Đường Tương Mạt về đến Đài Loan.
Sau khi trải qua muôn vàn khó khăn, gặp đủ loại kiếp nạn mới có thể trở về nước, cô xúc động đến suýt chút nữa khóc ngay tại phi trường. Cái nơi cô từng cảm thấy nhỏ bé chật chội, đến thở cũng thấy khó khăn này, hôm nay lại thấy vô cùng đáng yêu.
Vừa ra khỏi phi trường, cô liền hít một hơi thật sâu. Mặc dù mới rời nơi này chưa được mười ngày, nhưng đối với cô mà nói, chắc chắn đó là quãng thời gian dài nhất trong cuộc đời của cô. Cho dù cô kể sự việc lần này, cũng không chắc có mấy người tin, cho nên đối với nhân viên trong công ty ở Đài Loan và cả ở Miami, cô đều lấy lý do là gặp phải sự cố bất ngờ, dù sao cô cũng là người đứng đầu công ty, dĩ nhiên sẽ không ai dám chất vấn.
Cũng may việc công ty bách hóa Đường Á tại Miami đã được giải quyết ổn thỏa... Là do xã hội đen ở Trung Nam Mỹ gây nên, nếu cô đoán không nhầm, sự việc này cũng có liên quan tới việc cô bị bắt cóc.
"Nếu như anh đoán không nhầm thì Louis đã gây ra chuyện này để dụ em về Miami. Dù sao em ở Đài Loan, trời cao hoàng đế ở xa, dù thế lực của anh ta có lớn hơn nữa, muốn bắt cóc em cũng sẽ vô cùng khó khăn." Hoắc Vu Phi phân tích.
Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có lý, nhưng mà từ lúc đó đến khi bọn cô về Đài Loan, Hugo vẫn không hề xuất hiện. Vì an toàn, cô quyết định tạm thời quay về Đài Loan, mọi chuyện còn lại sẽ tùy hoàn cảnh mà giải quyết sau. Về chuyện vì sao Hoắc Vu Phi không có nhân cơ hội mà một phát súng bắn chết Louis, tránh tai họa sau này...
Đùa sao, sau lưng anh ta có gia tộc Jennifer Lopez chống lưng, nếu như anh giết một trong hai người thừa kế của nhà họ, cho dù có chạy tới chân trời góc biển thì chắc chắn cũng sẽ không có một ngày bình an, vì thỏa mãn nhất thời mà cực khổ một đời, anh ngu gì chứ?
Cô hỏi Hoắc Vu Phi, "Anh thích Đài Loan lắm à?"
"Thích." Hoắc Vu Phi cười một tiếng, đôi mắt sáng như sao, "Trong đa số tình huống, Đài Loan rất an toàn, cũng không nhàm chán đứng yên một chỗ, không bao giờ thay đổi. Anh thích sự biến động không ngừng của nơi này, có điều.... anh thích em hơn." Nói xong, mặt anh có chút nóng.
Đường Tương Mạt thấy vậy liền mỉm cười. Người đàn ông trước kia sáng nào cũng nói với cô những lời sến súa, vậy mà bây giờ mới nói một câu thôi đã đỏ mặt rồi, thậm chí còn nói lắp, phát âm không rõ ràng. Đúng như anh tự thừa nhận, anh không biết bày tỏ với người trong lòng.
Ý của anh rất rõ ràng, anh thích Đài Loan, nhưng anh thích cô hơn, cho nên.... nếu cô không thích ở đây, anh cũng sẽ không ở lại.
Hoắc Vu Phi chưa bao giờ cảm thấy may mắn vì bản thân là người tự do như bây giờ. Anh không có gánh nặng gia đình, không thích bị trói buộc nên chưa từng ở lại một nơi nào quá lâu, ngay cả đa số thời gian ở Đài Loan cũng đều đến nhà thằng em họ ăn chực nằm chờ. Anh từng cho rằng đó là bản tính của mình, hiện nay lại phát hiện bao nhiêu năm anh sống bất cần như vậy là vì đợi một người con gái xuất hiện, hơn nữa còn khiến anh cam tâm tình nguyện chịu trói, quy phục cô.
