Túc Trung nghe lời Tân Thiên Ngọc, không hề có điềm báo trước đã thẳng thắn xu hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ với Lý Lỵ Tư. Cô ta nghe tin động trời này, nếu nói không khϊế͙p͙ sợ thì là giả. Cô ta dùng mấy ngày để tiêu hóa tin tức này. Nhưng hiển nhiên, Lý Lỵ Tư thuộc kiểu người có năng lực tiếp thu khá mạnh, chẳng mấy cô ta đã chấp nhận giả thiết này, còn cho rằng: “Nếu gay đủ quyến rũ có thể bẻ cong thẳng nam, mỹ nữ như mình chẳng lẽ không thể bẻ thẳng gay?”
Lý Lỵ Tư rất tin vào sức hút của mình, hơn nữa, cô ta không sợ khiêu chiến độ khó cao.
Vì vậy, cô ta cũng không từ bỏ Túc Trung. Đồng nghiệp bên cạnh Túc Trung cũng thấy có manh mối, còn nói với Túc Trung: “Có phải Lý Lỵ Tư đang theo đuổi cậu không?”
Túc Trung không phải kiểu người lòng vòng, nghe người khác nói vậy, bèn nghiêm túc hỏi Lý Lỵ Tư: “Cô đang theo đuổi tôi à?”
Lý Lỵ Tư nghe vậy cười haha, vỗ vai Túc Trung: “Anh nói linh tinh gì thế? Anh là gay mà! Em chỉ là “chị em bạn dì” với anh thôi!”
Nếu Lý Lỵ Tư tỏ ra mất tự nhiên, sẽ khiến Túc Trung xa lánh. Nhưng cô ta phản ứng quá mức hào sảng, Túc Trung không cảm thấy nghi ngờ.
Chiêu này của Lý Lỵ Tư đúng là cao tay, khiến Tân Thiên Ngọc ở bên kia đại dương liên tục trụy tim.
Hết lần này tới lần khác, Lý Lỵ Tư luôn có thể đắn đo lòng người một cách chuẩn xác, mỗi một hành vi thân thiết với Túc Trung đều có lý do chính đáng, gần nhưng không quá giới hạn, cho nên Túc Trung không cảm thấy có gì sai. Mà Tân Thiên Ngọc cảm thấy sai sai lại không thể chất vấn, để mình không có vẻ cố tình gây sự. Yêu xa sợ nhất là cãi nhau, Tân Thiên Ngọc cũng không dám mạo hiểm như vậy, chỉ đành nén giận.
Tân Thiên Ngọc càng ngày càng lưu ý Lý Lỵ Tư, mỗi lần gọi điện với Túc Trung, đều sẽ hỏi chuyện liên quan tới cô ta. Việc này, không gọi thì không sao, càng gọi càng lưu ý, càng lưu ý càng hỏi thăm, càng trở nên bế tắc, mắc kẹt trong lòng Tân Thiên Ngọc, khiến cậu cảm thấy ê ẩm.
Túc Trung nhận việc vào cuối năm, cũng có nghĩa là, anh vừa vào làm thì đã tới kỳ nghỉ Giáng sinh. Anh có nửa tháng nghỉ phép. Lý Lỵ Tư đề nghị mấy người bạn thân thiết cùng đi chơi Las Vegas.
Biết được chuyện này Tân Thiên Ngọc càng tức, chỉ nói: “Anh đâu thích đánh bạc…”
Túc Trung nói: “Anh cũng không ghét, dù sao cũng có thể tính toán. Ví dụ, sử dụng phép tính thích hợp tới sòng bạc chơi black jack, tỷ lệ thắng sẽ tăng lên rất nhiều…”
Tân Thiên Ngọc hiểu, Lý Lỵ Tư dẫn Túc Trung tới Las Vegas cũng là một nước cờ hay. Có thể cô ta cũng nhận ra Túc Trung thích con số, nên mới dẫn anh tới nơi này. Bởi đi tới chỗ khác chơi chưa chắc đã khiến Túc Trung cảm thấy hứng thú.
Tân Thiên Ngọc càng ngày càng kiêng kỵ “đối thủ” Lý Lỵ Tư này.
