Nước Đổ Đầy Ly

Chương 20

Ting ting, cửa thang máy mở ra.
Tân Thiên Ngọc bước nhanh ra khỏi thang máy vuông vức, nổi giận đùng đùng đi về phía phòng khách sạn. Túc Trung đi theo sau cậu, không nhanh không chậm. Có thể do chân anh dài, đi theo Tân Thiên Ngọc cũng không lộ vẻ chật vật.


Hai người đi vào phòng, Tân Thiên Ngọc cởi âu phục gò bó, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong. Cậu hậm hực trong lòng*, cơ thể đổ mồ hôi, áo sơ mi ẩm ướt dán vào lưng như tranh vẽ.


(*) Cấp hỏa công tâm 急火攻心: Ám chỉ người gặp phải chuyện không thoải mái nhưng không được trút giận ra ngoài kịp thời, lâu dài sẽ gây ra bệnh tâm lý.


Túc Trung nhìn vòng eo này, tựa như con nít nhìn thấy gạo trắng lóa trong thùng đựng gạo, nhất định phải thò tay vào khua khoắng một cái mới bằng lòng bỏ qua.


Chỉ là tay Túc Trung vừa mới đặt vào hông Tân Thiên Ngọc thì đã bị một tiếng “bộp” đầy tức giận gạt ra, vẻ mặt Túc Trung kinh ngạc, như đứa trẻ làm sai mà không tự biết.
Tân Thiên Ngọc tức điên: “Anh làm gì đó!”


Lần đầu tiên trong đời Túc Trung thấy Tân Thiên Ngọc nổi giận với mình, không biết thế nào mới đúng, đứng yên, không biết làm gì.


Tân Thiên Ngọc cũng không nhớ vai diễn bé đáng thương, xinh đẹp yếu đuối của mình, cậu chỉ tay vào mũi Túc Trung, dùng một đống văn mẫu cãi nhau khi yêu đương: “Sao anh không trả lời tin nhắn?”
“Bận tới mức không có thời gian xem điện thoại?”
“Em thấy anh cố ý phớt lờ em!”


“Lúc trước cũng không quan tâm em, nói đi Mỹ là đi Mỹ, còn nói chúng ta không can thiệp vào công việc của nhau. Bây giờ anh lại can thiệp vào công việc của em?”
“Có phải anh thấy mình rất trâu bò không?”
“Anh căn bản không quan tâm em đúng không!”
“Tên khốn này!”


Kỳ thực những lời này vốn giấu trong lòng Tân Thiên Ngọc từ lâu, bây giờ được phun ra ngoài thật sảng khoái, nhưng sảng khoái qua mau, sau đó là sự trống rỗng vô tận. Mắng xong một trận, Tân Thiên Ngọc khoanh tay trừng mắt nhìn Túc Trung, chờ anh đáp lại.


Đời này Túc Trung chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, bộ máy tinh vi trong đầu cũng bị quá tải, RAM cháy, đầu tỏa nhiệt, chết máy, không nói được câu nào, ngốc nghếch đứng một góc như khúc gỗ.


Thấy Túc Trung vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh ít nói, Tân Thiên Ngọc nhận ra quyền cước của mình đều đánh vào bông.


Mày nổi giận, cố tình gây hấn có để làm gì? Người ta căn bản không tiếp chiêu. Chỉ mình mày tự dày vò, chỉ mình mày đau lòng, chỉ mình mày cô đơn, chỉ mình mày yêu đương cuồng nhiệt, bây giờ cũng chỉ mình mày cãi lộn!


Phẫn nộ như lửa, lắng đọng như khói, đôi mắt Tân Thiên Ngọc đỏ bừng, siết nắm đấm nói: “Có phải anh không hề yêu em?”
“Anh…” Cuối cùng Túc Trung cũng kịp phản ứng, bắt đầu nói.
“Thôi bỏ đi.” Tân Thiên Ngọc quay đầu về phía khác, “Em không muốn nghe anh nói chuyện.”


Túc Trung bèn an tĩnh.
Nhưng Túc Trung cũng nhận ra bây giờ Tân Thiên Ngọc rất khó chịu, anh bèn thử lại gần cậu, muốn ôm cậu, lại bị cậu đẩy ra. Tân Thiên Ngọc trừng mắt: “Anh đừng chạm vào em! Cách xa em ra!”
Túc Trung nghe lời đi ra xa.
Tân Thiên Ngọc lại cảm thấy mình càng tức giận hơn.


Bầu không khí giữa hai người trở nên cực kỳ áp lực, sự yên lặng khiến cảm giác u sầu này trầm trọng hơn.
Xét về kìm nén, Tân Thiên Ngọc tự thấy mình không bằng Túc Trung.


Túc Trung ngồi đối diện cậu trên ghế sofa, vẫn không nhúc nhích, giống như Lạc Sơn Đại Phật*, thoạt nhìn có thể ngồi ở đó một ngàn năm không động đậy cũng được.
(*) Lạc Sơn Đại Phật: Còn gọi là Lăng Vân Đại Phật hay Gia Định Đại Phật. Là tượng Phật bằng đá cao nhất thế giới.


Tân Thiên Ngọc thiếu kiên nhẫn: “Anh không có gì để nói?”
Vẻ mặt Túc Trung vô tội: “Em không muốn nghe anh nói.”
Tân Thiên Ngọc giận đập bàn: “Anh không thể lại đây trấn an em?”
Túc Trung càng vô tội hơn: “Em bảo anh cách xa em ra.”


Tân Thiên Ngọc tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Nghe lời như vậy? Em bảo anh chia tay, anh có nghe không?”
Túc Trung giật mình, giây phút này dáng vẻ anh như một bức tượng.
Cuối cùng Tân Thiên Ngọc cũng thấy gợn sóng trong ánh mắt bình tĩnh tựa như đại dương của Túc Trung.


Dường như từ lúc yêu nhau tới nay, đây là lần đầu tiên Túc Trung lộ ra tâm trạng thấp thỏm.
Túc Trung ngỡ ngàng, lại thêm lúng túng, như vậy – đương nhiên khiến Tân Thiên Ngọc cảm thấy sảng khoái.
“Làm sao vậy?” Giọng Túc Trung hơi yếu ớt.
Tân Thiên Ngọc chưa từng thấy anh nói chuyện theo kiểu đó.


Trước giờ, giọng Túc Trung đều bình tĩnh lạnh nhạt, giống như siri, chỉ là giọng điệu tự nhiên lưu loát hơn một chút. Đã bao giờ có thời khắc run giọng như vậy?


Có thể phá vỡ một phần bình tĩnh máy móc của Túc Trung, khiến trong lòng Tân Thiên Ngọc dâng lên cảm giác thành công chưa từng có – nhưng, càng nhiều hơn là sự chua xót.
Tân Thiên Ngọc cảm thấy rất xót xa, vì mình, cũng vì Túc Trung. Kỳ thực cậu không muốn Túc Trung khổ sở.


