Một vài đám mây đen
kéo đến, che lấp đi ánh nắng mặt trời. Trên bầu trời bắt đầu vang lên
những tiếng đùng đoàng, sau đó vài hạt mưa rớt xuống, càng ngày càng
nhiều, mọi người nhanh chóng chạy đi tim chỗ trú mưa.
Cơn mưa càng ngày càng lớn, cứ chốc chốc lại vang lên những tiếng đùng đoàng, có lẽ đây sẽ là một cơn mưa dài.
Ngồi trước cửa sổ, Du Tử Khâm đưa tay ra hứng những giọt mưa đang trút
xuống. Thường thì mùa hè ở Diễm quốc sẽ khô nóng, rất ít mưa, nhưng nếu
mưa thì sẽ có sấm sét.
Đón những hạt nước rơi từ trên trời
xuống, không hiểu sao Du Tử Khâm cảm thấy lo lắng, dường như có cái gì
đó không hay sắp xảy đến.
*_*
Sau khi về phòng, Lạc
Thủy Linh vẫn chưa thể hoàn hồn được, Sở caca là tứ hoàng tử, hơn nữa
lại là con của Lan quý phi, thật không ngờ.
Nhưng sau đó là
niềm vui vô hạn. Sở caca là tứ hoàng tử, vậy là người hoàng gia rồi, vậy thì không cần lo lắng việc cha sẽ phản đối nữa. Hơn nữa lấy thân phận
là đích nữ của Lạc thừa tướng, ả hoàn toàn có đủ tư cách làm chính phi
của hoàng tử.
Tin tức này làm cho ả không kiềm được biềm hạnh phúc của mình, cuối cùng thì, ả đã có thể ở bên người mình yêu rồi.
Sau này, Sở caca sẽ đối xử với ả tốt hơn cả đối với cô của huynh ấy.
Khoan đã, cô. Nếu huynh ấy là tứ hoàng tử, thì Du Tử Khâm làm sao có thể là
cô của huynh ấy. Huynh ấy đã mất tích, có nghĩa là không hề có liên hệ
với họ hàng trong suốt thời gian qua, như vậy, Du Tử Khâm không thể nào
là cô của huynh ấy.
Vậy tại sao bọn họ lại xưng với nhau là cô cháu. Điều này thật kì lạ.
Lạc Thủy Linh đoán, Sở caca không hề biết mình là tứ hoàng tử, nếu không,
dựa vào thân phận của huynh ấy, làm sao có thể chấp nhận sống dưới thân
phận một thường dân như vậy chứ.
Có lẽ 10 năm trước huynh ấy
đã xảy ra chuyện gì đó, khiến cho huynh ấy bị mất trí nhớ. Du Tử Khâm là người cứu hunh ấy, nhưng sau đó lại nói dối huynh ấy là cháu mình, giữ
huynh ấy bên cạnh, lừa dối huynh ấy tới tận hôm nay.
Đúng,
nhất định là như vậy. Du Tử Khâm đáng giận, lại lừa dối huynh ấy lâu
như vậy. Không được, mình phải nói cho huynh ấy biết, huynh ấy là người có huyết thống cao quý, không phải là hạng dân đen thấp kém.
Phải công nhận là trí tưởng tượng của Lạc Thủy Linh quá ư là phong phú đi.
Nghĩ là làm ngay, đứng dậy, định đi ra ngoài.
Nha hoàn Lan Nhi thấy vậy, lập tức đuổi theo hỏi:” Tiểu thư, người muốn đi đâu vậy, trời đang mưa, hay để trời tạnh mưa rồi đi.” Vừa rồi Lan
Nhi đứng ở ngoài cửa nên không nghe thấy được gì. Thư phòng của thừa
tướng, không phải nơi có thể tùy tiện đi vào.
Lạc Thủy Linh nghe thấy vậy, cảm thấy cũng đúng, mình không cần vội, dù sao thì huynh ấy cũng sẽ không biến mất.