Cô chính là gốc rễ của anh. Oxy, chất dinh dưỡng anh cần để sống đều là cô cho cả, còn anh lại rất hạnh phúc hưởng thụ tất cả.
Đường Tương Mạt hiểu anh đã thay đổi, cô cũng đã thay đổi, không còn tự cho rằng bản thân mình mạnh mẽ nữa, cũng không trốn tránh nữa. Không phải bản thân mình có thể làm được hết mọi chuyện đã là tốt, mà có thể ở bên một người khác, hai người giúp đỡ lẫn nhau, bù đắp cho nhau, đó mới chính là cuộc sống hạnh phúc đích thực. Cô hiểu ra được điều này, càng không muốn anh dựa vào cô, mà bản thân cũng dựa vào anh.
Cho nên cô cũng thích Đài Loan, ít nhất khi anh muốn về đây, cô có thể vui vẻ mà gọi nơi này là... nhà.
Đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên Đường Tương Mạt hi vọng mình có thể đối mặt nói chuyện với ba.
Mẹ cô mất sớm, ông nội và ba cô vì muốn tranh giành là người thừa kế nhà họ Đường mà dùng đủ loại thủ đoạn, cô ở bên cạnh chứng kiến tất cả những thứ xấu xa đó. Lúc còn nhỏ, vì chưa hiểu chuyện, cô ra sức thuyết phục ba mình quay đầu, kết quả là bị đẩy sang Mỹ. Thậm chí, ba cô vì sợ cô quấy phá nên cho người giám sát cô, không cho phép cô có bất kỳ liên quan gì với nhà họ Đường, Chút tình thân còn sót lại của Đường Tương Mạt chính vì thế mà bị cắt đứt.
Một mình cô lăn lộn ở Miami, muốn chứng minh bản thân mình, để cho ba cô thấy được, dù không có nhà họ Đường, ba con cô vẫn có thể sống khá giả. Đáng tiếc, tâm ý của cô không được thừa nhận. Sau khi đẩy cô đi, ba cô càng thêm điên loạn, khiến cô quyết định ra tay ngăn cản, dẫn đến kết cục ba con đoạn tuyệt.
Hơn một năm trước, Đường Tương Quang bị nghi ngờ mưu hại cháu ngoại của chủ tịch Đường Triêu, Đường Nguyên Khánh vì Đường Tả Lâm mà bị khởi tố. Đã bị tuyên án ở sơ thẩm, lại xin kháng án ở phúc thẩm. Bởi vì nhà họ Đường gây áp lực, cho nên quan tòa không dám cho bảo lãnh, bây giờ vẫn bị giữ lại trong sở cảnh sát. (vì chưa bị kết tội nên chưa bị cho vào tù, mà giam giữ trong trại tạm giam của sở cảnh sát)
Những lá thư đe dọa nhận được ở Đài Loan kia, Đường Tương Mạt không biết có phải do ba cô làm không? Cô luôn trốn tránh, không muốn đối diện với sự thật, chỉ muốn mau mau rời khỏi nơi khiến cô buồn phiền, không thở nổi này, giống như chỉ có rời khỏi Đài Loan cô mới có thể quên đi nỗi đau bị chính máu mủ ruột già vứt bỏ... Nhưng mà làm như vậy thì có ý nghĩa gì đâu chứ?
Em họ Đường Tả Lâm của cô cũng đã từng rời khỏi nhà họ Đường, nhưng cuối cùng lại quay trở lại. Cô hỏi lý do, Đường Tả Lâm chỉ cười, trả lời: "Nói đi thì đi, rất đơn giản, nhưng thân thể rời đi, trái tim lại bị trói chặt không được tự do, như vậy cả đời đều không được vui vẻ. Em không nghĩ rằng trốn tránh có thể giải quyết được mọi chuyện. Quay về, ít nhất đến lúc nhắm mắt xuôi tay em sẽ không cảm thấy nuối tiếc."