Tân Thiên Ngọc bình tĩnh lại, dùng giọng ôn hòa không mang theo cảm xúc nói: “Không sao, chỉ là em cảm thấy chúng ta cần cho nhau yên tĩnh.”
“Anh không hiểu.” Túc Trung có vẻ rất bất lực, “Em thực sự muốn chia tay?”


Tân Thiên Ngọc yên lặng một lúc, trước ánh mắt bất lực của Túc Trung, cuối cùng vẫn không đành lòng, nói: “Không phải.”
Túc Trung lập tức thở phào, giống như được ân xá*: “Không phải thì tốt.”


(*) Ân xá về mặt pháp lý là đặc ân của nhà nước trong việc miễn giảm trách nhiệm hình sự hoặc hình phạt với người phạm tội. Nó không hẳn có nghĩa là người phạm pháp được xóa bỏ án tích.


Nói xong, Túc Trung lại hỏi: “Vậy tại sao em lại đột nhiên nói vậy?” Túc Trung hỏi rất nghiêm túc, cơ thể thẳng tắp ngồi trên ghế sofa hơi nghiêng về phía trước, hai đầu gối chụm lại, câu nệ như một học sinh đặt câu hỏi cho giáo viên.


Nhưng Tân Thiên Ngọc không đủ kiên trì dạy ngoài giờ cho anh, sờ sờ mũi, nói: “Em cũng không rõ.” Sau đó, cậu lại nói: “Em mệt rồi, muốn đi nghỉ. Anh về trước đi. Có gì chờ em làm xong dự án này rồi nói tiếp.”
“Được.” Túc Trung đứng dậy, “Anh về trước nhé, em nghỉ ngơi cho tốt.”


Nói xong, Túc Trung đi về phía cửa, dáng vẻ quyến luyến, bịn rịn nhưng Tân Thiên Ngọc không hề phát hiện. Cậu đang cúi đầu, rơi vào sự hoài nghi và buồn phiền, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt Túc Trung nhìn cậu.


Ngày hôm sau, Tân Thiên Ngọc nhìn trên điện thoại chỉ có cuộc gọi của đối tác, mà không có của Túc Trung. Cậu tự giễu cười: Haizz, biết ngay mà.
Tuy là như vậy, Tân Thiên Ngọc vẫn xốc lại tinh thần, cùng Chu Châu đi ký hợp đồng với Hiệp hội AA.


Lần này, phía trên có ngài Hoài Đức chiếu cố, phía dưới có Rebecca nhượng bộ, hợp đồng được ký rất nhanh, song phương đàm luận rất vui sướng. Tựa như việc chặn Tân Thiên Ngọc ngoài cửa chỉ là một sự hiểu lầm.


Tin tức công việc của Tân Thiên Ngọc thuận lợi cũng truyền tới tai Túc Trung rất nhanh. Dù sao, ngài Hoài Đức tự nhận là cố ý ra tay giúp đỡ Túc Trung, Tân Thiên Ngọc ký hợp đồng xong nhất định phải báo tin này cho anh.


Túc Trung biết được, thản nhiên nói cảm ơn. Ngài Hoài Đức cũng phát hiện Túc Trung là kiểu người rất lạnh lùng, nhưng là ngài Trần giới thiệu anh, mà ngân hàng của ngài Trần là một trong những nhà tài trợ chính của Hiệp hội AA. Ngài Hoài Đức đương nhiên cảm thấy sự lãnh đạm của Túc Trung là có thể chấp nhận.


Sau khi cúp máy, Túc Trung ngồi ngẩn người trong phòng làm việc.
Trợ lý Thomas của Túc Trung có quan hệ không tệ với Lý Lỵ Tư, bèn nói với cô ta có vẻ tâm trạng của Túc Trung không tốt.
“Tâm trạng của lão Túc không tốt?!” Lý Lỵ Tư cực kỳ hoảng sợ.
“Đúng!” Thomas cũng kinh ngạc.


Tâm trạng của Túc Trung không tốt, đúng là tin tức lớn.
Bởi vì trong mắt đám người Thomas và Lý Lỵ Tư, kiểu người như Túc Trung căn bản không thể tồn tại thứ gọi là “tâm trạng”.


Không phải khoa trương nhưng công ty của họ, nửa phút lên xuống vài tỷ, cho dù là đối tác thâm niên, cũng thường xuyên vì thị trường dao động khiến tâm trạng xao động, sự xao động này cũng tỉ lệ thuận với sự dao động của thị trường. Thế nhưng, là đối tác trẻ tuổi nhất trong công ty, Túc Trung lại là người bình tĩnh nhất. Anh vĩnh viễn giữ một dáng vẻ, kiếm được cũng thế, thua lỗ cũng vậy. Người khác khen anh cũng thế, người khác chửi anh, anh cũng chỉ vậy.


Túc Trung là như vậy.
Cho nên, mọi người bắt đầu lén trêu đùa, nói AI của Túc Trung tính toán lợi hại như vậy, có lẽ vì bản thân anh chẳng khác gì AI. Lãnh đạm, chính xác, không có cảm xúc.
Túc Trung như vậy, sao có thể tồn tại thứ gọi là “tâm trạng”?


“Tâm trạng không tốt”, càng là chuyện vô lý.
Nhưng, Lý Lỵ Tư lại mơ hồ cảm thấy, đúng là tâm trạng của Túc Trung không tốt, hơn nữa rất có thể liên quan tới việc gặp Tân Thiên Ngọc tối qua.
Trừ chuyện đó, Lý Lỵ Tư cũng không nghĩ ra lý do nào khác.


Vì vậy, vào lunch-break, Lý Lỵ Tư mang bánh mì sandwich tới phòng làm việc của Túc Trung, cười hỏi anh: “Cãi nhau với bạn trai à?”
“Hả?” Túc Trung vốn không nhìn Lý Lỵ Tư, nghe thấy cô ta nói vậy, mới chia cho cô ta chút chú ý, “Tôi… cũng không rõ.”


Dù sao, Túc Trung không cảm thấy anh và Tân Thiên Ngọc cãi nhau. Nhưng biểu hiện của cậu lại khá kỳ lạ, dùng từ “cãi nhau” để hình dung dường như cũng không quá đáng. Nhưng, cãi nhau không phải là chuyện của hai người hay sao? Anh không hề tranh cãi, hẳn không được coi là “cãi nhau”?


Túc Trung đứng ở góc độ khách quan bình tĩnh thuật lại nội dung cãi vã tối qua với Tân Thiên Ngọc, Lý Lỵ Tư nghe xong, ánh mắt lóe lên, cười nói: “Oh, không sao, anh đừng lo lắng, chỉ là mâu thuẫn nhỏ thôi.”
“Thật sao?” Túc Trung rất hoang mang, “Tôi chưa từng thấy em ấy như thế.”


