Tân Thiên Ngọc chưa từng nghĩ tới kịch bản mắc ói “cho cậu môt triệu mau rời khỏi anh ấy” có thể xảy ra với mình.
Đó không phải là tình tiết chỉ xảy ra trong tiểu thuyết thôi sao?
Lùi lại vạn bước thì dù trong thực tế có chuyện như vậy chăng nữa, Tân Thiên Ngọc cũng phải là kẻ ném chi phiếu vào mặt người khác!
Lại nói tiếp, sao chỉ có một triệu? Túc Trung chỉ đáng giá một triệu? Khinh thường ai đấy? Là khinh thường Túc Trung? Hay là khinh thường Tân Thiên Ngọc? Một triệu bây giờ có thể làm gì? Còn chưa đủ cho Tân Thiên Ngọc mua một cái đồng hồ!
Tân Thiên Ngọc hơi bối rối, trừng mắt nhìn, cố nhìn An Tô để xem có nhận ra được hay không. Cái miệng hồng nhạt mấp máy, lông mi dày chớp chớp, cũng khá xinh đẹp đấy, càng nhìn cậu, An Tô càng thấy tức giận trong lòng: Đúng là kiểu hồ ly tinh!!!
An Tô buồn bực nói: “Tôi khuyên anh đừng có cao giá, người như anh căn bản không xứng với Túc Trung. Chẳng mấy chốc anh ấy sẽ bỏ anh, khi đó anh cũng chẳng kiếm chác được gì nữa. Bây giờ biết khó mà lui, còn có thể kiếm một triệu, còn có chút thể diện!”
Tân Thiên Ngọc không thể chịu được mấy câu “cậu không xứng với Túc Trung”. Sắc mặt cậu nhất thời lạnh đi, nói: “Tại sao bảo vệ có thể thả loại người như cậu vào đây? Cậu mau cút, nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ lên đuổi cậu đi.”
An Tô cười, lấy ra thẻ nhà: “Đương nhiên là Túc Trung bảo tới.”
Tân Thiên Ngọc hơi biến sắc, đoạt lấy thẻ nhà, trên thẻ có ghi tên Túc Trung, cho nên Tân Thiên Ngọc liếc qua là nhận ra thẻ này đúng là của Túc Trung.
An Tô thấy vẻ mặt Tân Thiên Ngọc không tốt, tâm trạng lại tốt hơn, nói tiếp: “Có phải một triệu không đủ? Tôi khuyên anh đừng quá tham lam.”
Tân Thiên Ngọc muốn mắng: Tôi cho cậu hai triệu, mau cút đi.
Nhưng Tân Thiên Ngọc lại nghĩ: Tại sao mình phải cho thằng ngu này hai triệu? Chẳng lẽ mình cũng bị ngu?
An Tô nói: “Tôi trẻ hơn anh, đẹp hơn anh, có học thức hơn anh, cũng càng có tiếng nói chung với Túc Trung…”
Tân Thiên Ngọc nghe An Tô nói thế, cuối cùng cũng hiểu được: Hóa ra là bỏ tiền làm vợ bé! Thế giới thật diệu kỳ, còn có sinh vật hạ tiện như vậy chạy tới trước mặt mình tìm đánh?
Tân Thiên Ngọc cũng không nhiều lời, giơ tay tát một cái, bốp một tiếng, cả mặt An Tô sưng lên. An Tô không ngờ Tân Thiên Ngọc không nói hai lời đã đấu võ, cũng bối rối, không chờ cậu ta phản ứng lại, đã thấy cánh cửa trước mặt đóng sập. Đừng nói là đánh trả, ngay cả cái bóng của Tân Thiên Ngọc cậu ta cũng không bắt được.
An Tô là con trai duy nhất của đại gia David, đã khi nào phải chịu cơn giận như thế này? Ánh mắt cậu ta đỏ ngầu, tức giận đập cửa. Chỉ là tay cậu ta là thịt, cánh cửa là gỗ, chỉ có cậu ta đau tay chứ cửa thì không hề mở ra. Hơn nữa, cậu ta đập chẳng được bao lâu, đã bị bảo vệ lôi đi.