Lúc trước, cho dù “chiến đấu” với “con gà” An Tô, Tân Thiên Ngọc cũng không dám xem thường. Khi An Tô cùng Túc Trung đi công tác, Tân Thiên Ngọc cũng đi theo. Hiện tại, thăng cấp “chiến đấu độ khó”, Tân Thiên Ngọc càng không thể ngồi yên, biết Túc Trung muốn đi Las Vegas với Lý Lỵ Tư, cậu cũng lập tức mua vé máy bay đi Las Vegas.
Đương nhiên, mua vé máy bay chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là Tân Thiên Ngọc cần phải xin nghỉ một tuần. Lý do xin nghỉ cũng không thể là “sang bên kia đại dương để đánh tiểu tam”. Câu còn lên mạng mở topic hỏi một câu: “Muốn xin nghỉ một tuần có thể dùng lý do gì?”
Cư dân mạng đáp: “Cha mẹ ốm… Về quê thăm người thân… Chăm sóc cha mẹ…”
Tân Thiên Ngọc xem một đống lý do liên quan tới “cha mẹ” “người thân”, nhíu mày, đáp: “Không dùng lý do cha mẹ được, mẹ tôi là thành viên ban giám đốc, ông ngoại là chủ tịch.”
Cư dân mạng đáp: “Vậy cậu còn đau đầu cái gì? Rich kid thì đừng có cố tình khoe giàu.”
Tân Thiên Ngọc không phải “cố tình khoe giàu”, cậu thực sự rất đau đầu.
Người bình thường có thể sử dụng lý do chính mình sinh bệnh, cha mẹ sinh bệnh, ông bà sinh bệnh, nhưng cậu đều không dùng được.
Cuối cùng, cậu quyết định đàng hoàng viết cậu muốn đi du lịch.
Đơn xin nghỉ phép chuyển tới phòng Nhân sự, Chu Phác đương nhiên sẽ phê duyệt cho cậu. Nhưng mà, Tân Mộ vốn luôn để ý tới động tĩnh của Tân Thiên Ngọc lập tức cầm giấy nghỉ phép tới tìm cậu, nghiêm túc hỏi: “Có phải lại vì Túc Trung hay không?”
Tân Thiên Ngọc cũng không muốn nói dối, nhưng cũng không muốn cúi đầu nhận tội, dùng vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Gì mà ‘lại vì’?”
“Lần trước không phải con cũng xin nghỉ để đi cùng cậu ta sao?” Trí nhớ của Tân Mộ rất tốt, ánh mắt sắc sảo nhìn chằm chằm gương mặt Tân Thiên Ngọc, “Bây giờ lại xin nghỉ đi Las Vegas với cậu ta? Tại sao con luôn vây quanh cậu ta? Có phải con quên rồi không, con đâu phải là nội trợ quanh quẩn trong nhà, con cũng có sự nghiệp cần dốc sức của riêng mình!”
“Sao con lại thành nội trợ?” Tân Thiên Ngọc lầm bầm, “Không phải chỉ xin nghỉ một tuần thôi sao? Có gì đâu? Đúng lúc bên đó anh ấy được nghỉ Giáng sinh, con đi cùng anh ấy, thì làm sao?”
“Bên cậu ta có chuyện gì?” Tân Mộ cao giọng, có chút chói tai, “Lần trước con lùi thời gian nhận việc, là mẹ lôi con về. Lần này thì sao? Lần này sắp cuối năm cần kiểm kê tài liệu giảng dạy và chọn mua sách mới, con còn lén ra ngoài?”
“Con là quản lý, chẳng lẽ chuyện kiểm kê và mua sắm còn bắt con chạy tới nhà máy, kho hàng đong đếm từng quyển một?” Tân Thiên Ngọc không lưu tâm nói, “Con đi một tuần cũng chẳng có chuyện gì.”
Tân Mộ nhíu chặt hàng lông mày lá liễu: “Kiểm kê và mua sắm là chuyện nhỏ, quả thực không nhọc quản lý tự mình làm chân chạy. Nhưng cấp dưới bận rộn, mồ hôi đầm đìa, Tân đại công tử ngài chạy tới Las Vegas, có được không?”
