêm người trợ giúp, lập tức rơi vào thế hạ phong.

Bên chỗ thái tử và Tề vương

liền có một nam trung niên xuất hiện, Tề vương nhìn thấy người này,

liền tỏ vẻ khó hiểu hỏi:” Lan quốc công, tại sao ông lại…” thái tử cũng

rất bất ngờ vì sự xuất hiện và hành động của người này.

Lac

quốc công Lan Sinh chính là cha đẻ của Lan quý phi, ngoại công của Sở

Dực và Sở Hiên, vì vậy mà khi hôm nay ông xuất hiện ở đây, còn cùng bọn

họ một phe, điều này làm cho người ta khó hiểu.

Lan Sinh chỉ nhàn nhạt hành lễ với hai người, sau đó nói:” Hai vị yên tâm, hôm nay

lão già này đến không phải để bảo vệ bọn họ.” Tuy nói Sở Hiên là con của Lan quý phi, nhưng từ khi sinh ra đã ốm yếu, không được người yêu

thương, cộng thêm việc Lan quý phi từng bỏ rơi hắn không khỏi tránh

trong lòng mang hận. Nay hoàng thượng cho người tìm kiếm hắn, hơn nữa là phải sống đem về, dù là vì lí do gì, cũng là một hậu hoạn.

Thái tử và Tề vương cũng là những kẻ lăn lộn trong chính trị, chẳng mấy chốc liền hiểu ra, thái tử hướng Lan Sinh khinh miệt nói:” Người ta nói hổ

dữ không ăn thịt con, nay Lan quý phi có thể có quyết đoán như vậy, quả

nhiên độc nhất phụ nhân tâm mà."

Đối với lời nói khinh miệt của thái tử, Lan Sinh không tỏ thái độ gì, chỉ đứng đó theo dõi diễn biến.

Đám người Sở Hiên tuy ai cũng có võ công cao cường, nhưng cùng một lúc đối

phó với mấy trăm, gần cả ngàn người như vậy cũng có chút chật vật.

Cả 4 ám vệ lẫn Hiền vương đều từ từ lùi lại, đứng sát vào nhau. Thuộc hạ của Hiền vương cũng đang khó khăn chống đỡ.