“Không sao, yêu đương đều như thế cả.” Lý Lỵ Tư dùng giọng từng trải nói.
Túc Trung lại hỏi: “Vậy cô có biết, tại sao em ấy bỗng nhiên nói chia tay, sau đó lại đổi giọng không?”
Điều này khiến Túc Trung vô cùng chú ý.


Lúc nghe thấy hai từ “chia tay”, Túc Trung cảm thấy trái tim đau đớn, đó là một cảm giác xa lạ, không hề dễ chịu. Anh không muốn trải qua lần thứ hai.


Lý Lỵ Tư bèn nói: “Chuyện này rất đơn giản, rất nhiều người trẻ tuổi kích động sẽ dùng chuyện chia tay để uy hϊế͙p͙. Chỉ là muốn thấy anh khổ sở, ép anh thừa nhận anh không thể thiếu cậu ấy. Tuy rằng rất ngây thơ, nhưng rất nhiều người làm vậy.”


“Uy hϊế͙p͙?” Túc Trung ngạc nhiên, “Chuyện này cũng có thể dùng để uy hϊế͙p͙?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Lý Lỵ Tư nói, “Anh có cảm thấy khủng hoảng không?”


“Có.” Túc Trung dứt khoát thừa nhận, Tân Thiên Ngọc nói chia tay khiến anh cảm thấy khủng hoảng và áp lực chưa từng có. Thời khắc đó, anh đúng là bị uy hϊế͙p͙, như bị dao kề vào cổ, chỉ cần Tân Thiên Ngọc bằng lòng thu hồi hai từ “chia tay”, Túc Trung có thể cho cậu bất cứ thứ gì.


Lý Lỵ Tư thở dài, dùng giọng già dặn nói: “Không thể thế được, không thể dung túng cho hành động như vậy. Anh ngẫm xem, nếu như cậu ấy thấy có tác dụng, sau này hơi tý lại dùng chia tay để uy hϊế͙p͙, hai người có thể chịu được sao?”


“Còn có chuyện như thế?” Túc Trung rất kinh ngạc, đồng thời cũng có chút lúng túng.
Nghe thấy Tân Thiên Ngọc nói chia tay một lần, anh đã khó chịu như vậy, anh không thể chấp nhận cậu hơi tý lại nói ra chuyện này.
Nhưng lời Lý Lỵ Tư nói, Túc Trung cũng không hoàn toàn tin.


Xuất thân là nhà phân tích dữ liệu, Túc Trung vẫn sẽ lắng nghe ý kiến trên nhiều phương diện.


Rất nhiều công ty trên phố Wall đều có phòng tư vấn tâm lý, trong đó có rất nhiều nhà tư vấn tâm lý chuyên nghiệp phục vụ công nhân viên. Dù sao, áp lực công việc của nơi này rất lớn, tư vấn tâm lý cũng là chuyện cần thiết.
Túc Trung bèn đi tìm tư vấn tâm lý.


— Chuyện này cũng khiến nhà tư vấn tâm lý kinh hãi.
Dù sao, thoạt nhìn Túc Trung là người chịu được áp lực cao, chẳng ai ngờ anh cũng sẽ tìm nhà tư vấn tâm lý xin giúp đỡ.


Nhưng, Túc Trung nói rõ mục đích tới đây rất nhanh, biểu thị công việc không có áp lực, nhưng muốn hỏi về chuyện bạn trai dùng chia tay để uy hϊế͙p͙ là tâm lý như thế nào.
Nhà tư vấn tâm lý thậm chí còn cảm thấy kinh ngạc hơn: Túc Trung mà cũng có bạn trai?


— Đương nhiên, chẳng mấy chốc anh sẽ không còn. Chuyện này hãy nói sau.
Túc Trung làm việc có nề nếp, nếu Tân Thiên Ngọc nói “Hiện tại em không muốn nói chuyện với anh, chờ dự án của em kết thúc rồi nói tiếp”, Túc Trung sẽ không nói chuyện với cậu, chờ tới lúc dự án của cậu kết thúc.


Phía Tân Thiên Ngọc thì cảm thấy mình lại rơi vào đơn phương “chiến tranh lạnh”.


Sau khi ký kết thành công hợp đồng với Hiệp hội AA, ngài Hoài Đức – chủ tịch Hiệp hội còn thân thiết chụp ảnh chung với Tân Thiên Ngọc. Rebecca đứng bên cạnh nhìn, mồ hôi lạnh cũng chảy xuống, chỉ sợ Tân Thiên Ngọc tố cáo với ngài Hoài Đức. Cùng lúc đó, Rebecca lại cảm thấy kỳ lạ: Thoạt nhìn ngài Hoài Đức có vẻ rất quen thuộc với Tân Thiên Ngọc, vậy cậu ký hợp đồng hẳn rất dễ dàng, tại sao còn cố tình tìm điểm yếu để ép mình nhượng bộ?


Đương nhiên, Rebecca cũng không dám hỏi, không dám nói.
Cô ta phát hiện không thể đắc tội với Tân Thiên Ngọc, thuận theo đề tài của ngài Hoài Đức, nói không bằng sau này đều giao tiếp tốt với Tân Thiên Ngọc. Nói ra câu này, khác gì đá Tân Tư Mục xuống.


Tân Thiên Ngọc cảm thấy Rebecca như vậy cũng rất không tử tế, nhận bao nhiêu tiền của Tân Tư Mục, bây giờ lại phản bội – nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, Rebecca vốn không phải là người tử tế. Chỉ tiếc Tân Tư Mục ném tiền qua cửa sổ.


Như Tân Thiên Ngọc từng nói, có thể không dùng tiền thì sẽ không dùng tiền, đưa tiền chưa chắc có thể hồi vốn, lại còn phạm pháp, không đáng.


Ngài Hoài Đức vui vẻ ra tay giúp đỡ, ông ta cũng không biết Tân Tư Mục, trong mắt ông ta, Tân Tư Mục chỉ là một nhân vật nhỏ. Nhưng Tân Thiên Ngọc thì không phải, cậu là bạn trai của bạn của nhà tài trợ — tuy nghe hơi vòng vèo, nhưng nhìn thế nào thì cán cân cũng nghiêng về phía Tân Thiên Ngọc.


Thế là, ngài Hoài Đức lên tiếng, trao quyền địa điểm thi cho tập đoàn Ngọc Trác, còn muốn giới thiệu Tân Thiên Ngọc làm quen với người phụ trách tổ chức chứng nhận giáo dục uy tín. Nói cách khác, Tân Thiên Ngọc có thể lợi dụng tài nguyên trợ giúp nội bộ tập đoàn có thêm nhiều trường giành được chứng nhận quốc tế uy tín.