Trong lòng Tân Thiên Ngọc cũng rất dao động, quả thực biết mình không phải, nhưng cậu không yên lòng với Túc Trung, trên mặt ngượng ngùng, cuối cùng giọng yếu xìu, tự biết đuối lý, không dám biện bạch.
Cậu rũ mắt, lộ ra sự yếu đuối lâu lắm không gặp – Đứa trẻ Tân Thiên Ngọc này, từ nhỏ đã quật cường, mỗi khi gây sự với Tân Mộ đều rất trâu bò. Tân Mộ cũng rất cứng rắn, hai mẹ con ồn ào như lửa gặp chớp. Nhưng tính cách của cả hai mẹ con, đều là ăn mềm không ăn cứng. Tân Thiên Ngọc mà bướng bỉnh, Tân Mộ có thể khó hơn cậu gấp trăm lần. Nếu Tân Thiên Ngọc nhún nhường, Tân Mộ cũng lập tức mềm lòng.
Nhìn Tân Thiên Ngọc hiếm khi tỏ ra yếu đuối, Tân Mộ càng đau đầu hơn. Bà thở dài nặng nề, nói: “Mẹ để ông Chu làm rồi, bảo họ kiểm kê và mua sắm trước một tuần. Con làm xong cái này rồi hẵng đi Mỹ.”
Tân Thiên Ngọc nghe Tân Mộ nói thế, ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Mẹ!”
Câu “mẹ” này vô cùng tràn trề cảm xúc, không biết đã bao lâu Tân Mộ không nghe thấy Tân Thiên Ngọc gọi mình như vậy. Bà bất đắc dĩ: “Mẹ thực sự không làm gì được con…”
Tân Thiên Ngọc chứng kiến sự bất đắc dĩ và uể oải trong mắt Tân Mộ, cậu lại thấy lo lắng: Haizz, mình như vậy quả thực rất vô lý.
Tân Thiên Ngọc gục đầu xuống, đặt tay trên trán: “Mẹ, kỳ thực con…”
Kỳ thực con…
Kỳ thực con…
Kỳ thực con gì đây?
Tân Thiên Ngọc không nói được, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, chỉ đành siết chặt tay.
Tân Mộ vỗ vai cậu, nói: “Trước kia mẹ cho rằng con chỉ giả vờ là vợ nhỏ trước mặt Túc Trung, khi đó mẹ không thấy lo lắng. Bây giờ mẹ mới thật sự lo lắng. Con biết tại sao không?”
Tân Thiên Ngọc ngẩng đầu, nhìn mẹ.
Tân Mộ tự mình nói tiếp: “Con giả vờ lâu ngày thì sẽ thực sự trở thành vợ nhỏ.”
Thực sự trở thành…
Trong lòng Tân Thiên Ngọc như có một chiếc đồng hồ bị gõ, tiếng động vang ầm ầm trong đầu cậu, chấn động tới tận cõi lòng.
Lúc trước cậu luôn cảm thấy mình luôn giả vờ là bé đáng thường không biết oán trách, ngoan ngoãn phục tùng trước mặt Túc Trung. Thực tế thì sao? Thực sự chỉ là “giả vờ” thôi sao?
Sau khi Tân Mộ thiết kế “hiện trường ngã ngựa”, kỳ thực Tân Thiên Ngọc không cần phải tiếp tục giả vờ yếu đuối, nhưng thực tế thì hình thức sống chung giữa cậu và Túc Trung không có gì thay đổi. Tân Thiên Ngọc cũng chẳng vì “ngã ngựa” mà trở về làm chính mình.
Ngược lại, cậu càng ngày càng xa lạ với chính mình. Dường như cậu thực sự đã hòa nhập vào hình tượng bé đáng thương, từ trong ra ngoài không còn là chính mình, chỉ biết vâng lời Túc Trung.
Trong lòng cậu mơ hồ cảm thấy như vậy rất nguy hiểm, nhưng tình yêu giống như bánh xe lăn đều lao về phía trước, nghiền nát lý trí của cậu thành bùn nhão.
