Nước Đổ Đầy Ly

Chương 17: Cướp thức ăn trước miệng cọp

Tin tức Tân Thiên Ngọc sắp đi Mỹ chẳng mấy đã truyền tới tai Chu Phác, Chu Châu. Chu Phác hỏi cậu: “Mày đi Mỹ vì lấy công chuộc tội? Hay là vì Túc Trung?”
Tân Thiên Ngọc bất đắc dĩ nhún vai, bản thân cậu cũng không nói được.


Đối với cậu, Túc Trung giống như thuốc phiện. Lần trước cái ly gốm bị vỡ, cậu còn mất hết ý chí. Luôn cảm thấy đây là điềm không may. Cậu muốn khống chế bản thân, không suy nghĩ thêm nữa, mấy ngày liền không liên lạc với Túc Trung.


Kết quả là, cậu không liên lạc với Túc Trung, Túc Trung cũng không liên lạc với cậu.
Hai người cách xa Thái Bình Dương, bắt đầu chiến tranh lạnh – À, không phải, không phải là chiến tranh lạnh. Tân Thiên Ngọc cười khổ, âm thầm lắc đầu: Có lẽ căn bản Túc Trung không cảm thấy có gì bất thường.


Chiến tranh lạnh phải là song phương cùng lạnh mới có thể khai chiến.
Giữa cậu và Túc Trung, chỉ có cậu lạnh.
Lúc tình yêu cuồng nhiệt, dường như cũng chỉ có mình cậu nóng.


Như khi uống nước, ấm hay lạnh đều chỉ có mình cậu biết. Còn đối với Túc Trung, đó là một bể bơi có nhiệt độ ổn định, cho dù bạn đạp nước như thế nào, nó vẫn cứ ôn hòa, vĩnh viễn giữ ở nhiệt độ thích hợp nhất.


Nhìn vẻ mặt nặng nề của Tân Thiên Ngọc, Chu Châu vốn giỏi đoán ý lập tức giảng hòa, cười híp mắt nói: “Tiểu Ngọc của chúng ta là ‘hai bút cùng vẽ’, vừa giải quyết công việc, vừa yêu đương, không phải rất tốt sao?”


Tân Thiên Ngọc nhếch môi, nói: “Anh không phải là người không biết phân biệt công tư.”
“Ồ?” Chu Phác nghe cậu nói thế, hơi bất ngờ, “Vậy lần này đi Mỹ, mày không gặp Túc Trung?”
Tân Thiên Ngọc rũ mắt: “Tao sẽ giải quyết công việc trước, rồi tính sau.”
Mẹ dạy dỗ, cậu vẫn nghe vào.


Quả thực Tân Thiên Ngọc cảm thấy càng ngày càng rời xa chính mình, dần dần thực sự sáp nhập vào vai diễn bé đáng thương chỉ biết xoay quanh Túc Trung. Đó cũng không phải là cuộc sống mà cậu mong muốn.
Thiên phú tốt như vậy, tài nguyên tốt như vậy, chỉ để làm vợ nhỏ bị ức hϊế͙p͙ một lòng đi đánh ghen?


Cậu không muốn phụ lòng mẹ, càng không muốn phụ lòng chính mình.
Sau khi kết thúc kỳ nghỉ Giáng sinh, các công ty Mỹ lần lượt đi làm lại. Tân Thiên Ngọc lên lịch bay tới trụ sở của Hiệp hội khảo thí AA.
Cho nên, chuyện Tân Thiên Ngọc đi Mỹ, cậu cũng không nói với Túc Trung.


Cậu cố gắng không nghĩ tới Túc Trung – nhưng rất khó, tình yêu dành cho Túc Trung đã hoàn toàn chiếm lĩnh trái tim cậu. Cậu đành dùng chuyện công việc để tiêu sầu.


Nỗi nhớ là thứ rất khó khống chế, hành động thì có thể khống chế dễ hơn. Cậu không thể ngừng nghĩ tới Túc Trung, nhưng chí ít cậu có thể không liên lạc với anh. Dãy số của Túc Trung an tĩnh nằm một góc trong điện thoại, cậu không đụng tới.


