Trong nháy mắt, khuôn mặt cô liền trở nên đỏ bừng. Cô cúi đầu do dự một lát rồi thở dài: “Xem ra ngài đã sớm biết, ngay từ đầu ta đã lừa ngài.”
Lê Nguyệt Xuyên cũng không vướng mắc về chuyện này quá lâu: “Loại thảo dược này rất quý giá, đa tạ quận chúa đã đặc biệt tìm nó cho ta. Lòng biết ơn này không biết nói sao cho hết. Nếu Quận chúa có yêu cầu gì xin cứ nói, nếu có thể, tại hạ nhất định sẽ dốc hết sức lực.”
“Thật sự có thể yêu cầu bất kì điều gì ư?” Diệp Tử trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt có chút hưng phấn.
“Đúng thế.” Cô cứ đưa ra yêu cầu, ta cũng chỉ nói sẽ tận lực mà làm, nhưng không đảm bảo nhất định làm được.
Diệp Tử giương mắt cười cười, khuôn mặt lộ vẻ e thẹn: “Hầu gia có thể xem như chưa từng nghe mẫu thân ta nói về chuyện từ hôn được không? Chúng ta… vẫn sẽ cử hành hôn lễ đúng hạn định.”
Lê Nguyệt Xuyên ngẩn người, sau đó hắn nở nụ cười giễu cợt: “Làm sao? Chẳng phải Quận chúa muốn gả cho một nam nhân thân thể khỏe mạnh, phẩm hạnh cao quý sao? Vì sao lại để ý đến ta?”
Nói ra được lời thỉnh cầu kia, dường như Diệp Tử đã dùng hết tất cả dũng khí mà mình có rồi. Cô cảm nhận trong lời nói của Lê Nguyệt Xuyên chứa đựng sự căm ghét cùng chối từ. Đột nhiên sống mũi cô cay cay, viền mắt dần ửng đỏ: “Không phải như vậy. Là do mẫu thân không hiểu ý ta, lầm tưởng ta thực lòng muốn từ hôn cho nên mới tự tiện cho là như thế. Hầu… Hầu gia là anh hùng trong lòng A Tử, A Tử ngàn lần sẽ không xem thường Hầu gia…” Nói đến đây, đôi mắt cô phủ một tầng hơi sương, hai gò má ửng hồng, cho rằng mình không còn mặt mũi để đứng đây chờ Lê Nguyệt Xuyên trả lời nữa, liền vội vàng xoay người chạy đi.
Lê Nguyệt Xuyên nhìn theo bước chân cùng bóng lưng run rẩy của cô có chút sững sờ. Trong lòng ngập tràn muôn vàn tâm tư, rồi lại cảm thấy thực sự vẫn không thể tin tưởng.
Nhưng mà, cách tiếp cận này của Diệp Tử khiến hắn khó mà không thể tin phần nào.
Những ngày gần đây, bọn họ luôn tình cờ gặp nhau trong Hầu phủ, chỉ một hai lần thì không nói làm gì. Mỗi ngày dù là hắn đi đến đâu, không lâu sau đó nhất định Diệp Tử cũng sẽ xuất hiện ở nơi ấy. Cô cũng không nói chuyện nhiều. Nếu như không phải hắn mở miệng trước, tất nhiên cô cũng chỉ yên lặng chờ ở bên. Cũng chỉ là chờ thôi, xem sách một chút hoặc là nhìn hắn.
Khi hắn đã vô số lần cảm thấy ánh mắt của nữ nhân này dù chỉ là một chút kín đáo cũng không có, rốt cuộc không nhịn được mà xoay người hỏi: “Ta có cái gì mà Quận chúa cứ nhìn mãi thế?”
Diệp Tử bị dọa cho sợ hết hồn, đột ngột lùi về phía sau. Quả thực quá dễ dàng để nhận ra: “À, ta, cái đó… Ta đâu có nhìn ngài, ta chỉ đang ngắm hoa ở đây thôi.”
Lê Nguyệt Xuyên nhìn ra phía sau liền nhìn thấy một cành cây khô, ngay cả một chiếc lá cũng không còn chứ đừng nói đến hoa. Hắn xoay lại nhìn Diệp Tử, trong ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ.