Công tác mua sắm tài liệu giảng dạy mới sắp hoàn thành, hàng hóa đã ở trong kho, phối hợp kiểm kê, chẳng mấy mà có thể chuyển tới các trường. Tuy rằng mỗi trường trong hệ thống đều có thể tự mua tài liệu, tuy nhiên, giáo trình chính thức cho các kỳ thi quốc tế phải đặt hàng từ nước ngoài, đồng thời trao đổi việc trao quyền tổ chức địa điểm thi vân vân, cho nên thông thường đều là do tổng công ty mua tập trung rồi phân phát tới các trường.
Kỳ thực chuyện này rất đơn giản, cũng quả thực không phiền “quản lý” như Tân Thiên Ngọc tự mình đi mua, nhưng bởi vì đây là hạng mục đầu tiên Tân Thiên Ngọc được giao khi tới phòng Nghiên cứu giảng dạy, cho nên cũng phải để ý, nếu cứ chạy biến tới nước Mỹ thì quả thực không ra cái gì.
Người phụ trách trực tiếp kiểm soát việc mua sắm là chủ nhiệm Trần, ông cũng là nhân viên lão thành, chuyện này đã làm bao năm, trên cơ bản sẽ không có vấn đề gì. Trong lòng chủ nhiệm Trần cũng hiểu là Tân Thiên Ngọc muốn làm cho nhanh, ông ta bèn xử lý xong trước thời hạn mấy ngày, đặt tài liệu lên bàn Tân Thiên Ngọc, dạt dào báo cáo một hồi.
Tân Thiên Ngọc nhìn bọng mắt đen của chủ nhiệm Trần, kỳ thực cũng rất ngượng ngùng, vừa ký tên vừa nói: “Chủ nhiệm Trần vất vả rồi.”
Chủ nhiệm Trần cười nói: “Không vất vả, đều là việc cỏn con.”
Tân Thiên Ngọc còn nói: “Hoàn thành trước hạn nhiều ngày như vậy, chủ nhiệm Trần làm việc rất tốt.”
Chủ nhiệm Trần cười nói: “Đều do ngài lãnh đạo tốt.”
Nhìn ông chú hơn mình ba mươi tuổi tâng bốc nịnh nọt như vậy, Tân Thiên Ngọc vẫn có chút không thích ứng, chỉ đành giả vờ bình tĩnh cười không nói.
Hoàn thành xong chuyện này, coi như Tân Thiên Ngọc bỏ xuống được tảng đá lớn trong lòng, lập tức gửi tin nhắn cho Túc Trung, xác nhận với anh thời gian chuyến bay. Túc Trung trả lời: “Đã biết.”
Tân Thiên Ngọc thấy Túc Trung đã biết, cũng biết cách nói chuyện của Túc Trung là như vậy, nhưng vẫn rất bất đắc dĩ.
”.
Tân Thiên Ngọc nhìn thấy biểu tượng này quả thực kinh hãi tới mức bay hồn: Xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh Trung lại biết gửi biểu tượng cảm xúc?
“Nóng ruột thương chồng” Tân Thiên Ngọc lập tức gọi điện vượt biển cho Túc Trung, xác nhận sự an toàn của anh.
Cuộc gọi được nhận rất nhanh, giọng Túc Trung rất bình tĩnh: “Có chuyện gì?”
Tân Thiên Ngọc kinh hãi: “Thật sự là anh vừa gửi biểu tượng cảm xúc à?”
“Là anh.” Túc Trung trả lời.
Tân Thiên Ngọc càng hoang mang: Trời má, thì ra không phải tài khoản của anh Trung bị hack? Vậy chẳng lẽ bị người ngoài hành tinh uy hϊế͙p͙?
Có lẽ nhìn thấu nghi hoặc của Tân Thiên Ngọc, Túc Trung giải đáp: “Lý Lỵ Tư nói phong cách nhắn tin của anh quá lạnh lùng, đề nghị tỷ lệ gửi biểu tượng cảm xúc của anh cao hơn.”
