Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 77

Edit: Yunchan

Trần Tín lí nhí nói xong thì ngượng ngùng nhìn lén Văn Đan Khê, thấy chân mày cô chưa giãn ra hoàn toàn nên lòng càng thấp thỏm hơn, cô giận thật rồi, hắn lại bắt đầu cảm thấy tủi thân.

Mặt hắn nhăn nhúm lại trông hệt như trái mướp đắng, làm bộ đáng thương kéo kéo tay áo Văn Đan Khê: “Vợ ơi, nương tử ơi, nàng châm chước cho ta tý đi, không phải ta trộm yếm của nàng sao? Không phải ta chỉ ôm búp bê ngủ một tháng sao? Nàng đừng ghen được không?”

Văn Đan Khê cười nhạt: “Chàng nghĩ ta giận chuyện này à?”

Trần Tín sửng sốt: “Vậy nàng giận chuyện gì?”

Hắn sực nhớ ra trước khi cô nhìn thấy con búp bê đã giận dỗi rồi, hắn vội vàng kiểm điểm bản thân xem có làm gì sai trái hay không. Đột nhiên hắn vỗ đùi đánh bốp nói: “Nương tử, ta biết tại sao rồi! Có phải Hắc tử không chịu chuyển lời cho nàng không?”

Văn Đan Khê nhìn hắn mỉm cười, hỏi vặn lại với giọng xỏ xiên: “Chuyển lời gì cơ? Chẳng phải chàng dặn không cho hắn nói à? Huynh đệ của chàng đối tốt với chàng ghê nhỉ.”

Trần Tín giật giật miệng, thấp giọng mắng: “Cái tên Hạ hắc tử ngu dốt này, lúc sắp đi ta còn nói với hắn: “Việc này cứ xử lý như mọi khi.”, ý là ta không giấu nàng chuyện gì hết.”

Văn Đan Khê nhìn hắn một lát, lặng thinh không nói gì, dựa theo tính cách của hắn thì đảm bảo không nói dối, có lẽ là Hạ hắc tử nghĩ lệch mất rồi.

“Quên đi, để ta nói với nàng.” Trần Tín ngả người tới trước, vừa muốn mở miệng thì mắt bỗng lóe sáng, hắn vỗ vỗ đùi mình nói: “Nương tử, nàng qua đây ngồi đi, hai ta ngồi gần chút thì nàng nghe mới rõ được.”

Văn Đan Khê lắc đầu, ngồi im ru bất động: “Không, lỗ tai của ta không bị gì, có thể nghe được rõ ràng.”

Trần Tín thở dài ỉu xìu, đành phải nói tiếp: “Ta từng kể với nàng, từ năm mười tuổi ta đã bắt đầu theo sự phụ, nàng nhớ chứ?”

Văn Đan Khê nghe hắn nhắc tới sư phụ, ban đầu định chia sẻ tin tốt này với hắn, nhưng bây giờ thì phải tạm dằn xuống, chờ hắn nói xong chuyện này trước đã.


“Hình như vào năm ta mười hai tuổi gì đó, một người bằng hữu họ Điền của sư phụ, hai vợ chồng họ qua đời chỉ để lại một đứa con gái mười lăm tuổi. Sư phụ thấy cô bé ấy tội nghiệp nên đón về sống chung với chúng ta. Cô bé đó tên là Điền Tuệ Anh, chính là người ta đã gặp ở Tần Châu mấy hôm trước. Sư phụ đối xử với cô ta như con gái ruột, tuy không quá giàu có nhưng nghĩ cô ta là nữ hài tử nên hai chúng ta đều cố hết sức nhường nhịn cô ta. Nào ngờ, haizz…” Nói tới đây, Trần Tín không khỏi thở dài.

Văn Đan Khê đã đoán ra phần nào, song cô không chen ngang mà im lặng nghe hắn nói tiếp.

“Nào ngờ Điền Tuệ Anh lại coi thường không biết đội ơn, bao nhiêu vẫn không thỏa mãn được yêu cầu của cô ta. Cô ta thích ăn ngon mặc đẹp, suốt ngày tô son điểm phấn. Sư phụ thấy không ổn nên khéo léo khuyên bảo cô ta vài câu. Ai dè Điền Tuệ Ân lại sinh ra oán giận sư phụ. Thật ra ban đầu sư phụ cố tình tác hợp cho bọn ta, ông ấy nói ta quá thẳng tính bộp chộp, nên muốn tìm một người vợ lớn tuổi chững chạc hơn cho ta. Điền Tuệ Anh một là chê bai xuất thân của ta, hai là thấy ta ngoài công phu quyền cước ra thì cái gì cũng tệ, tương lai nhất định không có tiền đồ. Thế là có chết cũng không chịu, sư phụ chẳng biết nói gì hơn, đành phải gác chuyện này lại.”

