Nước Đổ Đầy Ly

Chương 50: Trà lý trà khí*

(*) Dùng để miêu tả nam sinh tướng mạo khả ái, thuần khiết, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng mang theo khí chất bất phàm, trong mắt có chứa sự yếu ớt đáng thương.
Hiện tại Tân Thiên Ngọc không cần đi làm, phần lớn thời gian đều có thể tự do chi phối, cái này không giống Túc Trung.


Túc Trung vẫn đi làm hằng ngày, xem giá cả thị trường, giao việc cho cấp dưới, đương nhiên, còn cả cải tiến mô hình số liệu của anh.
So sánh như thế, lượng công việc của Túc Trung là rất lớn, cũng bề bộn nhiều việc.


Tân Thiên Ngọc vô cùng thấu hiểu sự bận rộn của anh, cho nên tới bây giờ cũng không cảm thấy “Anh nên chơi game cùng em, xây dựng sở thích chung”.
Hơn nữa, thoạt nhìn Túc Trung cũng không giống người thích chơi game.
Nhưng, An Vũ Sinh thoạt nhìn cũng không giống.


Trong ký ức của cậu, An Vũ Sinh là học sinh ngoan, hơn nữa mục đích vô cùng rõ ràng, sẽ không tiêu phí thời gian sức lực vào những chuyện dư thừa – mà chơi game hiển nhiên thuộc về “chuyện dư thừa”.
An Vũ Sinh chơi game giỏi như vậy, khiến Tân Thiên Ngọc cảm thấy rất kinh ngạc.


Tân Thiên Ngọc và An Vũ Sinh trở thành bạn trong game. Phía ông cụ lại sốt ruột, hy vọng An Vũ Sinh tiến thêm một bước: “Tại sao không đề cập tới chuyện trường học ngày xưa?”


An Vũ Sinh lắc đầu: “Tân Thiên Ngọc là một người rất kiêu ngạo, đề cập tới chuyện bị bắt nạt sẽ khiến cậu ấy phản cảm. Cố ý né tránh, ngược lại có thể khiến cậu ấy cảm thấy tôi thức thời.”
Ông cụ không phản bác, chỉ nói: “Cậu vững tin là được.”


Nhưng An Vũ Sinh suy đoán cũng không sai, quả thực Tân Thiên Ngọc cảm thấy hắn không đề cập tới chuyện đó là rất tốt.
Hai người thường chơi game, thỉnh thoảng uống cà phê, mối quan hệ bình lặng như nước.
Mọi việc chuyển biến vào một ngày, An Vũ Sinh gửi một bó hoa hồng tới nhà Tân Thiên Ngọc.


Khi nhận được hoa hồng Tân Thiên Ngọc cảm thấy khϊế͙p͙ sợ, phản ứng đầu tiên là: Túc Trung lại cầu hôn? Không phải đã nói không thích hoa hồng sao! Thế nào? Chẳng lẽ mình nói không thích hoa hồng màu đỏ, cho nên anh ấy tặng hoa hồng màu phấn?


Thế là, Tân Thiên Ngọc chụp một bức ảnh hoa hồng, gửi cho Túc Trung: “Anh mua à?”
Túc Trung trả lời: “Không phải.”
Tân Thiên Ngọc cảm thấy kỳ cục.
Đúng lúc này, An Vũ Sinh gọi điện tới, giọng áy náy nói: “Có phải có một bó hoa hồng gửi tới chỗ cậu không?”


“Đúng vậy.” Tân Thiên Ngọc hơi khựng lại, “Cậu tặng à?”
“Là thế này, không phải lúc đầu tớ định gửi một bộ trò chơi cho cậu sao?” An Vũ Sinh giải thích, “Tớ viết sai địa chỉ, gửi nhầm trò chơi cho em gái, rồi lại gửi nhầm quà sinh nhật cho em gái tớ tới nhà cậu.”


“…” Tân Thiên Ngọc cảm thấy cạn lời, “Như vậy à… Cậu gửi địa chỉ em gái cậu cho tớ, tớ giúp cậu chuyển lại?”
“Vậy thì phiền cậu quá, rõ ràng là do tớ nhầm lẫn.” An Vũ Sinh nói, “Thôi bỏ đi, cũng chỉ là một bó hoa, cứ để ở chỗ cậu, hy vọng có thể giúp cậu thấy vui hơn.”