Tin tức tốt như vậy nhanh chóng truyền về tổng công ty. Ông cụ rất hài lòng với kết quả này. Dù sao, ông cụ vẫn hy vọng trường học nhà mình có độ công nhận ở quốc tế cao hơn, các trường dưới trướng có thêm chứng nhận uy tín, là việc tuyệt đối cần thiết.


Tân Tư Mục cũng chạy vạy các mối trung gian, nỗ lực không ít vì chuyện này, không ngờ, trong vòng một tuần Tân Thiên Ngọc đã có thể dắt mối.
Tân Tư Mục cười khổ, chỉ nói: “Vẫn là Tiểu Ngọc tốt số.”
Câu “tốt số” này, rất có ý tứ.


Người có ý vừa nghe, là có thể hiểu: Tân Tư Mục cảm thấy Tân Thiên Ngọc có bản lĩnh không lớn, chỉ là tốt số, có quý nhân trợ giúp thôi.
Ông cụ cười, nói: “Nhất mệnh nhị vận tam phong thủy*, tốt số là gốc rễ của mọi thứ. Ai mà không hy vọng dự án giao vào tay người may mắn?”


(*) Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy.


Tân Tư Mục cũng ý thức được mình vừa nói hơi mỉa mai, bèn mỉm cười nói: “Đúng vậy, Tiểu Ngọc nhất định có thể giúp dự án của chúng ta thành công rực rỡ.”


“Ừ, Tiểu Mục, cháu cũng rất bận rộn.” Ông cụ nói, “Dự án ở nước ngoài cứ giao cho Tiểu Ngọc. Thằng bé còn trẻ, sức khỏe dồi dào, có thể bay khắp nơi, hơn nữa còn từng đi du học, càng hiểu cách giao lưu với người nước ngoài, cháu cảm thấy sao?”


Nếu ông cụ đã nói vậy, nghĩa là đã nghĩ kỹ. Hỏi “cháu cảm thấy sao”, cũng chỉ là khách sáo, Tân Tư Mục còn có thể cảm thấy sao? Cô đành nói vâng, chắp tay nhường dự án ở nước ngoài.


Các tổ chức chứng nhận giáo dục có sức ảnh hưởng toàn cầu thì đều ở Mỹ, có quan hệ tốt với họ thì cũng có ý nghĩa phi phàm đối với tập đoàn Ngọc Trác. Ngoài ra, một số tổ chức NGO về giáo dục và văn hóa còn có thể nâng cao sức ảnh hưởng của tập đoàn Ngọc Trác. Ngài Hoài Đức hết sức hào phóng dẫn Tân Thiên Ngọc tới tham gia tiệc nội bộ trong ngành, để cậu giao thiệp thêm với các nhân vật lớn trong lĩnh vực giáo dục quốc tế.


Tuy rằng, ngài Hoài Đức nói là hợp ý với Tân Thiên Ngọc, cảm thấy cậu thông minh lanh lợi nên tán thưởng cậu, giúp đỡ cậu. Nhưng trong lòng Tân Thiên Ngọc hiểu, e rằng những cơ hội này đều nhờ hào quang của Túc Trung mới lấy được.
Lẽ nào Tân Tư Mục không lanh lợi? Không thông minh? Không đáng tán thưởng?


Tân Tư Mục qua lại mấy năm với Hiệp hội AA, cũng chỉ có thể dùng tiền mua chuộc được sự giúp đỡ của Rebecca. Mấy năm qua, Tân Tư Mục và ngài Hoài Đức chỉ cùng ăn dăm ba bữa cơm, tình cảm rất nông cạn.


Hàng năm trên toàn cầu có hàng triệu thí sinh tham gia kỳ thi do Hiệp hội AA chịu trách nhiệm tổ chức. Vì vậy, trên thế giới có rất nhiều tổ chức trường học muốn hợp tác với Hiệp hội AA. Dưới cái nhìn của ngài Hoài Đức, tập đoàn Ngọc Trác chỉ là một trong hàng trăm hàng nghìn tổ chức chạy theo đưa tiền cho Hiệp hội AA. Đối với Tân Tư Mục, đương nhiên ngài Hoài Đức dùng mắt nhìn xuống.


Chỉ là, Tân Thiên Ngọc không giống, so với Tân Tư Mục thì cậu có trọng lượng hơn. Xét cho cùng, trong mắt ngài Hoài Đức, Tân Thiên Ngọc không phải là người của Ngọc Trác, mà là người của m-global.


Từ trước tới nay, mọi người nhắc tới m-global đều giơ ngón tay cái lên, nghe thấy Túc Trung nhảy tới phố Wall đều hết sức hâm mộ, đối với chuyện này Tân Thiên Ngọc vốn không có cảm xúc gì, cảm thấy không phải chỉ là đổi địa điểm làm việc thôi sao. Hiện tại, rốt cuộc cậu cũng tự cảm nhận được sức ảnh hưởng của m-global – hoặc giống như A Hiểu nói, là “sức mạnh của tư bản”.


Tân Thiên Ngọc cũng hiểu thêm, tại sao ông cụ tuổi đã cao còn nhiều lần muốn đưa công ty lên sàn chứng khoán. Đầu năm nay, tư bản vẫn là nhất.


Trên thực tế, Tân Thiên Ngọc biết cậu nên cảm ơn Túc Trung. Vì vậy, m-global muốn tổ chức tiệc, Túc Trung gọi cậu đi cùng, Tân Thiên Ngọc cũng bỏ qua “suy nghĩ chiến tranh lạnh”, đồng ý đi. Cậu hỏi Túc Trung: “Anh quen ngài Hoài Đức từ khi nào?”
Túc Trung trả lời: “Một khách hàng của anh là nhà tài trợ của AA.”


Tân Thiên Ngọc thấy kỳ lạ: “Cái gì? Anh còn để khách hàng làm việc giúp?”
“Không phải làm việc giúp anh, mà là giúp anh một chuyện.” Túc Trung lại nói, “Hơn nữa, anh cho rằng giữa anh và khách hàng là bình đẳng.”


Tân Thiên Ngọc nuốt nước bọt, cậu vẫn luôn cảm thấy mình là hoàng tử bé, hiện tại xem ra, Túc Trung mới là hoàng tử bé. Một người làm thuê đối xử xa cách với khách hàng không phải hoàng tử bé thì là gì?


Nhưng, cho dù Túc Trung lạnh như băng với khách hàng, khách hàng vẫn rất thích anh, bằng lòng giao một đống tiền vào tay anh.
Cũng bởi vì Túc Trung có thể quản lý tài chính vô cùng tốt.
Danh tiếng của Túc Trung như sấm bên tai, chỉ có khách hàng cướp Túc Trung, chưa bao giờ có chuyện Túc Trung cướp khách hàng.


Trong bữa tiệc, còn có người chủ động bắt chuyện với Túc Trung: “Kỳ thực tôi vẫn rất tán thưởng cậu, là như này, tôi đang có một tỷ…”


Túc Trung nhàn nhạt nói: “Rất xin lỗi, tôi đã đủ số lượng quỹ và tài sản quản lý hàng năm, tạm thời không có ý định sắp xếp kế hoạch mới.”


