Hiếm khi có được một buổi sáng an lành tuyệt vời.
Đường Tương Mạt muốn ngồi xe đến công ty trước, được ngồi trong xe vô cùng thỏa mãn mà cảm thán. Cô liếc nhìn người đàn ông đang chuyên chú quan sát tình huống xe cộ ở phía trước qua kính chiếu hậu, gương mặt tuấn tú như điêu khắc ấy nếu đừng lên tiếng thì thật đúng là một người đàn ông hoàn hảo, tuy nhiên…đó chỉ là vẻ bề ngoài.
Sau khi bị cô bỏ mặc lúc sáng, thái độ của Hoắc Vu Phi vẫn giống như thường ngày, chỉ là bớt nói hơn, không còn hễ mở miệng ra là nói những lời nói khiêu khích người khác nữa. Cô vừa cảm thấy lỗ tai được yên tĩnh, mặt khác lại thấy sự yên tĩnh này quá mức đến không thể chấp nhận.
Vì không muốn gây sự hoang mang cho nhân viên, chuyện cô bị đặt bom lần trước cũng được xử lý trong yên lặng. Trong công ty Hoắc Vu Phi giữ thân phận là phụ tá của cô, bây giờ, bất cứ bưu kiện được gửi tới phòng làm việc của cô đều phải qua tay anh kiểm duyệt, "Mười ba, mười bốn, mười lămlá thư, tháng này phá kỷ lục rồi."
Vẻ mặt Hoắc Vu Phi hiếm thấy nghiêm túc như lúc này, cẩn thận đếm số thư đe dọa, xác nhận không có nguy hiểm gì mới đưa cho Đường Tương Mạt xem. Thân là cấp cao của một công ty cao cấp, có lẽ không phải chỉ có cô mới nhận được những thứ này, có vài người nghĩ mắt không thấy thì lòng sẽ không phiền, vì vậy những thứ này đều để cho thư ký xử lý, còn cô....
Đường Tương Mạt nhếch nhếch môi, uy hiếp người khác cũng là một nghệ thuật, chỉ với vài ba câu nói bâng quơ đã khiến người ta sợ hãi, hơn nữa còn phải làm đủ mọi cách để người ta không thể nào truy lùng ra mình, những việc này đều phải cần xử lý vô cùng khôn khéo.
Có người căm ghét cô mà dụng tâm làm những chuyện như vậy, cô thật không biết có nên cảm thấy vinh hạnh hay không nữa.
Đường Tương Mạt xem sơ qua rồi vứt chúng sang một bên, nhìn những lá thư đe dọa đó nhưng không có chút phản ứng nào. Ngẫm nghĩ lại thời gian cô ở Miami vậy mà an toàn hơn nhiều, chí ít thì ngay cả một góc lá thứ hăm dọa cũng không có thấy.
Thấy vẻ mặt vô cảm của cô, Hoắc Vu Phi chỉ biết nghẹn ngào câm nín. Cô gái này thực sự không để tâm đến sự an nguy của bản thân sao? "Cô không sợ chết hả?"
Đường Tương Mạt miễn cưỡng nhìn anh nói: "Tôi đương nhiên sợ, nếu không sợ thì thuê anh làm gì?"
Tốt nhất là cô cam tâm tình nguyện thuê tôi!
Thật ra từ hai tháng trước cô đều như vậy, nói dễ nghe là đã nhìn thông suốt, nói khó nghe là bất chấp mặc kệ đến đâu hay đến đó. Lúc đầu cũng chính vì vậy mà anh cảm thấy hứng thú, nhưng tại sao bây giờ anh lại không có cảm giác vui vẻ như vậy?
Có lẽ trong lòng rất buồn bực, nên vẻ mặt anh cũng không được vui tươi như ngày thường, ‘Anh muốn tôi phản ứng thế nào đây?’ câu hỏi lúc sáng của cô văng vẳng bên tai khiến anh giật mình. Hai tháng này anh vẫn luôn nói yêu cô, thích cô, không lẽ là thật rồi sao? Không, không phải, anh chỉ cảm thấy chơi như vậy rất vui, mà sự hưởng ứng của cô cũng khiến sự vui vẻ của anh tăng thêm không ít.