Vì vậy, trong lúc Du Tử Khâm và Sở Hiên không hề biết, nguy hiểm đang dần
dần đến gần họ. Kể ra thì lần trước Sở Hiên đã ra lệnh cho Lôi sắp xếp
người vào tất cả các phủ, nhưng thời gian quá ngắn, những người sắp xếp
vào chưa thể đến gần những khu vựa trọng điểm, và hiển nhiên, thư phòng
của thừa tướng là một trong những khu vực đó, nên Sở Hiên không thể biết trước mà đối phó được.
Phải chăng, đây là số trời.
*_*
Bên này Lạc Thủy Linh đang suy ghĩ đến những điều tốt đẹp thì ở thư phòng, Lạc Thừa Ân và Lạc Vân Sơn vẫn chưa rời khỏi.
Lạc Vân Sơn nghe Lạc Thừa Ân nói xong, liền mở miệng:” Theo lời con thì tứ hoàng tử không hề đơn giản.”
Lạc Thừa Ân gật đầu:” hắn luôn cho con có cảm giác không thể nhìn thấu.”
Lạc Thừa Ân không ngây thơ như Lạc Thủy Linh, dựa vào biểu hiện của Sở
Hiên, hắn biết được, Sở Hiên không hề bình thường.
Lạc Vân
Sơn là người từng trải, hơn nữa là một người vô củng lợi hại, ông đã
hiểu ngay ngụ ý trong câu nói của Lạc Thừa Ân:” Có lẽ nếu muốn đưa tứ
hoàng tử về không hề đơn giản.” Một người có thể che giầu hành tung của
mình trước bao thế lực đang tìm kiếm như vậy, sao có thể đơn giản. Hơn
nữa, từ hành động đó cho thấy, hắn không hề muốn trở về.
Ngẫm nghĩ một lát, ông nói:” Chuyện này ta sẽ bẩm báo với hoàng thượng,
chúng tab sẽ không xen vào việc bắt tứ hoàng tử, những việc này, cứ để
cho hoàng thượng biết là được rồi. Hơn nữa, chúng ta đã có công báo tin, như vậy là đủ rồi, dù sao, mục đích thật sự của hoàng thượng là gì, đến nay vẫn chưa rõ.”
Sau khi quyết định như vậy, sáng hôm sau, Lạc
Vân Sơn liền cầu kiến Cảnh Thiên hoàng đế. Chỉ là điều này lại càng tăng thêm nguy hiểm cho Sở Hiên.
Thường thì trong cung luôn có
nội gián của các thế lực. Nếu hoàng đế là một người lợi hại, thì sẽ
không có nội gián trong cung của ông ta, hoặc nếu có thì cũng sẽ chỉ ở
những vị trí bình thường.
Nhưng một hoàng đế suốt ngày chỉ
quan tâm đến hưởng thụ, trường sinh bất lão thì có tài gì chứ. Cho nên,
chẳng mấy chốc, hầu hết các thế lực trong bóng tối đều biết được tong
tích của Sở Hiên.
Điều này rất nguy hiểm, vì trong những thế lực đang tìm kiếm SỞ Hiên, có những người, muốn dồn SỞ Hiên vào chỗ chết.
*_*
Một cậu nhóc khoảng 10 tuổi, nhưng trên người lại có vẻ thành thục. Ngồi
trên chiếc ghế xa hoa được chạm trổ hình con hổ. Cả người tỏa ra một khí thế vương giả, không thể diễn tả được.
Không ngờ , một đứa
trẻ lại có khí thế như vậy. Nhưng dù sao, trẻ con hoàng gia thường
trưởng thành sớm, chỉ là đứa trẻ này có phần trưởng thành quá.
Một người áo đen xuất hiện trước mặt cậu bé, vung kính nói:” người đang ở Nhất Túy Gian.”
Đứa bé nghe vậy, nhướng mày hỏi:” Vậy bà ta có hành động gì chưa.”
