Diệp Tử bất mãn gắt một tiếng nhưng không tiếp tục mở miệng nói chuyện.
“Điện thoại di động của tôi đâu?” Kiều Diễm nhổ cây kim đang cắm trên mu bàn tay mình rồi ngồi xuống.
“Này! Anh…” Diệp Tử trợn mắt, há miệng nhìn anh ta, không biết nên nói gì.
Rất nhanh chóng, trên mu bàn tay Kiều Diễm ứa ra giọt máu, sau đó lan thành một vệt. Anh ta cúi đầu xỏ giày, trong giọng nói ôn hòa kia mang theo sự đe dọa: “Tôi hỏi cô lần nữa. Điện thoại di động của tôi đâu?”
“Trong túi áo khoác của anh đấy, hết pin rồi.” Diệp Tử mím môi “Chú Chu đã giúp anh gọi điện cho công ty bên kia để xin nghỉ. Cho nên…”
Kiều Diễm đứng đậy, đi tới trước mặt Diệp Tử, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cô muốn tự mình xích tay chân lại hay muốn tôi làm giúp cô?
Phản ứng đầu tiên của Diệp Tử là sững sờ, sau đó nhếch khóe miệng: “Chìa khóa đang nằm trong tay tôi. Anh muốn xích tôi lại e rằng không có gì để dùng rồi.”
“A?” Kiều Diễm chợt hiểu ra, liền nhíu mày. “Tôi đang tự hỏi tay chân cô sao lại được thả thế kia, hóa ra là tìm chìa khóa trên người tôi. Xem ra tôi vẫn còn bất cẩn quá. Yên tâm, lần sau trước khi vào phòng, tôi sẽ để hết những thứ không nên đem vào ở bên ngoài.”
“Chuyện này để sau hẵng nói, hiện tại tôi chỉ muốn nói cho anh biết…” Diệp Tử rút ra từ trong túi áo một ống kim tiêm, trừng mắt nhìn về phía Kiều Diễm: “Đây là kim gây mê tôi trộm được trong hộp của chú Chu. Bây giờ anh muốn đóng vai bé ngoan quay trở lại giường nghỉ ngơi hay muốn tôi đâm cho anh phát nữa rồi kéo anh lên?
Sắc mặt Kiều Diễm đanh lại, động tác nhanh như chớp vươn tay giật lấy ống tiêm trên tay Diệp Tử. Nhưng cô nghiêng mình né được.
Diệp Tử nhanh chóng xoay nửa vòng, sau đó tiện đà được thể ngồi trên giường nở nụ cười chọc tức anh ta: “Được rồi, được rồi, không đùa với anh nữa. Đây chỉ là ống tiêm rỗng thôi, bên trong chẳng có gì cả. Chú Chu sao có thể để tôi tiếp xúc với đồ vật nguy hiểm thế này chứ. Anh không cần phải khẩn trương như vậy.”
Kiều Diễm nhíu mày, miễn cưỡng chịu đựng cảm giác chóng mặt đang truyền tới. Anh ta cố gắng nhấc mí mắt đang trĩu nặng, do chóng mặt mà mọi thứ trước mắt giống như đều phân thân biến thành một đống. Diệp Tử nở nụ cười nghịch ngợm như vết mực nhòe tản ra, khiến cho anh ta cảm thấy có điều gì đó không đúng: “Rốt cục cô…”
Muốn giở trò gì đây?
Vô ích. Dù thế nào tôi cũng không bỏ qua cho anh. Vĩnh viễn không tha thứ cho anh!
“Kiều Diễm!”
Anh ta ngã nhào trên mặt đất. Ngờ ngợ cảm thấy có đôi tay ấm áp đỡ lấy mình. Sau đó là cảm giác mềm mại, thoải mái như đang được người ta ôm ấp.
Kiều Diễm lại mơ thấy giấc mơ thường xuất hiện gần đây.
Không khí bên trong nhà trọ thật cô độc. Không biết tivi được đặt ở đây làm gì. Âm thanh u ám giống như từ một nơi rất xa truyền đến. Còn có tiếng gì đó vang lên bên tai, từng hồi từng hồi như có ai cầm đinh gõ vào màng nhĩ của anh ta. Anh ta muốn bịt tai lại, nhưng âm thanh đó vẫn theo kẽ hở chui vào trong, chít chít như tiếng chuột gặm gỗ, âm thanh khiến người ta có cảm giác ê buốt răng. Còn có tiếng con nít khóc, tiếng đàn bà chửi rủa.