“À, cũng được.” Tân Thiên Ngọc cũng không nghĩ nhiều.
Lúc Túc Trung về đến nhà, thấy một bó hoa hồng màu phấn đặt trong bình hoa màu trắng.
Túc Trung nhướng mày: “Đó không phải là anh tặng.”
Tân Thiên Ngọc nói: “Quả thực không phải, là gửi nhầm.”
Túc Trung cũng không để ý.


Qua vài ngày, An Vũ Sinh phát hiện phía Tân Thiên Ngọc không có động tĩnh, bèn hẹn cậu đi ăn, cũng nói rủ thêm Túc Trung.
Thế là, ba người lần đầu chạm trán.


An Vũ Sinh tỏ vẻ rất quen thuộc với Tân Thiên Ngọc, ở trên bàn cơm toàn nói về game. Bị đẩy ra ngoài câu chuyện, trong lòng Túc Trung bỗng có cảm giác không thoải mái, nhưng cụ thể như thế nào thì chính anh cũng không nói ra được.


May mà, Tân Thiên Ngọc cũng không bỏ lẳng Túc Trung, cho nên nói vài câu game gủng, đã chuyển chủ đề, chọn mấy chuyện Túc Trung cũng biết để nói. Chỉ là, từ trước tới nay anh luôn ít lời, cho dù là đề tài anh hiểu, cũng không hay lên tiếng. Cho nên, cục diện vẫn là Tân Thiên Ngọc và An Vũ Sinh nói nhiều, mà Túc Trung vẫn khá an tĩnh.


An Vũ Sinh bỗng nhiên hỏi: “Bó hồng còn tươi không?”
“Vẫn ổn.” Tân Thiên Ngọc đáp.
Túc Trung gật đầu: “Vứt đi rồi.”
An Vũ Sinh cũng không xấu hổ, cười nói: “Túc tiên sinh có thường tặng Tân công tử hoa hồng?”
Túc Trung lắc đầu: “Tiểu Ngọc không thích hoa hồng.”


“Là thế sao?” An Vũ Sinh khá bất ngờ, “Vậy tôi nhớ rồi, sau này sẽ không tặng Tân công tử hoa hồng.” Trong giọng mang theo chút dí dỏm.
Túc Trung nhíu mày: “Ngay từ đầu cậu đã không nên tặng em ấy hoa hồng.”
An Vũ Sinh bày ra tư thế đầu hàng: “Tôi sai rồi, tôi không có ý đó.”


Nói xong, An Vũ Sinh nói với Tân Thiên Ngọc: “Lần trước tớ mua giúp cậu bộ trò chơi mà gửi nhầm, thực sự ngại quá. Trả tiền lại thì cậu không nhận, cho nên tớ định mua một phần quà nhỏ để tạ lỗi.”


Nói xong, An Vũ Sinh lấy ra một chai nước hoa nhỏ từ trong túi: “Tớ thấy hình như cậu thích thương hiệu này, đúng lúc đi ngang qua cửa hàng được tặng một phần quà, lại mượn hoa cúng Phật vậy, cậu đừng chê đây không phải đồ bán là được.”


Tân Thiên Ngọc khá bất ngờ: “Cậu còn biết tớ dùng thương hiệu này?”
An Vũ Sinh cười nói: “Lần trước cùng cậu chơi game thì ngửi thấy.”
Túc Trung cũng rất bất ngờ: “Khứu giác của cậu nhạy thật đấy! Nếu cậu là chó, thì có thể là chó nghiệp vụ.”


“…” An Vũ Sinh cũng không rõ Túc Trung nói thật hay đang mỉa mai. Nhưng An Vũ Sinh thà rằng Túc Trung đang mỉa mai, bởi vì trà xanh muốn xanh, thì phải khiến bạn trai đối phương tức giận, khơi mào đố kị tranh chấp giữa đôi tình nhân. Vì vậy, An Vũ Sinh cười xán lạn, không hề có dáng vẻ bị mạo phạm: “Tôi cũng có chút nghiên cứu đối với mấy thứ này. Nếu như lần sau anh muốn tặng quà cho Tân Thiên Ngọc, có thể tham khảo ý kiến của tôi.”


Lời như vậy nói ra miệng, thực sự dễ khiến đối phương phản cảm: Tôi tặng quà cho người yêu mình, tại sao phải hỏi ý cậu? Cậu cho rằng cậu là ai?
Nhưng, Túc Trung lại cảm thấy rất được: “Chúng ta kết bạn nào.”
Trong chốc lát An Vũ Sinh cũng không rõ Túc Trung có phải đang giả vờ rộng lượng hay không.