Vì các cô đều từng bước qua ranh giới sống chết cho nên Đường Tương Mạt càng nhận thức được điều này. Rốt cuộc, đối với người sinh thành ra mình, cô không thể nói đoạn tuyệt là có thể đoạn tuyệt được. Cô nói cho Hoắc Vu Phi chuyện này, chần chừ nói: "Có lẽ... Em nên đi thăm ba."
Hoắc Vu Phi không phản đối, chỉ cười nói: "Muốn đi thì đi đi, honey."
Đường Tương Mạt lườm anh một cái, giống như đang trách cứ anh sao có thể nói dễ dàng như vậy được, "Nếu em bị ghét thì làm thế nào?"
Ba cô đúng là không thích cô, ít nhất khi còn bé, cô ‘cảm ứng’ được như thế. Sau khi lớn lên, ba con cô gần như không tiếp xúc, bây giờ... cô không dám khẳng định sau khi bị cô ‘bán đứng’, suy nghĩ của ông ấy có thay đổi hay không.
Hoắc Vu Phi suy nghĩ một chút, nói như chuyện đương nhiên, "Vậy thì chui vào lòng anh khóc chứ sao?"
"Phụt!" Cô bật cười, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Đúng vậy, tình huống xấu nhất cũng chỉ như thế mà thôi. Cô không còn chỉ có một mình nữa, dù có bị tổn thương thì sao? Sẽ có người cho cô ôm, bôi thuốc cho cô, xoa dịu nỗi đau của cô, làm tan đi những nỗi muộn phiền của cô, thậm chí sẽ dùng giọng điệu dỗ trẻ con nói: "Em xem này, đau mau bay đi ~~"
Cho nên cô nghĩ không có gì đáng sợ nữa, muốn đi thăm thì cứ đi thăm. Cho dù có bị ba cô oán hận trách cứ, cô cũng nên tận hiếu một lần, sau đó cô sẽ vui vẻ tận hưởng cuộc sống của mình, cùng với người đàn ông này.
Có điều, cô vẫn có chút lo lắng, "Em không biết nên nói gì với ông ấy..."
Dù sao đã bao nhiêu năm nay, hai ba con cô không nói chuyện với nhau. Cô chỉ nhớ duy nhất một lần, ba cô đưa cô đến Floria, tặng cho cô một khẩu súng làm quà sinh nhật, nói: "Tự bảo vệ tính mạng mình." Sau đó thì không quan tâm đến cô nữa. Sau này nhớ lại, cô đều cho rằng mình bị ba vứt bỏ, chứ không nghĩ như Hoắc Vu Phi nói, ba cô dành đồ tốt nhất cho cô.
Không chỉ có một khẩu súng, mà quan trọng hơn là tự do, không bị bất kỳ thế lực nào kiềm chế, được làm mọi chuyện.
"Hay là nói cho ba em biết, em đã tìm được một người chồng hoàn hảo thế nào?"
Anh cười đắc ý, còn giả bộ đáng yêu chỉ lên mặt mình. Đường Tương Mạt xem thường. Đối với người đàn ông thỉnh thoảng không biết xấu hổ này, hiện tại cô trực tiếp xoay vòng con mắt, đợi ngày nào đó xoay tới 360 độ, cô liền xuất sư.
Mặc dù đã quyết định, nửa đêm, Đường Tương Mạt suy nghĩ về những năm gần đây, vẫn trằn trọc không ngủ được.
Cô xuống giường, đi tới phòng bắn súng, không ngờ đã có một người đang ở bên trong, tay cầm khẩu Colt Python của cô, tư thế mạnh mẽ, bắp tay nhô cao như hòa cùng một thể với thân súng màu xanh xám, đường cong tuyệt đẹp khiến người ta ngừng thở.
Tim cô chợt đập nhanh, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Đáng ghét, sao anh có thể mê hoặc người khác như vậy chứ?
