“Hoan Hoan, cậu muốn mua gì sao?” Phó Viện tuy bình thường im lặng, nhưng mua sắm là bản tính của con gái, lúc này nhìn thấy trung tâm thương mại rực rỡ muôn màu nên đã sớm hoa mắt, vừa lôi kéo Ninh Vân Hoan đi vừa hỏi.
“Tháng sau sinh nhật mẹ tớ, tớ muốn tặng bà một chiếc vòng cổ.” Ninh Vân Hoan vừa nói vừa nhìn các cửa hàng xung quanh.
Phó Viện vừa nghe là sinh nhật của Ninh phu nhân mắt liến sáng lên: “Sinh nhật bác Ninh sao? Tớ cũng phải chọn quà cho bác mới được!” Phó Viện thường im lặng nhu thuận, bây giờ người nhà giàu đều thích những người có tính hồn nhiên thiện lương như cô, Phó gia cũng vì vậy mà dạy dỗ cô thành như vậy. Quá khứ sở dĩ Ninh Vân Hoan cùng Phó Viện là bạn tốt đó là bởi vì Ninh Vân Hoan muốn thay đổi kết cục bi thảm đời trước cho nên mới cố ý làm cho mình trở nên thật hoàn mỹ, nói một cách thông tục chính là trở thành thánh mẫu, hai loại tính cách tương tự nhau tự nhiên có thể trở thành bạn bè, sắp tới sinh nhật mẹ cô, Phó Viện muốn tặng lễ vật cho bà cô cũng không thấy ngoài ý muốn.
Vòng vo nửa ngày, cuối cùng Ninh Vân Hoan lại nhìn trúng một cửa hàng ở bên phải cửa trung tâm thương mại. Đó là một chiếc vòng cổ bạch kim đúc khuôn, và đôi hoa tai có đính khoảng hai hay ba carat kim cương hình giọt sương trên lá sen, đơn giản mà lại hào phóng, hơn nữa lượng kim cương cũng không nhỏ đem đến sự quí phái tao nhã.
“Thật đẹp!” Phó Viện cũng theo đến bên này xem, kim cương cách một lớp thuỷ tinh sáng lên có chút chói mắt, cùng với chiếc vòng cổ bạch kim nhất thời lại càng thích hợp, đơn giản mà không tầm thường.
“Tiểu thư, đây xem như đồ quý giá của cửa hàng, ở trong còn có các mòn đồ tốt khác nữa, hai vị muốn vào xem sao?” Vừa ghé vào xem, trong cửa hàng đã có một nhân viên lanh lợi ra giới thiệu: “ Này, điếu truỵ* lộ ra hình thức đơn giản mà không mất đi vẻ quý khí, kim cương ở giữa chừng.....” Người nhân viên vừa nói không ngừng vừa dùng ánh mắt đánh giá hai người Ninh Vân Hoan và Phó Viện, thấy cách ăn mặc của hai người tuy không phải quần áo hàng hiệu nhưng cũng không phải bình thường, bởi vậy càng lộ ra nhiệt tình hơn.
*điếu truỵ: ai biết chỉ ta cái này là cái gì với:pray:
Vốn Ninh Vân Hoan đã có chút động tâm, lúc này lại nghe nhân viên cửa hàng giới thiệu, ánh mắt liền dừng lại ở chiếc vòng cổ, gật gật đầu, cùng Phó Viện bước vào cửa hàng.
Không còn sự phản chiếu của ánh sáng bên ngoài, cách một lớp thuỷ tinh, Ninh Vân Hoan càng phát hiện điếu truỵ kia thật hoàn mỹ, cô đứng ở quầy sau, nhân viên cửa hàng cầm cái chìa khoá đem cửa thuỷ tinh mở ra, cẩn thận đem còng cổ cùng hoa tai lên.
Bởi vì trang sức này rất quý giá, nếu không phải Ninh Vân Hoan có thể là khách quý thì cửa thuỷ tinh này cũng không dễ dàng gì được mở ra. Động tác của nhân viên cửa hàng rất cẩn thận, liên quan đến vật phẩm quý giá, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc.