Dường như thuận miệng nói xong Diệp Tử mới nhìn thấy mấy cành khô đó, ngay lập tức khuôn mặt giống như người vừa khóc lóc thảm thiết, dáng vẻ vô cùng ảo não: “Ta chỉ là… không nhịn được muốn nhìn ngài một chút mà thôi.”
Đột nhiên cô nói trắng ra mấy lời như vậy, ngay cả Lê Nguyệt Xuyên cũng cảm thấy mặt mình trở nên nóng bừng, hắn nghiêng mặt đi hướng khác: “Gió cuối thu lạnh lắm, Quận chúa vẫn nên sớm về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Không sao, ta mặc dày lắm, không lạnh chút nào.” Cũng không biết cô có nghe ra ý đuổi khách trong lời của hắn hay không, vẫn là chỉ đang giả bộ làm ra vẻ. Lê Nguyệt Xuyên nhìn ánh mắt ngây thơ vô tội của Diệp Tử, đột nhiên những lời nên nói cũng không nói ra được, chỉ có thể để mặc cho cô tiếp tục ở lại đây.
Những ngày vừa qua, Lê Nguyệt Xuyên đôi khi cảm thấy có chút hoảng hốt. Lẽ nào chuyện khiến hắn canh cánh trong lòng bấy lâu nay chỉ đơn thuần là hiểu lầm thôi sao? Nếu như Diệp Tử không cầu khẩn tha thiết, Hoắc Vương phi thật sự dám mạo hiểm để Vương gia giận tím tái mặt mày, có gan đến đây từ hôn sao?
Ngay vào lúc này, đột nhiên Lí Nham từ đằng xa rảo bước đến, tới trước mặt hắn rồi thấp giọng: “Hầu gia, Triệu cô nương phái người đến đây hỏi, khi nào cô ấy mới có thể ra khỏi phòng?”
Lê Nguyệt Xuyên thoáng liếc nhìn Diệp Tử. Tuy Lí Nham đã nhỏ giọng, nhưng nơi này lại không một bóng người, Diệp Tử ngồi ngay bên cạnh đương nhiên sẽ nghe thấy. Cô hơi lúng túng : “Triệu cô nương cũng vì Hầu gia nên mới không thích ta. Chuyện lần trước cũng là do ta đứng không vững, Hầu gia đừng truy cứu đến cùng nữa.”
Quả nhiên lần đó Lê Nguyệt Xuyên có chút hồ đồ, chưa điều tra kĩ càng đã trách cứ Triệu Tư Lâm. Xem như Diệp Tử đang thật sự vì Triệu cô nương mà cầu xin vậy. Hắn hơi nhướng mày: “ Trước mắt cứ để Triệu cô nương ở phòng tu tâm dưỡng tính (1) thêm mấy ngày nữa đi.”
(1) Sửa lại tính cách, lòng dạ
“Nhưng Triệu cô nương cũng nói, mấy ngày gần đây trời càng trở lạnh, nếu như không có người giúp Hầu gia xoa bóp, không chừng chân ngài sẽ rất đau.” Lí Nham vốn không muốn lắm lời, nhưng vì sức khỏe của Hầu gia mà không thể không nói.
Diệp Tử ở bên cạnh trợn to hai mắt, trên mặt ngay lập tức hiện lên chút lo lắng: “Trời trở lạnh làm chân ngài đau phải không? Vậy còn không mau để Triệu cô nương ra đây chăm sóc đi. Cô ấy vốn cũng không phải người hầu của Hầu phủ, hành tẩu giang hồ làm nghề y nên tính tình có chút thẳng thắn cũng là chuyện đương nhiên thôi. Ta không ngại đâu, Hầu gia cũng không cần phải lo lắng.”
Lê Nguyệt Xuyên im lặng một lát, sau đó phất phất tay : “Với tính cách của Triệu cô nương thì mấy ngày qua cũng là bó buộc quá rồi, thả cô ấy ra đi.” “Vâng.” Lí Nham lui ra ngoài.
Ngày hôm đó, không biết vì sao Diệp Tử không ngoan ngoãn trở về phòng như mọi khi, mà lại lặng lẽ theo sau Lê Nguyệt Xuyên.