Một búng máu mắc kẹt trong cổ họng Tân Thiên Ngọc, rất muốn chửi bậy, nhưng không dám chửi, chỉ có thể kìm nén hơi thở, chậm rãi phun ra: “Cô ta còn quản cái này? Anh cũng nghe theo?” – Hai câu này vừa ra khỏi miệng, Tân Thiên Ngọc đã ngửi được vị chua. Đây còn là cậu liều mạng kìm nén rồi đó, nếu như cậu để mình tự do lên tiếng theo bản năng, có lẽ mùi trong miệng có thể bay khắp vườn.
Có lẽ cách quá xa, Túc Trung không ngửi được vị chua, chỉ mộc mạc trả lời: “Đúng.”
Trên phương diện xã giao, Túc Trung vẫn rất kém, bản thân anh cũng biết. Lý Lỵ Tư dựa vào mối quan hệ, thường xuyên xuất hiện trước mặt Túc Trung, thậm chí còn để lại dấu ấn trong cuộc sống của anh – ví như biểu tượng cảm xúc đột nhiên xuất hiện này.
Cô ta đề nghị Túc Trung thế này: “Nói chuyện như anh quá lạnh lùng, đối với đồng nghiệp thì thôi, nhưng đối với bạn bè thân thiết – hoặc như với bạn trai, anh vẫn phải tình cảm hơn.”
Túc Trung nghe Lý Lỵ Tư nói thế, cũng lưu ý khi Tân Thiên Ngọc gửi tin nhắn cho mình thường gửi một số meme và biểu tượng cảm xúc. Túc Trung bỗng nhiên tỉnh ngộ, bèn nghe theo đề nghị của Lý Lỵ Tư, gửi biểu tượng cho Tân Thiên Ngọc để bày tỏ cảm giác thân thiết. Anh tin rằng, Tân Thiên Ngọc hẳn sẽ thích.
Lý Lỵ Tư cho Túc Trung đề nghị tình cảm như vậy, càng khiến cô ta “chí công vô tư”, không có tình yêu nam nữ với Túc Trung. Dựa theo đề nghị này, Lý Lỵ Tư tin rằng sau này mỗi khi Túc Trung gửi biểu tượng cảm xúc chắc chắn sẽ nhớ tới mình, quá tốt.
Lý Lỵ Tư cảm thấy mình đúng là một bitch nhanh trí.
Sau khi Túc Trung tới Las Vegas, cách mấy tiếng lại gửi ảnh cho Tân Thiên Ngọc, thể hiện sự quan tâm với cậu.
Tân Thiên Ngọc lại cho rằng, người luôn thẳng thắn không thích vòng vèo như Túc Trung vốn không có khả năng giác ngộ như vậy. Càng thêm cảnh giác, Tân Thiên Ngọc bèn hỏi: “Là Lý Lỵ Tư bảo anh gửi?”
“Ừ.” Túc Trung trả lời, “(^ω^)”
Tân Thiên Ngọc trụy tim: “Kỳ thực em không thích biểu tượng cảm xúc.”
Túc Trung nghi hoặc: “Nhưng em thường gửi mà.”
Tân Thiên Ngọc: “Em thích tự gửi, không thích người khác gửi. Cũng giống như sầu riêng, tự em ăn thấy thơm, người khác ăn em thấy thối. Anh hiểu không?”
Túc Trung nói: “Hiểu, từ nay anh không gửi biểu tượng cảm xúc nữa, không ăn sầu riêng nữa.”
Tân Thiên Ngọc dùng tay lướt ảnh, phát hiện bức ảnh nào của Túc Trung cũng có dấu vết của Lý Lỵ Tư. Ví như, bên cạnh ghế của Túc Trung có một chiếc áo khoác nữ, hoặc để một chiếc túi xách nữ, có khi, Lý Lỵ Tư thậm chí sẽ xuất hiện trực tiếp trước ống kính, chụp ảnh cười cùng Túc Trung.
Cơn thịnh nộ của Tân Thiên Ngọc, quả thực sắp thành lốc xoáy bay lên trời.
Nhưng cậu không thể, cậu phải có “phong thái chính cung”. Nếu như thật sự nổi giận, thì “tiểu tam” cũng không còn là bitch nữa.
Tân Thiên Ngọc giả vờ bình tĩnh gửi tin nhắn: “Giỏi quá. Nói với Lý Lỵ Tư, ngày mai em đến, rất chờ mong cùng cô ta gặp mặt!”