Đương nhiên là do Tân Thiên Ngọc gọi bảo vệ, Tân Thiên Ngọc chỉ nói có người tới cửa gây chuyện. An Tô không phải chủ nhà, chẳng mấy đã bị đuổi đi. Nhưng Tân Thiên Ngọc vẫn rất căm giận, đang muốn gọi điện cho Túc Trung, khi ngẩng đầu lên lại đối diện với gương trên tường. Trong gương phản chiếu khuôn mặt giận dữ của Tân Thiên Ngọc, cậu bỗng dưng kinh hãi: Mình tức giận như này, biết đâu lại không biết lựa lời với Túc Trung, nhỡ lại làm Túc Trung không vui?
Cân nhắc một lúc, Tân Thiên Ngọc nhìn mình trong gương từ hùng hổ trở thành ảm đảm mệt mỏi.
Lúc này mà Tân Thiên Ngọc vẫn còn sợ phá vỡ hình tượng “bé đáng thương”.
Tân Thiên Ngọc cười tự giễu, thẻ nhà đặt trên bàn trà, hít sâu mấy lần, để đầu óc thanh tỉnh, lại cầm điện thoại bấm số Túc Trung.
Túc Trung không nghe máy.
Tân Thiên Ngọc nhíu mày, gọi mấy cuộc Túc Trung đều không nhận.
Lúc này, lửa nguội lại biến thành lửa nóng, trong đầu nóng như lửa đốt.
Cậu có một bụng uất ức không có chỗ xả, chỉ đành gọi điện oán giận với Chu Phác. Chu Phác nghe xong, cũng đầy căm phẫn: “Túc Trung trâu bò thật đấy! Vợ bé còn dám đến tìm mày?”
Tân Thiên Ngọc lại lắc đầu: “Anh Trung sao có thể tìm vợ bé? Tao thấy họ An kia tự mình đa tình thôi?”
Chu Phác thở dài: “Hả? Mày tin tưởng anh Trung của mày như thế? Không phải mày nói anh ta không yêu mày sâu đậm sao?”
Tân Thiên Ngọc cười khổ: “Không phải tao tin tưởng tình cảm của anh ấy, tao chỉ tin tưởng cách làm người của anh ấy.”
Túc Trung đối nhân xử thế rất dứt khoát, nếu như anh thật sự coi trọng người khác, thì sẽ không một chân đạp hai thuyền mà kết thúc luôn.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tân Thiên Ngọc cũng khó nói là đắng hay ngọt.
Chu Phác ngẫm nghĩ, cũng nói: “Vậy mày định thế nào?”
Tân Thiên Ngọc nói: “Hỏi anh Trung trước đã, chỉ là anh Trung vẫn không nghe máy, không biết có chuyện gì hay không…”
Chu Phác nói: “Anh Trung nhà mày không phải làm quản lý quỹ sao? Nghe nói có một số công ty không cho quản lý quỹ dùng di động trong giờ làm việc, sợ rat trading. Chờ bao giờ tan tầm mày hẵng gọi lại.”
Tân Thiên Ngọc nghĩ thông suốt: “Uhm, đúng, nhất định là vậy. Chắc chắn không phải anh Trung cố tình không nghe điện thoại của tao.”
Lần này Chu Phác nói đúng, vì vụ bê bối của Kevin mà David tăng cường công tác quản lý. Đa phần nhân viên, trong đó có Túc Trung không được dùng di động trong giai đoạn giao dịch.
Đợi thời gian trôi qua, Tân Thiên Ngọc đang định gọi cho Túc Trung, không ngờ Túc Trung lại gọi trước.
Túc Trung hỏi: “Có chuyện gì?”
Trong chốc lát Tân Thiên Ngọc chỉ biết im lặng, không biết nên bắt đầu từ đâu. Qua một hồi, Tân Thiên Ngọc mới chậm rãi nói: “Chuyện là… có một người tên An Tô cầm thẻ nhà của anh tới nhà chúng ta.”
