Ranting: nhanh, hài, HE. Cứ coi như đây là Di Di nữ phụ nhé? Linh hồn hai người một lần nữa tráo đổi rồi~
Chuyện kể rằng, khi Thượng Cung Thiên hốt hoảng nhận ra Di Di đã rơi xuống vách núi. . .
Xuất phát từ lòng hảo tâm và tình bạn đáng đánh của hai người, Thượng Cung Thiên liền nhanh chóng gửi tập dữ liệu cho bộ công an, yêu cầu họ lật lại vụ án tai nạn của Nguyễn Nhạc. Trả lại trong sạch cho Di Di và an ủi cho cái chết của Nhạc Nhạc.
Anh liền bắt đầu tìm kiếm cô dưới vách núi. May mắn là vệ tinh mini luôn chạy theo cô, anh dễ dàng tìm được cô đang máu chảy đầm đìa, đầu thâm bể trán, dáng vẻ đầy máu, tứ chi rời rạc, mỗi nơi một cái...
Khụ, là Tác giả hơi quá lời! :3
Liền vất vả đưa cô vào bệnh viện. Trời tối, hai người họ cũng thật khó khăn chạy xe lên vách núi.
May mà có cái đèo, không thì Di Di nhà ta chỉ còn số dâng thịt cho thú rừng, xương cốt cho đất mẹ tơi xốp.
Trong bệnh viện. . .
Mùi thuốc sát trùng đặc trưng nồng nặc quanh mũi của Di Di.
Vào một ngày đẹp trời, hơn hai năm Di Di nằm chết lâm sàng, cơ thể không ngừng ốm yếu. Chỉ có thể truyền dinh dưỡng mà duy trì sự sống thực vật.
Thượng Cung Thiên như thói quen đã hình thành hơn hai năm của mình, cứ hai ngày lại vào thăm bệnh cho Di Di.
Chỉ là, hôm nay có hơi khác.
- Thượng Cung tiên sinh, chị nhà đã có dấu hiệu tỉnh dậy. Mời anh đến bệnh viện . . .
- Thật sao!?
Nghe giọng nói của cô y tá, Thượng Cung Thiên ngạc nhiên hỏi lại. Không tin vào những gì mình nghe thấy, cô nàng lỳ lợm đã tỉnh dậy!? Đã sắp sống lại!? Đã chịu mở mắt!?
Như vậy . . .
Hắn, hắn có thể nhìn thấy cô đi lại? Nhìn thấy cô có sức sống hoạt động!?
Hắn . . . Hắn có thể nói với cô . .
Cô có thể trả tiền viện phí!?
Nghĩ đến đó, hắn cười như điên, chạy như bay lái xe tới bệnh viện.
Di Di đã tỉnh lại. Cô nhìn xung quanh, trong não toàn là trống rỗng...
Cánh cửa bỗng nhiên mở tung ra.
- Di Di!!! Cô tỉnh rồi hả!??
Thượng Cung Thiên xông vào phòng cô. Nhìn thấy cô ta đang thẫn thờ nhìn hắn. Ánh mắt y như kẻ xa lạ.
Anh là ai? -Di Di ngẩng đầu hỏi
Tôi!? Thượng Cung Thiên! Cô không nhớ gì à? - Thượng Cung Thiên nghĩ, chắc não bộ bị ảnh hưởng gì rồi =__=
Tôi là ai? - Di Di ngẩn người hỏi.
Cô là Di Di, vậy nhé? Chào! - Thượng Cung Thiên vốn định chuồn đi.
Không được! Ở lại! Anh phải chịu trách nhiệm! - Ai biểu anh là người đầu tiên cô gặp chứ!?
Chết rồi, chết thật rồi. Anh không những không đòi được tiền viện phí mà phải chăm sóc cô nữa rồi! Số phận của anh!!!
Cứ như vậy, lại thêm hai năm nữa trôi qua~
Lại thêm hai tháng nữa trôi qua~
Từng giờ trôi qua~
Từng phút trôi qua~
Từng giây trôi qua~
Đã đến lúc tiến vào LỄ ĐƯỜNG ! ! !
Di Di mặc trên người bộ váy cưới màu trắng xinh đẹp, song bước cùng với Thượng Cung Thiên tiến vào nhà thờ, nơi hai nhà thông gia đang vui mừng háo hức đón chờ.
- Thượng Cung Thiên, dù già hay trẻ, dù giàu hay nghèo, dù bệnh tật hay khoẻ mạnh. Anh nguyện ý cùng Di Di tiểu thư kết duyên vợ chồng, cùng cô ấy đi đến cuối đời, chăm sóc cô ấy, quan tâm cô ấy, nuôi dạy đứa con của hai người?
- Di Di, dù già hay trẻ, dù giàu hay nghèo, dù bệnh tật hay khoẻ mạnh. Cô có nguyện ý cùng Thượng Cung Thiên tiên sinh kết duyên vợ chồng, cùng anh ấy đi đến cuối đời, chăm sóc anh ấy, quan tâm anh ấy, nuôi dạy đứa con của hai người?
Người cha vừa dứt lời, ánh mắt hiền từ nhìn hai bạn già đã gần 30 tuổi đang nhìn nhau hạnh phúc.
- Tôi nguyện ý!!
Cả hai người nhìn nhau nói, trao cho nhau nụ hôn nhẹ nhàng trong tiếng vỗ tay vỗ tay của mọi người.
- Bây giờ, Di Di sẽ ném hoa cưới 1...2...3.!!!
Bông hoa cưới màu trắng tung lên trời, tạo thành một vòng parabol méo xẹo rơi xuống . . .
- A... là cô ấy! Tố Tố!
Tố Tố vui vẻ nhìn bó hoa, nhất thời hùng hổ bước đến chỗ Lý Thường Nhu đang sững sờ.
- Lý Thường Nhu! Tặng anh! Làm chồng em nhé!?
Nhất thời, Di Di ồ lên, mọi người cũng ồ lên ngạc nhiên tỏ vẻ thú vị.
Còn người được tỉnh tò tí te đang ngượng ngùng gật đầu. Tố Tố vui sướng ôm hắn vào lòng hét to với mọi người.
- Đạo diễn!! Biên tập!!! Cut!!!
The end~
_Round_
Nhớ vote a!! Yêu mina!!!
Thân tặng.