Nhưng, khi vừa xuống máy bay, theo bản năng cậu vẫn mở tài khoản của Túc Trung.
Phát hiện ảnh đại diện của Túc Trung được mở ra, Tân Thiên Ngọc tự giễu cười: Quả thực đã thành thói quen.


Cậu tiện tay mở ra trang cá nhân của anh, phát hiện Túc Trung đăng thêm ảnh. Là ảnh chụp chung một đám người trong phòng ăn, Lý Lỵ Tư vẫn đứng gần Túc Trung nhất, miệng cười xán lạn.
Ánh mắt Túc Trung dường như không tập trung, lạc lõng nhìn về nơi xa, như thể lạc vào cõi tiên, không biết đang nghĩ gì.


“Nghĩ tới mình sao?” Tân Thiên Ngọc phóng to bức ảnh, tỉ mỉ dùng ngón tay miêu tả gương mặt của Túc Trung trên điện thoại, “Có lẽ không phải, mình tự kỷ quá. Cho tới bây giờ, chỉ có mình nghĩ tới anh ấy, làm gì có chuyện anh ấy nghĩ tới mình? Mình đoán, anh ấy ngẩn người, chắc là đang tính toán gì đó.”


Tân Thiên Ngọc mau chóng thu hồi tâm tư, bắt đầu tập trung làm việc. Chu Châu tự đề cử dùng thân phận trợ lý đi theo cậu. Một là Chu Châu muốn phát triển sự nghiệp, hai là Chu Châu nói bên người cậu không có ai đáng tin, một mình nơi đất khách, nhỡ bị “âm thầm hãm hại” thì sẽ rất bất lực.


Tân Thiên Ngọc cười hỏi: “Em cảm thấy có ai ‘âm thầm hãm hại’ anh?”
“Không biết.” Chu Châu đáp, “Em chỉ biết là, ‘Người không lo xa, ắt có họa đang đến gần’.”
Chu Châu rõ ràng có khuôn mặt vô cùng non nớt, nhưng lại nói chuyện rất già dặn, thích dùng tục ngữ.


Sự thực chứng minh, Chu Châu nói đúng. Chuyện cô dự đoán quả nhiên xảy ra.
Tân Thiên Ngọc và Chu Châu mang hợp đồng đã soạn xong tới Hiệp hội khảo thí AA, bị từ chối ngoài cửa. Tân Thiên Ngọc hết sức kinh ngạc, muốn hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng đối phương rất lãnh đạm, hoàn toàn không đáp lời.


Chu Châu lập tức gọi điện cho Chu Phác. Chu Phác là yêu tinh của phòng Nhân sự, tin tức khá nhanh nhạy. Nhưng do chênh lệch múi giờ, chờ tới hơn nửa ngày sau Chu Phác mới tìm được điểm mấu chốt: “Người bên Giáo dục Thu Thực, tiết lộ chuyện sách lậu của bên mình cho Hiệp hội khảo thí AA. Hiệp hội AA rất bất mãn với chuyện này, nói phải suy nghĩ lại chuyện hợp tác với tập đoàn chúng ta!”


Tân Thiên Ngọc như bị sét đánh.


Gặp khó ở văn phòng AA, Tân Thiên Ngọc và Chu Châu đành phải trở về khách sạn chấn chỉnh lại. Chu Châu sắp xếp lại tin tức, nhíu mày nói: “Bên Thu Thực cũng ghim chúng ta. Chắc chắn đã thêm dầu vào lửa nói bậy với AA, haizz!” Nói xong, Chu Châu lại ngước mắt nhìn Tân Thiên Ngọc: “Sao lại trùng hợp như vậy… Dự án này đang tiến hành suôn sẻ, đến tay anh thì…”


Hạng mục mua sắm lần trước cũng thế, ký hợp đồng lần này cũng vậy, rõ ràng nhìn qua không có chút sóng gió, nhưng chỉ cần Tân Thiên Ngọc thò một chân, lập tức bị cuốn vào mạch nước ngầm.
Tân Thiên Ngọc cười khổ: “Do anh số đen à?”