“Cút!”
“Cút ra ngoài!”
“Nhìn thấy mày là tao buồn nôn rồi. Tao thật mong mày chết đấy. Sao mày không chết đi chứ? Chết đi! Đừng xuất hiện trước mặt tao!”
Người đàn bà kia nói như thế.
Sau đó không biết từ chỗ nào trên cơ thể truyền đến cảm giác đau đớn. Đầu tiên là bỏng rát, tiếp đó là tê dại từng chút từng chút một.
Kiều Diễm đột nhiên ngồi bật dậy. Đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, cả người không tự chủ mà run lẩy bẩy. Trong đôi mắt dường như còn lưu lại một tia sợ hãi, giống như đã phải chịu oan ức ngoài ý muốn.
“A” Đột nhiên có tiếng khẽ rên truyền đến bên tai.
Cả người Kiều Diễm run lên. Suýt chút nữa theo bản năng mà nhảy xuống giường.
Diệp Tử trở mình, mơ màng nâng mí mắt nửa kín nửa hở mà nhìn anh ta. Miệng nói lơ mơ không rõ: “Làm sao? Gặp ác mộng?
Giọng cô rất nhẹ nhàng, đến mức làm Kiều Diễm có chút hoảng hốt.
“Sao cô lại nằm chung giường với tôi?” Sau khi sực tỉnh,, giọng nói của anh ta liền trở về như cũ, còn mang theo ác ý.
Diệp Tử quấn mình trong chăn, không biết vô tình hay cố ý mà gác chân lên eo của anh ta. “Làm rõ lại nhé, là anh đang nằm trên giường của tôi, được không? Anh nên cảm ơn vì tôi đã hiền lành tốt bụng không để anh ngủ dưới sàn.”
Cô vùi mặt vào trong chăn, giọng ồm ồm.
“Diệp Tử” Anh ta cảm giác tâm trạng đang sôi trào. Đợi đến lúc nào đó bay tới sao Hỏa sẽ đốt nó đi trong nháy mắt.
“Hừ hừ hừ hừ” Cô không nhịn được mà rầm rì vài tiếng, như đang khóc lóc nức nở cầu xin. “Tôi sắp chết vì mệt rồi. Có chuyện gì để đến ngày mai chúng ta lại nói tiếp được không?”
Nói xong cô duỗi cánh tay ra, vỗ vỗ nhẹ lên lưng anh ta “Ngoan, có tôi ở đây rồi. Đừng sợ, an tâm ngủ đi!”
Thứ con gái đáng chết này! Giọng điệu dỗ dành con nít này là gì chứ?
Nhưng kỳ lạ làm sao. Anh ta dường như được động viên bởi câu nói đó. Trong lòng có chút chua xót, niềm vui và sự tức giận như đang đánh nhau, nhưng do không có mục đích, cuộc chiến liền nhanh chóng ngừng lại. Mọi thứ hòa lẫn vào nhau, bất đắc dĩ chiếm thế chủ đạo.
Anh ta tức tối nhìn người con gái một lần nữa lại rơi vào trạng thái ngủ say. Nhớ tới bản thân nên trở về phòng mình, nhưng không hiểu sao lại lười biếng không muốn nhúc nhích. Vẫn còn đang suy tư thì tay của Diệp Tử đã choàng sang, có chút run cầm cập ôm lấy eo của anh ta.
Kiều Diễm nhìn người con gái bị chính mình xốc chăn để cho gió lùa vào, lại nhìn sang bàn tay đang vô cùng tùy ý làm bậy kia. Không biết thế nào, anh ta cảm thấy tự thán phục bản thân rồi bất mãn nằm xuống.
Ngày thứ hai, lúc Diệp Tử tỉnh lại thì Kiều Diễm đã không còn ở đó. Cô uể oải ngáp một cái. Sau đó nghe thấy trong phòng khách có tiếng động, liền gọi lớn “Kiều Diễm! Kiều Diễm Kiều Diễm Kiều Diễm.”
“Gì thế?” Kiều Diễm bưng bữa sáng đi vào. Giữa hai hàng lông mày mơ hồ mang theo chút khó chịu.
Cô ngoan ngoãn lắc đầu, cười hì hì: “Không có gì, chỉ muốn xem anh còn ở đây hay không thôi.”
Kiều Diễm liếc mắt nhìn cô một chút: “Đi rửa mặt rồi ra đây ăn sáng.”