Người nọ chưa từ bỏ ý định nói một hồi rằng có thể cho anh thêm thù lao, nhưng Túc Trung không bị thuyết phục, kế hoạch của anh quản lý bao nhiêu thì chỉ bấy nhiêu, đừng nói là một tỷ, cho dù là mười tỷ, cũng không thể phá vỡ nguyên tắc của Túc Trung.


Người nọ bị Túc Trung kiên quyết từ chối, yên lặng hồi lâu, lại hỏi: “Khi nào mở hẹn trước cho năm sau?”
Tân Thiên Ngọc đứng bên cạnh, suýt thì bị nghẹn: Cậu sâu sắc cảm nhận được bốn từ “cậy tài khinh người” trên người Túc Trung.


Tân Thiên Ngọc đi WC, lúc đi ra đúng lúc va vào vị khách hàng muốn dùng một tỷ mời Túc Trung khi nãy. Tân Thiên Ngọc mỉm cười với ông ta. Người nọ lại đi tới trước mặt cậu, xem ra là cố ý chặn đường.
Tân Thiên Ngọc nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”


Đối phương vô cùng khách khí nói: “Công ty chúng tôi cũng có sức ảnh hưởng nhất định trong lĩnh vực giáo dục, nếu như cậu bằng lòng, chúng tôi có thể giúp trường học của tập đoàn các cậu  mau chóng thông qua chứng nhận liên kết với các trường đại học.”


Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.*
(*) Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.


Tân Thiên Ngọc không cảm thấy sức hấp dẫn của mình bao lớn, có thể khiến ông chủ lớn này hỏi thăm chuyện của mình, còn bỗng nhiên chìa cành ô liu, hơn phân nửa vẫn là dính hào quang của Túc Trung thôi. Tân Thiên Ngọc làm người không thích quanh co, bèn nói thẳng: “Cảm ơn ông, nhưng chuyện này tôi đang xúc tiến rồi. Hơn nữa, kỳ thực tôi và Túc Trung không can thiệp vào công việc của đối phương. Nếu như ông muốn tôi thay đổi kế hoạch công tác của anh ấy, e rằng không thể thực hiện được.”


Đối phương lại cười: “Cậu đã nói thẳng như thế, tôi cũng xin thẳng thắn. Lúc trước cậu gặp chuyện, không phải vì giúp cậu chùi đít mà Túc Trung phá hư nguyên tắc, nhận thêm một vị khách hay sao? Tôi nghĩ hai người tình cảm tốt như vậy, chỉ cần cậu mở miệng, nhất định cậu ta sẽ không ngại kéo thêm một khách hàng như tôi.”


Tân Thiên Ngọc giật mình, cậu thực sự không ngờ còn có chuyện này.


Thì ra, cấp trên của A Hiểu là ngài Trần. Ngài Trần muốn tìm Túc Trung quản lý tài sản ngân hàng, Túc Trung dùng lý do hạn ngạch phục vụ đã đầy để từ chối. Ngày đó sau khi gặp Tân Thiên Ngọc và Túc Trung ở quán cà phê, A Hiểu bèn nảy sinh ý tưởng giúp đỡ công ty giải quyết vấn đề nan giải, khuyên Túc Trung ra tay. Túc Trung nghe lời A Hiểu, ngoại lệ giúp ngài Trần làm việc, coi như trao đổi, ngài Trần có thể khiến Hiệp hội AA coi Tân Thiên Ngọc như khách quý.


Sau khi biết rõ nội tình, sắc mặt Tân Thiên Ngọc cũng thay đổi, trong lòng càng thêm phức tạp, cậu cảm thấy mình hẳn nên cảm động và biết ơn mới đúng, nhưng, trên thực tế tâm trạng của cậu lại càng sa sút hơn.


Tân Thiên Ngọc cũng càng không hòa nhã với ông chủ chặn người ở WC này: “Xin lỗi, tôi không rõ chuyện ông nói. Nhưng, quả thực tôi sẽ không can thiệp vào chuyện công việc của anh ấy. Xin đừng quấy rầy tôi!”


Ông chủ này cũng phát cáu, cười nhạt nói: “Được, cậu không thích quản thì đừng quản. Chẳng lẽ phố Wall thiếu quản lý quỹ hay sao? Tôi nghe nói cậu ta không tệ, mới có thêm chút kiên nhẫn và thành ý. Cậu ta không quan tâm đề nghị của tôi thì thôi. Cậu dựa vào đâu mà lên mặt với tôi? Cậu là cái thá gì? Tiền đồ lớn nhất của cậu không phải là có thể cùng Túc Trung làm vài nháy, cho cậu ta sung sướng rồi sau đó bố thị cho cậu vài đồng?”


Tân Thiên Ngọc chưa từng bị chế giễu như vậy, trong chớp mắt gương mặt đỏ bừng, nắm đấm siết chặt, thật muốn đập vỡ mũi người này.
Nhưng cậu không làm vậy.
Bởi vì ông chủ này nói có câu đúng, Tân Thiên Ngọc quả thực không có vốn liếng để lên mặt với ông ta.


Nếu như cậu không khống chế được chính mình, cho đối phương một quyền, cậu thì sướng, nhưng Túc Trung lại phải giúp cậu dàn xếp. Cậu không muốn như vậy.


Lúc trước, Tân Thiên Ngọc dùng thân phận “giáo viên tiếng Anh” để ở bên Túc Trung, thường xuyên bị những kẻ như Kevin âm thầm khinh bỉ, cho rằng Tân Thiên Ngọc trèo cao. Cậu không để tâm, chủ yếu vì đây không phải là sự thật. Tựa như có người chạy tới trước mặt Jordan* nói “Anh thật lùn”, Jordan chắc chắn không thèm để tâm. Lúc đó, Tân Thiên Ngọc có hào quang của đại công tử tập đoàn Ngọc Trác, cũng không cho rằng mình làm việc dưới cơ sở với mức lương vài ngàn có gì không tốt, dù sao, trong kế hoạch của cậu chẳng mấy chốc sẽ nhậm chức CEO đi lên đỉnh cao nhân sinh. Vì vậy, mấy con nhặng như Kevin có kêu vo ve thế nào, Tân Thiên Ngọc cũng có thể như sư tử kiêu ngạo coi chúng là đồ ngốc.


(*) Michael Jordan: Là một cầu thủ bóng rổ nhà nghề nổi tiếng thế giới của Hoa Kỳ đã giải nghệ. Anh cao 1,98 m.
Nhưng bây giờ không giống.
Tân Thiên Ngọc phát hiện, chính mình chẳng những rời xa bản ngã kiêu ngạo, dường như cũng cách Túc Trung ngày càng xa.


Người khác nói cậu không xứng với Túc Trung, hình như không phải là phát biểu cấp thấp “mắt chó coi thường người khác”.