Dĩ nhiên, Đường Tương Mạt là một cô gái rất quyến rũ, nhưng còn chuyện có khiến anh sinh ra cảm giác đặc biệt gì hay không… Có trời mới biết mấy chục năm qua anh không biết động lòng là gì cả. Hoắc Khắc Cần luôn nói anh là người vô tâm, chính anh cũng không phủ nhận, nhưng không cảm thấy có chỗ nào không tốt, mặc dù thỉnh thoảng... thỉnh thoảng anh có chút hâm mộ tình cảm của thằng em anh với vợ của nó, nhưng từ trước đến nay chưa từng có ý nghĩ yêu đương. Cho nên, tốt nhất Đường Tương Mạt đừng cho anh bất cứ ‘phản ứng’ gì, nếu không anh sẽ rất khó giải quyết....
"Anh sao thế? Vẻ mặt khó coi vậy."
Ánh mắt đầy vẻ khó hiểu của Đường Tương Mạt khiến Hoắc Vu Phi đột nhiên rất muốn thổ huyết, mới sáng sớm cô gái này đã hỏi giống như cho anh ‘phản ứng’, kết quả lại chẳng có gì! Đầu óc anh bị cháy rồi mới phiền não vì chuyện này, đúng là thần kinh mà!
"Không phải cô nói muốn đi đến công trường sao? Đến giờ rồi, đi thôi." Vẻ mặt anh buồn bực, không hiểu được rốt cuộc là mình khó chịu cái gì, có lẽ bởi vì đã lâu rồi không có bị rối loạn vì một người, đột nhiên như vậy khiến anh không quen. Khách quan mà nói, Đường Tương Mạt càng bình tĩnh như vậy thì càng khiến người ta thấy giận, trong lòng Hoắc Vu Phi thật sự không cân bằng, không nghĩ rằng mình thật lòng ‘tỏ tình’, vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa mà thôi.
Vì vậy hai người đi tới công trường, hiện tại kết cấu cơ bản coi những cũng gần hoàn tất, quản lý công trường dẫn Đường Tương Mạt đi tham quan, giải thích cặn kẽ tình hình của mỗi vị trí, thỉnh thoảng nói lên ý kiến của mình.
Nắm cửa, tay vịn cầu thang, thang máy, vị trí đặt tủ trong mỗi căn phòng đều do cô đề xuất, nhất là những đồ nhập khẩu cao cấp, cấp dưới không điều giải được, Đường Tương Mạt liền đưa ra đề nghị.
Cô nói chuyện không phải theo kiểu áp đặt, nhưng lại khiến người khác không sao phản bác được, giọng cô là giọng nữ trung, trầm thấp, âm sắc nghe giống như đàn vi-ô-lông vậy, thỉnh thoảng có cấp dưới nào đó đưa ra được cách làm tốt, cô sẽ cười khích lệ, không tiếc lời khen ngợi đối phương.
Cô không cố ý thể hiện dáng vẻ của cấp trên, nhưng khí thế khiến người ta khuất phục cứ tự nhiên tạo thành. Từ giọng điệu, ánh mắt, phong thái, động tác không chút qua loa đại khái mà đều suy tính rất kỹ càng. Nhưng trên thực tế cô không phải là một người đầy tâm cơ, cô chính trực, nói chuyện thẳng thắn, dù có phê bình nhưng cũng không khiến người ra cảm thấy bị tổn thương.
Làm việc với cô thực sự rất thoái mải. Cô hiểu rõ trường hợp nào nên nói cái gì, làm chuyện gì, hoàn toàn khác với người làm việc tùy ý như anh, trong hai tháng này cô thật sự khiến anh chú ý.
Trong chốc lát, Hoắc Vu Phi lại thất thần. Anh lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ linh tinh kia, dĩ nhiên, chú ý tới cô là công việc của anh, nhưng anh đang nghĩ đến không phải là kiểu ‘chú ý’ này, chuyện này thật quá kỳ quái rồi... Anh không muốn thừa nhận bị câu nói buổi sáng kia của cô làm ảnh hưởng, không khống chế được mình. Cảm giác này giống như khi còn bé anh chơi trò ném pháo vào phân trâu vậy, vốn định hãm hại người khác, cuối cùng lại nổ vào chính mình, đúng là tự làm tự chịu, có nỗi khó mà khó giải bày.
