Edit: Kiri
“Tôi chỉ có thể nói là quá giả tạo rồi.” Diệp Tử đánh giá không chút nể mặt.
“Ồ, thật xin lỗi.” Tề Tử Kỷ nghiêm túc đáp: “Có cần tôi thử lại lần nữa không?”
Diệp Tử ôm trán: “Không cần.” Suýt thì cô quên là tên này không bình thường.
“Vậy cô tìm tôi có việc à?”
Bị anh bất thường một hồi làm Diệp Tử cũng quên luôn lý do cô gọi điện: “Sao tự nhiên lại không đăng chương mới?”
Tề Tử Kỷ cười nhẹ: “Cô lấy số tôi từ chỗ Lam Khải hả? Vừa nãy anh ấy cũng hỏi chuyện này.”
“Ừ, anh ấy nói vì bố anh, ông ấy không cho anh viết truyện à?” Kì Tích thân là nam chính đương nhiên không thể là một trạch nam bình thường được, trong tiểu thuyết không nói rõ nhưng Diệp Tử biết chắc thân phận anh bất phàm.
Tề Tử Kỷ giải thích nhàn nhạt cho cô nghe: “Gần đây Meo Meo của ông ấy chết, tâm tình ông ấy không tốt nên lấy tôi ra phát tiết thôi. Không sao, bình thường ông ấy cũng chỉ phát tác chứng mãn kinh một thời gian, chắc khoảng một hai tháng là ổn thôi.”
“Meo Meo?” Diệp Tử nhíu mày.
“Mèo bố tôi nuôi.”
Cô nhất thời đứng hình, một lúc sau mới bất đắc dĩ nói: “Tôi biết rồi, vậy
“Đăng chứ!” Anh rất vô tội: “Hỏi chuyện này làm gì?”
“Đại thần Kì Tích không đăng chương mới truyện chính lại đăng
Tiết lộ mọi chuyện sớm như thế không vui chút nào.
Tề Tử Kỷ vẫn hơi mờ mịt: “À, thế thì sao?”
Diệp Tử: “………”
Cô hít sâu một hơi: “Được rồi, tôi biết rồi.” Rồi lại hạ giọng mềm nhẹ: “Tích Đại biến mất vô tung, cẩn thận lúc quay về lại phát hiện đã có người thay thế vị trí của mình, đến lúc đó cũng đừng khóc nha!”
Tề Tử Kỷ còn cẩn thận suy nghĩ một lúc: “Tôi không khóc đâu, từ năm năm tuổi tôi đã không khóc rồi.”
“Tích Đại.” Diệp Tử trịnh trọng mở miệng: “Anh hiểu hai chữ ‘vui đùa’ có ý gì không?”
“À?” Anh như vừa hiểu ra: “À, vậy tôi nên phản ứng thế nào thì tốt? Cô phải cố lên nhé, tôi chờ bị cô thay thế.”
Diệp Tử khẽ thở dài một tiếng, không biết vì sao trong lòng đột nhiên gợn sóng, trong số những nam chính cô từng tiến công chiếm đóng Kì Tích không tính là ưu tú nhất, nhưng anh lại có sự đơn thuần mà người thường không có, tuy rằng thường khiến người khác cạn lời nhưng cũng khiến người ta thấy bình yên.
“Tôi đâu có nói người đó là tôi, tôi rất sùng bái Tích Đại, hy vọng anh càng ngày càng nổi danh. Đến lúc đó tôi có thể đi khoe với người khác, tôi là người từng hợp tác viết truyện cùng đại thần.”
Tề Tử Kỷ ở đầu dây bên kia đột nhiên cười nhẹ.
Diệp Tử nghi hoặc: “Cười gì thế?”
“Hả? Đang nghĩ nếu giờ chúng ta đang nhắn tin thì cô sẽ dùng biểu tượng nào đây?” Anh cười vui vẻ.
Diệp Tử cũng cười: “Kho biểu tượng của tôi phong phú lắm, sau này sẽ từ từ gửi cho anh.”
“Được.”
“Tôi cảnh cáo trước nhé, nếu có độc giả của anh chất vấn tôi tại sao không đăng tôi sẽ không trả lời bọn họ đâu đấy. Nếu anh bị ném đá hay gì đó thì đến lúc đó cũng đừng trách tôi nha.”
Tề Tử Kỷ gật đầu: “Ừ, sẽ không trách cô.”
“Muộn rồi không quấy rầy anh nữa, ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.”
Cúp điện thoại xong, Tề Tử Kỷ ngã lên giường, ánh mắt hơi mơ màng như được phủ một tầng sương mù, anh chớp chớp mắt vài cái rồi chùm chăn ngủ.
Hôm nay anh bị bắt phải xem báo cáo cả ngày, vốn định đi ngủ sớm lại bị Lam Khải đánh thức, sau đó thấy 126 thư trong hộp thư nghĩ cũng không cần nghĩ đã trực giác nghĩ tới cô. Rồi quả nhiên như anh nói, gần đây giác quan thứ sáu của anh đặc biệt nhạy, cô gọi đến ngay lập tức.
Mình quá giỏi!
Trước khi ngủ say anh còn vui vẻ tự khen mình một câu.