Tân Thiên Ngọc cho ông chủ nọ một ánh mắt lạnh lùng, rồi quay lại bữa tiệc. Nơi này y hương tấn ảnh*, nhưng Tân Thiên Ngọc cảm nhận được sự bài xích rất rõ ràng. Cậu đứng cạnh Túc Trung, thấy rất nhiều người nói chuyện với anh, đều là những chuyện cậu không hiểu. Quả thực Tân Thiên Ngọc giống như bình hoa ở một bên, ngoài đẹp cũng chẳng có tác dụng gì. Càng khiến Tân Thiên Ngọc bất an là, ngay cả Lý Lỵ Tư là HR, không có chuyên môn cũng có thể phát biểu vài câu nhận xét trong chủ đề thảo luận của họ, gật đầu mỉm cười, đuổi kịp mạch suy nghĩ nói chuyện của các ông chủ, mà Tân Thiên Ngọc đừng nói tới trò chuyện, ngay cả họ nói gì cũng chưa từng nghe qua, cũng chỉ có thể lễ độ thẳng lưng giữ nụ cười ở một bên.


(*) 衣香鬓影: Hình dung trang phục vô cùng hoa lệ của người phụ nữ, qua đó ám chỉ người phụ nữ xinh đẹp.
Cậu cẩn thận nghiên cứu, bèn phát hiện, không ai quan tâm Tân Thiên Ngọc là ai. Họ chỉ thấy bạn trai của Túc Trung.


Bởi vì, thân phận công tử gia mà Tân Thiên Ngọc lấy làm kiêu ngạo, trong mắt những ông chủ giới tài chính thì chẳng là gì. Họ chưa từng nghe tới tập đoàn Ngọc Trác, mà Tân Thiên Ngọc có muốn giới thiệu thì cũng hiểu rằng không thể, kiểu như tập đoàn Ngọc Trác, chỉ là tôm tép nhỏ bé trong mắt cá sấu.


Sự không được tự nhiên của Tân Thiên Ngọc rơi vào trong mắt Lý Lỵ Tư. Cô ta nhếch môi đỏ mọng, cười hỏi cậu: “Tiểu Ngọc, cậu cảm thấy thế nào?”
Những lời này phối hợp với nụ cười thân thiết của Lý Lỵ Tư, giống như sợ Tân Thiên Ngọc bị vắng vẻ, giúp cậu tham dự thảo luận.


Nhưng, ngay cả nội dung họ nói Tân Thiên Ngọc còn không hiểu, nói gì tới tham dự thảo luận, Lý Lỵ Tư nói vậy chỉ khiến cậu thêm khó chịu.


Ánh mắt của mấy người đang thảo luận cũng rơi trên người Tân Thiên Ngọc, tựa như chờ cậu mở miệng nói chuyện. Tân Thiên Ngọc hít sâu một hơi, đang định nói mấy câu thiếu dinh dưỡng ở đâu cũng có thể đúng như “Tôi cảm thấy quan điểm của mọi người đều rất có đạo lý, nhưng tôi càng tán thành quan điểm của Túc Trung, bởi vì góc nhìn này rất thú vị”. Ít nhất cũng khiến câu chuyện không rơi vào ngõ cụt, cảnh tượng đỡ xấu hổ.


Không ngờ, lúc này điện thoại của Tân Thiên Ngọc vang lên.
Trong lòng cậu thầm nghĩ “Thật tốt quá, quả thực là một cuộc gọi cứu mạng”, trên mặt lại lộ ra vẻ xin lỗi: “Thật ngại quá, chuyện công việc, tôi đi nghe một lát.”
Mọi người rất khách khí gật đầu.


Tân Thiên Ngọc cầm điện thoại tới một góc an tĩnh để nghe, người gọi là ông ngoại cậu. Hóa ra ông cụ nói với cậu, dự định sẽ giao dự án ở nước ngoài cho cậu, hỏi cậu có bằng lòng nhận nhiệm vụ có tính khiêu chiến này hay không.


Ông cụ tuy lớn tuổi, nhưng vẫn rất có tham vọng. Ông không thỏa mãn chỉ mở trường ở trong nước, còn định mở rộng tập đoàn ra nước ngoài, giúp tập đoàn có sức ảnh hưởng quốc tế, trở thành một thương hiệu giáo dục nổi tiếng. Việc mở rộng ở nước ngoài, vẫn luôn trắc trở trăm bề, Tân Tư Mục cũng biểu hiện không tốt lắm trên phương diện này, cho nên, sau khi nhìn thấy tiềm lực của Tân Thiên Ngọc, ông cụ bèn quyết định ủy thác trọng trách này cho cậu.


Tân Thiên Ngọc nghe được tin này, cảm thấy áp lực rất lớn, bởi vì tập đoàn trong nước muốn quản lý trường học ở nước ngoài rất khó khăn, dù sao, thị trường giáo dục quốc tế ở Anh Mỹ đã trở thành độc quyền, thương hiệu châu Á muốn mở một con đường máu* là rất khó. Nhưng, Tân Thiên Ngọc vẫn rất cao hứng nhận được cơ hội này.


(*) Tìm được lối ra trong hoàn cảnh khó khăn.
Ông cụ lớn tuổi như vậy, còn tham vọng bừng bừng, một kẻ trẻ trung như cậu nào có đạo lý không nhiệt huyết, đúng không?


Sau khi cậu đồng ý, ông cụ bèn gửi các tài liệu liên quan tới dự án cho Tân Thiên Ngọc. Cậu cảm thấy bữa tiệc này hơi buồn chán, bây giờ lại có việc để làm, cúp máy xong bèn tìm Túc Trung, nói mình có việc, phải về khách sạn trước.
Túc Trung cũng không thích bữa tiệc này, nói: “Anh đi cùng em.”


Lý Lỵ Tư thấy hai người muốn đi, bèn cười tủm tỉm nói: “Đi sớm như vậy?”
Tân Thiên Ngọc cũng ý tứ nói: “Đúng, một mình em trở về là được rồi. Anh Trung có chuyện thì không cần để ý em.”
Túc Trung nói: “Anh không có việc, anh đưa em đi.”


Lý Lỵ Tư lại nói: “Hai người đúng là tình cảm tốt, như thể một giây cũng không thể tách rời. Tiểu Ngọc có định ở lại Mỹ không?”


Tân Thiên Ngọc lười lá mặt lá trái với Lý Lỵ Tư, mắt trợn trắng: “Cho cô đề nghị này, rảnh rỗi thì cũng đừng để tâm tới bạn trai của người khác, cô sẽ gặt hái được nhiều hơn.”


