Mặc cho cô nương áo hồng có biểu hiện thâm tình như thế nào, Sở Hiên vẫn đứng yên, mặt không biểu tình.
Du Tử Khâm nhìn gương mặt đầy tình ý tha thiết, đôi mắt như biết nói ngóng trông nhìn chằm chằm vào Sở Hiên tựa như có thiên ngôn vạn ngữ không
thể nói ra, nghi hoặc, chẳng lẽ là nợ phong lưu của tiểu Hiên, nghĩ đến
đây, tự nhiên ngực ẩn ẩn khó chịu.
Du Tử Khâm thầm nghĩ,
chẳng lẽ đây là tâm tình của các bà mẹ khi con mình sắp bị con dâu cướp
lấy sao. Chẳng trách sao quan hệ mẹ chồng con dâu không bao giờ tốt nổi, dù là thời xưa hay hiện đại.
Trong khi Du Tử Khâm đang suy
nghĩ mien man, Sở Hiên vẫn không nói gì nhưng trong lòng thì đang rất
tức tối. Con tiện nhân này ở đâu ra, nói chuyện như vậy, lỡ nàng hiểu
lầm thì sao, tình cảm của nàng dành cho hắn là gì, đến nay hắn vẫn chưa
chắc chắn, nếu như vì chuyện này mà bị phá hỏng, thì hắn sẽ làm chon ả
sống không bằng chết.
Cô nương áo hồng thấy Sở Hiên vẫn không có biểu hiện gì, cho là hắn không nhận ra, vì vậy nói thêm:” Huynh còn
nhớ, 7 năm trước huynh từng giúp muội không, muội chính là bé gái năm
ấy, lúc đó huynh đã rất săn sóc muội, còn gọi muội là Linh Nhi,
huynh nhớ không?”
7 năm trước, là lúc Sở Hiên vẫn còn 8
tuổi, nghe đến đây Du Tử Khâm chắc chắn đây không phải làm nợ phong lưu
của Sở Hiên, 7 năm trước hắn còn nhỏ, hơn nữa lúc nào cũng ở bên cạnh
mình, vì vậy không thể có chuyện này xảy ra.
Rất săn sóc, còn gọi ả là Linh Nhi, Sở Hiên lúc này nghĩ, ai a, có người này sao?
Du Tử Khâm nhìn qua Sở Hiên, dù sao cũng nên hỏi một chút. Vừa quay mặt qua thì chạm đến ngay đôi mắt của hắn, chỉ thấy hắn nhìn nàng, sau đó
lắc đầu.
Cả hai liền nhận định cô nương áo hồng nhận nhầm
người. Sở Hiên chắp tay với cô nương áo hồng, nói:” Cô nương nhận nhầm
người.” Sau đó xoay người, cầm lấy tay của Du Tử Khâm, tính toán xoay
người rời đi.
Cô nương áo hồng thấy vậy cuống lên, liền mở
miệng la to:” Muội là Lạc Thủy Linh, huynh còn nhớ không, 5 năm trước
huynh và cô của huynh từng cứu giúp hai huynh muội, sau đó chúng ta cùng tới Thanh Hà trấn, huynh không nhớ sao.” Lúc đang nói vẫn nhìn qua Du
Tử Khâm, tại sao Sở caca không chịu nhận thức mình, là vì cô nương ta
sao.
Sở Hiên và Du Tử Khâm xoay người lại, Sở Hiên gương mặt khó hiểu:” Lạc Thủy Linh, là ai?”
Câu nói này làm cho sắc mặt Lạc Thủy Linh trắng bệt, thương nhớ nhiều năm
như vậy, tương tư khổ sở như vậy, thời thời khắc khắc đều nghĩ đến, nay
chỉ đổi lại câu nói lạnh lùng “ Lạc Thủy Linh, là ai” của người, hỏi làm sao không thương tâm. ( Hạ Vũ Hà phiên bản Hoa Sơn Trà).