Gần đây Diệp Tử rất bận, cô tăng thời gian đánh chữ, bắt đầu tăng mạnh số chương dự trữ của
Cô vừa vội bên này vừa phải rút thời gian đăng bên
Vì thế, hôm nay sau khi đăng chương mới, cô cố ý đăng thêm một đoạn giải thích.
“Đầu tiên, phải nói với mọi người một chuyện. Tôi không phải Kì Tích,
Nửa giờ sau.
“Kháo, tôi đã nói văn phong quyển này không giống Tích Đại mà! Nói mau, rốt cuộc bạn là ai? Phân tích cả hội bạn thân của Tích Đại mà không thấy ai hợp với phong cách này!”
“TMD Kì Tích bao tuổi rồi, chưa cai sữa chắc? Viết hay không viết bố mẹ còn quản nữa? Cái lý do rách nát gì đây, nói anh ấy bị tai nạn xe cộ tôi còn thấy đáng tin hơn.”
“Cái đoạn này trăm ngàn chỗ hở. Nếu Kì Tích thật sự viết xong một truyện từ lâu như thế, tại sao không tự đăng, hơn nữa nếu truyện đã viết xong thì mỗi ngày đăng ba nghìn chữ để làm gì? Kì Tích, anh muốn bỏ bộ kia chuyên tâm làm bộ này thì cứ nói thẳng, đừng có tung hỏa mù như thế, không phải là vì tiền sao? Có nữ chính kiếm được nhiều hơn không có nữ chính bao nhiêu, để khiến anh không ngại phiền toái làm như thế này.”
Diệp Tử cau mày xem vài trang bình luận, câu sau càng kỳ quái hơn câu trước. Một lúc lâu sau, cô khe khẽ thở dài, nhắn cho Kì Tích một tin.
“Huhuhuhu, cầu tha thứ, hình như tôi càng làm mọi chuyện thêm loạn rồi, quả nhiên không nói gì vẫn tốt hơn!! Muốn khóc o(>﹏<)o”
Anh nhanh chóng gọi lại cho cô, giọng nói có vài phần luống cuống: “Cô…. cô đừng khóc, xảy ra chuyện gì rồi?”
Diệp Tử cảm thấy rất bất lực: “À…. muốn khóc chỉ là…. biểu cảm… cảm xúc.. cũng không phải là tôi khóc thật.”
Tề Tử Kỷ: “……..À.”
Thế giới của phụ nữ…… thật khó hiểu.
“Haha.” Nghe ngữ khí buồn rầu này của Kì Tích, Diệp Tử bất giác bật cười. Cô gần như thở dài một tiếng, đứa trẻ này đã đủ cố gắng bước vào thế giới bình thường rồi, mình không thể quá ép buộc: “Không sao, cám ơn Tích Đại đã an ủi tôi. Đúng rồi, tôi có giải thích vài câu ở
“Là vì thế à?” Tề Tử Kỷ ở đầu dây bên kia khó hiểu nhíu mày, sau đó nhỏ giọng an ủi cô, thái độ rất dịu dàng: “Không sao, cô không cần để ý đến mấy chuyện này. Nếu không muốn đăng chương mới hoặc muốn dùng tài khoản của cô đăng thì cứ làm, không sao đâu.”
Lòng Diệp Tử đột nhiên mềm ra, loại cảm giác được che chở trân trọng thế này thật sự là…. rất ấm áp ngọt ngào.
“Tích Đại, anh ở đâu?” Cô cúi đầu nhìn bụng mình đã bằng phẳng không ít, cười hỏi.
Tề Tử Kỷ hơi hơi ngẩn người: “Hả? Thành phố S.”
“À, gần đây anh bị bố nhốt ở nhà à? Có thể ra ngoài không?” Cô vừa cầm điện thoại vừa tìm kiếm tên truyện của Kỳ Du, quả nhiên đã xuất hiện, truyện đã đăng được bốn năm chương, có mấy trăm điểm thưởng, cất chứa cũng được vài chục.
Quả nhiên là nữ chính!
Tề Tử Kỷ suy ngẫm y của Diệp Tử một chút rồi cau mày cự tuyệt: “Cô đừng lại đây tìm tôi, một người phụ nữ đến một thành phố xa lạ một mình hơi nguy hiểm. Hơn nữa gần đây trừ nhà tôi chỉ có thể đến công ty, không thể tùy ý ra ngoài, bố tôi cử người trông coi tôi.”
Diệp Tử thầm mắng một câu rồi bất đắc dĩ nói: “Sao lúc này anh lại nhanh nhạy thế?”
Tề Tử Kỷ khẽ cười, hơi đắc ý nói: “Nên đây là khích lệ phải không?”
Mấy ngày hôm nay họ thường trò chuyện, có lúc là Kì Tích gọi, có lúc lại là cô gọi, thật ra cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ là gọi điện nói vài chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi.
Cô tự thấy quan hệ giữa mình và Kì Tích đã đủ thân mật nên chuẩn bị tiến thêm một bước vào thế giới thật, nhưng tên nhóc này bình thường ngốc nghếch mà giờ lại đột ngột khôn khéo làm cô đành phải cười chuyển chủ đề, không hề cố chấp chuyện mình đi một mình có nguy hiểm không.
Nữ chính xuất hiện làm cô thấy nguy hiểm, tuy rằng không tính là rất nguy hiểm nhưng nhiệm vụ thì nên sớm hoàn thành mới an tâm được.