"Đây là.... báo ứng sao?" Hoắc Vu Phi lầm bầm, gãi gãi đầu, không nhịn được cười khổ.
Trong lúc làm việc, nếu không cần thiết Đường Tương Mạt sẽ rất ít khi nói chuyện với Hoắc Vu Phi. Mà người đàn ông kia lúc này hình như đang rối rắm chuyện gì đó, hơi thở vô cùng rối loạn, anh bị dao động như vậy cũng khiến cô bị ảnh hưởng, cô nên bảo anh tránh mình ra xa một chút. Mặc dù luôn che giấu mạch suy nghĩ của cô cứ bị anh làm ảnh hưởng, không cảm ứng được gì nữa, nhưng lại có chút gì đó như là thích thú.
Đường Tương Mạt cười nhạt cho trái tim đang đi hoang của mình. Hai người cứ như vậy không ai nói với ai đi ra khỏi tòa nhà. Lúc đi ra chỗ để xe, tầm mắt hai người lơ đãng nhìn sang nhau, rồi dây dưa quấn lấy không dứt ra được.
Con mắt xám thẫm của Hoắc Vu Phi chăm chú nhìn cô, lưu luyến trên gương mặt cô. Đường Tương Mạt ngẩn ra, có cảm xúc nào đó trong lòng đang thăng hoa, nồng nhiệt. Người đàn ông này thân hình cao lớn, khuôn mặt góc cạnh, dưới ánh mắt lạnh lùng ẩn giấu ý cười, còn mang theo chút gì đó khiến tim người ta đập mạnh.
Cô lấy lại bình tĩnh, đang định mở miệng nói chuyện, thì đột nhiên lòng bàn chân chợt lạnh, bụng co rút, da đầu tê dại.
"Nằm xuống!"
Pằng! Pằng! Pằng!
Hai người gần như đồng thời thét lên, tiếp theo đó chính là âm thanh chát chúa của ba phát súng.
Những người khác hoảng hốt ôm đầu chạy thục mạng, tiếng thét chói tai vang lên bốn phía, sát khí ập tới giống như bị tạt một chậu nước lạnh, khiến cả người Đường Tương Mạt rét lạnh không thoải mái, nhưng một giây sau đó, một thân thể cao lớn mạnh mẽ bao lấy cô, sự ấm áp từ nơi hai thân thể tiếp xúc chậm rãi lan tỏa khiến cả trái tim cô cũng phát run.
Hoắc Vu Phi phản ứng rất nhanh, tìm một tấm chắn che chở cho cô, đối phương bắn ba phát, thấy không thành công liền vội vàng bỏ chạy, những người xung quanh hoảng hốt, vội vàng gọi cảnh sát.
Đợi đến khi xung quanh bình tĩnh lại, Hoắc Vu Phi thở phào nhẹ nhõm, "Chúng ta vào trong trước đã, cảnh sát lát nữa sẽ tới, còn có cả cánh nhà báo phóng viên nữa, bị họ quấn lấy rất phiền toái...."
Đường Tương Mạt ở trong ngực anh từ đầu đến cuối không hề lên tiếng đáp lại, Hoắc Vu Phi rất đỗi ngạc nhiên, lúc này mới cúi đầu, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cô, "Không phải bị dọa xỉu rồi chứ?"
Giọng điệu trêu chọc, nhưng trong mắt là sự quan tâm thật lòng, thậm chí còn chút... hình như là đau lòng. Đường Tương Mạt hoàn hồn tái mặt, một giây sau đó không nói lời nào đưa tay gạt áo vest của anh, cởi áo sơ mi ra.
Hoắc Vu Phi không ngờ tới cô đột nhiên làm thế, nhất thời tay chân luống cuống, da mặt nóng lên, "Này này này, cô làm gì thế? Cô... cô không phải đang.... Ui da!"