Tuy rằng chân hắn không thể đi lại được, kinh mạch bế tắc, nhưng không có nghĩa rằng hắn đã hoàn toàn mất đi nội lực, tất nhiên là phát hiện Diệp Tử đang bám đuôi mình. Khi sắp tiến vào gian phòng, hắn dặn dò mấy tên đầy tớ : “Các ngươi đi quan sát Tử Quận chúa xem quận chúa muốn làm gì, đừng để quận chúa phát hiện.” Hắn dừng một chút “Nếu sau một canh giờ mà quận chúa vẫn không đi thì các ngươi vờ như phát hiện ra cô ấy rồi đưa cô ấy về phòng.”
Mấy tên đầy tớ trong lòng tuy nghi ngờ nhưng cũng không dám hỏi nhiều, theo đó mà tiến hành.
Qua nửa canh giờ, Triệu Tư Lâm đã đến. Cô vẫn như thường lệ dặn dò gia nhân bỏ thêm dược liệu vào nước nóng, chuẩn bị hầu hạ hắn ngâm chân. Thái độ của cô rõ ràng lạnh nhạt hơn rất nhiều, dường như còn có chút hờn dỗi: “Hầu gia đặt chân vào đây đi, ta giúp ngài xoa bóp.”
Có lúc Lê Nguyện Xuyên cảm thấy cô như tiểu nha đầu nhỏ tuổi không hiểu chuyện, tức giận hay vui mừng gì đều thể hiện rõ trên mặt. Điểm này so với vị hôn thê quận chúa kia cũng rất giống nhau. Không biết vì sao trong đầu hắn lúc này lại hiện ra khuôn mặt vừa xấu hổ vừa sợ sệt của Diệp Tử. Hai gò má ửng đỏ khiến cho cả khuôn mặt cô trở nên xinh đẹp hơn. Khi hắn còn đang ngây người thì đôi tay nhỏ nhắn của Triệu Tư Lâm đã đặt trên đùi hắn, nhẹ nhàng xoa bóp xuống dưới. Chân của Lê Nguyệt Xuyên không phải là không còn chút cảm giác nào, vì thế vẫn có thể cảm nhận được từng tia cảm giác mát rượi cùng với lực bóp vừa phải từ lòng bàn tay của cô. “Sau hôm nay, cô không cần phải đến đây xoa bóp cho ta nữa.”
“Tại sao?” Triệu Tư Lâm bỗng ngẩng đầu lên: “Vì ta đắc tội với vị quận chúa kia sao?” Lê Nguyệt Xuyên không tự chủ được, vẻ mặt có chút sa sầm xuống: “Không liên quan đến cô ấy. Ta sẽ cho cô hai trăm lượng bạc, cô rời khỏi phủ đi.” Lần này Triệu Tư Lâm lập tức đứng dậy, bờ môi run rẩy, nhưng căn bản lại không có lời nào để nói. Cô nên nói gì đây? Cầu xin hắn cho cô ở lại sao? Nói cho hắn biết tình cảm của cô dành cho hắn sao?
Chung quy mà nói, tấm chân tình này của cô đã gửi gắm nhầm người rồi. Ban đầu trong lòng chỉ dần dần nảy sinh chút cảm giác kính trọng và thương hại, vậy mà giờ đây lại biến thành thứ tình cảm khiến cô không thể khống chế được. Nhưng còn có thể làm thế nào đây? Hắn là Hầu gia, còn cô lại là dân đen. Hắn là người cổ đại, cô là người hiện đại. Hắn có thể chỉ vì một quận chúa đã làm nhục từ hôn mình mà đuổi cô ra khỏi phủ . Rõ ràng cô đang vì hắn mà bất bình, là vì hắn mà cảm thấy oan ức! Nhưng sau cùng cô lại muốn tự mình gánh chịu tất cả sai lầm.
Mà thôi. Cô tưởng rằng hắn không giống với những kẻ luôn tự nghĩ mình cao hơn người khác. Thì ra là bên ngoài hắn nói muốn tôn trọng cô, nhưng bên trong chỉ xem cô như một hạ nhân có thể đánh có thể phạt. Nghĩ đến đây cô càng thêm oán giận, không muốn giải thích bất cứ điều gì nữa, vung tay áo xoay người ra khỏi cửa. Lê Nguyệt Xuyên nhíu mày nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Triệu Tư Lâm, một lát sau nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Tính tình như thế, nếu sau này đắc tội với nhà quyền quý thì không biết sẽ như thế nào đây. Mà thôi, đây không phải là việc hắn nên lo lắng.
