Lúc này, Tân Thiên Ngọc thấy Lâm Xuân Hồng mệt mỏi tiều tụy, tựa như khúc gỗ không còn sức sống.
Thấy bà như vậy, cậu cũng rất bùi ngùi: Người đàn bà này đã trả giá tất cả vì Túc Trung. Nhưng, vấn đề là, khi bà trả giá tất cả, bà cũng yêu cầu Túc Trung phải đền đáp tất cả.
Bà bị chồng bỏ rơi, bị nhà mẹ đẻ khinh thường, trong năm tháng dài đằng đẵng của bà, tình cảm chỉ biết gửi gắm cho con trai.
Túc Trung không có bạn, không có sở thích, trong một khoảng thời gian dài, trong cuộc sống của anh, người quan trọng nhất là mẹ. Cho dù anh khá lạnh lùng, nhưng cũng đủ thỏa mãn nhu cầu tình cảm của người đàn bà đáng thương này.
Nhưng bây giờ, bà phát hiện kỳ thực con trai không hề lạnh lùng, con trai cũng có nhiệt tình, chỉ là sự nhiệt tình này dành cho một người đàn ông xa lạ. Con trai trở thành kẻ đồng tính mà bà không sao hiểu được… Bà nổi cơn điên.
Tân Thiên Ngọc nhìn sự thù địch hiếm có trong ánh mắt bà: “Được, cháu biết rồi.”
Lâm Xuân Hồng tựa như không còn sức sống, chỉ máy móc nói: “Xin lỗi, tôi sai rồi. Xin đừng làm khó người nhà của tôi.”
“Cháu không làm khó họ, cũng không hề đụng chạm.” Tân Thiên Ngọc nhàn nhạt nói, “Bác cũng không cần xin lỗi cháu. Người bác cần xin lỗi nhất là Túc Trung.”
Lâm Xuân Hồng như bị kim đâm, ngẩng đầu lên.
Lúc này, Túc Trung cũng từ bên ngoài trở về. Anh thấy Lâm Xuân Hồng, cũng hơi giật mình, nói: “Mẹ, sao mẹ ở đây?”
Trái tim bà rạn vỡ: Mẹ là mẹ con, tại sao lại dùng giọng như vậy nói chuyện với mẹ?
“Mẹ…” Lâm Xuân Hồng trân trân nhìn anh, “Mẹ… xin lỗi con. Mẹ không nên phản ứng dữ dội như thế với chuyện của con và Tân Thiên Ngọc.”
“Mẹ không cần xin lỗi con.” Túc Trung nói, “Người mẹ cần xin lỗi nhất là Tiểu Ngọc.”
Nghe thấy Túc Trung nói cùng một lời với Tân Thiên Ngọc, Lâm Xuân Hồng trở nên hoảng hốt: Bà phát hiện thứ quan trọng nhất trong đời mình trôi đi như cát chảy qua kẽ tay.
Viền mắt bà nhất thời nóng lên, nước mắt như sắp chảy ra: “Con trai –”
Bà dùng ánh mắt yếu đuối bất lực nhìn Túc Trung.
Còn sự đáp lại của anh là – hoang mang, nghi hoặc, thậm chí là… xấu hổ.
Không sai, khi bà đau buồn nhìn con trai, thằng bé vừa hoang mang vừa khó xử.
Lâm Xuân Hồng càng hoảng sợ, bà giữ cánh tay Túc anh, giọng run rẩy: “Mẹ không còn gì cả… Nhiều năm qua, mẹ không còn gì cả, chỉ có con! Con biết mà, con là người thân duy nhất của mẹ… Nhiều năm như vậy, tất cả tâm huyết mẹ đều dành cho con. Mẹ không có bạn bè, cũng không có người thân, mẹ chỉ có con!”
Mấy câu này, Lâm Xuân Hồng nói không biết đã bao nhiêu lần.
Túc Trung vốn lạnh lùng thiếu nhạy cảm, lại bị động nghe mấy câu tương tự như vậy nhiều năm, thực sự rất khó cảm động.
Đương nhiên, anh vẫn biết ơn, nói: “Cảm ơn, con hiểu.”
Nhưng phản ứng như thế lại khiến Lâm Xuân Hồng vô cùng thất vọng.
Bà không cần một câu cảm ơn nhạt nhẽo, mà bà muốn đối phương đáp lại tình cảm nhiệt thành ngang bằng.