-“ Lan Quý phi đã tập trung người lại, phái đến đó rồi. Hơn nữa còn có
người của Lan quốc công, Hiền vương, thái tử, Tề vương, Hoàng hậu.”
Nghe vậy, đứa trẻ ngồi thẳng dậy:”Bọn họ cũng đã biết hết rồi sao. Lập tức
phái người đi qua, báo cho huynh ấy biết, nếu được, cố gắng hết sức, bảo vệ huynh ấy.”
Người áo đen cúi dầu, sau đó biến mất.
Trong phòng chỉ còn lại đứa bé, lúc này, mày của hắn nhăn lại, bàn tay đưa
lên miệng, cắn cắn ngón tay cái, có vẻ rất bất an.
-“ Lần này, bà và ông ta lại định làm gì đây. “
Sau một đêm mưa tầm
tã, Kinh thành Lâm An không giống như mọi lần. Thường thì nếu như có mưa vào mùa hè, sau cơn mưa, trời sẽ rất đẹp, nhưng hôm nay, cả kinh thành
trông xơ xác, tiêu điều, trên bầu trời vẫn còn những đám mây màu xám,
che đi mặt trời. Đường cái vẫn còn hơi ươn ướt do không được mặt trời
chiếu tới, nước đọng từ hôm qua vẫn chưa khô. Thời tiết bất thường như
vậy, khiến cho con người ta hết sức khó chịu.
Trời tuy đã
sáng từ lâu, nhưng Du Tử Khâm vẫn không chịu dậy, cứ mè nheo trên
giường. Sở Hiên đi đến, gọi nàng dậy ăn sáng, thì Du Tử Khâm liền lấy
chăn cche kín đầu.
Sở Hiên thấy vậy thì bật cười, hắn biết,
thời tiết hôm nay hơi ảm đạm, làm cho người ta không có sức, không muốn
làm gì cả. Nhưng nàng đã bỏ qua bữa sáng rồi, không thể để nàng tiếp tục bỏ bữa trưa nữa, nếu làm vậy, sẽ dễ gây ra đau bụng.
Không thể không nói, việc chăm sóc Du Tử Khâm đã khiến cho Sở Hiên có kiến
thức không thua gì một chuyên gia dinh dưỡng thời hiện đại, hay nói nôm
na là giống bảo mẫu.
Thấy nàng vẫn còn không chịu dậy, Sở
Hiên liền bước đến bên giường, lần này phải dùng động tác mạnh rồi, sẵn
tiện, ăn vụng thêm vài miếng đậu hủ.
Khi Sở Hiên bước đến bên cạnh giường, đang làm động tác giơ tay ra, chưa kịp chạm vào Du Tử Khâm thì liền nghe thấy một tiếng nổ vang lên.
Tiếng nổ không
lớn, nhưng lại rất đặc biệt. đây là tiếng nổ của loại pháo báo hiệu mà
chỉ có Trích Tinh Lâu mới có. Sở Hiên lập tức đi ra ngoài, nhìn lên
trời, cùng lúc đó, 4 người Phong, Hỏa, Lôi, Điện cũng xuất hiện.
Trên bầu trời vẫn còn một ít khói màu đỏ. Pháo báo hiệu của Trích Tinh Lâu
có nhiều loại, tuy giống nhau về tiếng nổ nhưng mỗi màu sắc là một ý
nghĩa khác nhau.
Màu vàng, nghĩa là nguy cơ đã giải quyết
xong, khu vực an toàn, màu xanh nghĩa là mau mau ẩn nấp, kẻ địch ở gần
phạm vi đốt pháo, màu đen nghĩa là người đốt pháo sắp chết, nơi đây có
nguy hiểm, lập tức rời khỏi, màu trắng là tín hiệu cầu cứu và màu đỏ,
nghĩa là có nguy hiểm đang đến gần, lập tức rời khỏi nơi đang trú ngụ.