Lý Lỵ Tư thực sự không ngờ Tân Thiên Ngọc sẽ thẳng thắn như vậy, mặt mũi trắng bệch, cô ta vội lộ ra dáng vẻ oan ức, nói: “Có phải cậu hiểu lầm cái gì không? Tôi và Túc Trung chỉ bạn tốt. Hơn nữa tôi biết anh ấy là GAY, sao có thể có ý nghĩ không đúng mực như thế?”


Thomas ở bên cạnh nhìn, cũng rất uất ức thay Lý Lỵ Tư, đồng thời ngầm cảm thấy Tân Thiên Ngọc thực sự không biết lễ độ.


Tân Thiên Ngọc đã sớm đoán được Lý Lỵ Tư sẽ phản ứng như thế, cũng biết trong tình trạng cô ta không có hành động vượt rào rõ ràng, mình nói như vậy sẽ bị đàm tiếu.
Nhưng thế thì sao?


Tân Thiên Ngọc không để bụng, nhún vai nói: “Nếu là hiểu lầm, vậy thì xin lỗi.” Nói xong, Tân Thiên Ngọc bèn dẫn Túc Trung đi.


Lý Lỵ Tư đứng thẳng bất động tại chỗ, biểu cảm càng thêm xấu hổ. Thomas khuyên nhủ mấy câu, nhưng Lý Lỵ Tư hoàn toàn không nghe vào. Trên thực tế, cô ta không để tâm sự an ủi của Thomas, thậm chí, cô ta cũng không để tâm sự chế giễu của Tân Thiên Ngọc. Dù sao, nếu đã định đập chậu cướp bông thì phải chuẩn bị tâm lý bị chính cung mắng chửi. Cô ta chỉ quan tâm phản ứng của Túc Trung.


Mà phản ứng của Túc Trung là – không phản ứng.


Trong suy nghĩ của Lý Lỵ Tư, hẳn là Túc Trung nên làm sáng tỏ nói rằng “Tiểu Ngọc em đừng nghĩ nhiều, anh và Lý Lỵ Tư thực sự chỉ là bạn”, câu này sẽ khiến Tân Thiên Ngọc tức giận hơn, cũng có thể tăng tốc tạo ra vết rách giữa anh và cậu. Nhưng, Túc Trung không có phản ứng gì, vậy thì rất khó làm.


Lý Lỵ Tư quyết định thêm dầu vào lửa, nhẩm tính thời gian Tân Thiên Ngọc và Túc Trung trở về khách sạn, thấy đã tới lúc bèn gọi điện tới.
Lý Lỵ Tư tính không sai, điện thoại của cô ta gọi tới đúng lúc Tân Thiên Ngọc và Túc Trung vừa trở về khách sạn.


Trong phòng khách sạn, Túc Trung nghe điện thoại, hỏi: “Có chuyện gì?”
Lý Lỵ Tư dùng giọng nghẹn ngào nói: “Chuyện là, chuyện là trong lòng em rất bất an, anh và Tiểu Ngọc có cãi nhau vì chuyện của em không?”
“Sẽ không.” Túc Trung nói, “Chúng tôi rất ổn.”


Lý Lỵ Tư nghẹn họng, đành nói: “Vâng, vậy thì tốt, vậy anh có thể giúp em giải thích với cậu ấy rằng em và anh chỉ là bạn bè bình thường hay không?”
Túc Trung nói: “Được.”
Lý Lỵ Tư an tâm, chỉ cần Túc Trung giải thích với Tân Thiên Ngọc, sẽ rất dễ khiến Tân Thiên Ngọc tức giận.


Sau khi cúp máy, Túc Trung bèn nói với Tân Thiên Ngọc: “Lý Lỵ Tư bảo anh giải thích với em, anh và cô ta chỉ là bạn bè bình thường.”


Tân Thiên Ngọc cũng không ngốc, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết hành động này Lý Lỵ Tư có ý gì. Cậu xem lướt qua tài liệu dự án nước ngoài mà ông ngoại gửi tới trên laptop, thờ ơ nói: “Biết rồi.”
Hiển nhiên Túc Trung cảm thấy bị lạnh nhạt.


Trước kia, khi nói chuyện Tân Thiên Ngọc luôn nhìn anh, rất nghiêm túc, rất quyến luyến. Còn bây giờ, sự chú ý của cậu dành cho laptop còn nhiều hơn. Túc Trung có chút luống cuống, xoay mặt, hỏi: “Em đang làm gì thế?”


Tân Thiên Ngọc ngẩng đầu lên, nói với Túc Trung: “À, đúng, em nói với anh chuyện này, ông cụ để em làm Tổng giám đốc đơn vị sự nghiệp nước ngoài* của tập đoàn.”


Túc Trung gật đầu, nói: “Anh cũng định nói với em, anh đang triển khai một nghiên cứu mới, vì thế, có lẽ anh sẽ ở Mỹ thêm một năm.”
Nghe Túc Trung nói vậy, Tân Thiên Ngọc ngẩn ra: “Một năm? Tại sao lại thêm một năm?”


“Bởi vì nghiên cứu có phương hướng mới, bọn anh cần thêm thời gian và số liệu.” Túc Trung trả lời, sau đó lại nói một đống thuật ngữ khiến người khác không hiểu để giải thích nghiên cứu của họ.


Tân Thiên Ngọc nghe không hiểu nghiên cứu, chỉ nghe hiểu một năm, cậu ngây người, nói: “Vậy nếu sau đó nghiên cứu lại có phương hướng khác, anh có định thêm một năm nữa hay không?”
Túc Trung nói: “Xác suất rất thấp.”


Túc Trung không nói chắc chắn, anh nói xác suất rất thấp, trên cơ bản có nghĩa là không.


Nhưng hiện tại Tân Thiên Ngọc không thể nghe lý do thoái thác lập lờ nước đôi như vậy, cậu cười nhạt: “Lúc tới Mỹ anh không báo cho em biết, chỉ nói một năm. Bây giờ phải thêm một năm, cũng không có ý định thương lượng với em. Em thấy anh một năm rồi lại một năm, đến lúc đó có khi cầm luôn thẻ xanh, quên luôn anh còn có bạn trai ở châu Á?”


“Trí nhớ của anh không tệ như thế.” Túc Trung nói, “Sẽ không quên.”
“Vậy anh có nhớ anh đã đồng ý chỉ đi Mỹ một năm không?” Tân Thiên Ngọc đột nhiên cất cao giọng, như âm thanh phát ra từ dây đàn đang căng, “Em thấy anh không hề quan tâm em! Chúng ta như vậy còn có gì? Không bằng chia tay đi!”


Túc Trung không ngờ, chưa được mấy ngày, Tân Thiên Ngọc lại nói chia tay.
Tuy rằng đau lòng, nhưng anh lại cảnh giác, từ chỗ nhà tư vấn tâm lý và Lý Lỵ Tư, anh biết rằng người yêu thường xuyên nói chia tay không phải là điềm báo tốt.
Túc Trung lấy lại bình tĩnh, chăm chú nhìn Tân Thiên Ngọc.