Nhất thời Lâm Xuân Hồng trở nên phẫn nộ, ngón tay run rẩy, lời tổn thương người khác như sắp trào khỏi miệng – Tân Thiên Ngọc lại đi trước một bước, kéo bà, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Có chuyện này, lần trước cháu đã muốn nói.”
“Cái gì?” Tâm tình của Lâm Xuân Hồng chợt bị xen ngang, vẻ mặt hơi hoang mang.
“Cải rổ. Lần trước ăn cơm sao bác lại gắp cải rổ cho Túc Trung? Trước kia cũng thế, bác gắp cải rổ cho anh ấy rất nhiều lần.” Tân Thiên Ngọc nói, “Túc Trung không thích ăn cải rổ. Bác không biết sao?”
Vẻ mặt Lâm Xuân Hồng gượng gạo, sau đó hiện ra vẻ không thể tin: “Nói linh tinh! Sao nó không thích cải rổ? Từ nhỏ nó đã thích ăn…”
Tân Thiên Ngọc quay đầu nhìn Túc Trung: “Anh thích ăn cải rổ?”
Túc Trung đáp: “Từ nhỏ đã ăn, nhưng anh không thích.”
Vẻ mặt Lâm Xuân Hồng hóa đá: “Sao, sao có thể?”
Tân Thiên Ngọc nhìn bà, nói: “Nhưng cháu lại nhận ra, bác thật sự thích ăn cải rổ, trên cơ bản đi ăn đều phải gọi một đĩa cải rổ xào.”
Vẻ mặt Lâm Xuân Hồng hoang mang.
Tân Thiên Ngọc nói: “Cho nên, người thích cải rổ không phải Túc Trung, mà là bác?”
Lâm Xuân Hồng lúng túng: “Tôi, tôi thích, nhưng con tôi…”
Túc Trung vẫn không chút cảm xúc, Lâm Xuân Hồng càng thêm chột dạ, ngoài miệng lại cao giọng hơn: “Nó không nói, làm sao tôi biết?”
Tân Thiên Ngọc quay đầu hỏi Túc Trung: “Có bao giờ anh nói không thích cải rổ chưa?”
Túc Trung đáp: “Có.”
Lâm Xuân Hồng phản bác: “Nhưng mẹ không nhớ có chuyện này!” Giọng bà lo lắng, như thể muốn gắng sức chứng minh điều gì.
Phản ứng của Túc Trung lại rất bình thản: “Không nhớ cũng là bình thường, bởi đó là chuyện đã lâu rồi.”
Khi còn bé, Túc Trung từng nói với Lâm Xuân Hồng rằng anh không thích ăn cải rổ, nhưng bà không thèm quan tâm, cưỡng ép gắp vào bát anh, còn nói, cái này dễ ăn! Mau ăn! Không được kén chọn!
Lâu ngày, Túc Trung không phản kháng nữa, Lâm Xuân Hồng gắp gì cho anh, anh bèn ăn thứ đó.
Những chuyện tương tự còn rất nhiều, ví như Túc Trung mặc đồ gì, dùng thứ gì, anh không được dùng thứ mình thích, Lâm Xuân Hồng lựa chọn mới được.
Túc Trung nhìn trúng bàn tính gẩy 5 tệ, Lâm Xuân Hồng lại nhất quyết mua cho anh một chiếc xe đồ chơi 100 tệ, cầm món đồ chơi này nói với anh: “Mẹ tiêu một tháng lương để mua cho con…”
Ngay lúc đó vẻ mặt Túc Trung cũng vừa hoang mang vừa ngơ ngác, cuối cùng đành nói: “Cảm ơn mẹ.”
Mắt Tân Thiên Ngọc sáng như đuốc nhìn Lâm Xuân Hồng, nói: “Nếu là người mẹ vĩ đại, cẩn thận chu đáo như vậy, bác có thể kể được mười thứ Túc Trung không thích ăn sao?”
Lâm Xuân Hồng định nói “Túc Trung không kén ăn”, nhưng chưa nói ra, bà đã nghẹn họng: Bà không dám chắc, rốt cuộc là anh không có gì không thích ăn, hay là mình không để ý, cho dù Túc Trung không thích cũng cố gắp cho anh, còn anh thì không phản kháng.
Nhưng bà không muốn yếu thế, nói: “Tôi cũng chỉ muốn tốt cho nó, con nít con nôi kiêng ăn sao được?”