“Giờ cũng không phải là lúc để đùa giỡn.” Chu Châu nghiêm túc nói, “Lần trước, và dự án lần này đều là chị Tiểu Mục ném cho anh. Anh chưa từng nghĩ tới không chỉ là do Giáo dục Thu Thực tính kế sao?”


Không phải Tân Thiên Ngọc chưa từng suy xét Tân Tư Mục có nhúng tay vào hay không, cậu lắc đầu: “Cái bẫy lần trước là do anh sơ suất. Lần này xảy ra vấn đề, cũng là trả giá cho sai lầm lần trước của anh. Nói cho cùng, nếu không phải do anh không quản lý được việc mua sắm, thì đã chẳng có chuyện tố cáo, lại càng không có việc Hiệp hội AA đột nhiên giở quẻ.”


Chu Châu yên tĩnh.
Tân Thiên Ngọc dựa người vào ghế da, nhắm mắt thở dài: “Nói cho cùng, đều là do anh…”
Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên reo lên.


Tân Thiên Ngọc vừa liếc mắt, phát hiện là tổng công ty Ngọc Trác gọi tới. Cậu suy nghĩ, có lẽ là điện thoại của mẹ. Không ngờ không phải. Người gọi vượt đại dương là Tân Tư Mục.
Tân Tư Mục dùng thân phận quản lý dự án gọi tới, hỏi tiến triển của cậu.


Mặc dù Tân Thiên Ngọc có hoài nghi hoàn cảnh khốn khó của mình là do Tân Tư Mục tạo thành, nhưng cậu vẫn biết chừng mực dùng giọng cấp dưới đáp lại, đồng thời khiêm tốn xin lỗi: “Thực sự xin lỗi.”


“Không cần xin lỗi chị.” Tân Tư Mục nói, “Đã đàm phán hơn nửa năm, bây giờ mà đá hụt, e là em phải tự mình giải thích với ông cụ.”


Tân Thiên Ngọc nói: “Không sai, em là người kết thúc dự án. Em biết chị đặt nhiều tâm huyết vào dự án này, nếu như sắp thành lại bại thì cũng là tiếc nuối rất lớn đối với mọi người. Nhưng chị tiếp xúc với người của Hiệp hội AA một thời gian rồi, có biết nên liên hệ với ai hay không? Hoặc là có cách nào làm sáng tỏ hiểu lầm với Hiệp hội AA?”


Lời này của Tân Thiên Ngọc nghe thì khách sáo nhưng kỳ thực rất không lễ độ, phiên dịch lại chính là: Cái tội này không thể để mình em gánh. Dự án này là chị đang làm, bây giờ làm hỏng thì chị cũng chẳng có gì tốt, mọi người mau nghĩ cách cùng nhau sửa chữa.


Tân Tư Mục nghe cậu nói vậy, bèn cười dịu dàng, nói: “Được rồi, vậy thì chị đành tới Mỹ một chuyến. Dạo này em cũng quá vất vả, nhân dịp này nghỉ ngơi chút, đi chơi với bạn trai em.”


Tân Thiên Ngọc nghe câu sau, trong lòng cảm thấy không ổn, chỉ nói: “Bay tới bay lui cũng rất phiền phức, đúng là vấn đề do em gây ra. Em sẽ cố gắng thêm lần nữa, nếu quả thực không được, lúc đó làm phiền chị tới đây.”


Tân Tư Mục đáp: “Được, nhưng việc này không nên chậm trễ, chị cho em thời gian một tuần. Chờ tin tức tốt của em.”
Sau khi trò chuyện kết thúc, Chu Châu ở bên cạnh nghe xong toàn bộ cuộc hội thoại, không kìm được hỏi: “Tại sao không cho chị Tiểu Mục tới đây?”