“Đúng.” Túc Trung nói, “Là anh bảo cậu ta tới.”
Tân Thiên Ngọc nín thở, giọng căng như dây cung: “Tại sao?”
Túc Trung nói: “Anh quên mang bút máy, bảo cậu ta về lấy. Cậu ta nói đi ngang đường bị ngã, giờ đi bệnh viện rồi.”
Tân Thiên Ngọc lập tức hiểu vài phần: Ngang đường bị ngã ở đâu ra? Là bị mình tát, mặt sưng, ngại đi làm nên bịa chuyện?”
Tân Thiên Ngọc chỉ nói: “Phải không? Cậu ta rốt cuộc là ai vậy? Nói năng không lễ phép!”
“Cậu ta là trợ lý mới.” Túc Trung đáp.
Tân Thiên Ngọc càng cảm thấy kỳ lạ: Làm sao một trợ lý vừa mở miệng đã nói “cho anh một triệu”?
Tân Thiên Ngọc bèn hỏi: “Nhà cậu ta rất giàu à?”
Túc Trung nói: “Cậu ta là con trai David.”
“À, em hiểu rồi.” Tân Thiên Ngọc gật đầu.
Nếu như An Tô chỉ là một người bình thường, có lẽ Tân Thiên Ngọc đã khai cống*, cho An Tô biết thế nào là lễ độ. Nhưng An Tô là con trai ông chủ của Túc Trung, Tân Thiên Ngọc không dám đập chuột sợ vỡ bình*.
(*) Khai cống: thuật ngữ trong trò chơi mạt chược, thông qua tự sờ hoặc ăn mà có được toàn bộ 4 lá bài tẩy; khi thực hiện người chơi cần phải mở miệng tuyên bố thuật ngữ quy định, tức phải nói “khai cống”. (Mình không chơi mạt chược nên thực sự không hiểu lắm…)
(**) Về điển tích “Đầu thử kỵ khí”, Truyện Giả Nghị trong sách Hán thư (Hán thư – Giả Nghị truyện 漢書 – 價議傳) cho biết, xưa có một phú ông đam mê đồ cổ, và sưu tập được rất nhiều. Trong số đó có một món đồ cực quý hiếm, nghệ thuật tinh mỹ, gọi là liễn ngọc (nguyên văn “ngọc vu” 玉盂). Nhiều kẻ sưu tầm đồ cổ giàu có khác rất thèm muốn. Chiều tối một ngày nọ, bỗng có con chuột chui vào liễn ngọc tìm kiếm thức ăn. Phú ông nhìn thấy và vô cùng tức giận. Trong cơn thịnh nộ, ông cầm hòn đá ném mạnh khiến con chuột kia chết ngay tức khắc. Nhưng than ôi, chiếc bình ngọc quý của phú ông cũng vỡ tan tành. Lúc này, phú ông mới cảm thấy nuối tiếc và vô cùng hối hận bởi hành vi vội vàng, lỗ mãng của mình.
Nhưng Tân Thiên Ngọc có hối hận cũng không kịp, bởi vì Đại Lực Kim Cương Chưởng* của cậu đã in dấu đỏ rực trên khuôn mặt An Tô.
(*) Đại Lực Kim Cương Chưởng (hay Đại Lực Kim Cang Chưởng) là một trong 72 Tuyệt Kỹ Thiếu Lâm do “Đạt Ma tổ sư” của Thiếu Lâm Tự truyền lại.
Trên mặt An Tô còn hằn dấu tay nên không dám đi làm, xin nghỉ về nhà. Đến cùng cũng không giấu được cha mẹ, David tuy phong lưu nhưng chỉ có An Tô là con trai, cho nên thương An Tô như châu báu. Ông ta thấy An Tô bị tát, lại không nỡ tức giận, vội hỏi An Tô gặp chuyện gì. An Tô vốn định xạo sự cho qua, nhưng mọi người đều biết mà, chỉ số IQ của An Tô rất thấp, muốn lừa kẻ trải đời như David thì thật sự không thể. Chỉ bằng vài câu David đã khiến cậu ta nói hết sự thật.
