Nữ Sát Thủ Tuyết Băng

19: Quay Lại Cổ Đại

- Nàng không biến mất nữa chứ?Âu Phong như đứa trẻ.

Nhìn nàng nói.Tuyết Băng thản nhiên đáp lại:- Ta cũng không biết.

Chắc có lên quan đến chiếc vòng.Âu Phong nghi ngờ hỏi:- Nàng không phải người ở đây đúng không?Cô thật thà trả lời:- Đúng ta đến từ tương lai.

Một nơi rất khác nơi này.Âu Phong nhăn trán suy nghĩ.

Buột miệng nói:- Mẫu thân của ta cũng từng bảo.

Người không phải người ở đây.

Người đến từ nơi khác.Tuyết Băng cũng bất ngờ:- Thật sao?Âu Phong lạc vào quá khứ nói:- Ừ, trước khi qua đời người đã nói vậy.

Ta tưởng người chỉ đang hồ đồ.

Khi nàng biến mất.

Ta mới chắc chắn mẫu thân nói là sự thật.Tuyết Băng vội hỏi:- Người có nói làm cách nào trở về tương lai không?Âu Phong lắc đầu nói:- Không, người không kịp nói thì đã tắt thở rồi.Tuyết Băng lẩm bẩm:- Chẳng lẽ, ta phải sinh con ở cổ đại.

Ở đây..Âu Phong cắt ngang suy nghĩ của nàng nói:- Nàng muốn đi đâu?Nàng theo quán tính nói:- Ta muốn về hiện đại.Âu Phong u sầu:- Còn ta.

Nàng không muốn ở lại với ta sao? Nàng là Vương phi của ta.Tuyết Băng lạnh nhạt nói:- Ta không muốn ở lại đây.Anh lại hỏi:- Nàng không một chút luyến tiếc ta sao?Cô miễn cưỡng trả lời:- Có một chút.Âu Phong hôn lên môi nàng.

Áp vào ta nàng thì thầm:- Chỉ một chút cũng được rồi.Tuyết Băng bị hơi thở của Anh làm cho ngứa ngáy.- Người tránh ra xa tí.- Không.Anh lướt theo dọc vành tai đến cổ nàng.- Ta rất nhớ nàng.


Nàng có nhớ ta không?- Không có.- Nàng đang nói dối.- Ta không có.Đêm đó, anh nhẹ nhàng đưa nàng bay bổng.

Tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ không ngừng phát ra trong phòng.Tuyết Băng ngủ say trên cánh tay của anh.

Gương mặt đầy đặn hơn.

Thân hình tròn trịa hơn.

Hương thơm vẫn vậy.Anh muốn biết về thế giới của nàng.

Muốn biết nơi nàng sinh ra và lớn lên.

Anh nói nhỏ vào tai nàng:- Ta yêu nàng.Tuyết Băng vẫn vô tư ngủ.

Giấc ngủ rất sâu.

Cô đang quen ngủ trong lòng của anh.

Nó rất ấm áp.Vài hôm tịnh dưỡng và bồi bổ, Tuyết Băng la hét:- Ngươi muốn biến ta thành heo sao?Cô đi thăm A Liên và Uyển Uyển.

Thiên Tuyết đã mất tích vài tháng rồi.

Ai cũng bảo lành ít dữ nhiều.

Nhưng cô không tin.Khi cô trở lại Âu Vương Phủ.

Đám tiểu thiếp trước đó đều bị đuổi đi.

Âu Phong nói:- Ta chỉ cần một người là nàng thôi.Tuyết Băng không thể nói không cảm động.

Có lẽ, nàng đã yêu anh mất rồi.Người ta chỉ biết đến một vương gia đào hoa và lạnh lùng.

Một chiến thần vĩ đại.

Nhưng không ai biết một Âu Phong thích làm nũng và ấm áp.

Một Âu Phong có thể vì cô mà vứt bỏ rừng hoa.

Một bờ vai để mọi lúc cô đều có thể dựa vào.Ngày lâm bồn, Âu Phong ngồi cạnh giường nắm lấy tay cô.

Bà mụ nói:- Vương gia ở chỗ này không hợp quy cũ.

Mang đến xui xẻo cho ngài.

Xin ngài ra ngoài.Âu Phong không thèm quan tâm ra lệnh:- Lo làm việc của các người đi.Mặc cho nàng cắn vào cánh tay đến chảy máu.

Tuyết Băng trên trán lấm tấm mồ hôi.

Miệng hét to:- Ta đau quá!Âu Phong đau lòng an ủi:- Nàng đau đi thì cắn vào tay của ta đi.Bà mụ lại nói:- Vương Phi ngài hít thở sâu vào.

Dùng sức phía dưới đẩy ra.- Sắp ra rồi.

Vương Phi ngài cố gắng lên.Tuyết Băng dùng hết sức rặn nó ra.

Đau như ai đó xé mình ra.- Á..Tuyết Băng ngất đi.

Anh ôm chặt nàng.

Tim anh cũng đau.Anh vội vàng cho thái y đi vào.Khi thái y bắt mạch xong.

Ông liền nói:- Thái y, xem nàng có sao không?- Bẩm Vương gia, Vương phi đau quá nên ngất đi thôi.

Chỉ cần vài canh giờ có thể tỉnh lại.- Lui xuống.Bà mụ bế đứa bé cho Âu Phong.

Không quên nịnh nọt:- Là một Tiểu Vương gia.

Chúc mừng vương gia.Anh không nhìn mà lên tiếng:- Gọi bảo mẫu vào chăm sóc cho Tiểu Vương gia đi.Tuyết Băng từ từ tỉnh lại.

Cô nhìn thấy anh hỏi:- Con của ta đâu?Anh gọi bà mụ đến nói:- Bế Tiểu Vương gia lại đây nhanh.Bảo mẫu nhanh chóng bế Tiểu Vương gia đến.

Anh đỡ nàng ngồi dậy rồi đưa con cho nàng bế.

Cô hỏi:- Ngươi đặt tên chưa?Anh nói:- Chưa.

Ta đợi nàng đặt cho nó.Cô nhìn đứa bé trong tay đầy cưng chiều.

Tuyết Băng suy nghĩ nói:- Gọi là Âu Thiên nhé!Anh vui vẻ gật đầu.

Chỉ cần nàng thích.

Đặt tên gì anh cũng thích.

Anh nhẹ giọng nói:- Được.

Nàng nghỉ ngơi đi.

Đưa con cho bảo mẫu.Tuyết Băng đưa con cho anh rồi nằm xuống.

Cô muốn ngủ.

Cô đã có một người thân ruột thịt trên đời.

Là con của cô Âu Thiên.

Nếu tỷ tỷ còn sống nhìn thấy sẽ rất vui mừng.Tuyết Băng chìm vào giấc ngủ.

Trên môi vẫn nở một nụ cười tươi.Âu Phong say mê ngắm nhìn.

Anh muốn hỏi:- Nàng có yêu ta không?Nhưng lại sợ câu trả lời không như ý của mình.

Anh rất sợ tương lai nàng lại biến mất.

Nên đã lấy chiếc vòng đó cất giấu ở một nơi không ai có thể tìm thấy.

Anh biết mình rất ích kỷ..