“Cháu biết, chỉ có trẻ nhỏ mới kiêng ăn, người lớn thì không phải là kiêng ăn. Người lớn không thích ăn, được gọi là ‘ăn kiêng’.” Tân Thiên Ngọc cười, “Đừng hiểu lầm, phản ứng không cần gay gắt như vậy. Không phải cháu nói bác không thương anh ấy, bác đúng là một người mẹ đơn thân giỏi giang. Nhưng không thể phủ nhận, bác thật sự hơi quá đà, không dựa vào họ hàng, biến Túc Trung thành đối tượng phỏng chiếu duy nhất, bác thấy cái gì tốt thì bắt anh ấy chấp nhận, bác cho rằng nên làm gì thì anh ấy phải làm như thế. Đó không phải là yêu – hoặc có lẽ, đó không phải là tình yêu thuần túy.”
Những lời này dùng giọng bình tĩnh nói ra, lại đâm vào tim Lâm Xuân Hồng hơn bất kỳ lời thô tục nào.
Lâm Xuân Hồng gần như giậm chân: “Cậu biết cái gì?! Cậu biết tôi khổ cực nuôi dưỡng nó như thế nào không? Cậu biết tôi cẩn thận chăm sóc nó như thế nào không? Còn cậu, cậu không biết gì hết, chỉ biết áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há mồm – cậu căn bản không thể thương nó giống như tôi!”
“Cháu không thể.” Tân Thiên Ngọc trả lời rất dứt khoát, “Tại sao cháu phải yêu anh ấy như một người mẹ?”
Lâm Xuân Hồng bị chặn họng, không nói nổi một câu.
Túc Trung yên lặng hồi lâu, lấy ra một tấm danh thϊế͙p͙, đưa tới trước mặt Lâm Xuân Hồng: “Mẹ, quả thực mẹ không ổn lắm, gặp bác sĩ thôi.”
Lâm Xuân Hồng cúi đầu nhìn, phát hiện đúng là danh thϊế͙p͙ của một thầy cố vấn tâm lý, vẻ mặt trắng bệch: “Con, con cảm thấy mẹ có bệnh?”
“Chúng ta đều có bệnh.” Túc Trung vỗ vai bà, “Con đang gặp bác sĩ này. Vấn đề tâm lý quấy nhiễu con từ nhỏ cũng dịu đi nhiều rồi.”
Viền mắt bà vẫn ướt, lại chịu đựng tới lúc này, nước mắt mới rơi xuống: “Quấy nhiễu con từ nhỏ… Vấn đề tâm lý?”
Khi nắm danh thϊế͙p͙ trong tay, Lâm Xuân Hồng mới dám đối diện với chính mình, mình không phải là một người mẹ hoàn hảo…
Cùng lúc đó, trong phút chốc cảnh trong gương “con trai hoàn hảo” của Túc Trung cũng vỡ nát.
Cảnh trong gương chưa từng phản chiếu Túc Trung chân chính, mà chỉ phỏng chiếu từ trong lòng bà.
Khi biểu hiện giả dối tan vỡ, bà bị tổn thương máu chảy đầm đìa.
Cuối cùng, bà vẫn cầm tấm danh thϊế͙p͙ ấy, nghe theo đề nghị của Túc Trung đối diện với vướng mắc trong lòng mình.
Kỳ thực vấn đề của bà vẫn luôn tồn tại.
Bà sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, anh trai nhận được những gì tốt nhất, bà vô tri vô giác chấp nhận hiện thực. Sau khi lập gia đình, bà bắt đầu làm vợ hiền mẹ đảm, yên ổn giúp chồng dạy con. Không ngờ, lại bị chồng chán ghét bỏ rơi và phản bội. Sau khi ly hôn, bà đành làm lụng nuôi con một mình. Nhưng, con trai bà lại không giống những đứa trẻ bình thường…
Đối với bà mà nói, cuộc sống quá khổ sở.
Bà không tự lừa dối mình, thì rất khó mỉm cười sống tiếp –
“Đúng, anh trai là đàn ông, đàn ông làm chủ gia đình, đều là vậy…”
“Chồng tôi tốt lắm, bằng lòng nuôi tôi, chồng nhà ai không như vậy?”
“Con tôi không phải ù lì, chỉ là không thích nói chuyện…”
“Ai nói con tôi có vấn đề? Con cô không có vấn đề, vậy làm bài kiểm tra 100 điểm giống con tôi thử xem?”
…
Về đêm, dường như bóng đêm cũng thấm đẫm gió nhẹ, hắt màu xanh tối vào cửa sổ thủy tinh trong suốt.