Sau khi Túc Trung kết bạn với An Vũ Sinh, bữa cơm cũng ăn gần xong.
Túc Trung nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Anh về công ty trước nhé.”
Tân Thiên Ngọc nói: “Không sao, em tự về được.”
An Vũ Sinh lập tức nói: “Để tớ đưa cậu về.”
Tân Thiên Ngọc mỉm cười, bằng lòng nói: “Được.”


Túc Trung cũng gật đầu.
Tân Thiên Ngọc nhìn chai nước hoa mini trong tay, lại nhìn An Vũ Sinh, trong lòng có suy đoán, bèn quay đầu nói với Túc Trung: “An Vũ Sinh đưa em về nhà nhé?”
“Ừ.” Túc Trung gật đầu.
Tân Thiên Ngọc nghiến răng: “Anh không nên nói gì sao?”


Túc Trung suy ngẫm, nói với An Vũ Sinh: “Cảm ơn cậu!”
“…” Tân Thiên Ngọc nhỏ giọng, “Anh không lo lắng…?”
Túc Trung nhìn An Vũ Sinh, nói: “Vậy cậu lái xe cẩn thận.”
“…”
An Vũ Sinh cười dẫn Tân Thiên Ngọc lên xe, lại trà lý trà khí nói: “Sao chồng cậu không đưa cậu về?”


Nếu như không có câu này, sau bữa cơm hôm nay, có lẽ Tân Thiên Ngọc sẽ có chút hoài nghi đối với An Vũ Sinh. Nghe thấy An Vũ Sinh nói thế, Tân Thiên Ngọc càng thêm kiên định suy đoán của mình: Mẹ kiếp, tên ngốc này muốn cua mình. Hoa đã có chủ mà cũng không bỏ qua, thực sự đê tiện. Thế mà cũng dám theo đuổi kẻ cao quý như ta?


Tân Thiên Ngọc bèn ôn hòa: “À, anh ấy phải đi làm.”
An Vũ Sinh lại nói: “Chức vị của anh ta như thế, giờ làm việc cũng khá linh hoạt?”


“Ai mà biết? Chức vị của anh ấy như thế, nửa phút trên dưới vài tỷ.” Tân Thiên Ngọc nhìn mặt mình qua gương chiếu hậu, “Cảnh giới này cậu rất khó hiểu được.”


An Vũ Sinh không ngờ đột nhiên tính công kích của Tân Thiên Ngọc mạnh tới vậy, ý thức được mình có thể hơi nóng vội, bèn vội vàng dịu giọng, nói: “Ừ, đúng. Anh ấy là nhân sĩ thành công, thực sự khiến người ta hâm mộ.”


“Cậu không cần ước ao.” Tân Thiên Ngọc cười đáp, “Bởi vì ước ao cũng vô ích! Đó gọi là ‘người so với người, tức muốn chết’, cậu cũng đừng luẩn quẩn trong lòng.”


“…” An Vũ Sinh biết chắc mình đạp phải công tắc nào đó của Tân Thiên Ngọc, bây giờ cậu chắc chắn đang ăn thuốc súng.
An Vũ Sinh quyết định an tĩnh đưa Tân Thiên Ngọc về nhà, khi tới nơi, Tân Thiên Ngọc bèn lấy ra chai nước hoa mini, nói: “Cái này tớ không thể nhận, cậu lấy về đi.”


An Vũ Sinh ý thức mình công lược sắp thất bại, có chút hoảng sợ, vội vàng nói: “Đây không phải là đồ bán, không đáng bao tiền…”
“Cũng vì không đáng bao tiền nên tớ mới không cần!” Tân Thiên Ngọc chớp chớp mắt, nói, “Cậu thấy tớ giống đứa nhặt ve chai không?”
“…”


Tân Thiên Ngọc xuống xe, trở lại nhà, mở ra giao diện game, đang định hủy kết bạn với An Vũ Sinh. Nhưng, cậu bỗng nhiên nghĩ ra, mở giao diện trang cá nhân của An Vũ Sinh, phát hiện đây là tài khoản mới lập được hai tháng, vẫn điên cuồng luyện cấp, luyện tới cùng level với Tân Thiên Ngọc thì dừng lại.


Tân Thiên Ngọc nhíu mày: Chẳng lẽ hắn chơi trò này là để tiếp cận mình?… Nếu như chỉ muốn cua mình, cần làm tới trình độ này sao?
Đúng lúc này, Tân Thiên Ngọc nhớ lại lần “vô tình gặp được” An Vũ Sinh.


Suy ngẫm một lúc, trước khi “vô tình gặp được”, nhận được cuộc gọi của lớp trưởng ngày xưa…
Trong đầu Tân Thiên Ngọc bỗng xuất hiện vầng sáng.