Nói đến đây hắn nhìn thấy trong mắt Văn Đan Khê lóe lên tia nghi hoặc, lật đật bổ sung: “Nè, nàng nghĩ lại chút đi, lúc đó ta mới mười hai tuổi đầu, đâu hiểu nam nhân nữ nhân là gì chứ, vợ ơi, nàng nghìn vạn lần đừng đoán mò.”

Văn Đan Khê ngó cái tướng quýnh quáng phân trần của hắn, môi bất giác mỉm cười.

Trần Tín thấy cô cười, chân mày cũng có vẻ giãn ra thì lập tức nói thật nhanh đoạn sau: “Sau đó ước chừng một năm, vừa hay có một tài chủ họ Triệu tìm tới sư phụ nhờ hộ giá cho nữ nhi của mình. Lúc đó sư phụ đã nhận lời, lúc gần đi đã dặn hai chúng ta phải ngoan ngoãn ở nhà. Kết quả chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, cô ta và Triệu tài chủ gian díu với nhau —- lúc đó ta cũng ngốc, thấy Triệu tài chủ qua lại vài lần nhưng hoàn toàn không nghĩ tới hướng đó. Sau khi sư phụ về nhà phát hiện ra chuyện này, ông tức tới nỗi muốn đi đánh chết tên Triệu tài chủ kia, nhưng Điền Tuệ Anh lại nhào tới bảo vệ họ Triệu đó, luôn miệng nói là mình tự nguyện, còn bảo mình không muốn sống nghèo khổ nữa, cũng không muốn tương lai lấy một người chồng thô lỗ vũ phu.”

“Sư phụ cứ khuyên cô ta suốt, rằng Triệu tài chủ đã lớn tuổi, già cả không đứng đắn, không phải người xứng đáng, còn nói chỉ cần cô ta chịu sửa đổi thì việc này coi như cho qua, còn đảm bảo sau này sẽ chọn cho cô ta một mối hôn nhân tốt. Kết quả Điền Tuệ Anh vẫn nằng nặc đòi làm tiểu thiếp thứ tám của Triệu tài chủ. Sư phụ tức tới nỗi đổ bệnh nặng một thời gian, sau đó ông quyết định mắt không thấy lòng không phiền, cùng ta chuyển tới nơi khác. Từ đó về sau chúng ta không nghe thấy tin gì của cô ta nữa. Sau đó ta cũng chưa từng gặp lại cô ta lần nào, hôm đó cô ta gọi, ta phải nhìn rất lâu mới nhận ra, chỉ vậy thôi.”

Trần Tín gãi gãi cằm, dẫu môi nói: “Nương tử, ta khai hết rồi, nàng cũng nên khai ân đi. Ta phải ôm búp bê một tháng rồi, có một lần ta mơ thấy loại mộng đẹp đó đó, coi búp bê thành nàng, ôm rồi hôn, kết quả cắn đầy một miệng bông…”

“Phụt.” Rốt cuộc Văn Đan Khê hết nhịn cười nổi.

Trần Tín thấy cô cười thì vội vàng rèn sắt khi còn nóng, nhích tới ôm chầm lấy cô, kêu vợ ơi vợ hỡi không ngừng. Tâm trạng Văn Đan Khê cũng tốt hơn trước, nên nhanh chóng báo cho hắn biết chuyện sư phụ sắp về tới, Trần Tín vừa nghe tin thì mừng rỡ gấp bội, bế cô lên xoay vòng vòng trong phòng, còn hò hét một trận long trời lở đất.

“Nương tử tốt của ta, nàng đúng là phúc tinh của ta.”

Trong lòng Văn Đan Khê không còn khúc mắc nữa, bèn đưa tay ôm lấy cổ hắn hôn khẽ một cái. Cuối cùng vẫn chưa yên tâm lắm: “Vậy chàng định giải quyết Điền Tuệ Anh đó thế nào?”