Biết được An Tô theo đuổi cấp dưới muốn làm kẻ thứ ba, còn bị chính cung tát cho một cái, David tức giận suýt thì tăng xông. Chỉ là, David cũng không biết nên trút giận vào ai đây!
Là tức chính mình không dạy con cho tốt? Hay là tức con trai quá ngu xuẩn? – Hình như đều không được, là người một nhà, không cần phải nội chiến, phải nhất trí đối ngoại.
Cho nên, rất nhanh David đã tìm được nơi trút giận: “Cái cậu Tân Thiên Ngọc này cũng vô giáo dục quá rồi, còn dám đánh người!”
An Tô nghe thấy cha cũng mắng Tân Thiên Ngọc, liền cảm thấy mình có lý, chịu oan ức. An Tô tức giận nói: “Đúng vậy! Anh ta quá đáng lắm! Cha nói con nên làm gì? Liệu anh ta có nói xấu con trước mặt Túc Trung không?”
David nghe thấy hai chữ “Túc Trung” cũng đau đầu, riêng chuyện An Tô là đồng tính, David đã phải mất nhiều năm mới có thể chấp nhận hiện thực. Bây giờ An Tô chẳng những là gay mà còn coi trọng Túc Trung, David càng cảm thấy đau đầu. David nói: “Túc Trung lạnh lùng như cục đá, con thích cậu ta làm gì?”
An Tô đáp: “Con thích dáng vẻ lạnh lùng của anh ấy.”
Rốt cuộc David vẫn thương con trai, đành nói: “Được rồi, con đừng gây chuyện với Tân Thiên Ngọc nữa, nói ra thì con cũng không chiếm lý. Như vậy đi, cha sắp xếp cho con và Túc Trung đi công tác một chuyến, hai đứa bồi dưỡng tình cảm.”
Hai mắt An Tô lập tức tỏa sáng.
David lại thở dài, nói: “Nếu thật sự không được thì bỏ đi. Tính cách của Túc Trung cũng không dễ chọc vào.”
Không quá hai ngày, Túc Trung liền nói với Tân Thiên Ngọc, anh sắp đi xa.
Tân Thiên Ngọc hỏi kỹ hai câu, biết được là An Tô và Túc Trung đi công tác riêng. Tân Thiên Ngọc càng giận, nhưng trước mặt Túc Trung chỉ có thể ngầm buồn bực, không dám thể hiện ra.
Có câu “người được yêu không biết sợ hãi”, tương ứng, “người không được yêu phải nhân nhượng để giữ gìn”. Tân Thiên Ngọc tự hiểu chỗ dựa duy nhất trước mặt Túc Trung là “điềm đạm đáng yêu khiến người ta thương xót”, đương nhiên cậu không dám ồn ào. Thậm chí cậu không dám nói với Túc Trung chuyện An Tô tới cửa gây sự. Bởi vì, cậu sợ nếu nói với Túc Trung thì sẽ lộ chuyện cậu tát An Tô.
Cậu là bé đáng thương điềm đạm đáng yêu, sao có thể đánh người?
Tân Thiên Ngọc yên lặng thở dài.
Bởi vì yêu anh, cho nên Tân Thiên Ngọc không dám nói gì cả.
Nhưng, Tân Thiên Ngọc cũng không mấy yên tâm, dù sao thì Túc Trung là cục cưng quý giá của cậu, còn An Tô là kẻ trộm không biết xấu hổ. Sao cậu có thể yên tâm để bảo bối nhà mình đi cùng kẻ trộm?
Tân Thiên Ngọc suy ngẫm, nói: “Đúng lúc em sắp chuyển việc, giữa chừng có thể nghỉ ngơi, em tới thành phố anh đi công tác được không?”