Tân Thiên Ngọc vốn định trực tiếp xóa bạn cho An Vũ Sinh vào sổ đen, nhưng bây giờ cậu quyết định tương kế tựu kế, thuận nước đẩy thuyền, xem phía sau hắn có phải là bút tích của ông cụ hay không.


An Vũ Sinh vốn nhận lệnh mà đến, sợ làm hỏng chuyện, vội vàng gửi tin nhắn xin lỗi với Tân Thiên Ngọc: “Tớ không biết mình làm sai điều gì, nhưng tớ muốn cho cậu biết, tớ rất quý trọng người bạn như cậu…”
Tân Thiên Ngọc chỉ cảm thấy: Đánh cái rắm gì vậy.


Tân Thiên Ngọc trả lời: “Không sao, kỳ thực tớ cũng chỉ trút giận vào cậu thôi.”
“Là sao?” Hai mắt An Vũ Sinh bỗng nhiên tỏa sáng, hắn vốn cho rằng sắp thất bại, không ngờ đột nhiên có hi vọng, vô cùng phấn chấn, “Là ai khiến cậu mất hứng?”
Tân Thiên Ngọc nói: “Không nói nữa. Không thú vị.”


An Vũ Sinh vội hỏi: “Là do Túc Trung không đưa cậu về nhà sao?… Kỳ thực, tớ cũng cho rằng anh ta nên đưa cậu về.”
“Đừng nói nữa.” Tân Thiên Ngọc nói, “Chơi game đi.”
An Vũ Sinh vội vàng đồng ý, chơi với Tân Thiên Ngọc một ván.


Trước đây Tân Thiên Ngọc là đồng đội rất tốt, nhưng hôm nay cậu như biến thành người khác, thích mắng mỏ đồng đội, mắng An Vũ Sinh té tát, hắn vẫn nhẫn nhịn, ôn tồn nịnh hót.
Buổi tối, Túc Trung về nhà, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh.


Tân Thiên Ngọc nhìn mà giận: Vì sao khi trà xanh đột kích, mình phải uất ức như vậy? Lần này trà xanh tới cua mình, sao Túc Trung không chút xúc động? Quá không công bằng!


Tân Thiên Ngọc bèn lấy ra nước hoa mini trong ngăn kéo, giả bộ là An Vũ Sinh tặng, đi nhanh tới trước mặt Túc Trung: “Hôm nay em xịt nước hoa An Vũ Sinh tặng, anh nghe thử xem, cảm thấy thế nào?”
Túc Trung đáp: “Hơi hắc.”


“…” Tân Thiên Ngọc nhướng mày, “Anh biết không? Hôm nay sau khi anh đi, hắn nói với em ‘Tớ nghĩ chồng cậu nên đưa cậu về, thôi bỏ đi, vẫn nên để tớ đưa cậu về’.”
Túc Trung nói: “Anh đã cảm ơn cậu ta.”


Tân Thiên Ngọc cảm thấy trà xanh chưa làm Túc Trung tức chết, ngược lại tức chết mình, thế là sao?
Khó chịu quá đi!
Tân Thiên Ngọc cầm điện thoại lên, gọi điện cho An Vũ Sinh trước mặt Túc Trung, còn bật chế độ rảnh tay.


Giọng An Vũ Sinh vang lên từ trong điện thoại: “Tân công tử, tìm tiểu nhân có gì phân phó?”
Tân Thiên Ngọc nói chuyện trước mặt Túc Trung: “Đừng khách khí như thế, cậu gọi tên tớ là được.”
“Tớ có thể gọi cậu là Tiểu Ngọc giống chồng cậu không?” An Vũ Sinh hỏi.


Tân Thiên Ngọc cười ha ha: “Cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi.”
An Vũ Sinh nói: “Được, Tiểu Ngọc.”
Tân Thiên Ngọc nhìn Túc Trung, vẻ mặt anh không thay đổi.
An Vũ Sinh lại nói: “Vừa nãy chồng cậu gửi tin nhắn cho tớ.”
“Hả?” Tân Thiên Ngọc hiếu kỳ, “Anh ấy nói gì với cậu?”


An Vũ Sinh nói: “Anh ta hỏi tớ cậu thích thương hiệu quần áo túi xách nước hoa nào. Tớ cảm thấy kỳ cục, anh ta sống với cậu lâu như thế mà cũng không biết? Còn phải hỏi tớ.”
Nghe thấy An Vũ Sinh nói vậy, Túc Trung lộ vẻ xấu hổ.