Trong lòng Triệu Tư Lâm lúc này cảm thấy vô cùng bi phẫn và khổ sở. Nhưng đi chưa được mấy bước liền bị người chặn đường. Cô ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức nổi trận lôi đình. Diệp Tử chưa kịp mở miệng cô đã gào to : “Là ngươi nói Hầu gia đuổi ta ra khỏi phủ chứ gì, làm sao? Bây giờ đến đây cười nhạo ta đúng không?” “Hả?” Vẻ mặt Diệp Tử có chút ngỡ ngàng: “Cô đang nói gì thế? “ “Không có chuyện gì thì đi đi, đừng có ngáng đường ta.” Lần này Diệp Tử phản ứng lại, hơi do dự vân vê góc áo: “Ngươi vừa giúp Hầu gia xoa bóp à?”
Triệu Tư Lâm lạnh lùng hừ một tiếng: “Đúng thì sao nào?” Diệp Tử ngẩng đầu, ánh mắt trở nên rạng rỡ: “Ngươi có thể dạy ta cách xoa bóp được không? Xoa bóp thế nào mới được? Xoa bóp huyệt vị nào, làm trong bao lâu? Dùng lực thế nào vậy?”
Triệu Tư Lâm nghẹn họng, thẹn quá hóa giận mà nói : “Tại sao ta phải dạy cô mấy thứ này? Có phải nếu ta từ chối cô sẽ trừng trị ta thảm hại hơn phải không? Dù gì cô cũng là quận chúa kia mà!” Diệp Tử cảm thấy có chút khó hiểu: “Ta nói thế bao giờ, cô đừng có lúc nào cũng ăn nói linh tinh. Ta chỉ đang thỉnh cầu, cô không muốn dạy thì thôi vậy.” Cô cũng thấy mình hơi oan ức. Bản thân chưa làm gì, có ý tốt thỉnh cầu được giúp đỡ mà thôi. Vô duyên vô cớ lại bị mắng cho một trận.
Cô đi mấy bước lại cảm thấy thực sự không thể nuốt trôi cơn giận này, xoay người mắng một câu: “Cô… Cô không có giáo dưỡng (2) như thế, sau này chẳng ai thèm rước đâu.” Nói xong có cảm giác mình nguyền rủa như thế có hơi ác, vội vàng chữa lại một câu: “Tất nhiên nếu sau này ngươi khách khí hiểu chuyện một chút, vẫn có thể…”
(2) Dạy dỗ Nhưng Triệu Tư Lâm căn bản không để Diệp Tử nói hết câu: “Cô là quận chúa đương nhiên là có giáo dưỡng rồi. Bằng không đã không bỏ qua phụ mẫu chi mệnh (3). Lúc người ta vẻ ngoài uy dũng thì cô vui mừng muốn gả cho người ta. Đến lúc người ta gặp tai ương què chân, cô lập tức không nói hai lời mà đến từ hôn. Cô cảm thấy cô có giáo dưỡng lắm sao? Ta thấy trên đời này chẳng ai lấy loại nữ nhân hám lợi như cô đâu.”
(3) Lệnh của cha mẹ
Triệu Tư Lâm nói rất nhanh, tuôn ra một tràng, không đợi Diệp Tử phản bác liền rời đi. Khiến cho cô tức giận đến mức mặt đỏ đến tận mang tai. Cô giậm chân tại chỗ, ứa nước mắt mà chạy đi.
Không lâu sau đó, khi Lê Nguyệt Xuyên nghe tên hạ nhân thuật lại chi tiết cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ, ngay lập tức tâm tình trở nên hơi phức tạp. Lúc nghe kể rằng Diệp Tử vốn muốn trách cứ Triệu Tư Lâm nhưng rồi lại nói câu chữa cháy, hắn không tránh khỏi có chút buồn cười. Nhưng khi nghe đến đoạn sau, mặt hắn một lần nữa lại trở nên u ám rồi nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Hắn cũng không biết mình thở dài vì điều gì.
Ngày thứ hai sau khi Triệu Tư Lâm tức giận cầm bạc rời khỏi Hầu Phủ. Đột nhiên nguyên một ngày vẫn không thấy bóng dáng của Diệp Tử.