"Đang êm đẹp không ngủ đi, tỉnh dậy làm gì?" Hoắc Vu Phi tháo dụng cụ bảo vệ ra hỏi cô, nhưng lại như không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của cô.
"Em phải hỏi anh mới đúng." Đường Tương Mạt vuốt vuốt lồng ngực đang rung động, đi tới cầm lấy dụng cụ bảo vệ, đeo lên. Hoắc Vu Phi lắp đạn vào, đưa súng cho cô.
Cô nhận lấy, chỉnh lại tư thế, bắt đầu bóp cò.
Đối với cô mà nói, bắn súng là hoạt động cô vô cùng yêu thích, cho nên lúc đối mặt với bia bắn, cô không hề rối loạn, mà hô hấp vững vàng, quét sạch mọi suy nghĩ trong đầu mới bắt đầu nổ súng. Nhưng hôm nay không biết tại sao, cô bóp cò rất vội, không thể không dùng hai tay. Cả sáu phát đạn đều bắn trượt, Hoắc Vu Phi chống đỡ cô, "ồ" hai tiếng. Chỉ nhìn tư thế của cô cũng biết trước kết quả rất thê thảm.
Quả nhiên vừa nhìn cái bia, sắc mặt Đường Tương Mạt trở nên xanh mét, "Thành tích lần đầu cầm súng của em còn tốt hơn thế này."
Hoắc Vu Phi cười: "Em không biết khi trong lòng đang có chuyện tuyệt đối không được bắn súng sao?"
Cô bĩu môi, định phản bác, nhưng lại bị đôi mắt màu xám tro đầy trầm tĩnh của anh nhìn chằm chằm, liền dừng lại ngay những lời lừa mình dối người.
Có điều cô vẫn tự ái không muốn nói chuyện, cô vốn dĩ rất tự tin vào khả năng bắn súng của mình nha.
Hoắc Vu Phi thấy cô như vậy, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều, muốn ôm cô, hôn lên đôi môi vì bướng bỉnh mà cong lên kia. Đáng tiếc chỉ vừa nghĩ tới, tay chân anh đã luống cuống, cả người nóng lên, rất không thoải mái. Loại ‘phản ứng’ này rất không đàn ông, khiến anh chỉ muốn chết quách đi cho rồi.
Đường Tương Mạt chớp chớp mắt, nhìn thấy sóng tình xao động trong đôi mắt anh, thân nhiệt dần tăng cao như muốn thiêu đốt người. Cô mấp máy môi, chợt rất muốn hôn anh. Hôn anh, hay bị anh hôn, thế nào cũng được, nhưng cô biết người đàn ông trước mặt này không làm được.
"Phải như thế nào anh mới dễ chịu?" Cô hỏi anh. Anh khó chịu khiến cô bồn chồn. Dù có năng lực hay không, cô đều có thể cảm nhận được khát vọng của anh, cho nên cũng bị kích thích. Không phải chỉ có đàn ông mới muốn làm chuyện này ư...
Hoắc Vu Phi cười khổ. Vấn đề này khiến anh phiền não rất lâu rồi, "Đánh anh bất tỉnh? Hoặc dùng một phương pháp khác..."
"Phương pháp gì?"
"Chính là anh không thích em nữa..." Anh nói giỡn.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, chợt thấy cô sững người, mắt đỏ lên. Lúc này Hoắc Vu Phi mới nhận ra mình vừa lỡ miệng nói nhảm, hận không thể tự vả vào miệng mình, "Trời đất! Anh chỉ tiện miệng nói nhảm thôi! Anh không nên nói như vậy! Anh chỉ . . . . Anh chỉ . . . . Anh chỉ quen miệng nói nhảm, không phải nghiêm túc..."
"Vậy anh cũng không nghiêm túc muốn ở bên em?" Mặt cô đầy vẻ uất ức.