Lạc Thủy Linh, nghe quen quen nha, Du Tử Khâm suy nghĩ một chút, Lạc Thủy
Linh, Lạc Thủy Linh, a :” Lạc Thủy Linh, cô nương còn có một caca gọi là Lạc Thừa Ân phải không?”
Nghe Du Tử Khâm nhắc đến caca của
mình, Lạc Thủy Linh cũng không ngạc nhiên, dù sao người biết caca cũng
rất nhiều, nhẹ nhàng gật đầu:” Lạc Thừa Ân đúng là tên của gia huynh.”
Nghe vậy, Du Tử Khâm nhìn qua Sở Hiên cười cười:” Con còn nhớ không, hai
huynh muội đã cùng đến Thanh Hà trấn với chúng ta, nhưng đến đêm giap
thừa thì vội cáo biệt đó.”
Chuyện của bản thân, có lẽ Sở Hiên sẽ không nhớ rõ, nhưng chuyện liên quan đến Du Tử Khâm, thì dù là
chuyện nhỏ nhất, Sở Hiên cũng ghi nhớ. Lúc nãy khi nghe Du Tử khâm nhắc
đến tên một nam nhân khác, Sở Hiên liền nổi lên sát khí, nhưng khi nghe
đến Du Tử khâm nhắc đến chuyện Thanh Hà trấn, Sở Hiên liền nhớ ra, Lạc
Thừa Ân, tên nam nhân duy nhất mà Sở Hiên đã sơ suất, để cho hắn xuất
hiện bên người Du Tử Khâm.
Sở Hiên à một tiếng, sau đó nhìn qua Lạc Thủy Linh:” Tại hạ nhớ ra rồi, thì ra là Lạc cô nương, đã lâu không gặp.”
Thấy Sở Hiên nhận ra mình, Lạc Thủy Linh rất là vui vẻ, sau đó nhìn qua Du Tử Khâm, nghe cách nói chuyện vừa rồi, chẳng lẽ người này là DU tỉ
tỉ, cô của Sở caca, mặc dù trong lớn hơn Sở caca, nhưng nàng ta vẫn còn
trẻ ( mn yên tâm, sau này DTK sẽ trông trẻ hơn SH), mặc dù nghĩ là không thể nhưng Lạc Thủy Linh vẫn mở miệng hỏi:” cô nương là Du tỉ tỉ.”
Du Tử Khâm mỉm cười gật đầu, thấy vậy Lạc Thủy Linh thoáng yên tâm, vậy là không phải như nàng nghĩ, Sở caca bên cạnh vẫn chưa có ai.
Nhìn thấy Lạc Thủy Linh còn muốn ôn chuyện, Sở Hiên liền lên tiếng:” Trời
không còn sớm nữa, tại hạ và cô còn có việc, hẹn ngày khác gặp mặt.”
Tuy Sở Hiên vẫn mỉm cười dịu dàng, nhưng trên mặt biểu tình lại rất kiên định, không cho phép người ta từ chối, Lạc Thủy Linh đành phải chấp nhận.
Nhìn theo bóng dáng hai người, Lạc Thủy Linh nghĩ, về nhà nhất định phải nói cho caca nghe, còn về việc hai người kia hiện đang ở đâu, nàng không
vội hỏi, dựa vào thế lực của Lạc thừa tướng, muốn tìm một người, không
khó.
¬*_*
Sau khi gặp mặt Lạc Thủy Linh, Du Tử khâm
và Sở Hiên cũng không còn hứng đi dạo phố nữa, cả hai đều trở về Nhất
Túy gian nghỉ ngơi. Chỉ là cả hai không hề biết, lần gặp gỡ này lại
khiến cho cả hai lâm vào nguy hiểm.
Ban đêm, khi Du Tử Khâm chỉ
vừa mới chìm vào giấc ngủ, người hơi dựa vào cơ thể của Sở Hiên, đầu
nghiệng qua một bên, ngực lên xuống phập phồng vì thở, cái miệng nhỏ
mọng nước hơi mở ra nhìn rất mê người, ít nhất là đối với người nào đó.