"Lắm lời!" Đường Tương Mạt một gối thúc vào bụng anh, không dùng lực, nhưng cũng đủ ngăn động tác của anh lại.
Hoắc Vu Phi muốn tránh nào có gì khó khăn, chỉ có điều anh tò mò muốn biết đột nhiên cô nổi điên như vậy là vì cái gì?
Đường Tương Mạt lột áo sơ mi của anh ra, không chút khách sáo sờ soạng khắp lồng ngực rắn chắc của anh, mới vừa rồi cô thấy hình như đạn bắn tới người anh, hiện tại chắn chắn anh không sao, viên đá nghẹn trong cổ họng rốt cuộc mới trôi xuống.
"Nữ vương bệ hạ, xin hỏi người hưởng thụ thân thể vi thần đủ chưa ạ?" Hoắc Vu Phi nhếch lông mày lên, trong mắt đầy vẻ trêu chọc.
Lúc này Đường Tương Mạt mới ý thức được tay mình đang đặt trên ngực anh... Thậm chí... còn chạm vào.... ừm... cái đó của anh.
Người khác nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt kinh ngạc, Đường Tương Mạt cũng hiểu được mình hơi quá, đang định thu tay về thì bị Hoắc Vu Phi bắt lại, "Sao thế? Hưởng thụ xong cũng không phát biểu một chút cảm tưởng sao? Tim tiểu nhân thật sự đau đấy nha."
Cô hưởng thụ lúc nào? Khóe môi Đường Tương Mạt nhếch lên. Được, nếu anh đã chủ động, cô còn khách sáo làm gì nữa? "Cũng không tệ lắm, có điều vẫn còn thiếu một chút."
“Hả?" Thiếu cái gì?” Mặt Hoắc Vu Phi nhất thời biến sắc, còn chưa kịp lên tiếng hỏi, một giây sau liền la oai oái, "Cô… cô… cô… cô…"
"Chỗ này đeo một chiếc khuyên hẳn sẽ rất đẹp." Cô cười thật tươi, ngón tay véo mạnh vào nhược điểm nào đó trên ngực anh, lực dùng khá là mạnh.
Người đàn ông mạnh đến đâu bị véo chỗ đó cũng tê tái cả người, huống chi còn nghe cô nói cái khuyên gì đó, da đầu Hoắc Vu Phi rần rần rung chuyển, vành tai nóng bừng, nụ cười trên mặt như bị co giật, "Hóa… hóa ra khẩu vị cô nặng như vậy..."
"Mau mặc áo vào." Đường Tương Mạt liếc anh một cái, quay đầu vuốt mái tóc quăn lên trước che giấu khuôn mặt nóng bừng, thật ra thì tim cô đập rất nhanh, bàn tay phát run, trong lòng bàn tay đều là cảm giác tiếp xúc với da thịt người kia. Thân thể anh rất rắn chắc, có thể nhận ra được anh luyện tập rất thường xuyên, làn da dẻo dai đàn hồi, dĩ nhiên, còn có xúc cảm ở nơi đó...
Cô không phải người háo sắc, vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng nói vậy để dọa anh thôi. Nhưng khi sờ thật, xét về phương diện nào đó, dường như… Cũng không tệ nhỉ?
"Xin cô đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy nữa, rất dọa người đấy." Hoắc Vu Phi nhanh chóng mặc áo vào, trên mặt hồng hồng một cách đáng ngờ, cảm giác mình như vừa gặp phải một cô gái gian ác, thích xé rách quần áo vậy, "Tôi không dễ dàng bán thân đâu."
"Anh muốn bán cũng phải có người chịu mua mới được." Đường Tương Mạt khinh thường hừ hai tiếng, nhớ tới lúc xảy ra chuyện, anh gần như hét lên cùng với cô, nhanh chóng xông lên trước che chở cô trong ngực. Anh hết sức bảo vệ cô khỏi sát khí lạnh lẽo khiến người ta buồn nôn, thậm chí anh còn nói những lời đùa cợt kia để khiến cô sao nhãng. Đường Tương Mạt cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, thực sự thì cảm giác bị kẻ thù hãm hại rất buồn bực.
