Tuyết Băng không thể nào biết trước tương lai một ngày cô cũng nằm trong số oanh oanh yến yến đó.
Không những vậy, mỗi ngày đều phải đấu tranh với những nữ nhân cổ đại nhìn bề ngoài thì giống liễu yếu đào tơ lại lòng như rắn độc.Nếu là một cô nương hiền thục ở cổ đại không biết cô đã chết bao nhiêu lần mới đủ.
Rất may cô không phải người ở đây.Một lần nô tì trong phòng của Âu Phong vô tình làm đổ nghiên mực vào bức tranh phong cảnh của anh ta thế là cô được điều vào thay thế.
Không những vào hang cọp mà còn phải leo lên lưng cọp nữa chứ.Những tháng ngày sống trong lo âu thấp thỏm của cô bắt đầu.Âu Phong buồn bực vì bức tranh sắp hoàn thành bị phá hư.
Tính anh vốn biết thương hoa tiếc ngọc như tức giận làm anh mất đi lý trí.
Tiểu Hoa làm việc rất gọn gàng và tỉ mỉ.
Đuổi đi anh cũng rất tiếc.
Nhưng lời của một vương gia nói rồi sao có thể đổi lại được.Bước vào thư phòng, cả phòng bừa bộn.
Anh đang tính gọi cho tổng quản thì phát hiện trong góc phòng nơi anh thường nằm đọc sách có một cô nương đang nằm ngủ.
Nô tì này đúng là không có phép tắc gì hết.
Anh bước đến gần cô nương đó.
Gương mặt trắng hồng hào, hàng mi nhíu lại do bị ánh nắng chiếu vào.
Mái tóc bóng mượt không quá dài như nữ nhân mà anh từng gặp.
Chiếc mũi thon cao.
Hàng mày mỏng được tỉa gọn gàng.
Chiếc miệng nhỏ nhắn hồng hồng căng bóng như được bôi mỡ.
Không tính là tuyệt sắc giai nhân nhưng thanh tú.
Đôi mắt ấy nếu mở ra thì sao? Anh cũng rất tò mò.
Nô tì dám ngủ trong thư phòng của anh chắc chỉ có cô nương không sợ trời sợ đất này thôi.- Cô nương mau dậy đi! Anh đá vào cái ghế mấy cái.Người trên ghế vẫn ngủ ngon.Tay dùng tay lay lay bả vai của cô.
Đôi mắt sắc như hai lưỡi dao mở ra.
Nghiến răng nói:- Ai dám làm phiền bổn cô nương ngủ?Âu Phong lạnh lùng lên tiếng:- Là ta.Tuyết Băng vẫn còn mơ màng nói:- Ngươi là ai?Âu Phong kiên nhẫn nói:- Ta là Vương gia của phủ này.Tuyết Băng hoàn toàn tỉnh ngủ.
Lâu rồi không vận động nhiều làm cô mệt muốn chết được.
Đang trong hang cọp vẫn ngủ được đúng là thánh luôn mà.
Haha.Cô bật dậy.
Lễ phép nói:- Nô tì tham kiến vương gia! Vương gia thứ tội người ta vừa mới đến phủ không hiểu quy tắc nha.Cô giả vờ ngọt ngào lên tiếng da gà muốn nổi hết lên.
Ở trong phủ người, ta phải chìu người thôi.
Ai biết sau này chìu cả lên giường ngủ.
Haha.Âu Phong chưa từng thấy cô nương nào thay đổi sắc mặt nhanh như vậy.
Thú vị.
Anh ra lệnh:- Chuẩn bị giấy bút và nghiên mực cho ta.- Dạ, nô tì chuẩn bị liền.Cô lướt đi qua Âu Phong để lại một mùi hoa thơm dịu ngọt.
Anh hơi thẩn thờ.
Bởi vì các cô nương xung quanh anh toàn mùi son phấn.
Khiến anh rất khó chịu.
Anh nhớ tới mẫu thân của mình.
Người cũng có một mùi thơm dịu ngọt như vậy.Tuyết Băng lấy giấy trải thẳng trên bàn.
Một bên để bút lông sói, phía trên để nghiên mực.
Đứng sau một bên:- Bẩm vương gia, nô tì đã chuẩn bị xong.Một tên lính đi vào báo:- Báo cáo Vương gia đã lục soát khắp thành vẫn không tìm thấy kẻ khả nghi.
Không một tin tức.
Hắn như mất tích không dấu vết.Tuyết Băng một bên cười thầm:- Còn lâu mới bắt được ta nha.Âu Phong suy nghĩ rồi lên tiếng:- Sớm muộn hắn cũng quay lại đây.
Canh phòng nghiêm ngặt cho ta.Tên thuộc hạ lui xuống.Âu Phong không nghĩ đến người anh muốn tìm lại ngay bên cạnh mình.Hôm nay, anh có tâm tình khá tốt.
Vẽ một bức phong cảnh Giang Nam hùng vĩ, nên thơ sống động như thật.Âu Phong lên tiếng:- Ngươi thấy thế nào?Tuyết Băng hỏi lại: .- Ngài đang hỏi ta sao?Âu Phong phát cáu:- Ở đây có ta và người.
Ta không hỏi ngươi chẳng lẽ hỏi ma.(T/g: Ai vừa gọi ta thế)- Rất đẹp.
Cảnh sắc tuyệt đẹp.Tuyết Băng cũng nói thật lòng.Âu Phong để khô bức tranh.
Bước tới kệ sách.
Rút ra một quyển binh pháp nằm trên ghế dài đọc sách.Tuyết Băng đứng đến mỏi cả hai chân không ngừng nhúc nhích.Anh vừa đọc sách vừa quan sát cái người gầy gầy không ngừng nhích tới nhích lui.
Âu Phong cảm thấy rất buồn cười.
Anh nói nhẹ:- Lại đây đọc cho ta nghe.
Ngươi có biết chữ không?- Có.Vừa thốt ra Tuyết Băng liền thấy hối hận.- Ta có thể ngồi đọc không?- Được.Giọng nói nhẹ nhàng không ngừng truyền vào tai của anh.
Như tiếng nói nhẹ dịu của mẫu thân anh thường đọc sách cho anh nghe.
Anh chìm trong ký ức tuổi thơ bên người mẫu thân.- Mẫu thân người phải đợi ta lớn.
Ta sẽ bảo vệ cho người.Mẫu thân Phù Dung mỉm cười:- Được, ta đợi con sau này lớn lên làm một vương gia để bảo vệ cho ta.Âu Phong đưa ngón tay út ra:- Người hứa đi.Phù Dung bật cười vì đứa con ngây thơ của mình.
Cô cũng đưa ngón tay út ra để móc ngéo.- Ta hứa.Mẫu thân của Âu Phong mất do bị một tiểu thiếp hãm hại.
Mà lão vương gia lại bênh vực cho tiểu thiếp đó..