“Kim cương trọng lượng ròng.....” Một bên cầm cái này lên, nhân viên có chút phát run, kim cương này đạt tới mấy carat, ít nhất cả trăm vạn, nếu làm hỏng, tiền lương của cô cũng không đủ trả, bởi vậy mỗi câu nói đều trịnh trọng nói ra. Ninh Vân Hoan vốn liếc mắt một cái đã nhìn trúng cái này, kỳ thật nhân viên cửa hàng không cần nói cô cũng thích, chỉ là nói đến giá tiền, cô có chút hối hận lúc nãy không lấy tiền Ninh Vân Thành đưa mà lại trả lại.
Ninh Vân Thành là con trai lớn Ninh gia, Ninh ba tuy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhưng đối với con mình ông cũng không tiếc, tiền tiêu vặt của cô mới mấy tháng mà đã có năm sáu vạn, trên tay Ninh Vân Thành tuyệt đối phải có khoảng trăm vạn.
Dù sao hắn cũng nợ cô nhiều, cho dù cầm tiền của hắn cũng chỉ là chút tiền lời mà thôi, sớm biết vậy vừa rồi sẽ không vì thể diện tự tôn gì đó mà không nhận lấy tiền của hắn rồi. Ninh Vân Hoan âm thầm hối hận, nguyên đang xem chiếc vòng cổ kia lại hối hận đứng lên, khoé mắt trong lúc vô ý nhìn thoáng qua bên ngoài lớp thuỷ tinh.
Cửa hàng trang sức này nằm ở một bên cửa trung tâm thương mại, xuyên qua mấy lớp thuỷ tinh, cô mơ hồ nhìn thấy một thân hình cao lớn đứng ở ngoài, nhìn có chút quen mắt.. Ninh Vân Hoan nhịn không được nhíu mày nhìn thêm vài lần, cô đời trước bời vì một lòng muốn thay đổi kết cục nữ phụ, liền giả trang thành bạch liên hoa cả đời, nhu thuận im lặng, ít tiếp xúc với người khác giới, theo lý mà nói bóng dáng ấy chỉ vừa nhìn qua là biết thân thế bất phàm, đáng lẽ cô không quen biết mới đúng. Cô đem mặt để sát mặt thuỷ tinh, muốn nhìn rõ người kia là ai.
Dường như nhận ra có người nhìn mình, bóng dáng cực cao đẹp lập tức quay đầu qua, lộ ra khuôn mặt tuấn tú như được điêu khắc.
Mái tóc được chải gọn gàng che đi cái trán, lộ ra vẻ thành thục, mắt kính không chỉ giấu bớt khí thế sắc bén mà còn tăng vẻ tao nhã, đôi môi nhếch lên, chiếc cằm khéo léo, khí chất mười phần là mỹ nam tử, lại hào hoa phong nhã.
Có những người chỉ cần không nói gì hết cũng thể hiện được hết khí thế của mình! Vốn đang nhìn kim cương, Ninh Vân Hoan lúc này cũng không tự chủ bị người đàn ông đó hấp dẫn, chỉ là vừa xem một chút, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, lưng bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh, hai chân cũng không tự chủ được run run.
“Hoan Hoan, tớ thấy cái này thật xinh đẹp.” Phó Viện lúc này đang bị kim cương hấp dẫn, cô rất thích đôi hoa tai hình lá sen này, lúc nãy Ninh Vân Hoan muốn tặng cái này cho bác Ninh làm quà sinh nhật nhưng giờ cô lại muốn nó, trong lòng bắt đầu suy nghĩ lí do thuyết phúc Ninh Vân Hoan không chọn nó nữa.
Chính là nói xong những lời này, Ninh Vân Hoan không hề phản ứng lại nửa điểm, Phó Viện có chút buồn bực ngẩng đầu nhìn cô một cá, theo tầm mắt cô nhìn ra bên ngoài, một bên đụng vào người Ninh Vân Hoan: “Hoan Hoan, cậu làm sao vậy?”
Bên ngoài, ánh mắt hờ hững của người đàn ông như cảm giác được sự khác thường của ninh Vân Hoan, khoé miệng lộ ra ý cười nghiền ngẫm, đáng lẽ không tính đi vào, nhưng lúc này lại xoay người hướng vào trung tâm thương mại.
Cửa tự động mở ra, lộ ra người đàn ông tuấn mỹ tao nhã, một thân áo sơ mi sọc xanh, chiếc quần đen ôm lấy đôi chân dài, đang tiến vào bên trong trung tâm.
Phó viện vừa liếc mắt một cái, ánh mắt liền bị đình trệ, trên mặt tự nhiên ửng hồng.