Tiếp sau đó, lại có thêm ba đợt pháo được đốt, nói thì chậm nhưng bốn tiếng
pháo vang lên rất nhanh. Mọi người nhìn thấy bốn tiếng pháo liên tiếp
thì biến sắc, lập tức, 4 người ám vệ thì chạy vào phòng, thu xếp đơn
giản những vật, cần thiết nhất, còn Sở Hiên thì chạy đến bên Du Tử Khâm, không nói không rằng, lập tức bế nàng lên, bước nhanh ra ngoài.
Bốn tiếng pháo màu đỏ, nghiã là nguy hiểm rất lớn, tạm thời không đủ lực lượng để diệt trừ, phải lập tức rời đi.
Bất ngờ bị người ta bế lên, Du Tử Khâm lập tức tỉnh ngủ. Đang muốn quở
trách Sở Hiên, nhưng khi nhìn lên, thì lại thấy gương mặt Sở Hiên rất
trầm trọng, không giống đang đùa, nàng nhìn xung quanh, thì thấy bốn
người Phong, Hỏa, Lôi, Điện đang chia ra bốn phía, tạo thành thế bao
vây nàng và Sở Hiên.
Thấy vậy, nàng biết đây là tình trạng
nghiêm trọng, liền lập tức nằm yên cho Sở Hiên bế. Không phải Du Tử Khâm không muốn đi đường, mà là nàng biết, để Sở Hiên bế nàng thì tốc độ
nhanh hơn, để nàng tự đi, chỉ tổ làm phiền cả bọn.
Khi Lạc
Thủy Linh tới thì chỉ thấy đám người Sở Hiên rời đi, liền lập tức đuổi
theo, trên miệng còn hô:” Sở caca, huynh đi đâu vậy, đợi muội với!”
Sở Hiên lúc này đâu còn tâm trí để ý đến ả, liền coi như không thấy mà đi
luôn, vận nội công để đi nhanh hơn, bọn họ phải ra ngoài thành, đến vách Đoạn Trường, đến đó sẽ có người tiếp ứng bọn họ.
Lạc Thủy
Linh thấy mình không thể theo nổi, liền tức giận nhớ đến hình ảnh Sở
Hiên ôm lấy Du Tử KHâm, hai con mắt lúc này thấm đầy ghen tị, chỉ là kẻ
lừa đảo, lại được Sở caca đối xử tốt như vậy, ả nhất định phải vạch trần bộ mặt xấu xa của Du Tử Khâm, mở miệng gọi nên một cái tên:” Dạ!”
Trước mắt liền có một người mặc đồ đen xuất hiện, nhìn hình dáng thì biết
đây là nữ nhi, Lạc Thủy Linh thấy người, liền ra lệnh:” Đưa ta đuổi theo bọn họ.”
Dạ là ám vệ được Lạc Vân Sơn phái đến bảo vệ cho Lạc
Thủy Linh, bình thường luôn ở bên người ả, vì vậy mà Lạc Vân Sơn mới
không lo lắng khi cho Lạc Thủy Linh ra ngoài một mình.
Dạ nghe
vậy, liền tiến đến, bế Lạc Thủy Linh lên, sau đó dùng khinh công đuổi
theo. Nha hoàn Lan Nhi ở phía sau liền hô to:” Tiểu thư! Còn em nữa!”
nhưng người phía trước vẫn không để ý, bóng dáng nhanh chóng mất hút,
Lan Nhi thấy vậy, cắn răng, sau đó quay về phủ, chuyện này phải báo cho
lão gia biết.
*_*
Đám người Sở Hiên đi được một lúc,
thì tới ngay vách Đoạn Trường, thấy người tiếp ứng vẫn chưa đến, mọi
người liền ngồi xuống nghỉ ngơi, dù sao thì bọn người kia cũng không thể tìm thấy chỗ này nhanh như vậy được.