"Tương Mạt, đừng hiểu nhầm anh! Nếu anh không nghiêm túc, sao còn đuổi theo em tới tận Mexico? Đời anh chỉ lúc trong quân ngũ mới làm chuyện ngu xuẩn như đi vào trong rừng nhiệt đới! Em cho rằng anh ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm mới đi cứu người sao? Anh đúng là ham mê những việc nguy hiểm đầy tính kích thích, nhưng không ngu đến mức vì ham mê mà liều mạng..."
"Ý anh là anh nghiêm túc?"
"Dĩ nhiên!" Cô nước mắt lưng tròng giống như chỉ cần anh trả lời sai sẽ liền rơi lệ, ép Hoắc Vu Phi gấp đến mức chỉ hận không thể moi trái tim mình ra cho cô xem.
"Rất nghiêm túc yêu em?"
"Đương...." Đang định thề thốt, lại thấy cô không nhịn được phì cười, còn càng cười càng lớn tiếng, Hoắc Vu Phi nghĩ nghĩ liền hiểu ra mình bị cô chơi khăm, "Shit! Đường Tương Mạt, em dám chơi anh?"
"Ai bảo anh bày trò trước?"
"Em..." Lần này anh không nói được câu nào.
Đường Tương Mạt báo được thù, tâm tình sảng khoái, hơn nữa vừa rồi người đàn ông này ra sức giải thích với cô, sợ cô hiểu lầm. Nhìn dáng vẻ hốt hoảng, nói năng lộn xộn, cô vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng cũng rất vui vẻ, vui vẻ vì anh đã thích cô như vậy, vì thích cô mà căng thẳng như thế, không phân biệt được biểu hiện của cô là thật hay giả. Mặc dù từ lâu cô đã không còn nghi ngờ tình cảm của người đàn ông này nữa, nhưng tận tai nghe được những lời thổ lộ kia, cho dù thế nào, trong lòng vẫn cảm thấy rất vui.
"A, nói thật, không có cách nào khác sao?"
Cô áp sát anh, lại nhìn thấy trên mặt anh nổi đầy ban đỏ, vẻ mặt rầu rĩ, "Anh không biết, trước đây chưa từng thử qua..."
Vậy cô là người đầu tiên sao?
Đường Tương Mạt không khỏi có chút đắc ý, ngay sau đó lại cảm thấy mình thật nông cạn. Cô bật cười, chuyển suy nghĩ, "Hay là chúng ta thử xem?"
"Thử thế nào?" Hoắc Vu Phi tò mò hỏi, một giây sau liền trợn mắt, nhìn khẩu Python trong tay cô nhắm thẳng lên đầu mình, anh sửng sốt: "Em làm gì vậy?"
"Bây giờ bắt đầu, nếu anh không đụng vào người em, em sẽ bắn chết anh." Cô suy nghĩ một hồi, nói tiếp: "Sau đó sẽ tự sát."
"Trong súng của em không có đạn." Anh cười khổ, ‘tốt bụng’ nhắc nhở.
"Ồ." Cô đúng là giả vờ mà, sắc mặt Hoắc Vu Phi tái nhợt rồi. Dĩ nhiên anh không cho rằng Đường Tương Mạt nghiêm túc... Gì chứ? Đạn không có mắt, trên thế giới không có bất kỳ một khẩu súng có thể đảm bảo 100% không phát nổ, nếu như không cẩn thận bóp cò, dù anh có đi góp nhặt may mắn cả đời lại cũng không đủ dùng.
"Honey à, chúng ta nhất định phải chơi trò ‘kích thích’ này sao?"
“Em sợ không kích thích sẽ rất nhàm chán thôi." Cô cười ngọt ngào, lắp đạn vào, lên cò lần nữa, "Hơn nữa, không phải anh rất thích ‘kích thích’ sao?"
Nhưng không phải kiểu này! Hoắc Vu Phi nhìn cô, cô cầm súng tiến lại gần anh. Không thể không nói phương pháp kia thật đúng là con mẹ nó có tác dụng! Anh tập trung nghĩ đến súng có thể cướp cò, lại không nhận ra khoảng cách với cô càng lúc càng gần...