Hoắc Vu Phi nhìn ra được sắc mặt cô rất xấu. Không lâu sau, cảnh sát tới hiện trường, không chậm trễ liền lập tức hỏi cô về sự việc vừa rồi khiến tâm trạng khó khăn lắm mới khá lên của cô tụt xuống.
Làm xong tường trình, hai người vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát, lại phải đối mặt với giới truyền thông. Hoắc Vu Phi vô cùng chuyên nghiệp, che chở cô khỏi sự ‘tấn công’ của những micro đưa tới, liên tiếp lặp lại một câu: "Cám ơn, không thể trả lời!"
Không lấy được thông tin, những phóng viên kia cũng nóng ruột, "Cô Đường, nghe nói trước kia cha cô cũng vì có quan hệ với xã hội đen mà bị khởi tố, có phải đợt tấn công này có liên quan đến cha cô không?"
Đường Tương Mạt ngẩn người, bước chân chợt dừng lại, đám phóng viên nhận thấy điều này liền lập tức xông tới, "Đúng rồi! Có phải cha cô muốn giết cô không?"
Chuyện ngày trước Đường Tương Mạt ‘vì đại nghĩa diệt thân’ đã được nhà họ Đường ém nhẹm phong tỏa, nhưng vốn dĩ không có tường nào mà gió không lọt qua, cho nên tin tức ít nhiều cũng bị truyền ra ngoài. Mà hôm nay cô bị người ta ám sát ngay trên phố, cho dù sự thật có đúng như thế hay không, cũng là một tin tức vô cùng chấn động.
Tất cả mọi người đều đang đợi Đường Tương Mạt trả lời, phía sau dồn phía trước như sói thấy thịt, cô mở miệng như muốn nói gì đó. Nhưng Hoắc Vu Phi đã nhanh hơn cô, cười híp mắt nhận lấy microphone. "E hèm, vấn đề này hãy để tôi trả lời."
"Cái gì?" Đám người vây xung quanh Đường Tương Mạt đều ngẩn ra. Anh tháo kính dâm ra, ánh mắt lấp lánh, cười tươi vô cùng, lập tức thu hút sự tập trung của ánh đèn flash. Không ngờ, một giây sau đó, anh nhìn thẳng vào ống kính, không chút ngượng ngùng cao giọng hát lên!
Cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh nhanh chóng nhét vào trong xe taxi, "Vô cùng vinh hạnh được mọi người tới nghe tôi hát! Hoan nghênh mọi người đến quay phim trực tiếp nhé, cần ký hợp đồng thì liên hệ sau nha, cám ơn, cám ơn!"
Chuyện… chuyện quái quỷ gì thế này?
Hoắc Vu Phi lên xe, có phóng viên hoàn hồn, nhận ra mình bị đùa bỡn, cố hết sức nắm lấy cơ hội cuối cùng, "Cô Đường, xin cô hãy trả lời! Kẻ chủ mưu có phải là cha cô không…?"
Rầm! Hoắc Vu Phi dứt khoát đóng cửa xe lại, tiếng ồn ào biến mất, không gian yên tĩnh dễ chịu.
Đường Tương Mạt vẫn còn đang duy trì tư thế bị anh nhét vào buồng xe, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Hoắc Vu Phi gần như ngồi sát cô, bĩu môi, vẻ mặt lộ vẻ không được thoải mái, "Cô Đường à, cô có thể dời giá cho tiểu nhân một chút chỗ ngồi ngồi không?" Đùi của hai người họ như chồng lên nhau.
Tư thế này vô cùng mờ ám, anh không khỏi cảm thấy có gì đó không đúng, cảm giác tê ngứa quen thuộc dâng lên. Anh vội vàng che giấu đáy lòng đang thầm kêu hỏng bét, không có chuyện nguy hiểm gì xảy ra chứ...
"À." Hai má Đường Tương Mạt nóng lên, khẽ dịch người, lúc này mới ý thức được hai người đang rất sát nhau.