Tân Thiên Ngọc bị Túc Trung nhìn như thế, lại có chút hoang mang lo sợ.
Trên thực tế, vừa rồi cậu thốt ra câu chia tay, chính mình cũng hoảng sợ, sau khi kinh ngạc trôi qua, lại sinh ra sự mong chờ. Cậu chờ mong Túc Trung lộ ra biểu cảm yếu ớt giống lần trước khi cậu nói chia tay.


Cậu chờ mong nhìn thấy dáng vẻ Túc Trung mất bình tĩnh, tan nát cõi lòng vì mình.
Nhưng khi Túc Trung nhìn cậu, cả người Tân Thiên Ngọc lạnh băng như ngâm trong nước đá.


Túc Trung dùng giọng trầm ổn nghiêm túc của một nhà nghiên cứu: “Không phải em thật sự muốn chia tay, mà đang dùng cách này để khiến anh lo lắng, do đó giảm bớt sự lo lắng của em, hoặc là ép anh nhượng bộ, đúng không?”
Cổ họng Tân Thiên Ngọc như bị bóp nghẹt, không thở nổi.


Túc Trung lắc đầu, nói: “Như vậy là không được.”


Trong đầu Tân Thiên Ngọc rất hỗn loạn, cậu căn bản không biết nên đáp lại thế nào. Nếu cậu đang tỉnh táo thì đương nhiên có thể hiểu lời này của Túc Trung là lý trí, hợp lý. Nhưng bây giờ Tân Thiên Ngọc căn bản không muốn lý trí hay hợp lý gì hết, điều cậu mong là Túc Trung nói cho cậu biết, anh quan tâm cậu rất nhiều.


Túc Trung lại dùng giọng giảng giải: “Hành vi này của em chỉ làm tổn hại quan hệ giữa chúng ta. Chuyện gì cũng có thể trao đổi, đừng dùng chia tay để uy hϊế͙p͙.”


Thái độ vừa bình tĩnh vừa ôn hòa này của Túc Trung, thậm chí còn sắc bén hơn cả mắng chửi và tranh cãi, càng làm tổn thương Tân Thiên Ngọc. Tân Thiên Ngọc vì lo nghĩ mà làm trò khùng điên, đối lập với Túc Trung rõ ràng mạch lạc, đâu vào đấy, quả thực là chuyện cười.


“Em bất mãn với chuyện anh ở lại Mỹ sao?” Túc Trung nhíu mày, tựa như một kỹ sư IT đang tìm dấu hiệu BUG, “Nếu là như vậy, chúng ta có thể trao đổi, mà không phải nói chia tay. Chia tay không phải có thể giải quyết mọi thứ…”


Trong đầu Tân Thiên Ngọc rất hỗn độn, Túc Trung lải nhải không ngớt càng khiến cậu đau như muốn nổ đầu. Tân Thiên Ngọc cắt ngang lời anh: “Có phải cho dù em nói chia tay thì anh cũng không thay đổi ý định hay không?”
“Hai chuyện này căn bản không liên quan…”


“Em hỏi anh, có phải cho dù em nói chia tay đi chăng nữa, anh cũng không thay đổi ý định, đúng hay không!” Tân Thiên Ngọc nhấn mạnh ba từ “đúng hay không”, gần như nghiến răng mà nói, “Đúng hay không? Anh chỉ cần trả lời em, đúng hay không!”


“Đúng.” Túc Trung đáp, “Anh hy vọng em hiểu, nói chia tay không phải có thể giải quyết mọi vấn đề…”
Trong đầu Tân Thiên Ngọc có một sợi dây đứt rồi.
Trong chớp mắt, đầu cậu đau như búa bổ, không có thiên nhân giao chiến*, không có bất an thấp thỏm, chỉ còn một khoảng lặng chết chóc.


(*) 天人交战: Lý lẽ và ham muốn cá nhân phát sinh xung đột trong nội tâm.
Ánh mắt của cậu mất đi ánh sáng, trở nên dửng dưng, cậu trông bình tĩnh chẳng khác gì Túc Trung.
“Thôi bỏ đi,” Cậu dùng giọng điệu như máy móc nói, “Chúng ta chia tay thôi.”
Túc Trung cũng giật mình ngẩn ra.


Tân Thiên Ngọc nói: “Lần này là nghiêm túc.”
Cậu cũng không biết tại sao mình đột nhiên có thể sắt đá quyết định như vậy.


Túc Trung hiển nhiên cũng không hiểu tại sao mọi chuyện lại đột ngột tới mức này. Đầu óc anh lại quá tải một lần nữa, hoàn toàn không vận hành được, lại biến thành một mỹ nhân đầu gỗ đẹp mắt.
Tân Thiên Ngọc vung tay lên: “Anh tin rằng anh sẽ tôn trọng quyết định của em, đúng không?”


Lúc này, Túc Trung thoáng lấy lại tinh thần, như người máy xoay cổ: “Cái gì?”
“Tôn trọng quyết định của em.” Tân Thiên Ngọc nói, “Anh là người như vậy, không phải sao? Lý trí, nguyên tắc. Nếu em nghiêm túc nói chia tay, tin rằng anh cũng sẽ tôn trọng.”


Khi Tân Thiên Ngọc nhắc tới hai từ “tôn trọng”, Túc Trung không thể không gật đầu: “Ừ, anh tôn trọng quyết định của em.”
Trái tim của Tân Thiên Ngọc hoàn toàn nguội lạnh.
Túc Trung đúng là một người lý trí, nguyên tắc. Chuyện chia tay, quả thực là thế. Nếu một bên kiên quyết chia tay, bên kia hẳn nên tôn trọng.


Túc Trung luôn cảm thấy sai sai ở đâu đó, lồng ngực như bị khoét mất: “Em kiên quyết muốn làm vậy?”
“Đúng.” Tân Thiên Ngọc cố lấy dũng khí trả lời, rũ đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Túc Trung, sợ rằng vừa nhìn mặt anh thì không còn quyết tâm.


Có lẽ để tránh mềm lòng, bớt si dại vì Túc Trung, cậu lập tức ra lệnh đuổi khách: “Xin anh đi đi.”
Túc Trung tuân thủ quy tắc xã hội, khi đối phương ra lệnh đuổi khách, anh gật đầu rời khỏi.


Nhưng, mỗi một bước chân của anh đều cực kỳ gian nan, tựa như đang đeo một ngọn núi. Anh không kìm được quay đầu nhìn Tân Thiên Ngọc, lại chỉ nhìn thấy bóng lưng quyết tuyệt của cậu.


Càng ngày càng xa, từng bước một, anh cách cậu càng ngày càng xa, mãi tới khi cửa phòng đóng lại, tầm mắt của anh hoàn toàn bị ngăn cách.
Đó là lần cuối cùng Túc Trung nhìn thấy Tân Thiên Ngọc.
Mãi tới hai năm sau.