Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 966: Nhìn người không thể nhìn tướng mạo 04

Nay mặt hàng son phấn bột nước của Hương lâu đã trở thành chong chóng đo chiều gió ở kinh thành thậm chí cả nước Đại Chu to lớn.

Đến ngay cả hoàng cung đều coi đây là niềm vui, cái gọi là bên trên yêu thích đồ gì thì bên dưới càng thêm yêu thích thứ đó.

Cho nên, địa vị Hương lâu hiện nay, là thánh địa của dân chúng mỗi khi nghĩ đến son phấn, là mục tiêu hướng đến ghé mua của các nhà quyền uy đại
phú đại quý .

Lần này bệ hạ dẫn theo bách quan đi đạp thanh, Tần
Thị Lang cảm thấy cũng nên để thê tử người thân của mình đi ra ngoài một chút, cho nên cố ý dằn lòng, xuất ra mấy trăm lượng bạc, kêu các nàng
đến đây mua.

Nghe nàng nói như thế, các vị phu nhân lại bắt đầu
đề phòng lên, Tô Mạt cười nói:“Thỉnh các phu nhân không cần đa nghi, ta
không có ý tứ khác, kiên quyết sẽ không làm phiền các vị.”

Các vị phu nhân đương nhiên cũng sợ nàng có chuyện muốn muốn nhờ lão gia mình người xử lý, cho nên rất đề phòng.

Tô Mạt thấy các nàng hành sự, đoan trang hào phóng, không tham lam, không nôn nóng, nhất thời thấy rất có hảo cảm.


Tới nơi đây có rất nhiều phu nhân, trượng phu của mình dù là chức quan lớn
hay nhỏ, nàng còn gặp qua một phu nhân của một huyện lệnh của thị trấn
bên ngoài, đến đây khí phách lớn lối như muốn nuốt trọn giang sơn, bá
khí hừng hực, vung tay quá trán, cái này cũng muốn thứ kia cũng muốn,
giống hệt nhà giàu mới nổi.

Cho nên Tô Mạt mới định ra quy củ, mua những loại hàng cao cấp cũng có số lượng giới hạn.

Bởi vì nàng còn phát hiện ra một vấn đề, các phu nhân đến nơi này của nàng
có hoạt động giao dịch, có đôi khi là đưa tiễn người, nói trắng ra là,
chính là tặng bạc.

Nàng đương nhiên thản nhiên, nhưng thủ hạ ẩn
nấp chung quanh của A Lí lại thấy rõ hết mọi sự, người nào, giao dịch
bao nhiêu bạc, vì chuyện gì.


Đến Hương lâu hơn phân nửa đều là
các phu nhân nhàn rỗi, mà đến khu nghỉ dưỡng ( làng du lịch) của Hoa
Phố, phần lớn lại chính là các nam nhân .

Vài vị phu nhân này, ở
trong khố ( kho) tin tức của nàng, là không có loại giao dịch này, cho
dù là đến kết giao, cũng đều là đến xem xét, hơn nữa mỗi lần đến cũng
không đi tay không, nhưng lại không mua nhiều lắm.

Rất nhanh, các mặt hàng son phấn cao cấp đều được bày trên tấm vải hắc nhung đẹp đẽ quý giá.

Cho dù loại hắc nhung tơ lụa này đều là loại các nàng chưa thấy qua, chỉ
cảm thấy thần bí cũng đồng thời đẹp đẽ quý giá, có một loại xúc động dễ
làm người ta muốn rơi lệ.

Mềm mại, đẹp đẽ quý giá như vậy, lại tao nhã không tầm thường.

Tô Mạt quan sát tỉ mỉ biểu cảm của bọn họ.

Tuy rằng các vị ngày thường đoan trang hào phóng, nhưng thời điểm này, vẫn
có thể nhìn được ra sự khẩn trương, tựa hồ như sợ gió thổi biến mất đi
những món đồ bảo bối tinh xảo không chân thực này.