Anh thấy cô như thế liền thở phào nhẹ nhõm, mặt đơ như cây cơ nhìn về phía trước. Cô vốn nghĩ rằng người đàn ông này sẽ chẳng bao giờ biết ngượng ngùng là gì, nên cũng không nghĩ nhiều, da mặt của anh thuộc dạng dày đứng đầu vũ trụ mới dám nhìn thẳng ống kính mà hát như thế.
Nghĩ đến vẻ mặt kinh ngạc của những phóng viên kia, tâm trạng cô liền trở nên sảng khoái, chuyện này quả thực rất buồn cười! "Anh... anh lợi hại thật! Ha ha ha ha ha...." Cô ôm bụng cười đến quằn người không nói được lên lời, hoàn toàn không có chút hình tượng nào.
Hoắc Vu Phi biết cô đang chê cười mình, nhưng hiển nhiên tâm trạng của cô đã tốt hơn nhiều, không khỏi cong môi lên, "Sao? Tôi hát không tồi chứ?"
"Tạm được." Đường Tương Mạt ngừng cười, vừa bực mình vừa buồn cười lườm anh, "Tôi có thể thay anh liên lạc với công ty đại diện, tuy không thể thu hút được mấy cô gái trẻ, nhưng dáng người anh không tồi, có thể đóng được phim cấp ba đó."
"Cô muốn nói đến phim giống kiểu ‘thợ điện Đài Loan’ ý hả? Tôi chỉ có thể chụp ảnh ‘vệ sĩ quyến rũ’ được thôi......."
"Phụt!" Cô dở khóc dở cười, sao chuyện bịa đặt qua miệng anh lại thành chuyện có thật vậy? "Đúng rồi, vừa rồi anh hát bài gì thế?" Cô chỉ nghe được là tiếng Anh, những thứ khác.... Tình huống thật sự quá hỗn loạn, cô thực sự không nghe ra được.
"Là một bài dân ca Nam Phi, cho nên cô chưa từng nghe qua đâu, trước kia tôi có một đồng đội là người Nam Phi, tôi rất thích dân ca của họ...." Dứt lời, Hoắc Vu Phi không biết xấu hổ cất tiếng hát lên lần nữa.
Mất đi những tiếng ồn ào kia, tiếng hát của anh vang vọng trong buồng xe, trầm thấp, hùng hồn, uy lực, khúc điệu nhẹ nhàng, lời ca đơn giản chân thành tha thiết khiến lòng người rung động.
Đường Tương Mạt nghe đến mất hồn, trái tim theo từng lời anh ca mà đập theo đệm nhạc. Cô từng nghe các buổi trình diễn nghệ thuật, nhưng chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình lại sẽ bị một người thuận miệng hát mà khiến cho rung động, vết thương như kim đâm trong tim lúc trước giống như được vuốt ve, hơi nước dần dâng lên nơi khóe mắt, cô chợt cảm thấy như trên người đàn ông này đang tỏa ra thứ ánh sáng khiến lòng người ấm lại.
Càng làm cô rung động hơn, Đường Tương Mạt lúc này đang đối diện với mắt anh, đôi mắt màu xám thẫm như cách xa trần tục, con ngươi sáng ngời khiến người ta nhẹ nhàng thoải mái. Giờ phút này, tiếng hát nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng của anh khiến cô thật an lòng.
Còn anh thì vẫn đang cất tiếng hát: Anh khao khát đêm nay em là của anh, hãy ngã vào lòng anh hỡi cô bé u buồn, thế giới này thật tuyệt vời biết bao khi có em ở đây....
Cô đã hoàn toàn bị bắt mất hồn, một bước sa chân là không thể quay đầu. Cô vốn tưởng rằng anh không thật lòng, nhưng thực ra, sự chân thành của anh được giấu trong những lời nói cợt nhả trêu đùa, trong từng hành động quan tâm đến cô, lúc này, theo từng lời ca anh hát, sự chân thành đó càng thêm rõ ràng.
Làm sao bây giờ? Đột nhiên cô cảm thấy hốc mắt mình bị ướt, tầm mắt nhìn chằm chằm người bên cạnh không tài nào dứt ra được…