Trần Tín vừa nghe tới Điền Tuệ Anh thì chân mày hơi chau lại, thở dài nói: “Trước hết cứ để cho cô ta sống ở Tần Châu, chỉ cần cô ta đừng sinh sự thì ta sẽ cho người tiếp đãi cô ta tử tế.”


Văn Đan Khê hé miệng cười nhạt, chỉ sợ đây không phải là người an phận. Qua lời kể cô đã đại khái biết được tính cách của cô gái này. Nhưng mà chuyện này nói sau đi. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn là được rồi.

Văn Đan Khê kề sát vào ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Nhị Tín, ta hiểu lầm chàng, chàng đừng giận nhé.”

Trần Tín lại ung dung đáp: “Không sao hết, cũng tại ta không nói rõ với nàng, vốn muốn viết thư kể với nàng, nhưng nghĩ sẽ về ngay nên mới thôi không viết nữa.”

Nói tới viết thư thì mắt Trần Tín bỗng lóe sáng, hạ giọng thì thào: “Nương tử, bài thơ nàng hồi âm cho ta thật hay. Chẳng phải chúng ta nên làm theo giao ước trong thư sao?”

Mặt Văn Đan Khê hơi đỏ lên, mắng khẽ hắn một câu. Bực bội trong lòng bị quét sạch, lòng cô bây giờ chỉ tràn ngập vui sướng tương phùng. Trần Tín ôm cô thật chặt, hai người thì thầm, trút hết nhớ nhung hơn một tháng qua.

Người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn quả chẳng sai chút nào. Văn Đan Khê vuốt má hắn than thở: “Ta còn tưởng gả cho chàng sẽ bớt phiền, ai dè còn vấp phải hết nữ nhân này tới nữ nhân khác.”

Trần Tín cũng buồn bực ra mặt: “Ta cũng không hiểu nổi, ta độc thân hơn hai mươi năm nay, chưa từng gặp ai thích mình, sao bây giờ chúng ta vừa thành thân thì họ đều xông tới.”

Văn Đan Khê nhân cơ hội này phòng hờ trước: “Nhị Tín, ta tin nhân phẩm của chàng, chàng giá nào cũng đừng làm ta thất vọng.”

Trần Tín gật đầu thật mạnh, đoạn hắn nghiêng đầu nghĩ ngợi gì đó, rồi bất ngờ vỗ đầu đánh bốp, la lớn: “Vợ nè, ta có cách rồi.”

Văn Đan Khê ngẩn ra: “Cách gì?”

Trần Tín cười khì khì, nhỏ giọng đề nghị: “Vợ nè, chẳng phải nàng là đại phu sao? Nàng có thể phối cho ta một thang thuốc —- chính là loại làm củ cải không cứng nổi ấy, lúc ta xuất chinh thì để ta uống vào, vậy không phải nàng yên tâm rồi sao?”

Văn Đan Khê thộn mặt ra, nhòm hắn với ánh mắt phức tạp.

Trần Tín cào tóc, cúi đầu giải thích: “Ta nói nghiêm túc đó, nàng có thể thử xem sao.”

Trần Tín vừa dứt lời thì đã thấy môi ấm lên, hắn thoáng kinh ngạc một giây, nhưng ngay sau đó đã mừng như điên. Hắn lấy lại tinh thần, lập tức lật ngược thế công, một đường sát phạt, công thành đoạt đất. Chẳng bao lâu sau trên mặt đất đã đầy y phục bị ném tứ tung, chiếc màn màu đỏ mân côi cũng được thả xuống. Trần Tín bế Văn Đan khê bò lên giường, nói với giọng khàn khàn kiềm nén: “Đan Khê, mấy hôm nay ta đã diễn tập mấy chiêu binh pháp kia trong đầu rất nhiều lần, có lão hán đẩy xe, có nghi binh sơn môn, còn có chín nông một sâu, nàng thấy nên dùng chiêu nào?”

“Khụ khụ.” Văn Đan Khê không nhịn nổi ho nhẹ vài tiếng, nhắm mắt lờ tịt hắn.

Trần Tín thấy cô không ngó ngàng tới mình thì lấy hết can đảm, lên tiếng tuyên bố: “Nàng không chịu nói đúng không, vậy ta đây thử tất.”

Gương mặt Trần Tín rạo rực, gấp rút tiêu diệt trở ngại cuối cùng trên người, nhảy phốc lên giường, chuẩn bị thi thố tài năng… Khụ, bên dưới lược bớt một nghìn chữ…