Túc Trung không phản đối. Nhưng, Túc Trung cũng không hỏi tại sao cậu chuyển việc.
Như thể anh hoàn toàn không quan tâm.
Túc Trung phải đi gần một tháng, nhưng thời gian nghỉ của Tân Thiên Ngọc thì chỉ có một tuần. Vì vậy, Tân Thiên Ngọc đành xin kéo dài thời gian tới nhận việc. Nhưng, Tân Thiên Ngọc cũng không lo lắng không được phê duyệt.
Bởi vì quản lý nhân sự của tập đoàn là Chu Phác, Chu Phác nhắm mắt đã phê duyệt đơn xin của Tân Thiên Ngọc.
Nhưng chuyện cũng không đơn giản như vậy.
Đúng lúc Tân Mộ hỏi sao Tân Thiên Ngọc chưa tới nhận việc.
Tân Mộ, chính là mẹ ruột của Tân Thiên Ngọc, cũng là dì của Chu Phác.
Mấy năm nay Tân Mộ trầm mê nam sắc, mỗi ngày đều chìm đắm ở hậu cung, từ đó nữ hoàng không còn tảo triều, trên thực tế đã không còn quản lý công việc, đi làm cũng chỉ là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới. Bà đoán đúng ngày Tân Thiên Ngọc tới nhận việc, mới đúng lúc đi làm, kết quả phát hiện con trai không tới, liền bắt Chu Phác lại hỏi.
Chu Phác ấp úng, chỉ nói Tân Thiên Ngọc đi du lịch.
Tân Mộ nghe câu này, nổi trận lôi đình: “Nó mới bao lớn, có tư cách gì học dì chơi bời mà bỏ bê công việc?”
Chu Phác bị sạc một trận, đành phải nói thật: “Em ấy đi cùng bạn trai…”
Vừa nãy Tân Mộ nổi trận lôi đình, còn bây giờ là lửa giận bốc lên ba mươi trượng: “Nó mới bao lớn, có tư cách gì học dì vì trai mà bỏ bê công việc?”
Khi còn bé, Tân Thiên Ngọc học nội trú ở nhà trẻ, lớn lên tiếp tục đi học trường nội trú, sau đó thì đi du học, vì vậy thời gian ở nhà cũng không nhiều. Lúc còn trẻ, Tân Mộ cũng bận việc, lớn tuổi hơn thì bận cua trai, thời gian ở nhà cũng không nhiều. Hai mẹ con cũng không mấy thân thiết. Tân Mộ đương nhiên không biết chuyện của Tân Thiên Ngọc và Túc Trung.
Bà chỉ biết Tân Thiên Ngọc có bạn trai, làm trong ngành tài chính, đẹp trai nhưng không biết rõ cụ thể.
Tân Mộ vốn chỉ cảm thấy bọn trẻ yêu đương như trò chơi, không đáng bận tâm. Nhưng bây giờ, Tâm Mộ cảm thấy chuyện không đơn giản. Vì ở bên bạn trai mà kéo dài thời gian nhận việc, Tân Mộ thà rằng con trai mình chỉ vì chơi bời mà không muốn đi làm.
Tân Mộ nhíu mày, nói: “Chuyện của nó và bạn trai là sao? Cháu mau nói cho dì!”
Dưới ɖâʍ uy của Tân Mộ, Chu Phác đành phải nôn ra hết những chuyện y biết.
Nghe thấy Chu Phác kể mẹ Túc Trung ghét bỏ Tân Thiên Ngọc, cảm thấy Tân Thiên Ngọc không xứng với Túc Trung – lửa giận của Tân Mộ đã bốc cao ba trăm trượng: “Phàm là người trong thiên hạ, chỉ có không xứng với con ta, nào có chuyện con ta không xứng!”
Chu Phác thầm nghĩ: Thật trùng hợp, mẹ Túc Trung cũng nghĩ vậy!
Tân Mộ lại cười nhạt: “Dì đúng là muốn nhìn xem, Túc Trung có mấy cái đầu, mấy cái tay, mà lợi hại như vậy!”