Vách Đoạn Trường là
một vách núi. Bên dưới kia rất sâu, sâu đến nỗi khi cố gắng nhìn xuống
vẫn không thể nhìn thấy được dưới đáy của nó là gì, mà chỉ thấy những
đám khói trắng lơ lửng tựa như những đám mây, làm cho ta có cảm giác
mình đang ở trên trời.
Người ta đồn rằng, nhảy xuống đây thì sẽ cắt đứt nhân duyên ở trần giới, đi về miền cực lạc, nên mới đặt tên là Đoạn Trường.
Theo Du Tử Khâm thấy, nhảy xuống đây thì đúng là cắt đứt nhân duyên với trần giới thiệt( chết chắc đấy ạ), nhưng đi về miền cực lạc thì không chắc
nha.
Trên đường đi, Phong đã nói cho nàng biết tình hình thực tế của bọn họ, khiến cho Du Tử Khâm hơi bất an, cứ nhìn chằm chằm vách núi không biết đang nghĩ gì.
Sở Hiên thấy vậy, liền kéo nàng vào lòng mình, để đầu nàng dựa vào ngực hắn, dịu dàng nói:” Yên tâm! Sẽ không sao đâu.”
Du Tử Khâm khẽ Ừm một cái, sau đó im lặng dựa vào hắn, nhìn bọn người của
Phong không nói lời nào, cứ quan sát xung quanh, thậm chí một người hay
đùa giỡn như Phong hôm nay cũng đặc biệt thâm trầm, chỉ có một người duy nhất không đổi sắc mặt, đó là Lôi, vì mặt hắn lúc nào cũng như vậy,
chưa bao giờ thay đổi.
Thấy mọi người như vậy, nàng càng cảm
thấy bất an, càng vùi sâu hơn vào lòng Sở Hiên, Sở Hiên cũng không nói
gì, chỉ là tay hắn siết chặt thêm một tí, mong sao có thể làm giảm sự lo lắng của nàng.
*-*
Bên này, sau khi Lan Nhi quay về
phủ thì liền lập tức bẩm báo với Lạc Vân Sơn, sau khi biết đám người Sở
HIên đã rời khỏi, ông liền nhận ra, có lẽ bọn họ đã biết mọi chuyện, vì
vậy không chần chừ nữa, phái mọi người lập tức đuổi theo, liền đốt pháo
báo hiệu cho Dạ, để Dạ để lại manh mối, rồi lên đường.
Khi
Lạc Vân Sơn đang phân phó, thì xung quanh phủ, những ám vệ của các thế
lực khác cũng biết, trong đó có một người của Lan quý phi, hắn nghe
xong, lập tức hướng hoàng cung mà đi.
Ngày thường, trong phủ đều có ám vệ của các thế lực khác, Lạc Vân Sơn làm sao không biết, cho
nên ông chỉ thương nghị những việc quan trọng ở những nơi trọng yếu,
được bảo vệ kĩ càng, nhưng hôm nay, sự việc quá cấp bách, nên ông đã
quên mất điều này, trực tiếp ra lệnh nagy giữa sân ,khiến cho bọn họ
biết hết.
Nếu như vậy, thì bọn Sở Hiên sẽ càng nguy hiểm hơn.
Ở một bụi cây gần đó, có hai người mặc đò màu đen, nhưng kì lạ là họ
không che mặt bằng vải, mà là bằng mặt nạ, trên góc mặt nạ có khắc kí
hiệu hình ngọn lửa hết sức tinh xảo.
Sau khi thấy đám ám vệ
kia đã rời khỏi, một người nói với người kia:” Ta sẽ đuổi theo, còn
ngươi về cung, bẩm báo cho chủ tử biết.” Người kia nghe vậy, gật đầu sao đó, liền phi thân đi. Giữa đám ám vệ, mà hai người có thể lẩn trốn, hơn nữa còn quan sát được tất cả, điều đó cho thấy, hai người này rất lợi
hại.