Tân Thiên Ngọc kéo rèm cửa sổ bằng nhung, quay đầu nhìn thoáng qua Túc Trung đang nằm ở mé giường.
Cậu đi về phía giường, vừa cởi tất, lộ ra mu bàn chân trắng như tuyết, vừa nói: “Anh cảm thấy mẹ có yêu anh không?”
Túc Trung nhìn thoáng qua cậu: “Có.”
Kỳ thực trong giọng nói vẫn có chút hoang mang.
Tân Thiên Ngọc thở dài, nằm xuống bên cạnh anh: “Anh hy vọng mẹ yêu anh chứ?”
“Hy vọng.” Túc Trung đáp, lần này trong giọng nói không còn hoang mang, mà rất dứt khoát, “Dù sao thì, được yêu là chuyện tốt.”
Tân Thiên Ngọc cười: “Đương nhiên.”
Túc Trung lại trầm giọng nói: “Thế nhưng… có lẽ anh không đáng được yêu. Hình như không có ai bằng lòng yêu anh.”
“Nói bậy.” Tân Thiên Ngọc không thể chịu được cái giọng giả bộ đáng thương của anh, “Là anh thiếu nhạy cảm, không cảm nhận được thôi!”
Túc Trung lập tức quay đầu, lộ ra vẻ mặt cún con đòi ăn: “Em yêu anh chứ?”
Tân Thiên Ngọc giật mình, quay mặt đi: “Cái này anh phải tự cảm nhận.”
Túc Trung bèn ôm cậu, dụi đầu vào ngực cậu, giống như thú cưng làm nũng, anh nghiêng tai lắng nghe: “Tim Tiểu Ngọc đập nhanh quá.”
Mặt cậu đỏ bừng, vẻ tức giận, lại không nỡ đẩy mỹ nam này ra.
Có lẽ do đêm đã khuya, sắc đẹp lên ngôi.
Nếu Tân Thiên Ngọc nói để Túc Trung tự cảm nhận, anh bèn đè cậu xuống giường để cảm nhận.
Lúc trước, anh còn có thể hỏi Tiểu Ngọc có muốn hay không, nhưng từ lần trước cậu xấu hổ nói “sau này không cần hỏi”, Túc Trung bèn cảm thấy mình được mở quyền hạn, vì vậy bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, muốn là được.
Nhưng, có một số vấn đề quan trọng, Túc Trung vẫn sẽ trưng cầu ý kiến của cậu.
“Có thể ở bên trong không?”
“Không thể!” Tân Thiên Ngọc nói, “Vệ sinh quá phiền phức.”
“Anh có thể giúp em…”
“Không thể là không thể!”
“Được rồi…” Túc Trung tủi thân, “Có thể trên chân em không?”
“Hả?”
“Chân Tiểu Ngọc rất đẹp.”
…
Đầu cậu bỗng lướt qua một câu Tân Mộ thường nói: Đàn ông đều là chó.
Đúng là phải nghe lời mẹ.
Khi cậu nhớ tới mẹ, điện thoại của mẹ cũng tới liền.
Giọng mẹ dịu dàng, ân cần nói: “Thở hổn hển, có phải con đang…?”
“… Không phải,” Tân Thiên Ngọc nói, “Mẹ nghĩ nhiều rồi.”
“Thật sự không phải đang làm?” Tân Mộ dùng giọng “đừng có lừa bà đây”.
Tân Thiên Ngọc thành khẩn nói: “Thật sự không có.” Không phải đang làm, mà vừa làm xong, vẫn đang thở gấp.
Tân Mộ gật đầu, nói: “CFO rút tiền rời đi, con biết việc này chưa?”
“Con biết.” Tân Thiên Ngọc vừa nghe tới công việc là tỉnh ngủ, “Có chuyện gì?”
Tân Mộ nói: “Ông cụ biết CFO chuyển cổ phần công ty cho con.”
Tân Thiên Ngọc cười nói: “Là muốn cho ông ấy biết. Con muốn nhìn ông ấy nóng ruột.”
“Gây sự.” Tân Mộ dùng giọng nuông chiều, “Ông cụ quả thực sốt ruột, gọi con về ăn cơm.”
Đêm ba mươi ông cụ cũng không gọi Tân Thiên Ngọc về ăn cơm, hiện tại lại gọi về, thật là thú vị.
Cậu gật đầu: “Đi, tết nhất rồi, con phải về cho ông cụ thêm ngột ngạt.”