Chu Phác bèn mở tiết mục tài chính và kinh tế: Chính là tiết mục mà Túc Trung từng tham gia. Y mở tập Túc Trung làm khách mời cho Tân Mộ xem.
Tân Mộ xem xong, chỉ nói: “Xem ra, dì phải đi nhìn tận mắt…”
“Dạ?” Chu Phác ngẩn người, “Nhìn cái gì ạ?”
Tân Mộ nói: “Dì phải đi nhìn xem Túc Trung người thật có đẹp trai như trên TV hay không! Nếu là thật, dì có thể hơi hơi hiểu được tâm trạng của thằng ôn con.”
“…” Chu Phác cạn lời: Xem ra thói mê trai đẹp của Tân Thiên Ngọc là di truyền.
Tân Mộ thuộc phái hành động, bay thẳng tới thành phố mà Tân Thiên Ngọc và Túc Trung ở.
Tân Mộ nhìn thấy Túc Trung từ xa, nhưng thấy bên cạnh Túc Trung còn có một trợ lý trẻ tuổi, trợ lý nhìn Túc Trung như chó nhìn xương. Trợ lý này chính là An Tô đang thầm mến Túc Trung.
Tân Mộ hừ một tiếng, thầm nghĩ: Đây chắc là tiểu tiện nhân mà Chu Phác nói. Dám đập chậu cướp bông của con mình. Đúng là không biết vì sao biển xanh lại mặn.
Nhưng Tân Mộ cũng không tiến lên chào hỏi, mà chỉ vào thẳng khách sạn – Tân Thiên Ngọc đang ở khách sạn này.
Lúc này, Túc Trung đi làm rồi, Tân Thiên Ngọc cũng không rảnh rỗi, đang xem tài liệu tập đoàn trong khách sạn. Trong lòng cậu, công việc cũng quan trọng, cậu sẽ không vì Túc Trung mà bỏ bê công việc.
Cậu vừa xem tài liệu, vừa uống cà phê.
Đúng lúc này, cậu nghe thấy chuông cửa vang lên.
“Ai vậy?” Tân Thiên Ngọc cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, đã thấy một phụ nữ xinh đẹp mặc áo len dệt kim Chanel đứng ở cửa. Tân Thiên Ngọc run lên: “Mẹ…?”
Tân Mộ hừ cười, bước thẳng vào trong phòng. Ánh mắt bà lướt qua tư liệu tập đoàn để trên bàn, lửa giận trong lòng hơi nguôi bớt, chỉ nói: “Mẹ còn tưởng con quên luôn công việc rồi!”
“Sao mẹ biết?” Tân Thiên Ngọc nói, “Con chỉ là…”
“Không cần nói.” Tân Mộ khoát tay, “Mẹ biết cả rồi.”
Gương mặt Tân Thiên Ngọc trắng bệch, trong bụng suy tính, chỉ nói: “Chu Phác nói à?”
“Nó không nói thì con định không nói cho mẹ biết, đúng không?” Tân Mộ dựa vào cạnh bàn, tư thế rất ưu nhã, như một cây thủy tiên, thần thái lạnh lùng kiêu ngạo, “Vì một thằng đàn ông mà tự giày vò mình thành như vậy, đúng là làm mất mặt mẹ.”
Lời này chọt đúng chỗ đau của Tân Thiên Ngọc. Từ nhỏ tới lớn đều là Tân Thiên Ngọc lấn át người ta, lần đầu tỏ ra lép vế thì đều là vì Túc Trung. Trong lòng cậu không hoàn toàn thuần phục, nội tâm vẫn rất kiêu ngạo, người càng kiêu ngạo thì càng dễ cảm thấy nhục nhã.
Nhưng Tân Thiên Ngọc chỉ chịu lép vế với Túc Trung thôi, người bên ngoài thì không được, ngay cả mẹ ruột cũng không được. Vì vậy, Tân Thiên Ngọc ngẩng cao đầu, kiên cường phản bác lời mẹ: “Yêu đương chẳng phải là chuyện tự làm giày vò mình hay sao? Con cảm thấy phải biến chuyện yêu đương trở thành chơi trai, thì không thú vị.”