“Anh đột nhiên cảm thấy, chị ấy đồng ý quá sảng khoái, như thể chờ anh thỉnh cầu chị ấy tới.” Tân Thiên Ngọc tỉ mỉ suy nghĩ, “Dự án này là chị ấy cho danh. Nếu như vừa gặp phải phiền phức – phiền phức này còn do anh đưa tới, anh đã xin chị ấy giúp đỡ, chị ấy lập tức bay tới, cũng giải quyết vấn đề này rất nhanh. Cùng lúc đó, anh lại đi chơi với bạn trai. Rơi vào trong mắt người khác, anh có khác gì kẻ vô dụng?”


“Lại nói tiếp, chuyện sách lậu căn bản không có chứng cứ.” Chu Châu nói, “Nhìn từ bên ngoài, chỉ là ‘tin đồn’. AA ở nước Mỹ xa xôi, vẫn luôn hài lòng với chúng ta, tại sao lại đột nhiên thay đổi ý kiến vì chuyện như vậy?”
Sắc mặt Tân Thiên Ngọc cũng nghiêm túc: “Ý em là…?”


“Em có suy đoán to gan…” Chu Châu nhíu mày tới tức có thể kẹp chết con ruồi, “Mặc dù là người Thu Thực tố cáo, nhưng liệu có phải chị Tiểu Mục cũng biết nội tình từ trước không? Chị Tiểu Mục biết rõ phòng Nghiên cứu giảng dạy có chuột, bèn cho anh đi trông thùng đựng gạo. Chờ tới lúc xảy ra chuyện, chị ấy lại nhảy ra giúp anh đỡ lời, chị ấy có thêm tiếng tốt. Ngoài ra, chị ấy và Hiệp hội AA quan hệ tốt như vậy, có phải là chị ấy bày mưu tính kế để người của Hiệp hội AA dùng lý do sách lậu từ chối anh không? Chờ anh gặp khó, tự mình xin chị ấy giúp, chị ấy như anh hùng từ trên trời giáng xuống giải quyết vấn đề. Gọi là nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt*. Anh vừa quay về tổng công ty đã liên tiếp gặp thất bại, bị chèn ép, không đứng dậy nổi, sau này chỉ có thể bị chị ấy giẫm dưới chân.”


(*) Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt: Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.


Tân Thiên Ngọc yên lặng một lát, than thở: “Kỳ thực anh cũng có suy đoán như vậy. Nhưng anh lại không cảm thấy chị ấy là người vì công kích anh mà làm tổn hại lợi ích tập đoàn. Chị ấy không phải là người hạn hẹp. Lui một vạn bước mà nói, cho dù thực sự vì đấu đá anh mà không để ý đại cục, thì chị ấy cũng là mua dây buộc mình. Bởi vì ông cụ chắc chắn không cho phép chị ấy như vậy.”


“Không phải, quyền lợi của tập đoàn cũng đâu bị hao tổn.” Chu Châu lắc đầu, nói, “Chuyện tố cáo sách lậu, không phải mẹ anh đã hóa giải? Còn chuyện của Hiệp hội AA, chị ấy có thể sảng khoái bằng lòng giải quyết như vậy, chắc chắn cũng đã có cách xử lý.”


Tân Thiên Ngọc nghe vậy, trong lòng rung động, cuối cùng cũng tỉnh táo lại: So với Tân Mộ gương nanh múa vuốt, Tân Tư Mục trông nhỏ bé yếu ớt dịu dàng nhưng lại là cọp cái ăn thịt người.


Nhưng, nhận thức này cũng không khiến Tân Thiên Ngọc cảm thấy sợ, ngược lại càng khiến trước mặt cậu trở nên rõ ràng: Cậu vốn không rõ thái độ của Tân Tư Mục dành cho mình, cho nên cũng không tùy tiện xuất thủ. Hiện tại nếu “địch ta rõ ràng”, cậu cũng không do dự nữa.


Tân Thiên Ngọc tỉnh táo lại, ngẩng cao đầu, có lẽ đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua, suy nghĩ đăm chiêu trong đầu cậu toàn là chuyện của mình, hoàn toàn không có bóng dáng của Túc Trung.
Tân Tư Mục là cọp cái thì sao?
Tân Thiên Ngọc cậu muốn cướp thức ăn trước miệng cọp.