Sở Hiên đưa tay, điểm huyệt ngủ của Du TỬ Khâm, sau đó bắt đầu nhìn nàng ( phút cầm thú của Sở đại ca, bắt đầu)
Sở Hiên nhoài người
lên, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán nàng, sau đó đôi môi dời xuống mắt,
mũi, khẽ vươn lưỡi liếm nhẹ hàng mi của nàng, sau đó nụ hôn dời xuống
hai bên má, cuối cùng là môi.
Đầu tiên, hắn dùng lưỡi liếm
nhẹ, khắc họa hình dáng môi của Du Tử Khâm, sau đó mới đưa lưỡi vào,
liếm khắp khoang miệng nàng, dùng cái lưỡi trơn trượt, chu du khắp nơi,
cái lưỡi quấn lấy lưỡi Du Tử Khâm, mút lấy, quấn lấy, dây dưa không dứt.
Sau đó nụ hôn dời xuống cổ, xương quai xanh. Sở hiên không dám dùng lực quá mạnh, vì sợ để lại dấu, hắn chỉ dùng môi và lưỡi lướt nhẹ, khiến cho Du Tử Khâm dù đang ngủ cũng nổi lên một tầng da gà.
Sở Hiên đưa tay mở vạt áo của Du Tử Khâm ra, nhìn ngắm hai gò đồi trắng hồng mềm
mại, Sở Hiên dần dần mê muội, cúi đầu xuống, ngậm lấy đỉnh phong cao vút kia, nhẹ nhàng mút, hấp, tay kia thì đưa tay vuốt lên vùng đồi còn lại. Dùng lưỡi đùa giỡn hạt châu đã sớm đứng thẳng, gẩy gẩy, sau đó lại mút
vào. Sau khi đã khiến cho một bên thấm đầy nước miếng, hắn lại chuyển
sang bên còn lại.
Tiếp theo, Sở Hiên, cởi đi cái quần ngủ của Du Tử Khâm, sau đó nâng hai chân nàng lên. Đưa tay vạch mép tiết khố
qua một bên, sau đó cúi người xuống, hắn không dám dùng tay, vì sợ làm
nàng bị thương.
Dùng lưỡi liếm bên ngoài, khi dụng đến hạch
châu, hắn dùng miệng ngậm lấy, mút nhẹ, sau đó dùng răng day day. Sở
Hiên đưa lưỡi vào u cốc ẩm ướt kia, liếm láp, chu du khắp nơi, u cốc
càng ngay càng ra niều nước, tay thì cầm lấy vật đã sớm cứng lên của
mình vuốt ve lên xuống, đụng phải một điểm hơi nho lên, hắn dùng lưỡi
nhấn xuống, chỉ thấy Du Tử Khâm ưm một tiếng, sau đó thân hình run rẩy,
bên dười trào ra một dòng nước, nàng cao trào, cao trào ngay trong lúc
ngủ.
Sở Hiên càng gia tăng tốc độ trên tay, mắt chăm chú nhìn vào u cốc, khi thấy dòng nước trào ra, hắn kề miệng vào, điên cuồng
liếm láp, không bỏ sót một giọt, khi hắn sắp giải phóng, Sở Hiên dùng
miệng mút thật mạnh cánh hoa, tạo nên đó một dấu ấn đỏ, đây là nơi duy
nhất hắn dám để lại dấu ấn trên người nàng, vì nơi này, nàng sẽ rất khó
thấy.
Sau khi giải phóng, Sở Hiên lấy tay vuốt ve gương mặt
nàng, đặt lên trán nàng một nụ hôn, sau đó bắt đầu thu thập cho cả hai.
Đối với hắn, nhiêu đây làm sao có thể thỏa mãn, nhưng hiện tại thì không được, hắn chỉ có thể dùng cách này để xoa diệu đi phần nào dục vọng của mình, không sao, rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ đòi lại hết thảy.