Tân Thiên Ngọc vỗ vai trấn an anh, nói với đầu dây bên kia: “Vậy cậu nói gì với anh ấy?”


An Vũ Sinh nói: “Tớ nói tên mấy thương hiệu, tớ cũng chỉ đoán thôi. Nhưng, tớ cảm thấy mấy thương hiệu đó rất hợp với cậu. Nhưng chồng cậu không biết mấy thứ này, bình thường anh ta mua quà cho cậu như thế nào?”
Sắc mặt Túc Trung rốt cuộc trở nên kỳ dị.


Dường như Tân Thiên Ngọc cảm thấy, trong lòng có chút vui vẻ vi diệu: Cậu biết rõ như vậy là không nên, nhưng vẫn muốn làm, tựa như con nít ăn vụng kẹo, biết rõ không nên làm nhưng vẫn thấy ngọt vô cùng.
Tân Thiên Ngọc lại nói: “Haizz, công việc của anh ấy quá bận rộn, không hiểu những thứ này.”


An Vũ Sinh cảm thấy câu này khá thân mật, bèn thừa cơ nói: “Tính cách của hai người quá khác biệt, khó giao tiếp cũng là bình thường. Đúng rồi, cậu và chồng cậu một ngày gửi tin nhắn bao nhiêu lần?”
Tân Thiên Ngọc đáp đúng sự thực: “Không có việc gì thì không nhắn tin.”


“Hả! Như vậy sao?” An Vũ Sinh nói, “Chồng cậu lạnh nhạt quá, nếu như là tớ, thì sẽ không thể nhịn được muốn tâm sự với cậu.” Nói xong, An Vũ Sinh lại dùng giọng vui vẻ: “Tớ luôn tìm cậu nói chuyện, cậu không thấy phiền chứ?”


Tân Thiên Ngọc thầm nghĩ: Không ngờ trà nghệ của đại ca này tinh xảo như vậy!
Tân Thiên Ngọc nhìn Túc Trung, thấy anh vẫn vô tri vô giác, bèn nói với An Vũ Sinh: “Không sao, chơi game với cậu rất vui.”


“Tớ cũng cảm thấy thế.” Trong giọng An Vũ Sinh mang theo nụ cười thản nhiên, “Tớ cũng rất thích chơi với cậu. Lâu rồi tớ không được vui như thế.”
Tân Thiên Ngọc nói: “Tớ cũng rất vui.”
An Vũ Sinh cảm thấy còn có cơ hội, lại nói: “Chồng cậu có nhà không?”


“Có.” Túc Trung bỗng nhiên mở miệng, “Tìm tôi có việc gì?”
Phía An Vũ Sinh truyền tới sự im lặng chết chóc: “…”
Tân Thiên Ngọc không ngờ Túc Trung đột nhiên lên tiếng, suýt không nín được cười, nói: “… Ha ha, Túc tiên sinh, sao anh nghe lén em gọi điện? Em đang tán gẫu với An Vũ Sinh!”


Túc Trung nói: “Anh biết, anh nghe thấy rồi.”
An Vũ Sinh làm trà xanh cao cấp, mau chóng ổn định vị trí, nói tiếp: “À, chào Túc tiên sinh! Tôi đang tán gẫu với Tiểu Ngọc! Tôi nghĩ, nếu anh không có nhà, tôi có thể chuyện phiếm cho cậu ấy đỡ buồn.”


Túc Trung càng cảm thấy không thoải mái, nhưng không nói được không ổn ở đâu, đành nói: “Sao lại tìm vợ tôi để chuyện phiếm? Cậu không có việc gì khác để làm sao?”
An Vũ Sinh nói: “À, tôi không bận giống anh.”
Túc Trung cạn lời.


An Vũ Sinh tiếp tục nói: “Cho nên, khi vợ anh rảnh rỗi, tôi có thể ở bên cậu ấy, đi dạo phố, mua sắm, uống cà phê hoặc chơi game với cậu ấy. Lại nói chúng tôi quen nhau cũng lâu rồi, có nhiều sở thích chung. Ở cạnh nhau vĩnh viễn không cảm thấy chán!”


Lại nói tiếp, Túc Trung cũng không biết tâm trạng của mình như thế nào: Xét từ phương diện lý trí, lời nói của An Vũ Sinh không có gì xấu, nhưng xét từ tình cảm, Túc Trung hiếm thấy cảm nhận được một chút cảm xúc tựa như phẫn nộ.


Giống như lãnh địa của loài thú bị xâm phạm, theo bản năng dâng lên sự thù địch.