Lời này của Tân Thiên Ngọc, là đang công kích Tân Mộ.
Tân Mộ nuôi bạn trai, cũng có khác gì chơi trai đâu?
“Chơi trai cái gì?” Ánh mắt Tân Mộ lạnh dần, “Là nuôi chó.”
Tân Thiên Ngọc khựng lại, nhìn Tân Mộ.
Tân Mộ thản nhiên nói: “Đây là kinh nghiệm của mẹ, đừng quá coi trọng đàn ông. Đàn ông giống như chó.”
Tân Thiên Ngọc khó chịu trong lòng: “Con cũng là đàn ông.”
“Cũng đâu nói con không giống chó.” Tân Mộ hơi hất cằm, tư thế càng thêm ngạo mạn.
Trong chốc lát Tân Thiên Ngọc bị cạn lời.
Tân Mộ lại nói: “Cái trò đàn ông này, nếu con không thành chủ nhân của nó, thì chính là chó cái của nó. Bản thân con là đàn ông, chẳng lẽ không hiểu?” Nói xong, Tân Mộ không đợi Tân Thiên Ngọc kịp phản ứng, liền nghiêng người về phía trước, vỗ vai cậu: “Cho con một ngày nghỉ, nhớ rõ ngày mốt đi làm.” Giọng bà bỗng ấm áp hơn, thật giống một người mẹ dịu dàng: “Mẹ không thể nhìn con thiếu tự trọng. Con là con trai quý giá của mẹ. Đàn ông khắp thiên hạ cộng lại cũng không bằng một sợi tóc của con.”
Nói xong, Tân Mộ liền xoay người rời đi.
Túc Trung khi đi làm rất bận, luôn là vậy. Hiện tại còn có thêm một trợ lý ngu ngốc, bận càng thêm bận.
An Tô cũng phát hiện mình là gánh nặng, bèn áy náy nói: “Xin lỗi, em sẽ không mắc lỗi nữa.”
“Ừ, để tránh cho cậu lại mắc lỗi,” Túc Trung nói, “Giờ cậu tan làm đi.”
“…?” An Tô kinh hãi, “Em, em có thể giúp mà!”
Túc Trung nói: “Cậu không tham gia thì đã là giúp rồi.”
Tuy nghe rất giống mắng người, nhưng giọng Túc Trung vẫn luôn bình thản, giống như trần thuật lại một sự thật thông thường. An Tô đỏ bừng mặt, xấu hổ không biết làm sao.
An Tô không giúp nữa, chẳng mấy mà Túc Trung đã xử lý xong đống công việc còn lại, trước 12 giờ đêm về tới phòng khách sạn.
Trong phòng vẫn bật đèn sàn, ánh sáng màu cam rất dịu dàng hắt trên gò má Tân Thiên Ngọc. Tân Thiên Ngọc vẫn còn thức, nghe thấy tiếng mở cửa, bèn nhổm dậy, xoay mặt qua, một đôi mắt trong vắt, như thể ánh sáng yếu ớt trong phòng đều hội tụ trong ánh mắt cậu, lấp lánh như những vì sao đêm.
Túc Trung cảm thấy ngạc nhiên: “Sao còn chưa ngủ?”
“Nhớ anh,” Tân Thiên Ngọc ậm ừ, “Không ngủ được.”
Túc Trung hơi khựng lại, sau đó tới trước mặt Tân Thiên Ngọc. Cơ thể anh cường tráng, cái bóng bị phóng đại càng cao lớn hơn, tựa như thú dữ, cái bóng che khuất toàn bộ Tân Thiên Ngọc. “Tiểu Ngọc muốn?” Túc Trung tháo lỏng chiếc cà vạt chỉn chu, lộ ra yết hầu chuyển động bị che khuất sau cổ áo sơ mi.