“Hả?” Diệp Tử sững sờ. Sau đó quay đầu nhìn độ dài của sợi xích sắt trên cổ, vô cùng miễn cưỡng nhìn Kiều Diễm bĩu môi: “Anh không thể mở sợi dây ở cổ tôi ra được sao…”
Anh ta nhàn nhạt liếc sang bên, sau đó liền quay về nhìn cô. Đôi mắt hẹp dài lóe lên một tia hung tàn.
Diệp Tử nhìn theo ánh mắt của anh ta, liền thấy được đống dây xích còng tay chân hôm qua đã bị chính mình mở khóa ném sang bên, ngay tức khắc run cầm cập.
Oán trách liếc xéo anh ta một cái, Diệp Tử chỉ có thể nghe lời mà vào phòng vệ sinh. Xích sắt kẹt ở chỗ đó làm cô không đóng kín cửa lại được, trạng thái buồn bực không tên liền dâng lên.
Cô vệ sinh cá nhân một chút. Sau khi ra ngoài nhìn thấy Kiều Diễm với dáng vẻ thỏa mãn vừa uống sữa vừa đọc báo khiến cho tâm trạng của cô ngày càng khó chịu.
“Tâm trạng của tôi hôm nay không vui.” Vèo một cái, cô đã cướp tờ báo trong tay Kiều Diễm, cúi người nhìn thẳng vào mắt anh ta. Đầu tiên là làm vẻ mặt oan ức tức giận, sau đó lại ngoan ngoãn nở nụ cười. “Hôm nay lúc trở về mang cho tôi ít đồ được không?”
Đây là lần đầu tiên Diệp Tử nhẹ nhàng đòi hỏi anh ta điều gì đó, Kiều Diễm không biết nên phản ứng thế nào. Sau đó đột nhiên lại hào hứng, nhíu mày rồi lên tiếng: “Đồ gì?”
Diệp Tử chớp chớp mắt. Trong nụ cười từ từ lộ ra chút ngượng ngùng “Tôi muốn gì anh cũng sẽ mua giúp tôi sao?”
Kiều Diễm ngay lập tức cảm thấy có gì đó không đúng. Anh ta híp mắt cảnh cáo cô: “Đừng có giở trò gì đấy.”
“Cho tôi mượn cây bút, tôi sẽ viết danh sách mô tả cho anh. Sau khi đi làm về nhân tiện ghé mua giúp tôi vài cuốn sách là được..” Diệp Tử chắp tay tỏ vẻ cầu xin trước mặt anh ta, cười đến híp cả mắt. Ánh mặt trời buổi sáng rọi vào đôi mắt cô, như phản chiếu cả một dải thiên hà .
Kiều Diễm sửng sốt hai giây, không nói gì mà đem bút máy từ trong túi đưa cho cô.
Diệp Tử tiện tay mò lấy tờ giấy trên bàn, nằm dài ra cẩn thận viết. Vẻ mặt của cô có chút nghiêm túc, chốc chốc lại dừng để suy nghĩ một lúc. Nắp bút nhẹ nhàng tì lên đôi môi hồng hào mềm mại của cô. Ánh mắt không tự chủ hướng lên trên lay động, mang dáng vẻ vô cùng ngây thơ trong sáng.
Kiều Diễm tâm viên ý mã (*) trong nháy mắt, lập tức bị sự phẫn nộ và những mâu thuẫn nặng nề thế chỗ. Những tâm tình này xáo động trong lòng cả nửa ngày. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hồn nhiên, vô tư kia của cô, mọi thứ đều từ từ dịu xuống.
(*) thay lòng đổi dạ, đứng núi này trông núi nọ.
“Xong, viết xong rồi. Mấy thứ trong danh sách này tôi cũng không nhớ chính xác lắm tên của chúng, không nhất thiết phải mua bằng được đâu. Không sao, anh nhìn mấy từ mấu chốt này mua được là tốt rồi.”
Kiều Diễm nhận lấy tờ giấy. Một giây sau, huyệt thái dương của anh ta đập thình thịch.
[Tù sủng]
[Bạn trai bệnh kiều của tôi]
[Yêu em muốn giam cầm em]
[Kiều thê quyến rũ của tổng giám đốc lạnh lùng]
[Tù yêu – Tình nhân bí mật của tổng giám đốc ác ma]
Những thứ này là cái quỷ gì vậy?!!